Lệ Du Huyên nhờ một đồng nghiệp ghé qua tiệm thuốc gần đó mua cho cô một liều thuốc. Có cứng rắn thế nào thì cũng phải có lúc đổ bệnh. Bản thân cô còn rất nhiều việc phải làm, vì thế mới càng phải chăm sóc tốt cho mình.
Cô mệt mỏi cả ngày trời, lúc xuống phòng hồ sơ đưa tài liệu thì bắt gặp Vưu Tĩnh Khâm. Dáng vẻ anh ta chắc là mới đi chụp ảnh quảng bá về, nhưng sao trông lại hốt hoảng như thế.
Vưu Tĩnh Khâm sải bước chân lớn, nhanh chóng bước đến trước mặt cô. Anh ta đưa tay, sờ lên trán Lệ Du Huyên.
“Cô bị sốt rồi.”
Vưu Tĩnh Khâm không nói thì chính Lệ Du Huyên cũng không nhận ra. Gương mặt cô đã tái nhợt đến mức cứ như sẽ ngất đi lúc nào không hay.
Lệ Du Huyên gãi đầu cười xoà: “Mấy hôm nay bận rộn quá, chắc là do nghỉ ngơi không tốt.”
Vưu Tĩnh Khâm cốc một cái vào đầu cô. Người phụ nữ này đến bản thân bị bệnh cũng vẫn cứng miệng như vậy. Vưu Tĩnh Khâm thật sự không nhìn nổi cái tính quật cường quá thể này của cô.
“Chuyện hôm nay tôi biết hết rồi. Chu San San quá đáng như thế đúng là không ngờ được. Mà cô nói cô việc gì phải thuận theo cô ta, cứ từ chối thẳng có phải hay hơn không? Cái con đàn bà đó dám ức hiếp cô, tôi sẽ xử đẹp cô ta.”
Lệ Du Huyên cười. Hoá ra Vưu Tĩnh Khâm là nghe chuyện nên mới vội vã tìm tới chỗ cô như vậy. Lệ Du Huyên còn cho rằng chuyện này rất nhỏ, căn bản không đáng để nói tới. Thật không ngờ chưa đến một ngày mà chuyện đã lan đến tận chỗ Vưu Tĩnh Khâm rồi.
Vưu Tĩnh Khâm trước nay đối với cô ân cần chăm sóc, xem cô chẳng khác gì người thân bên mình. Lệ Du Huyên biết, anh ta trân trọng cô bởi cô là người bạn duy nhất của anh ta. Vì biết nên Lệ Du Huyên càng không hy vọng chỉ vì chuyện của bản thân mà ảnh hưởng đến Vưu Tĩnh Khâm.
Vưu Tĩnh Khâm hiện tại là một cái cây đại thụ trong giới giải trí. Showbiz phức tạp thế nào Lệ Du Huyên sao có thể không hiểu. Sơ sảy một cái liền không thể quay đầu. Chuyện hôm nay cô là hy vọng giấu được anh ta bao nhiêu thì giấu. Tránh để Vưu Tĩnh Khâm biết chuyện lại chạy tới chỗ Chu San San làm loạn. Ai thì không chứ với tính cách đó của Vưu Tĩnh Khâm thì có khi anh ta làm thật cũng nên.
Lệ Du Huyên níu lấy tay áo Vưu Tĩnh Khâm, cười cười: “Được rồi, chuyện đó anh đừng để tâm nữa. Tôi cũng đâu phải ngu ngốc để cô ta hãm hại, chính tôi cũng chiếm được không ít lợi từ Chu San San mà. Lần này xem như hoà.”
Vưu Tĩnh Khâm hiểu được ý của Lệ Du Huyên. Từ trước đến nay tính của cô vẫn thế, không hề thay đổi. Rõ ràng là bản thân cảm thấy ấm ức nhưng khi có người quan tâm hay hỏi đến thì lại tỏ ra mình không có vấn đề gì. Vưu Tĩnh Khâm biết, những điều này hình thành từ cuộc sống của Lệ Du Huyên.
Một người con gái lớn lên, mới ngần ấy tuổi đầu đã phải gánh gồng nhiều thứ như thế, cuộc sống của Lệ Du Huyên từ lâu đã chẳng hề có hai chữ dễ dàng. Có lẽ vì thế nên mới càng phải cố gắng thích ứng, lâu dần lại trở thành điều dĩ nhiên đến nỗi chính bản thân Lệ Du Huyên còn chẳng biết mình có đau hay không.
Mỗi lần Vưu Tĩnh Khâm nhìn vào cô, đều có cảm giác nhói đau. Hoàn cảnh của hai người hình như đều giống nhau, chỉ là cô quật cường hơn, mạnh mẽ hơn anh ta rất nhiều lần.
Cô gái hiểu chuyện như thế, thật khiến người khác đau lòng.
Vưu Tĩnh Khâm cười trừ, anh ta biết có khuyên cô thế nào thì kết quả vẫn như thế.
“Được rồi, nghe cô hết. Chuyện lần này tôi sẽ nhắm mắt cho qua, nếu còn có lần sau thì cậu đừng hòng cản tôi.”
Lệ Du Huyên nghe thấy lời này thì liền yên tâm mấy phần. Cô tươi cười, choàng tay lên cổ Vưu Tĩnh Khâm.
“Vưu lão sư, anh nói cái tính nóng nảy này của anh sao mà có thể đứng vững trong giới được hay thế chứ? Xem idol nhà người ta kìa! Đã không hiền lành thì cũng phải biết giả vờ ngọt ngào một chút chứ!”
Vưu Tĩnh Khâm chỉ bật cười, không đáp. Cái gọi là hình tượng gì đó, anh ta căn bản chẳng để ý. Đối với Vưu Tĩnh Khâm, cái mà anh ta để tâm đến cũng chỉ có một thôi. Nhưng cho dù có để tâm đến thì sao chứ? Gần cạnh kế bên mà cũng tựa như xa tận chân trời.
Có những khoảng cách, cố gắng thế nào cũng không thể kéo lại gần.
Vốn đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên từ phía sau vang lên một âm giọng trầm lạnh, ngữ điệu như sắp giết người.
“Hai người đang làm cái gì đấy?”
Lệ Du Huyên chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là sát thần phương nào rồi. Trời ạ! Đây là loại xui xẻo gì mà trong cái công ty rộng như vậy cũng có thể gặp được chứ? Không phải nói ông chủ lớn đều bận tối tăm cả mặt mày sao? Sao mà cô đi đâu cũng có thể “tình cờ” gặp được thế này?