“Cái đó… là… là công việc! Đúng rồi! Là vì vấn đề liên quan tới công việc nên tôi mới đến gặp Vưu Tĩnh Khâm, tuyệt đối không phải là cãi lời anh đâu.”
Lệ Du Huyên cảm thấy những ngày tháng sau khi làm việc dưới tướng của Giang Niệm Dương, cô càng ngày càng giỏi bịa chuyện rồi, trình độ diễn xuất cũng như thật luôn. Mỗi ngày đều nghĩ xem phải đối phó với anh thế nào mới có thể an toàn rút lui, không chừng sau này không làm phóng viên nữa cô còn có thể đi làm một diễn viên đó chứ chẳng đùa.
Giang Niệm Dương ném một ánh nhìn đầy cảnh cáo dành cho cô. Lệ Du Huyên cứ nghĩ anh là do không muốn phát sinh những tin đồn làm ảnh hưởng đến dự án của công ty nên mới yêu cầu cô tránh xa Vưu Tĩnh Khâm, thực ra cô đâu có biết anh là đang lợi dụng việc công để đáp ứng việc tư đấy chứ.
“Thật vậy không? Tôi cứ cảm thấy cô sẽ không ngoan ngoãn như thế!”
Biết ngay là không thể một câu liền lừa được anh. Giang Niệm Dương tinh quái như thế, muốn lừa anh đâu phải chuyện dễ.Lệ Du Huyên thông minh lập tức tìm chủ đề để đánh lạc hướng anh.
“Đúng rồi! Giang Niệm Dương, chuyện của tôi và Chu San San có phải là anh đã ra tay giúp đỡ không?”
“Cô nghĩ còn có người khác vào đây sao? Vớ vẩn!”
Lệ Du Huyên bĩu môi. Cô biết là anh làm nhưng không nghĩ anh sẽ thẳng thắn nhận là mình như thế. Nói thế nào thì quan hệ giữa hai nhà Giang và Chu cũng là mối thâm tình lâu năm, Giang Niệm Dương chỉ là phận tiểu bối nên có thế nào cũng phải nể mặt Chu gia vài phần. Lệ Du Huyên biết Giang Niệm Dương trước nay làm việc ghét nhất là mượn tình thân làm bừa, lần này anh thẳng tay với Chu San San như thế cũng không biết là có chọc vào Chu gia không nữa.
Nhưng có nói thế nào đi nữa thì lần này cũng may có anh giải quyết ổn thoả. Nếu không với tính tình của Chu San San đó, cô ta dễ gì chuyển số tiền thù lao này vào trong tài khoản của Lệ Du Huyên được.
Nên là nói, Giang Niệm Dương lần này thật sự đã giúp cô rất nhiều.
“Giang Niệm Dương, cảm ơn anh nhiều nhé! Trước đây đều là tôi tự mình đấu tranh, bây giờ cảm giác có người chống lưng cho mình thật không tệ chút nào!”
Câu nói mà Lệ Du Huyên nói ra trong lúc vô tình không suy nghĩ này lại khiến Giang Niệm Dương miên man rất nhiều điều. Trước đây đều là tự cô đấu tranh? Cô đã quen với việc bản thân chỉ có một mình, thiệc thòi hay đau khổ cũng tự mình gánh lấy. Việc đòi công bằng này đối với Giang Niệm Dương cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nói đến, vậy mà lại có thể khiến cô cảm động như vậy.
Cảm giác, rất muốn đem hết những điều tốt trên thế gian này bù đắp cho những vất vả cô đã chịu.
Giang Niệm Dương dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, ho khan vài tiếng. Anh vẫn giữ vẻ không quan tâm nhưng lời nói ra lại trái ngược với biểu hiện trên gương mặt.
“Được rồi, không cần cảm kích tôi như thế. Đó đều là công sức mà cô đáng được nhận. Lần sau không được tuỳ tiện như thế nữa, sức khoẻ của bản thân là quan trọng. Tiểu Lục rất lo lắng cho cô đấy. Nếu để tôi biết cô còn không để tâm đến sức khoẻ bản thân thêm lần nào nữa thì tôi sẽ khấu trừ hết lương tháng của cô.”
Lệ Du Huyên cười khúc khích, đáp: “Vâng, Giang tổng. Anh nói gì cũng đúng hết, tôi nghe anh. Tuyệt đối sẽ không tái phạm đâu.”
Rõ là quan tâm lại còn vờ vịt nói lời đanh đá như thế, đây đúng là phong cách ăn sâu vào máu của Giang Niệm Dương rồi.
Lệ Du Huyên chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay sang hỏi anh:“Tối hôm nay anh rảnh chứ?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi liền nghiêm túc ngẫm lại lịch trình hôm nay của bản thân. Dù không biết cô hỏi để làm gì nhưng vẫn cẩn thận xem xét.
“Tối nay không bận lắm, có chuyện gì sao?”
“Vậy được rồi, Tiểu Lục nói muốn mời anh qua ăn cơm để cảm ơn, thằng bé cứ nằng nặc bắt tôi phải mời anh cho bằng được. Nếu tối nay anh có thời gian thì ghé qua một chút nhé, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Lúc trưa này Tiểu Lục gọi điện đến hỏi cô đủ thứ trên đời trời đất. Thằng bé ranh ma đó còn bảo cô nhất định phải cảm ơn Giang Niệm Dương cho tử tế vào. Lệ Du Huyên bảo đã cảm ơn rồi thì thằng bé lại nhất quyết muốn mời cơm Giang Niệm Dương để tỏ thành ý. Mọi khi Tiểu Lục rất hiểu chuyện, cũng không vòi vĩnh cô mấy chuyện thế này, thật không biết hôm nay là đang nghĩ cái gì nữa.
Thế nhưng Lệ Du Huyên cảm thấy lời của Tiểu Lục nói cũng rất có lý. Giang Niệm Dương đã giúp đỡ cô nhiều như thế, mời anh một bữa cơm cũng không có quá đáng chứ.
Giang Niệm Dương nghe nói cô mời cơm, liền cảm thấy có chút vui vẻ. Giang Niệm Dương nhớ về chuyện lần trước nấu bữa sáng cho anh cô còn ngại ngùng mà bảo đó là của Tiểu Lục. Lần này cũng lấy Tiểu Lục ra làm cớ, anh không dễ mắc lừa đâu nhé. Chắc chắn là chủ ý của cô rồi, cuối cùng người phụ nữ này cũng thông minh lên được một chút, biết lấy lòng anh rồi.
“Được, cô bảo Tiểu Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ ghé qua.”
“Vậy nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước nhé.”
Lệ Du Huyên nhanh nhảu vẫy tay tạm biệt anh rồi hí hửng rời đi. Đừng nghĩ là cô mời được anh nên mới vui, thật ra chỉ là Lệ Du Huyên đang tự cảm thấy bản thân sao lại thông minh đến thế, có thể một công đối việc hoá giải được nguy hiểm cho cả bản thân, còn hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn kia của Tiểu Lục nữa.