Đột nhiên Lệ Du Huyên reo lên vui vẻ: “Tiểu Lục, sao con vào được đây!”
Kỳ lạ thay, thằng bé này lại có ngoại hình hệt như Tiểu Lục của cô, chỉ khác mỗi màu mắt. Lệ Du Huyên hơi ngớ người một hồi suy nghĩ, lẽ nào là thằng bé này biết cô đến hang cọp làm chuyện nguy hiểm nên mới đến giải cứu à? Trời ơi! Quả là con trai tốt của cô!
Đến lúc này, Lệ Du Huyên đã hoàn toàn nhận lầm Tiểu Kiệt thành con trai của mình là Tiểu Lục.
Phản xạ của Lục Thành đến lúc này mới hoạt động lại, anh ta chỉ vào mặt cô mà hét lớn: “Ăn trộm?”
Lệ Du Huyên nhìn lại bản thân mình, mặc một bộ đồng phục nhân viên vệ sinh mà điệu bộ thì lén lút, trên tay còn cầm một chiếc bình hoa giá trị đắt đỏ. À, đúng là dễ hiểu lầm thật!
Cô vội đặt bình hoa lại chỗ cũ, không đợi Lục Thành phản ứng lại mà chạy đến nắm lấy tay của Tiểu Kiệt kéo đi.
“Mau chạy thôi!”
Tiểu Kiệt bị cô ôm chạy đi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Thành nhìn thấy Lệ Du Huyên ôm lấy tiểu thiếu gia của anh ta, không còn quan tâm gì đến cái tội danh ăn trộm kia nữa mà trực tiếp chụp lên đầu cô một cái tội danh lớn hơn. Anh ta đứng giữa hành lang mà lấy hết sức bình sinh để hét lên: “Người đâu, tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi!”
Mà Lệ Du Huyên lúc này chỉ lo bản thân và con trai trốn thoát, căn bản không để ý đến lời của anh ta nói nên cũng không nghe được cái gì mà tiểu thiếu gia. Cô chỉ nhìn nhận đứa trẻ này chính là Tiểu Lục, con trai của mình.
Cô ôm lấy Tiểu Kiệt chạy ra khỏi công ty, núp vào một bụi cây còn lấy lá phủ lên mình để ngụy trang.
Bảo an của công ty nghe tin có bắt cóc thì nháo nhào lên tìm kiếm, khung cảnh cực kì náo loạn.
Lệ Du Huyên lau mồ hôi trên trán, cô cau có lầm bầm trách móc: “Có cần phải thế không? Chỉ là cầm vào một cái bình thôi mà, tôi còn chưa lấy được cái máy luôn cơ đấy!"
Tiểu Kiệt không rõ chuyện gì đang xảy ra liền cố giãy người muốn thoát khỏi tay cô. Thằng bé không biết cô từ đâu nhảy ra, còn gọi cậu là Tiểu Lục gì đó nữa.
Tiểu Kiệt giãy khỏi người cô, tức giận hét lên: “Chị là ai vậy?”
Lệ Du Huyển ngẩn người, cái thằng bé này bây giờ đến mẹ cũng không nhận ra khi chỉ mới hoá trang thành nhân viên vệ sinh, đúng thật là lạ, bình thường con trai cô tinh mắt lắm cơ mà.
Lệ Du Huyên véo chặt hai bên má Tiểu Kiệt, ánh mắt chứa đầy hù dọa. .
“Cái thằng bé này, bây giờ đến mẹ con cũng không nhận ra, lương tâm quăng cho chó ăn rồi phải không? Xem ra mẹ phải dạy dỗ lại con rồi!”
Tiểu Kiệt nghe một chữ “mẹ” thì hai mắt liền sáng lên. Thằng bé lập tức hiểu ra, có lẽ cô gái này đã nhận nhầm mình thành con trai cô ấy. Tiểu Kiệt ngắm nhìn Lệ Du Huyên một lượt, dáng người đẹp, khuôn mặt cũng đẹp. Mặc kệ bản thân có phải là con trai người ta hay không, cứ nhận làm mẹ trước đã.
Thằng bé ranh mãnh này từ nhỏ đã không biết cảm giác có mẹ chăm sóc là thế nào. Một đứa trẻ thiếu thốn tình mẹ từ nhỏ lại tự nhiên xuất hiện một người nhận nhầm nó là con. Tiểu Kiệt muốn tận dụng cơ hội lần này để hưởng thụ cảm giác được mẹ chăm sóc là thế nào.
Tiểu Kiệt nhào đến ôm lấy Lệ Du Huyên, tỏ ra đáng yêu mà nũng nịu cô.
“Mẹ, con sai rồi! Con đói, không đi nổi nữa.”
Lệ Du Huyên hơi bất ngờ với thái độ thay đổi đột ngột này, cười bất lực. Dù sao thì thằng bé cũng chỉ là đứa bé mới năm sáu tuổi, nghịch ngợm là chuyện bình thường.
Cô bế Tiểu Kiệt lên. Đột ngột nhận thấy có gì đó kỳ lạ, đưa mắt nhìn gần mặt cậu bé nhăn mi, quan sát màu mắt xanh lai Tây đẹp đẽ của Tiểu Kiệt.
