Lam Tuyết Giang trợn mắt nhìn xấp tiền. Anh ta coi cô là gái làng chơi ư? Cô sống luôn trong sạch, vậy mà lại bị đẩy đến bước đường này?
Số tiền kia, có thể giúp mẹ cô chữa bệnh.
Lam Tuyết Giang đau khổ nhìn xấp tiền vương vãi trên ga trải giường trắng như tuyết, vừa muốn nhặt lấy lại vừa không muốn. Nhặt lấy, bà cô sẽ được chữa trị tốt hơn, nhưng nhặt rồi đồng nghĩa với việc cô đã đem bán trinh tiết, trở thành loại người bị cả xã hội khinh bỉ.
“Sao không cầm? Chê ít? Hay đòi tôi phải cưới cô?
Người đàn ông nói với vẻ giễu cợt.
Lam Tuyết Anh trừng mắt nhìn anh ta. Cô siết chặt bàn tay, tức giận nói.
“Anh không có quyền khinh thường tôi.”
“Loại người như cô mà cũng có tự trọng ư?”
Lam Tuyết Anh hất xấp tiền xuống đất, những tờ tiền rơi vung vãi khắp nơi, cô nhặt bộ váy rơi dưới đất, chạy vào nhà tắm thay đồ rồi chạy ra.
Cô mở vòi hoa sen xả nước qua người cho hết cảm giác dính dớp khó chịu, sau đó lau khô người rồi mặc quần áo vào, đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi thẳng ra cửa phòng.
“Rầm.”
Cô không thèm nói một lời, cả quá trình diễn ra chỉ khoảng vài phút, Lam Tuyết Anh đã rời khỏi căn phòng đó, bỏ lại người đàn ông đang đứng một mình.
Anh ta nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải vì tiền, cũng không khóc nháo đòi chịu trách nhiệm, cứ như vậy mà bỏ đi, cô gái này rốt cuộc muốn cái gì?
Trước nay phụ nữ bám dính lấy anh ta không ít, nhưng cũng chỉ có hai loại đó, còn cô gái này lại không giống như vậy.
Nhưng người đã đi rồi, anh ở lại đây cũng chẳng có ích gì, vì vậy lấy áo khoác vắt trên móc, chuẩn bị rời đi, nhưng khi ánh mắt liếc qua giường, có một thứ khiến anh sững lại.
Như không tin vào mắt mình, anh quay người, hất chiếc chăn ra. Một vệt máu đỏ tươi, đỏ đến chói mắt trên ga giường trắng như tuyết.
Không thể nào, cô gái đó vậy mà vẫn còn trong trắng ư?
Sau khi rời khỏi căn phòng đó, Lam Tuyết Giang đi bộ trên đường, cô nghĩ đến đêm qua, lúc này cảm giác đau khổ, mất mát mới ùa tới.
Vậy là cô đã mất đi lần đầu tiên rồi.