Yêu một người đã khó, mà theo đuổi lại còn khó hơn nữa.
Nhưng mà chỉ cần có nghị lực thì không gì là không thể. Giang Niệm Dương anh có thể thao túng cả giới giải trí, chẳng lẽ lại không thể theo đuổi một người phụ nữ nay sao?
Nói là làm, Giang Niệm Dương quyết định thực hành ngay và luôn.
Sau khi tan ca ở công ty, Lệ Du Huyên cũng bắt xe đến thẳng bệnh viện. Nghĩ lại thì hình như đoạn thời gian gần đây, cô cứ ra ra vào vào bệnh viện, riết rồi cảm thấy bệnh viện chẳng khác gì cái nhà luôn rồi, có khi bác sĩ nhìn mặt cô mãi cũng chán luôn ấy chứ.
Lệ Du Huyên thở dài, mấy hôm nữa vết thương của Tiểu Lục tháo chỉ thì sẽ xuất viện, đến lúc đó thì phải nghỉ ngơi mấy hôm cùng thằng bé cho đã mới được!
Đẩy cửa bước vào đã thấy Giang Niệm Dương đang ngồi ở sô pha, trên đùi còn để một cái máy tính, bên cạnh thì một đống văn kiện các thứ chất chồng. Trời ạ, anh mang cả nửa cái văn phòng vào trong bệnh viện luôn hay gì? Cô đã vất vả cả một ngày hôm nay với cái núi văn kiện đó, đến nỗi bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ từng câu từng chữ. Vậy mà Giang Niệm Dương không biết là cái nghị lực thần thánh gì mà có thể cả ngày sống trong núi công việc thế chứ? Đúng là phải ngưỡng mộ anh về điểm này mà!
Lệ Du Huyên bước đến xoa đầu hai đứa trẻ, tươi cười: “Hai đứa có đói chưa?”
Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đều lắc đầu, đồng thanh đáp: “Chưa ạ!”
Lệ Du Huyên cảm thấy mệt mỏi cả ngày chỉ cần nhìn hai đứa trẻ thì đều sẽ tiêu tan hết rồi. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, duỗi người. Mấy ngày gần chót của dự án, công việc cứ phải gọi là không có điểm dừng. Thật sự là làm cô chạy đến mỏi rụng cả chân, thời gian ăn cơm cũng không có.
Giang Niệm Dương nhấc mắt nhìn lên, chau mày hỏi cô: “Mấy hôm nay công việc nhiều, em có mệt không?”
Lệ Du Huyên cũng không nghĩ nhiều, cứ theo quán tính mà đáp: “Mệt.”
Giang Niệm Dương nghe xong liền gập máy tính lại, nhanh chóng bước tới rót một ly nước đưa đến tận tay cô.
“Uống nước đi cho đỡ mệt.”
Lệ Du Huyên ngớ người. Đây là thao tác mới mẻ gì vậy? Giang Niệm Dương còn biết rót nước mời cô uống? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à?
Ngạc nhiên này còn chưa hết thì đã tới ngác nhiên khác, Giang Niệm Dương vòng ra phía sau cô, nhẹ nhàng bóp vai Lệ Du Huyên, thái độ ôn nhu hiền hoà.
“Vậy em có đói không? Tôi bảo Lục Thành chuẩn bị đồ ăn nhé. Ngày mai có muốn nghỉ ngơi không, tôi bảo phòng nhân sự cho em nghỉ phép mấy hôm nhé! Còn có…”
Anh còn chưa nói hết câu thì Lệ Du Huyên đã sởn hết cả gai óc lên rồi. Giang Niệm Dương cao lãnh ngày thường đâu rồi, mấy cái hành động kì lạ này là sao? Ai nhập anh à?
Lệ Du Huyên đứng bật dậy, quay ngắt sang nhìn anh.
“Giang tiên sinh, anh nói tôi biết có phải là tôi đã làm sai chuyện gì rồi không? Anh sắp đuổi việc tôi à?”
Giang Niệm Dương ngơ ngác. Ơ hay, rõ ràng là anh làm như Tiểu Kiệt nói dốc lòng quan tâm. Rõ ràng là làm như lý thuyết mà sao thái độ của cô lại kì lạ thế này nhỉ? Hay anh làm sai ở bước nào à?
Giang Niệm Dương đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt nhìn anh rồi chỉ thở dài ngao ngán. Không được rồi, không thể nhìn nỗi nữa, còn nhìn nữa thì sẽ bị tức đến chết mất. Tiểu Kiệt quyết định kéo Tiểu Lục đi ra ngoài dạo luôn, đỡ mất công ở đây nhìn anh ngơ ngơ lại thêm tức.
Cái ông bố này sao lại ngốc đến thế chứ, đã bảo là từ từ để người ta còn thích ứng dần chứ ở đâu lại ra cái kiểu nhảy xổ vào như thế, không doạ người ta sợ chạy mất đã là hay lắm rồi.
Tiểu Kiệt ngao ngán nhìn Tiểu Lục. Trong khi hai đứa đã vất vả tạo đủ mọi điều kiện để cho anh và cô có thể thúc đẩy tình cảm thì Giang Niệm Dương lại không biết bằng thực lực tuyệt vời hic mà năm lần bảy lượt đều chẳng làm được trò trống gì. Thật sự nghi ngờ chỉ số EQ của anh có phải là tỉ lệ nghịch với chỉ số IQ gấp một trăm lần hay không.
Cứ nghĩ là đã đả thông tư tưởng được rồi cơ, nhưng bây giờ xem cái điệu này thì còn lâu lắm anh mới theo đuổi cô thành công. Mà dù có thành công thì đó cũng là một kì tích mà khoa học không thể lý giải được chứ chẳng đùa.
Giang Niệm Dương không biết nên nói thế nào, cảm giác thật khó xử. Anh ho khan vài tiếng rồi nói: “Ai bảo là tôi sắp đuổi việc em?”
Lệ Du Huyên nhướng mày khó hiểu. Cái con người này mọi khi tính tình đã cổ quái không giống ai, bây giờ lại đang diễn vở gì vậy chứ? Cô thật sự không đoán được là anh đang nghĩ cái gì luôn!
“Vậy anh ban nãy là… là đang làm gì thế?”
Giang Niệm Dương lại thản nhiên như không mà đáp lại: “Tôi đang quan tâm em mà! Không phải chúng ta là vợ chồng sao, quan tâm nhau là chuyện rất bình thường.”
Điên rồi! Thật sự điên rồi! Lệ Du Huyên thật sự bị anh làm cho quay mòng mòng, không biết bản thân đang làm gì, ở đâu nữa.