"Con hôm nay còn bày đặt đeo kính áp tròng nữa? Nói xem mua hết bao nhiêu tiền rồi? Tiền mẹ cho con ăn vặt một tuần đấy, hết là mẹ không cho nữa đâu."
Tay Tiểu Kiệt đưa lên mi mắt, ngẫm nghĩ trong đầu, hoá ra con trai cô gái này giống hệt mình, chỉ khác mỗi màu mắt mà thôi. Mỉm cười với cô.
"Con thấy đẹp nên mua thôi, không đắt tiền đâu!"
Lệ Du Huyên cũng không khó khăn gì không đề cập đến chuyện này nữa, ai bảo cô chỉ có mỗi đứa con trai này, tất cả tình yêu thương đều dành cho cậu bé cả.
“Được rồi chúng ta về nhà thôi. Hôm nay con cũng mệt rồi, chúng ta về nhà ăn cơm nhé!”
Một lát sau cuối cùng cũng về đến nhà. Nhà của cô nằm trong khu chung cư, tổng thể ngôi nhà không quá to nhưng cũng đủ rộng rãi cho cuộc sống của hai mẹ con. Lệ Du Huyên đặt Tiểu Kiệt xuống ghế sô pha.
Thằng bé lướt mắt một vòng. Ngôi nhà này so với nhà của cậu còn nhỏ hơn gấp mấy chục lần. Tuy nhỏ, nhưng lại có cảm giác ấm áp hơn rất nhiều so với căn nhà lạnh lẽo kia.
Lệ Du Huyên vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra một vài thứ nguyên liệu. Cô bật nước sôi, nêm gia vị rồi quay sang thái rau. Tiểu Kiệt dạo vài vòng bên ngoài phòng khách rồi chạy ùa vào ôm lấy chân cô.
“Mẹ ơi, mẹ nấu ăn ạ? Con giúp mẹ nhé!”
Tuy cô đã bảo không cần phải như thế nhưng Tiểu Kiệt vẫn ở bên muốn giúp đỡ. Cuối cùng vẫn không từ chối được, cô bảo thằng bé giúp mình rửa rau. Hai người cùng nhau chuẩn bị, không khí rất vui vẻ.
Một lát sau Lệ Du Huyên đã nấu nướng xong mọi thứ. Cô múc ra một bát mì thơm lừng, sợi mì tươi ngon hấp dẫn. Lệ Du Huyên mở nồi hấp, lấy ra một đĩa sủi cảo thơm ngon rồi để lên bàn.
“Tiểu Lục đói rồi phải không, mau ăn thôi nào.”
Tiểu Kiệt hớn hở ngồi vào bàn, mùi thức ăn đúng là thứ quyến rũ. Tuy đều là những món đơn giản, không mấy cầu kỳ, thế nhưng lần này lại là một cảm giác rất khác biệt.
Những thức ăn này không chỉ ngon mà còn có một thứ gì đó khiến trái tim của thằng bé vui vẻ và hạnh phúc. Thức ăn mẹ nấu là như thế này sao?
Tiểu Kiệt mỉm cười, thằng bé nói rất khẽ nên Lệ Du Huyên căn bản không nghe thấy.
“Hoá ra cảm giác có mẹ là như thế này sao. Thật hạnh phúc!”
Sau khi cùng Tiểu Kiệt ăn xong bữa trưa, Lệ Du Huyên nhìn đồng hồ rồi đeo túi lên. Cô xoa đầu thằng bé rồi dặn dò kỹ lưỡng: “Tiểu Lục ở nhà ngoan nhé. Tối nay mẹ sẽ về sớm ăn cơm với con.”
Tiểu Kiệt gật đầu ngoan ngoãn, còn tạm biệt cô nữa.
Lệ Du Huyên nhíu mày thắc mắc, thằng bé này sao hôm nay lại ngoan ngoãn đột xuất vậy nhỉ?
Có lẽ là do thấy cô làm việc vất vả nên muốn cô bớt lo lắng đây mà!
Lệ Du Huyên cảm động trong lòng, cuối cùng đứa con trai của cô cũng biết nghĩ cho mẹ nó hơn rồi!
Lúc này Tiểu Kiệt đang đi khắp nhà cô dò xét kỹ lưỡng, thằng bé muốn tìm hiểu một chút về cuộc sống của người “mẹ” này. Ngôi nhà nhỏ và ngăn nắp, quả nhiên nhà có phụ nữ thì không khí lại khác biệt hẳn.
Nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tấm hình, Tiểu Kiệt tò mò lấy xuống xem. Trong ảnh là hình của Lệ Du Huyên đang ôm một cậu bé. Nhìn kỹ lại thấy cậu bé trong ảnh giống y hệt mình, chỉ khác mỗi màu mắt, Tiểu Kiệt cũng phải giật mình ngạc nhiên.
Sao trên đời lại có người giống nhau như hai giọt nước vậy chứ?
Bảo sao cô lại nhận nhầm Tiểu Kiệt thành con trai mình.
Tiểu Kiệt còn đang trầm ngâm thì đột nhiên lại nghe một giọng nói vang vang hớn hở: “Mẹ, con về rồi đây! Sao hôm nay mẹ về sớm thế, bên toà soạn không có việc gì sao?”