Đúng là có chút bất ngờ!
Mặc khác, Vưu Tĩnh Khâm khi nghe lời này cũng có chút khó chịu. Rõ ràng là anh ta đến bên cạnh cô trước, tuy không đi được đến đâu nhưng cũng là bạn bè thân thiết, Giang Niệm Dương vừa nhảy vào đã giữ người như thế, cảm giác rất đáng ghét.
“Giang tổng, anh là có ý gì? Tôi và Tiểu Huyên là mối quan hệ bạn bè trong sáng, cho dù anh là chồng của cô ấy cũng không có quyền can thiệp sâu vào như vậy chứ? Anh như thế là đang chiếm hữu quá đáng đấy!”
Giang Niệm Dương khẽ nhấc mày. Anh biết Vưu Tĩnh Khâm chắc chắn không dễ bảo như vậy. Cái con người này đúng là có năng khiếu làm người khác chán ghét mà!
“Vưu tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, anh cho rằng đấy là tình bạn nhưng người khác có cho là như vậy không? Điển hình là chuyện lần này, fan đã lợi dụng danh nghĩa bảo vệ thần tượng mà không tiếc làm hại đến mạng người. Lệ Du Huyên thoát được lần này có thoát được hết tất cả những lần sau hay không anh và tôi đều không thể biết được.”
Lời của Giang Niệm Dương rất đúng. Vưu Tĩnh Khâm là một thần tượng, là người của công chúng, bất kể là anh ta làm gì cũng đều có ánh mắt của hàng nghìn hàng vạn người đang dõi theo. Đứng trên vị trí càng cao thì tự do đã là thứ không tồn tại. Cho dù Vưu Tĩnh Khâm làm việc không quan tâm ánh nhìn của người khác đi chăng nữa, vậy những người ở bên cạnh vô tình bị dính líu vào thì sao?
Một lời nói có thể không sao, nhưng rất nhiều lời nói đồng loạt chĩa vào thì có mạnh mẽ thế nào cũng không chịu được. Dư luận trước giờ vẫn là thứ rất đáng sợ!
“Vưu Tĩnh Khâm, anh không thể đảm bảo được fan của anh sẽ làm ra chuyện gì bất ngờ nữa hay không. Anh căn bản không có khả năng bảo vệ Lệ Du Huyên, anh cố chấp chỉ càng hại cô ấy thêm thôi. Tôi không nói hai người phải cắt đứt quan hệ bạn bè, nhưng nếu anh muốn tốt cho cô ấy, một là cố gắng đừng để lộ ra bên ngoài quá nhiều về mối quan hệ của hai người, hai là cố gắng hạn chế gặp mặt cùng cô ấy đi. Suy nghĩ kĩ, đây là chuyện tốt cho cả anh và Lệ Du Huyên.”
Mặc dù Giang Niệm Dương không thích Vưu Tĩnh Khâm ở cạnh cô cũng một phần do lý do xuất phát từ cá nhân anh. Anh thật sự không thích Lệ Du Huyên quen biết với một người đàn ông khác thân thiện như vậy. Anh thừa nhận, anh có tính chiếm hữu cao.
Nhưng mà những lời Giang Niệm Dương nói đây cũng là dựa trên thực tế mà nói. Anh đứng trên góc độ khách quan để mà đưa ra lời khuyên. Bình thường Giang Niệm Dương nếu gặp vấn đề thì chắc chắn sẽ dùng những phương pháp cực đoan để giải quyết. Nhưng liên quan đến Lệ Du Huyên, anh muốn dùng phương pháp tốt nhất. Như thế thì sau này nếu Lệ Du Huyên có biết được cũng sẽ hiểu cho mà không trách móc anh vì đã chia rẽ tình bạn của cô.
Vưu Tĩnh Khâm vẫn đang trầm mặc suy nghĩ. Anh ta hiểu những lời Giang Niệm Dương nói là đều đúng, hoàn toàn không có sai. Anh ta cũng biết bản thân cứ cố chấp thế này ngược lại sẽ hại đến cuộc sống đang yên bình của Lệ Du Huyên. Rõ ràng anh ta chỉ muốn có thể ở bên cạnh cô như thế, sao đến cả chuyện này mà cũng khó như vậy chứ?
Đối với Vưu Tĩnh Khâm mà nói, Lệ Du Huyên rất quan trọng. Là một sự tồn tại đẹp đẽ mà anh ta muốn dùng hết khả năng để bảo vệ. Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần là có thể bảo vệ được cô thì anh ta làm gì cũng được.
Nhưng bây giờ khi đứng trước lựa chọn rời xa để bảo vệ cô, anh ta lại có chút do dự rồi. Cũng đúng, tình yêu mà anh ta cố gắng ôm lấy bao nhiêu năm bây giờ bảo bỏ ra đâu phải là chuyện dễ dàng.
“Tôi hiểu! Tôi cần một chút thời gian cho chuyện này. Nhưng anh yên tâm, tôi bây giờ có thể hứa với anh tôi chắc chắn sẽ dùng cách của mình để không liên luỵ đến cô ấy.”
Giang Niệm Dương cũng không ép buộc Vưu Tĩnh Khâm ngay tại đây phải đồng ý. Nói thế nào thì đây cũng là một tấm chân tình nên cũng phải thông cảm cho một chút.
“Được, anh cứ từ từ suy nghĩ xem bản thân nên làm thế nào thì đúng, chuyện này tôi sẽ chỉ quản đến đó, còn lại đều là sẽ tôn trọng quyết định của hai người. Tôi biết anh cũng muốn tốt cho cô ấy.”
Giang Niệm Dương định quay người rời đi thì Vưu Tĩnh Khâm bất ngờ hỏi: “Giang Niệm Dương, anh nói cho tôi biết, anh có yêu Tiểu Huyên không?”
Giang Niệm Dương ngạc nhiên quay đầu.
Đối diện với câu hỏi này, điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn chính là bản thân không cần suy nghĩ gì mà trong trái tim đã tự vọng đến câu trả lời.
Tước nay Giang Niệm Dương cũng từng tự hỏi bản thân anh rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm gì? Anh quan tâm cô còn hơn quan tâm bản thân mình, mọi cảm xúc vui buồn của cô đều sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ và cả cảm xúc của anh.
Giang Niệm Dương cũng đã từng hoài nghi bản thân, có lẽ nào tình cảm của anh đối với cô đã dần có sự khác đi rồi không? Hình như nó đã không đơn giản chỉ là sự quan tâm giữa hai người hợp tác với nhau nữa.
Trái tim đã âm thầm cảm nhận được sự thay đổi đang len lỏi này, chỉ là anh chưa thừa nhận. Thời khắc này, khi Vưu Tĩnh Khâm hỏi đến, Giang Niệm Dương mới càng sâu sắc mà nhận định được cảm xúc trong lòng mình.
Anh quay sang, khẽ mỉm cười đáp lời.