Nói thế nào cũng là mời khách, Giang Niệm Dương lại còn là thường xuyên giúp đỡ cô như thế, hôm nay cho anh được trải nghiệm cảm giác thiên đường một chút. Không phải nói ngoa, nhưng tài nghệ nấu ăn của Lệ Du Huyên cũng rất tốt đấy!
Lệ Du Huyên thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty, cô không hay biết từ lúc cô rời công ty đã có một hai người bí mật theo dõi cô.
Cô ghé qua trường tiểu học, đón Tiểu Lục tan học, sau đó vui vẻ cùng nhau đi siêu thị. Đến khi trời sập tối, Lệ Du Huyên mới cùng Tiểu Lục quay trở về.
Từ lúc rời khỏi siêu thị, Lệ Du Huyên đã cảm nhận được có người đang đi theo mình. Mấy lần cô quay đầu nhìn thử nhưng lại không thấy gì, cứ tự trấn an mình đó chỉ là ảo giác.
Đột ngột, một người phụ nữ từ trong bụi cây lao đến, đứng chắn đường Lệ Du Huyên và Tiểu Lục. Hai người này nhìn qua rất lạ mặt, không giống người ở trong khu nhà của cô. Lệ Du Huyên không quan tâm, có thể cô ta chỉ là người qua đường.
Vốn cô định cứ thế lướt qua cô ta, nhưng một trong số đó lại lao đến túm lấy tay cô.
“Cô làm gì vậy?”
Lệ Du Huyên vùng tay ra khỏi người phụ nữ kia, lùi về sau một bước, theo bản năng chắn trước Tiểu Lục để bảo vệ.
Người kia một mặt tràn đầy địch ý, hướng ánh mắt căm thù về phía cô mà hét lên: “Ả hồ ly tinh dám câu dẫn Vưu Tĩnh Khâm, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
Lẽ nào đây là fan của Vưu Tĩnh Khâm hay sao? Biết rằng những fan não tàn này sẽ vì thần tượng của mình mà bất chấp mọi thứ nên Lệ Du Huyên vẫn luôn cẩn thận. Mới lúc sáng Giang Niệm Dương còn nhắc nhở cô phải chú ý, không nghĩ đến cái hoạ này nhanh như vậy lại kéo tới rồi.
Nhưng mà cô chưa từng xuất hiện tin đồn gì cùng Vưu Tĩnh Khâm mà, sao đám người này lại nhắm vào cô? Lẽ nào là ở thảm đỏ của sự kiện lần trước Vưu Tĩnh Khâm đứng ra bênh vực cô nên mới bị bọn fan này chú ý tới sao?
“Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi không hề câu dẫn Vưu Tĩnh Khâm, phiền cô tránh ra, đừng có cản đường tôi nữa.”
Người phụ nữ nở một nụ cười đầy nham hiểm, cô ta lăm le tay vào túi.
“Hồ ly tinh, cô tưởng được anh Vưu chú ý đến, giúp đỡ một lần liền một bước lên tiên hay sao? Loại mặt dày vô liêm sỉ như cô làm sao mà xứng với anh Vưu của chúng tôi.”
Lệ Du Huyên ngay lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng. Thần sắc của cô gái này quá nguy hiểm, không biết được cô ta đang có ý định gì. Đối diện với loại fan não tàn này, có giải thích thế nào thì cô ta cũng không nghe lọt tai, Lệ Du Huyên cũng chẳng có cái kiên nhẫn mà ngồi giải thích cho cô ta.
“Vị tiểu thư này, cô một câu hai câu đều nói tôi câu dẫn Vưu Tĩnh Khâm, cô có chứng cứ không? Nếu có thì hẳn nói tiếp, không có thì đừng ở đây phiền tôi!”
Lệ Du Huyên nói xong liền quay đầu nắm lấy tay Tiểu Lục định kéo đi. Không ngờ được người phụ nữ kia rút từ túi ra một con dao găm, hầm hầm lao đến như xe không phanh.
“Đi chết đi, tôi tiễn cô về địa ngục!”
Tiếng hét vang lên phía sau lập tức thu hút sự chú ý của Lệ Du Huyên. Cô quay đầu nhìn lại đã thấy người phụ nữ kia lao đến, khoảng cách còn chưa tới một mét.
Thất thần! Người phụ nữ này lại điên rồ đến mức đó?
Lệ Du Huyên hoảng quá không kịp phản ứng, cơ bản là không biết phải tránh đi thế nào. Cô nhắm tịt mắt, cơ thể theo quán tính mà co rút lại. Tưởng tượng một nhát đó chém xuống thì vết thương phải sâu tới mức nào chứ.
Nhưng mà thật kì lạ! Tại sao cô lại không thấy đau? Thời gian cũng trôi qua được một lúc rồi, lẽ nào là người phụ nữ kia chém hụt hay sao?
Lệ Du Huyên hé mắt nhìn thử, trước mắt lại là khung cảnh đẫm máu không ngờ tới. Tiểu Lục với cánh tay đẫm máu, một đường rạch dài. Là ban nãy, thằng bé lao ra mới đỡ cho cô một nhát dao chém xuống.
Lệ Du Huyên tái mặt, lao đến ôm lấy Tiểu Lục vào lòng. Máu của thằng bé thấm ra áo, đỏ cả một mảng. Cảm giác trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, Lệ Du Huyên rưng rức nước mắt, nhẹ nhàng lay gọi Tiểu Lục. Tiểu Lục khẽ nấc lên một tiếng rồi cựa mình đau đớn.
“Tiểu Lục… con, con sao thế? Tỉnh dậy đi! Đừng làm mẹ sợ!”
Tiểu Lục ở trong tay cô, hơi thở yếu ớt. Thằng bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Bị một vết chém lớn như thế, cái mạng này cũng coi như đã bước một nửa qua cửa tử rồi!