• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Niệm Dương không quan tâm đến sắc mặt dần méo xệch của Lệ Du Huyên, cứ tiếp tục tuôn ra một tràn những lời sến đến nổi da gà.



“Vợ à, sau khi đón hai đứa nhóc về thì chúng ta cùng đi ăn tối đi, có được không? Em mỗi ngày đều vất vả như thế, chắc chắn lại không chú ý bản thân. Em như vậy, tôi lo chết đi được.”



Không thể chịu nổi nữa! Cái con người này chắc chắn không phải Giang Niệm Dương. Mặc dù cô thật sự không thích Giang Niệm Dương độc mồm độc miệng, nhưng mà hiện tại thế này lại càng đáng sợ hơn. Vậy nên, làm ơn trả cô Giang Niệm Dương của bình thường đi có được không hả? Thật sự quá đáng sợ!



Lẽ nào là cô đã phạm phải sai lầm gì cực kì lớn nên đây là ân xá trước khi ban cho cái chết sao?



Thường nghe người ta nói con ngươi sắp chết sẽ thay đổi rất lớn, đến mức không nhận ra được. Không lẽ…



Không đâu! Cái tên Giang Niệm Dương này nhìn sao cũng thấy khoẻ như trâu, sao có thể có chuyện gì được!



Vậy nên chỉ còn một lời giải thích. Giang Niệm Dương lại đang suy tính cái gì đó rồi!



Nhìn thấy Giang Niệm Dương lại định mở miệng nói gì đó, Lệ Du Huyên nhanh hơn một bước đưa tay chặn trước miệng anh.



“Được rồi, anh có thể im lặng được không?”



Giang Niệm Dương nhìn cô, rồi lại nở nụ cười ôn nhu, đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Lệ Du Huyên nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi: “Rốt cuộc là anh định làm gì? Có ý đồ gì mau nói!”



“Tôi đã bảo tôi không có ý đồ gì hết, sao em lại cứ nghĩ xấu cho tôi thế nhỉ? Tôi chỉ là đang quan tâm em thôi!”



Lệ Du Huyên nở nụ cười tràn đầy thân thiện, nhẹ nhàng hất tay anh ra.



“Quan tâm cái con khỉ ấy! Anh có thể bình thường lại giúp tôi được không? Giang Niệm Dương anh nói tôi nghe, có phải là anh đã gặp chuyện gì đả kích rất lớn không? Hay cú sốc gì đó? Không sao, anh cứ nói hết đi, không cần phải tỏ ra mình ổn thế đâu. Tôi có thể hiểu được cho anh!”



Giang Niệm Dương day day trán, cười khổ. Sau khi biết được sự thật, trong lòng Giang Niệm Dương chỉ có một suy nghĩ, muốn bù đắp cho cô thật tốt. Trước đây không biết đến sự thật này, anh cũng đã cảm thấy cuộc sống của cô thật sự là quá vất vả. Mà sau khi biết được cô vì chuyện năm đó mà cuộc sống mới bị đảo lộn lên như thế càng làm anh cảm thấy bản thân mình cực kì có lỗi.



Chuyện năm đó, là một sự cố. Thật sự không phải là anh gây ra, nhưng về một mặt nào đó, thì chuyện cũng liên quan đến anh, anh cũng phải gánh một phần trách nhiệm.



Một mình nuôi một đứa trẻ lớn đến ngần ấy, Giang Niệm Dương biết Lệ Du Huyên chắc chắn rất vất vả.



Anh bây giờ biết ra rồi, trong lòng vừa vui vừa kích động, muốn nói cho cô biết rằng bản thân đã hiểu hết, muốn một nhà đoàn tụ với cô. Nhưng mà, anh lại không biết mở lời thế nào. Có lẽ là cảm giác có lỗi chăng, nhưng anh thật sự là không mở lời nổi với cô.



Có lẽ, vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp để nói cho cô biết. Còn bây giờ thì cứ để cô dần thích ứng trước đã. Cho đến lúc có thể nói ra, anh nhất định sẽ bù đắp cho cô bằng tất cả khả năng của mình.



Giang Niệm Dương bật cười, đặt tay lên xoa đầu cô.



“Lệ Du Huyên, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”



Lệ Du Huyên ngoài cười một cái gượng gạo cũng không biết nên nói gì. Người đàn ông trước mặt lúc trước đều là dáng vẻ cao lãnh khó gần, sao bây giờ lại là kiểu vô liêm sỉ không cần mặt mũi thế này. Thật sự sắp quên đi dáng vẻ lúc trước của anh là thế nào.



Nhưng mà tại sao cứ cảm thấy, dáng vẻ lúc trước vẫn dễ nhìn hơn bây giờ. Hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy càng lúc càng đáng sợ rồi. Cảm giác giống như, một con sói ranh mãnh đang giăng bẫy chờ bắt con mồi đem về hang vậy!



Lệ Du Huyên thở dài. Thật không hiểu nổi là anh đang nghĩ cái gì. Cô quay người, tựa đầu vào cửa sổ ngắm phong cảnh để đánh lạc hướng suy nghĩ. Nhìn ra ngoài mới nhận ra điều kì lạ, Lệ Du Huyên quay lại hỏi anh với vẻ ngạc nhiên: “Giang Niệm Dương, đây không phải đường về nhà đúng không? Chúng ta đi đâu thế?”



Giang Niệm Dương chống cằm, cười vui vẻ đáp: “Hôm nay đón em qua thăm ông. Ông nói nhớ em rồi!”



Hoá ra là đến nhà chính Giang Gia. Từ lúc gặp ông Giang cũng đã được mấy tháng trôi qua, cô cũng bận rộn úa quên mất đến thăm ông. Mặc dù ba của Giang Niệm Dương thật sự khó gần, nhưng ông Giang lại rất hiểu lòng người, là một người mà Lệ Du Huyên cảm thấy yêu quý. Chỉ đáng tiếc, sinh mệnh con người lại là thứ không thể níu giữ.



“Vậy sao anh không nói sớm, hại tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì. Lâu lâu mới qua thăm ông, nếu anh báo trước tôi đã mua gì đó đến cho ông rồi!”



Giang Niệm Dương nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc này của cô ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Lớn đến ngần này, cũng là một người mẹ rồi mà mỗi lần nói gặp “phụ huynh” vẫn căng thẳng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK