• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Du Huyên đang cùng Giang Niệm Dương thảo luận về các chi tiết vụ án đã xảy ra thì đột nhiên một âm giọng quen thuộc vang lên, gọi lớn tên cô.



“Tiểu Huyên!”



Lệ Du Huyên quay đầu lại nhìn, hoá ra là Vưu Tĩnh Khâm. Chuyện xảy ra anh ta sáng nay cũng vừa mới biết. Bản thân Vưu Tĩnh Khâm cũng là người có chút máu mặt, anh ta đã dùng một vài mối quan hệ để điều tra một chút chuyện xảy ra. Sau khi biết được chuyện là do một người thần bí tự nhận là fan của anh ta gây ra thì lòng của Vưu Tĩnh Khâm cứ như lửa đốt, cố gắng hoàn thành cho nhanh công việc rồi chạy như bay tới đây.



Vưu Tĩnh Khâm chạy tới, lo lắng xem xét cô từ đầu đến chân rồi hỏi: “Tôi biết chuyện rồi, cô không sao chứ? Tiểu Lục thì sao, thằng bé thế nào rồi? Sao cô không gọi cho tôi một tiếng chứ, chúng ta là bạn bè đấy!”



Lệ Du Huyên cười khổ, vỗ vào vai Vưu Tĩnh Khâm đáp: “Lúc đó thật sự gấp quá, tôi chẳng thể nghĩ được gì nhiều mà. Tôi không sao, Tiểu Lục bị thương vì nó đỡ dao giúp tôi, nhưng mà bây giờ cũng ổn rồi, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ xuất viện.”



Vưu Tĩnh Khâm trầm mặc, thở dài. Giang Niệm Dương ở một bên nhìn hai người này bạn bè tình thân lại cảm thấy khó chịu. Rõ là đang có thời gian ở riêng cùng cô, ở đâu lại nhảy ra một tên phá đám thế này chứ? Đúng là đáng ghét mà! Cái gì mà ca vương nhan sắc như hoa như ngọc, nhìn sao cũng thấy chán ghét vô cùng!



Nhưng mà có nói thế nào đi chăng nữa thì vụ này cũng có vài chỗ liên quan đến Vưu Tĩnh Khâm. Giang Niệm Dương chỉ đành gác lại sự ghét bỏ của bản thân anh đối với Vưu Tĩnh Khâm, hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm ra hung thủ.



Giang Niệm Dương có mấy chuyện muốn nói riêng với Vưu Tĩnh Khâm không muốn để cho Lệ Du Huyên biết. Vì dù sao thì cô cũng là phía đương sự, cảm xúc cá nhân sẽ chi phối, hạn chế cô rất nhiều trong việc phán đoán.



Lệ Du Huyên trải qua những chuyện như thế cũng đủ mệt rồi, Giang Niệm Dương không muốn lại để cô bị cuốn vào những suy đoán này của anh nên quay sang nói với cô: “Lệ Du Huyên, cô vào trong trông coi hai đứa trẻ đi, khéo để chúng đùa giỡn quá trớn lại động đến vết thương của Tiểu Lục. Tôi với Vưu Tĩnh Khâm nói chuyện riêng một chút.”



Lệ Du Huyen ngước nhìn anh, vẻ mặt không tình nguyện lắm. Cô biết hai người này nói chuyện chắc chắn có liên quan đến vụ án đó. Nhưng có lẽ là hai người có tính toán riêng không muốn để cô biết. Lệ Du Huyên cũng không miễn cưỡng, đành gật đầu quay vào phòng bệnh.



Sau khi Lệ Du Huyên rời đi, Vưu Tĩnh Khâm và Giang Niệm Dương cùng nhau đi dạo ra ngoài khuôn viên bệnh viện, vừa đi vừa thảo luận.



“Vưu tiên sinh, chuyện xảy ra chắc là anh cũng biết được chút đỉnh rồi nhỉ?”



“Đúng vậy, sáng nay tôi đã điều tra một chút về những chuyện xảy ra. Giang tổng, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh cũng có suy nghĩ giống với tôi nhỉ?”



Vưu Tĩnh Khâm không nói trắng ra suy nghĩ của mình mà chỉ ám chỉ cho Giang Niệm Dương. Giang Niệm Dương cũng không hỏi lại suy nghĩ mà Vưu Tĩnh Khâm nói, bởi vì chính anh cũng định hỏi câu đó.



Thật lòng Giang Niệm Dương chẳng ưa gì cái người đang đứng trước mặt đây. Giới giải trí là một nơi hỗn loạn, Vưu Tĩnh Khâm lại là một con người tâm tư khó đoán. Loại người này mới chính là nguy hiểm nhất. Càng huống hồ sự việc lần này, người phụ nữ kia đã lấy danh nghĩa fan của Vưu Tĩnh Khâm để làm điều xấu với Lệ Du Huyên. Cứ cho là sự việc lần này xảy ra là có sắp đặt của một thế lực nào khác, nhưng cũng không thể phủ nhận được một điều chính là fan não tàn có thể vì thần tượng của mình mà làm ra chuyện không còn lý trí.



Nói tóm lại, con người Vưu Tĩnh Khâm này có nhìn thế nào cũng thấy không nên đến quá gần.



Một ngọn lửa lớn có thể sưởi ấm nhưng cũng có thể làm bỏng người!



“Tôi muốn lợi dụng vòng quản lý fan của anh điều tra một chút về người phụ nữ đó. Nếu cô ta thật sự là fan của anh, để anh làm điều này ngược lại dễ dàng hơn tôi. Còn nữa, tôi muốn điều tra một số hành động gần đây của một người. Tôi không thể ra tay được, người đó chắc chắn đang cảnh giác tôi.”



Giang Niệm Dương hướng ánh nhìn qua Vưu Tĩnh Khâm, nghiêm túc đưa ra một lời đề nghị. Vưu Tĩnh Khâm cũng không từ chối mà lập tức đồng ý giúp đỡ. Nói thế nào thì đây cũng là chuyện liên quan đến cô, anh ta chắc chắn sẽ không để mặc không lo.



“Chuyện anh nói, tôi sẽ lập tức đi điều tra, có kết quả sẽ mang đến cho anh ngay.”



Giang Niệm Dương gật đầu. Chuyện lần này ảnh hưởng quá lớn, phạm vi người có liên quan hình như còn rộng hơn anh tưởng. Nhưng cho dù là vậy, Giang Niệm Dương cũng quyết phải moi ra bằng được kẻ đứng sau tất cả. Anh không tin anh lại không đấu lại cái kẻ có tâm ác kia.



“Đúng rồi, có chuyện này tôi phải nhắc nhở Vưu tiên sinh một chút! Tôi hy vọng anh sẽ tránh xa Lệ Du Huyên một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK