• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn đường sau đó, Giang Niệm Dương hình như cũng tiết chế lại một chút, ít nhất không nói mấy loại lời sến sẩm đó nữa. Đến lúc xe dừng trước Giang Gia, vẻ mặt Giang Niệm Dương lại có chút nghiêm túc trở lại. Lệ Du Huyên nhìn ra, anh về cái nhà này cũng chỉ là vì có một người mà anh yêu quý đang chờ đợi. Có lẽ Giang Niệm Dương ở trong ngôi nhà của chính mình, thật sự không hề thoải mái.



Nhưng Lệ Du Huyên trước nay chưa từng hỏi qua anh. Dù sao đó cũng là chuyện riêng, nếu anh muốn nói thì cô sẽ lắng nghe, anh không nói thì cô sẽ không hỏi.



Cả hai cùng vào thăm ông Giang. Cũng mấy tháng trôi qua, tuy bệnh tình ông Giang không hề có dấu hiệu thuyên giảm nhưng sắc mặt lại tốt hơn trước nhiều. Lệ Du Huyên cũng cảm thấy vui vẻ cho thời khắc này. Có nhiều lúc, sự rời đi của một người sẽ mang lại rất nhiều đau thương, nhưng nếu đã không tránh được vậy thì cứ tận hưởng đoạn thời gian còn lại bên cạnh đi.



Lúc Giang Niệm Dương ra ngoài lấy nước, ông Giang lại nắm lấy tay Lệ Du Huyên cười hiền hoà.



“Tiểu Huyên à, con là cô gái tốt. Ta sống đến bây giờ, cũng không mong mỏi gì quá nhiều, chỉ cần con cháu bình bình an an là được. Niệm Dương nó là một đứa trẻ đã chịu nhiều tổn thương, ta hy vọng những ngày tháng ở bên cạnh con có thể bao dung nó một chút.”



Lệ Du Huyên cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Giang Niệm Dương một mặt luôn tỏ ra không có gì, nhưng cô biết sâu bên trong thâm tâm anh cũng có rất nhiều nỗi buồn. Lệ Du Huyên chỉ mong một ngày nào đó anh có thể đem những chuyện này ra bên ngoài, giải thoát chúng đi.



“Ông, con nhất định sẽ như thế.”



Ông Giang cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn xa xăm.



“Tiểu Huyên, ta nói con biết một bí mật. Nhìn nụ cười của một người có thể biết được tâm tư người đó. Khi cười, nụ cười của thằng bé đó luôn hướng về phía con, mỗi cái ánh nhìn đều là vô thức nhìn con. Đây không phải vô tình, mà là tình cảm chân thành bên trong thằng bé.”



Gượm một lát lại nói tiếp: “Ta biết hai đứa đều đã trải qua không ít vất vả. Nhưng mà ta hy vọng, hai đứa sẽ không bỏ lỡ nhau. Tình cảm trong tim con, đừng trốn tránh nữa. Lão già này sống hơn nửa đời người, cái gì cũng trải qua rồi. Ta thật không hy vọng hai đứa sau này sẽ hối hận vì bất cứ điều gì.”



Lệ Du Huyên nhìn ra cửa sổ. Ánh ban mai ngập tràn ấm áp. Có người tùng nói, đời người giống như ánh đồng hoa, cho dù có nhiều hoa đẹp thế nào, ánh mắt vẫn sẽ chăm chú nhìn ngắm một đoá hoa duy nhất. Không phải vì đoá hoa đó đẹp nhất trong cánh đồng, mà bởi vì đó là đoá hoa đẹp nhất trong đời ta từng thấy.



Có lẽ, Giang Niệm Dương không phải người hoàn hảo nhất. Lệ Du Huyên cũng không phải cô gái tuyệt vời nhất. Nhưng bọn họ, đều là đoá hoa thích hợp cho đối phương.



Tình cảm con người là thứ cảm xúc chân thật không thể giấu. Lệ Du Huyên không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn biết, sự tồn tại của Giang Niệm Dương trong tim mình đã là quan trọng đến không thể thay thế.



Lệ Du Huyên nắm lấy tay ông Giang, cười rạng rỡ.



“Ông, con hiểu rồi! Cảm ơn ông, con nhất định sẽ không để bản thân hối hận.”



Đúng vậy, đời người được có bao lâu, tương lai ngày mai vốn không thể biết trước. Cái gì là kiêu ngạo, cái gì là cách biệt đều không quan tâm nữa. Phá bỏ rào cản, dũng cảm tiến lên, cho dù có thế nào cũng sẽ mỉm cười hạnh phúc. Chi ít về sau nhớ lại, sẽ không phải hối hận.



Lệ Du Huyên luôn tin, chuyện gì cũng sẽ ổn, cuối đường hầm vẫn là ánh hào quang.



Trong lòng lúc này, có lẽ đã hiểu rõ nhịp tim này. Hình ảnh mà bản thân nghĩ tới lúc này, chính là Giang Niệm Dương.



Đột nhiên, lại cảm thấy nhớ anh rồi…



Ông Giang nhìn ra tâm tư của Lệ Du Huyên, liền bật cười xua tay: “Mau đi tìm thằng nhóc đó đi.”



Lệ Du Huyên cười, gật đầu sau đó rời gót tạm biệt ông.



Thời khắc cô rõ ràng nhịp đập trái tim mình có ý nghĩa gì, hình như lại cảm thấy có một nguồn động lực to lớn đang thôi thúc.



Nhớ lại những chuyện đã qua, từ lần đầu gặp gỡ cho đến lúc này, cũng không nhớ bản thân từ bao giờ đã như thế này. Ánh mắt đều không nhịn được hướng về người đó. Giang Niệm Dương, toả sáng đến chói mắt. Là thứ ánh sáng ai cũng mong muốn chạm tay đến.



Là bắt đầu từ lúc anh gọi tên cô khi cô bị nhốt trong phòng tối, hay là lúc anh ôm cô ở bệnh viện lúc Tiểu Lục gặp chuyện, hay là lúc anh đứng ra thay cô giải quyết hết mọi rắc rối. Từ lúc nào, Lệ Du Huyên bất giác đã trở nên dựa dẫm vào Giang Niệm Dương như vậy?



Trước đây đều không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng nhận ra. Thứ cảm xúc đang lấn át trái tim cô, chiếm lấy từng nhịp đập là những hình bóng đó.



Lệ Du Huyên, yêu Giang Niệm Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK