Nhân chứng vật chứng đã rõ như ban ngày. Lần trước vụ Lệ Du Huyên bị lạc trên núi tuyết Giang Niệm Dương đã ngầm cảm nhận được Chu San San mưu mồ thế nào. Anh cũng hiểu cô ta có địch ý cực lớn đối với Lệ Du Huyên, nhưng lần đó nghi ngờ cũng không có chứng cứ nên chỉ đành cho qua. Cứ nghĩ Chu San San sẽ biết mà an phận một chút, thật không ngờ người này được nước lấn tới, ỷ bản thân là tiểu thư Chu gia được nuông chiều còn có ý định qua mặt anh làm tổn hại đến Lệ Du Huyên.
Giang Niệm Dương lần này thu thập đủ chứng cớ, tuyệt sẽ không bỏ qua cho Chu San San. Nhưng niệm đến tình thâm giao của hai nhà, làm lớn chuyện đối với anh cũng chẳng phải ích lợi gì. Giang thị đang trong thời kì dự án quan trọng, lúc này không nên vì một cá nhân nào mà xảy ra sai sót.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Niệm Dương cuối cùng cũng nghĩ ra làm sao mới chu toàn được. Vừa để Chu San San biết được anh không phải loại sẽ ngồi im chờ đợi cũng là vừa trả được cái mối oan ức này cho Lệ Du Huyên.
Giang Niệm Dương cầm theo những chứng cứ bản thân có được đến thẳng nơi ở của Chu San San mà đối chứng.
Chu San San vì hãm hại Lệ Du Huyên không thành, còn đang tức giận đùng đùng, nghe tin anh đến thì mặt mày phút chốc tươi rói như hoa.
Cô ta như cái lò xo lập tức bật dậy khỏi ghế, lao đến ôm lấy tay Giang Niệm Dương, õng ẹo đủ kiểu.
“Niệm Dương, anh đến thăm em sao? Hôm nay em đã chụp ảnh rất vất vả, còn đổ bệnh nữa cơ. Anh nói em chăm chỉ như vậy, có phải anh nên khen em không?”
Kỹ năng làm người của Chu San San đúng là tệ quá mức. Cô ta ở trong giới giải trí cũng được một thời gian lâu như vậy mà đến việc nhìn sắc mặt để đoán tâm trạng người khác cũng không biết. Giang Niệm Dương trưng hẳn ra cái vẻ khó chịu và chán ghét đến như thế mà Chu San San còn cho rằng là anh mang theo tâm thái vui vẻ đến thăm cô ta được cơ à?
Giang Niệm Dương hất tay Chu San San ra. Anh không nói một lời nào mà trực tiếp sải bước đi vào trong, ngồi xuống ghế. Lục Thành biết ý liền đem tập hồ sơ cất trong túi ra để trước bàn.
Chu San San bấy giờ mới thấu được tình hình căng thẳng là thế, cô ta nhanh chóng thu liễm bản thân rồi cũng ngồi vào chỗ.
“Niệm Dương, anh thế này là có ý gì vậy? Có chuyện gì quan trọng cần thương lượng với em sao?”
Giang Niệm Dương không đoái hoài đến Chu San San, một cái liếc mắt cũng không cho cô ta.
“Chu San San, cô lợi dụng việc công trả thù tư. Thân là một minh tinh có tiếng mà làm việc lại không kính nghiệp như vậy, tôi hoàn toàn có đủ chứng cớ để nghi ngờ cô đang xem thường việc hợp tác với Giang Thị.”
Chu San San nghe đến liền tái mặt. Cô ta chưa rõ ràng được sự tình thế nào, mới ngày đầu đến hợp tác liền bị nói là không chuyên nghiệp, cô ta cũng không rõ bản thân phạm sai lầm chỗ nào.
“Niệm Dương, anh nói vậy là sao? Em có chỗ nào không kính nghiệp, có chỗ nào không tôn trọng Giang Thị chứ? Em rõ ràng là đã đem hết năng lực ra mà làm việc rồi mà.”
Giang Niệm Dương chán ngấy với việc nghe những lời bào chữa vô ích này của Chu San San rồi. Từ nhỏ cô ta đã luôn như thế, luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ. Giang Niệm Dương không trách được Chu San San, dẫu sao cũng là do Chu gia nuông chiều con gái quá độ mới khiến cô ta nảy sinh ảo tưởng cho rằng cả thế giới phải phục tùng dưới mình.
“Chu San San, muốn người khác không biết trừ phi cô đừng có làm. Chuyện hôm nay cô chèn ép nhân viên Giang Thị tôi có thể nhắm mắt cho qua, nhưng xúi giục phía sau hãm hại người khác là điều mà Giang Niệm Dương tôi ghét nhất.”
Giang Niệm Dương vứt đống hồ sơ trên bàn qua cho Chu San San. Cô ta cũng an phận mở ra xem thử bên trong là gì. Đến lúc này Chu San San mới hiểu ra chuyện lấy công báo tư thù mà Giang Niệm Dương đang nói đó đến cùng là chuyện gì.
Chu San San tự cho mình đã cẩn thận làm tốt, không ngờ lại bị Giang Niệm Dương moi ra. Cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ chỉ chút chuyện bé xíu này sẽ khiến Giang Niệm Dương để tâm đến.
Giang Niệm Dương là kiểu người không để hạt bụi vào trong mắt, tuy có phần khó tính nhưng cũng không đến nỗi tuyệt đường người khác. Trước nay anh đối với những loại chuyện tư thù này của các nghệ sĩ, nếu nhỏ thì nhắm mắt cho qua, lớn thì khuyên răng mấy câu, cũng chưa từng vì ai mà trực tiếp ra mặt điều tra đến tận chân răng kẻ tóc như thế.
Vốn dĩ Chu San San cho rằng Giang Niệm Dương đối với Lệ Du Huyên chỉ là hứng thú nổi lên nhất thời, đâu có nghĩ anh sẽ vì cô mà làm lớn chuyện lên như thế.
Chu San San tự biết bản thân lúc này đang ở trong tình huống nào, nhưng cô ta cũng không muốn phải ngay tại đây mà nhận sai, cô ta mà làm thế thì mặt mũi còn để đi đâu được nữa.
“Niệm Dương, chuyện này là ngoài ý muốn. Anh tin em đi. Hôm nay sức khoẻ em thật sự không tốt nên mới phải nhờ Lệ tiểu thư giúp đỡ. Chuyện nhiệt độ nước tuyệt đối là nhân viên kia xằng bậy, em không hề liên quan. Niệm Dương, anh phải tin em!”
Chứng cớ đã rành rành ra đó mà vẫn còn chối cãi được. Chu San San quả nhiên không có chút ý niệm hối cãi nào!