• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Tuyết Lệ ôm lấy con gái. Bà ta căn bản không quan tâm cái gì mà thương trường đó của Chu Hoàng Quân, chỉ quan tâm đến con gái của mình mà thôi.



“Chu Hoàng Quân, ông đừng có cái gì cũng đổ lên đầu San San! Con bé đã làm gì đâu chứ? Không phải nó lúc nào cũng cố gắng ở bên canh Giang Niệm Dương giúp ông đó sao. Trách thì trách thằng nhóc Giang Niệm Dương đó khó chiều, không có mắt nhìn chứ San San của tôi thì có lỗi lầm gì đâu!”



Chu Hoàng Quân nhìn Tôn Tuyết Lệ bênh Chu San San chằm chặp thì tức không nói nên lời. Vốn dĩ ban đầu còn cảm thấy Chu San San và Giang Niệm Dương rất có cơ hội. Giang Niệm Dương là đích tử của Giang Gia, nắm trong tay tiền đồ vô lượng, đó chính là thiên kiêu chi tử trong truyền thuyết a! Chu gia tuy có danh tiếng mấy đời nhưng suy cho cùng cũng không bằng Giang Gia. Dù vậy thì cũng là hai bên môn đăng hộ đối.



Chu Hoàng Quân ban đầu là định sau này sẽ gả Chu San San vào Giang Gia. Chỉ cần Chu San San bước lên cái vị trí Giang phu nhân thì từ nay về sau Chu Gia ở trong giới chẳng khác gì ngồi trên vương vị, ai cũng phải kiêng nể.



Vì đường tương lai rộng mở như trong mơ đó, Chu Hoàng Quân đã tốn bao công sức bồi dưỡng Chu San San từ học vấn đến tài năng thiên phú, đào tạo cô ta trở thành một người ưu tú hơn tất cả. Ông ta hao tâm tổn trí nhiều như vậy, lúc thấy phía bên Giang Chính Huy có vẻ cũng hài lòng với Chu San San, Chu Hoàng Quân đã nghĩ hôn sự này chắc chắn là thành rồi.



Nào ngờ Giang Niệm Dương đó lại bảo không yêu Chu San San, chỉ xem cô ta là một người bạn.



Chu Hoàng Quân lúc đó như sụp đổ hết ước mơ, cảm thấy cái sai chắc chắn là ở Chu San San, là do cô ta không tốt chỗ nao, không chịu cố gắng chỗ nào.



Từ chuyện đó mà Chu Hoàng Quân đã ghét bỏ Chu San San. Với ông ta, con gái cũng chỉ là công cụ cho con đường thăng tiến của mình. Bây giờ Giang Niệm Dương thẳng tay chặt đứt con đường thăng tiến của ông thì thôi đi, lại còn cắt luôn cả mối quan hệ mà Chu Gia khó khăn lắm mới có được.



Với tính cách đó của Chu Hoàng Quân, chuyện này ông ta không tính lên đầu Chu San San thì còn tính lên đầu ai.



Chu Hoàng Quân hùng hổ bước đến, xô ngã Tôn Tuyết Lệ rồi túm lấy tay của Chu San San.



“Đi! Bây giờ lập tức đi tìm Giang Niệm Dương, tao không cần biết mày làm cách gì, nhất định phải khiến mọi thứ quay lại như bình thường.”



Chu San San bấy giờ đã hiểu rõ lời Giang Niệm Dương nói hôm đó. Quả nhiên đối với Chu Gia cô ta chẳng là cái thá gì. Khi gặp nguy hiểm, Chu Hoàng Quân lại không hề do dự mà đẩy Chu San San ra trước đầu sao chịu trận.



Nhưng Chu San San đương nhiên sẽ không cam chịu như thế. Bây giờ mà đi xin lỗi không phải chính là tự nhận chuyện Lệ Du Huyên bị ám hại là do cô ta làm sao? Nếu thực là vậy, đến lúc đó Giang Niệm Dương còn tha cho cô ta được chắc. Thừa nhận bây giờ chả khác nào đi nộp mạng.



Những lúc thế này thì lòng của Chu San San lại càng thêm thù hận Lệ Du Huyên. Cô ta luôn cho rằng nếu không phải do sự xuất hiện của Lệ Du Huyên thì cô ta sẽ không gặp phải những trắc trở thế này. Giang Niệm Dương sẽ thuộc về cô ta, vị trí phu nhân Giang Thị cũng sẽ thuộc về cô ta, mọi thứ lẽ ra nên thuộc về cô ta chứ không phải Lệ Du Huyên.



Đúng! Tất cả là tại Lệ Du Huyên! Đều là vì sự xuất hiện của cô nên mọi thứ mới rối tung lên thế này!



Nếu cô biến mất, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó. Nếu như Lệ Du Huyên bị bóc trần gương mặt hồ ly tinh đó vậy sẽ không còn ai đứng về phía cô nữa, đến lúc đó Chu San San sẽ quay lại làm tâm điểm thôi đúng không?



Chắc chắn là vậy! Chắc chắn là vậy!



Chu San San bây giờ trong đầu cũng đều là những toan tính ám hại, căn bản không còn sự minh mẫn để phán đoán nữa.



Cô ta lồm cồm bò dậy, đứng vững trước mặt Chu Hoàng Quân rồi nói: “Ba, con không sai! Người sai là Giang Niệm Dương. Là anh ấy bị con hồ ly tinh kia che mắt. Ba tin con! Con nhất định sẽ khiến cho anh ấy nhận ra ai mới là người thật lòng yêu anh ấy, ai mới là người xứng với anh ấy.”



Chu Hoàng Quân nhíu mày. Thái độ kiên quyết này của Chu San San cũng khiến ông ta có chút xiêu lòng. Chu Hoàng Quân biết, dã tâm của Chu San San còn lớn hơn ông ta, tâm tư có khi còn ghê gớm hơn ông ta nhiều. Nếu không, mấy năm này sao cô ta có thể đứng vững trên vị trí ảnh hậu đó được.



Nói đến thứ khác Chu Hoàng Quân không tin, nhưng nói đến dã tâm của Chu San San và thứ cô ta muốn chinh phục, ông ta sẽ tin.



“Được, tao tin mày lần này. Biến mọi thứ trở về quỹ đạo nên có của nó. Nên nhớ, tao chỉ cho mày cơ hội một lần này. Nếu còn thất bại thì đừng có mang họ Chu nữa, Chu Hoàng Quân tao không có đứa con gái vô dụng như mày.”



Nói xong, ông đùng đùng rời đi. Chu San San nghiến răng nhìn theo, chỉ lẩm bẩm chửi rủa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK