Hiện tại, anh đã là người nắm quyền hành cao nhất ở toà soạn. Ngay buổi sáng hôm sau, Giang Niệm Dương đã dẫn theo người hiên ngang bước vào tòa soạn. Một đoàn bảo vệ mặc âu phục sáng loáng đi phía sau thu hút tất thảy ánh nhìn của người khác.
Khí thế ngút trời này, người khác nhìn vào cứ tưởng là đang đi hộ tống tổng thống.
Giang Niệm Dương ngồi xuống ghế sô pha tại sảnh tiếp tân. Lục Thành không biết từ đâu đã chuẩn bị sẵn cho anh một tách cà phê. Giang Niệm Dương ngồi thong thả thưởng thức, còn người của anh tất bật lùng sục khắp tòa soạn.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ biết đây không phải người bọn họ có thể động vào nên chỉ im lặng không lên tiếng.
Lục Thành đến phòng phát thanh tin tức của tòa soạn, bật micro lên dõng dạc tuyên bố: “Tất cả các nhân viên trong tòa soạn nghe rõ. Giang Tổng từ nay chính thức trở thành người có quyền hành cao nhất tại tòa soạn này. Chúng tôi đang thi hành tìm ra kẻ có ý gây rối loạn đời tư của cậu ấy, sẽ không gây ảnh hưởng đến mọi người quá nhiều nên mong mọi người hợp tác cùng.”
Nhân viên trong tòa soạn nghe thấy tin tức này bàn tán rôm rả lên.
Người của Giang Niệm Dương từ trong văn phòng của Tô Thanh Thanh lôi ra tên Lâm Chí Khanh. Hắn ta còn chưa rõ đầu đuôi cớ sự gì liền nhận ngay một ánh mắt lạnh lẽo soái khí ngút trời.
Những vệ sĩ kia nhìn ánh mắt liền hiểu ý, không đợi anh ra lệnh gì trực tiếp đánh cái tên Lâm Chí Khanh một trận nên thân. Lâm Chí Khanh không đủ sức phản kháng kêu cha gọi mẹ, cầu cứu cả Tô Thanh Thanh.
Mà Tô Thanh Thanh hiện tại cũng mới biết chuyện tòa soạn này đã đổi chủ, chỉ biết im lặng đứng nép một bên không dám hó hé nửa lời cho dù cô ta rất sót cho Lâm Chí Khanh.
“Tổng biên tập Tô, chắc chị cũng biết bây giờ tôi là người nắm quyền hành nhỉ?”
Nghe ý hỏi thăm dò của Giang Niệm Dương, Tô Thanh Thanh không rõ anh có ý gì. Cô ta toát mồ hôi hột.
“Không biết… Giang tổng có gì giao phó?"
Giang Niệm Dương đánh giá cô ta một lượt từ trên xuống dưới. Trước khi đến đây, anh cũng đã nắm được một vài thông tin từ bộ phận nhân sự về các nhân vật nắm quyền lớn trong tòa soạn. Tô Thanh Thanh là một người có tài năng bình thường, dựa vào quan hệ mà đi lên. Hơn thế, lại còn a dua nịnh nọt người trên, hiếp đáp kẻ dưới mình. Cô ta lúc nào cũng nghe theo một phía mà xét đoán sự việc.
Một người như thế, không xứng để giữ lại bên mình.
“Lục Thành, nể tình tổng biên tập Tô cũng đã cống hiến cho tòa soạn rất nhiều, cậu làm một bản kết thúc hợp đồng và đền bù trước ba tháng lương nhé!”
Lục Thành gật đầu ra ý đã hiểu. Còn Tô Thanh Thanh như chết lặng tại chỗ. Cho dù bà ta có cố van nài thì vẫn không thay đổi được gì. Cuối cùng vẫn là bị bảo an lôi ra ngoài vì đã gây ồn ào, chính thức nghỉ việc.
Lâm Chí Khanh nhìn thấy chỗ dựa duy nhất của mình đã sụp đổ thì bản thân cũng tự biết không còn chút hy vọng nào nữa.
Giang Niệm Dương ném cho hắn một cái nhìn chết chóc, anh xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
“Rất có năng lực nhỉ? Nhưng mà tôi lại không vừa ý với năng lực này của cậu, phải làm sao đây?”
Lâm Chí Khanh lồm cồm bò dậy, cậu ta cũng hiểu rõ bản thân nên đi bước nào mới là đúng đắn nhất nên liền đáp lời ngay: “Cái đó… hình ảnh là do Lệ Du Huyên lấy được, tôi chỉ được giao phó nhiệm vụ đăng lên mà thôi! Tất cả đều do cô ta mà ra hết."
Lâm Chí Khanh chỉ tay về phía Lệ Du Huyên đang trốn trong góc. Thế mà thái độ Giang Niệm Dương vẫn không thay đổi gì, gọi bảo an đuổi hắn đi tức khắc.
Lệ Du Huyên tức giận trong lòng, tên Lâm Chí Khanh này gần chết cũng muốn kéo cô theo cùng. Nghĩ đến kết cục của chính bản thân mình, chắc là đáng thương đến mức cô cũng không muốn nhìn đây mà.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Lệ Du Huyên không chần chừ gì mà rón rén núp sau đám đông định chuồn ra ngoài. Nhưng mục tiêu của anh hôm nay đâu có đơn giản chỉ là hai con người kia, làm sao lại có việc anh bỏ qua cho cô?
Giang Niệm Dương đưa mắt quan sát dáng vẻ cô gái đang lò mò trong đám đông, khẽ cong môi nguy hiểm. Anh rời khỏi ghế, sải bước chân đến sau lưng cô. Lệ Du Huyên không hay biết vẫn đang cố len lỏi tìm cách thoát ra thì đột nhiên lại bị một bàn tay nắm lấy cổ áo mà nhấc lên.
“Lệ Du Huyên, cái gan của cô hôm qua đi đâu rồi?”