• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có câu, phàm là người bị bức đến đường cùng sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch với xã hội, xem tất cả mọi người là kẻ thù. Chu San San bây giờ cũng thế. Cô ta đã bị bức ép đến không còn đường lui, vậy thì chỉ có thể tìm một người thế mạng, thay cô ta chịu khổ. Mà người này đương nhiên không phải ai khác, chính là Lệ Du Huyên.



Chu San San ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh cao rộng, trong lòng đã vạch ra một kế hoạch để ám hại Lệ Du Huyên lần thứ hai.



Cô ta đi một mạch đến quán cà phê mình vẫn thường hay đến, lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Quan Đạt. Chu San San vào quán cà phê ngồi chờ trước, rất nhanh sau đó Quan Đạt cũng đến.



Nói đến cái tên Quan Đạt này, tuy rằng hắn không mấy thành thực lắm nhưng cho đến hiện tại thì vẫn chưa phản bội lại Chu San San. Con người hắn mặc dù rất yêu tiền nhưng nếu như không ảnh hưởng đến an toàn của bản thân thì hắn vẫn sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Chu San San. Hắn sẽ không phản bội lại cô ta, chi ít là cho đến khi cô ta làm ra việc gì đó khiến hắn thấy nguy hiểm đến bản thân.



Lúc trước đã có mấy lần hắn tính sẵn một con đường để rút lui, nhưng nhìn thấy cho đến hiện tại mọi thứ vẫn yên bình nên Quan Đạt cũng tạm thời không manh động gì, vẫn quyết định ở lại bên cạnh Chu San San.



Chu San San lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Quan Đạt.



Quan Đạt nhìn tấm thẻ liền đoán được là Chu San San có kế hoạch gì đó chuẩn bị thực hiện.



“Cô định làm gì?”



Mọi khi làm việc Chu San San đều chuyển thẳng tiền vào trong tài khoản, vậy mà lần này lại đưa hẳn một cái thẻ, rõ ràng là cô ta đang muốn tạo ra sóng gió lớn.



Chu San San nghiêng người tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm nghiền mắt.



“Đối phó Lệ Du Huyên.”



Quan Đạt biết từ trước đến nay Chu San San không nhìn vừa mắt Lệ Du Huyên. Cũng phải thôi, thứ đồ mà bản thân tốn bao công sức không giành được, kẻ khác lại dễ dàng không làm gì cũng có được, Chu San San làm sao mà nuốt trôi được cục tức này. Chỉ là mấy lần ra tay với Lệ Du Huyên đều thất bại, không phải là Giang Niệm Dương ra tay thì cũng là chính Lệ Du Huyên tự hoá giải được.



Nói tóm lại, Lệ Du Huyên cũng không phải dạng dễ chọc, cứ cố ám hại một cách vô ích thế này liệu có tác dụng gì không?



“Lần trước ra tay với Lệ Du Huyên đã bị Giang Niệm Dương để ý đến, thời gian còn chưa qua lâu mà cô đã định ra tay lần thứ hai rồi sao? Như vậy có nguy hiểm quá không?”



Quan Đạt lo lắng cũng không phải không có lý. Những động thái gần đây của Giang Niệm Dương rõ ràng là đang nhắm vào Chu San San lẫn Chu Gia. Sở dĩ anh không tố cáo Chu San San có lẽ là do chưa có bằng chứng. Nhưng con người Giang Niệm Dương rất nhạy bén, lần thứ nhất có thể may mắn vuột khỏi tầm mắt của anh, lần thứ hai thì không ai có thể dám chắc được.



Mà lần này nếu như thật sự bị tóm thì sẽ không còn hy vọng gì nữa hết, Giang Niệm Dương chắc chắn không tha cho Chu San San. Chu Gia mà anh còn dám động thì một quản lý nhỏ bé như Quan Đạt có thể thoát được sao?



Chu San San tuỳ ý nghịch lọn tóc xoăn dài của mình, vẻ mặt thản nhiên không quan tâm.



“Tôi đã không còn đường lui nữa, bây giờ Lệ Du Huyên không chết thì tôi chết.Tôi chỉ hỏi anh, anh có làm hay không? Nếu làm thì số tiền này thuộc về anh, không làm thì bây giờ nhanh chóng biến đi.”



Quan Đạt cũng có chút lo lắng. Hắn ta không biết Chu San San đang có tính toán gì, cũng không biết trước được chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì. Nhưng hắn ta thật sự rất cần số tiền này. Nếu có số tiền này thì gia đình hắn ta sẽ không phải lo ăn lo mặc trong mấy tháng tới nữa.



“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”



Chu San San nhấc mắt, khẽ đáp: “Không phải Lệ Du Huyên còn có một đứa con trai sao? Tôi muốn lợi dụng đứa bé đó, khiến cô ta biến mất khỏi cuộc sống của Giang Niệm Dương. Chỉ cần cô ta biến mất, mọi thứ sẽ quay về đúng quỹ đạo của nó, tôi sẽ lại là trung tâm của tất cả.”



Quan Đạt nghe đến đây thì kinh hồn bạt vía, hai mắt trợn trắng.



“Lẽ nào cô muốn bắt cóc đứa nhỏ đó sao?”



“Không sai, anh sợ rồi à?”



Chu San San đáp lại với vẻ thản nhiên như đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói tới.



Điên rồi! Người phụ nữ này điên rồi!



Quan Đạt không thể ngờ Chu San San lại có suy nghĩ như thế. Tuy hắn không phải loại người tốt lành gì, hắn cũng từng hãm hại không ít người khiến họ không ngóc đầu lên nỗi trong giới showbiz nhưng hắn cũng không phải là tàn độc đến mức sẽ ra tay với một đứa trẻ nhỏ xíu không biết gì.



Như vậy, quá tàn nhẫn. Lệ Du Huyên mới là người có liên quan, còn đứa trẻ đó căn bản là không có lỗi gì mà! Chu San San cô ta thật sự đã điên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK