Chết thật, biết ngay là anh rất tinh ý, kiểu gì cũng sẽ để ý đến cái tiểu tiết này! Đeo khẩu trang để giấu mặt chỉ là phương cách tạm thời, về lâu về dài không phải cách tốt. Tiểu Lục cũng hiểu điều này, nhưng hiện tại thì đây đã là cách che dấu tốt nhất rồi. Chỉ có điều anh đột ngột hỏi thế này cũng khiến thằng bé lúng túng không biết nên trả lời thế nào cho hợp lý.
Tiểu Lục cười gượng, gãi gãi đầu đáp lại: “À, là do con cảm thấy không khoẻ, trong người đang có chút cảm cúm nên sợ lây cho mẹ và chú. Đúng rồi, con có nấu canh gừng cho mẹ, hôm hay trời cũng lạnh nên chú cũng uống một ít cho ấm bụng nhé!”
Giang Niệm Dương cười, gật đầu ôn nhu. Đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, lần nào cũng khiến anh cảm thấy cực kì yêu thích. Trong lúc Tiểu Lục đi rót canh thì Giang Niệm Dương vòng ra ngoài phong khách, xem xét một chút về căn nhà.
Tiểu Lục hơi thấp so với bếp nên phải bắc ghế mới đứng tới. Nồi canh thì có hơi lớn nên khi rót canh cũng có chút chật vật. Tiểu Lục bình thường cũng quen làm, không nghĩ hôm nay lúc đang nhón chân thì bị trượt một cái. Tô canh đang cầm trên tay cũng không giữ vững mà bay lên không trung. Đến chính bản thân mình còn sắp ngã xuống đất. Thằng né tái xanh cả mặt mày, cứ nghĩ sắp té xuống đến nơi.
Một vòng tay to lớn bất ngờ đỡ lấy Tiểu Lục, đem thằng bé ôm trọn vào mình. Đến tận lúc này Tiểu Lục vẫn chưa hoàng hồn, thằng bé ngơ ngác ngước mắt nhìn lên. Hoá ra là Giang Niệm Dương đã kịp thời đỡ thằng bé. Cũng may lúc nãy anh quyết định ghé qua nhà bếp nhìn thử một cái mới thấy Tiểu Lục bị ngã.
Vẻ mặt lo lắng, Giang Niệm Dương tỉ mỉ xem xét thằng bé.
“Con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Tiểu Lục cũng vừa bình tĩnh trở lại. Thằng bé cười đáp: “Con không sao ạ, chỉ là hoảng sợ một chút thôi.”
Giang Niệm Dương đặt thằng bé ngồi vào ghế rồi đi thu dọn chỗ bát canh bị đổ, tự mình lấy một cái bát khác múc canh vào.
“Sau này chuyện như thế nếu được thì con cứ nhờ chú. Cái bếp cao như thế, con làm vậy thật nguy hiểm quá.”
Tiểu Lục cười hì hì, xua xua tay đáp lại: “Không sao ạ, con cũng quen làm việc này rồi. Lúc bốn tuổi con đã biết nấu ăn rồi cơ, mặc dù chỉ nấu được mấy thứ đơn giản nhưng cũng có thể ăn được đó.”
Giang Niệm Dương ngớ người, ngơ ngác nhìn thằng bé. Bốn tuổi đã vào bếp nấu ăn? Tiểu Lục bây giờ sáu tuổi nhưng cũng chẳng lớn là bao, lúc bốn tuổi thì còn nhỏ hơn thế này nhiều. Thằng bé này rất hiểu chuyện, rất vâng lời. Chỉ là không thể ngờ còn nhỏ thế mà đã giỏi như vậy rồi.
“Bốn tuổi sao? Tiểu Lục con giỏi thật đấy! Nhưng con còn nhỏ, chuyện liên quan tới lửa này nọ vẫn là phải cẩn thận nhiều nhé.”
“Không sao không sao, con quen rồi. Chú cũng biết đấy, mẹ mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc, có khi còn quên cả việc chăm sóc bản thân. Con cũng chỉ mong có thể giúp đỡ được mẹ nhiều thêm một chút.”
Giang Niệm Dương đối với hoàn cảnh của Lệ Du Huyên cũng tương đối am hiểu. Một người mẹ đơn thân nuôi con, chính cô đã rất vất vả. Nhưng mà hình như không chỉ có cô vất vả, đứa trẻ này cũng chịu không ít khổ.
Cuộc sống nhìn qua cũng rất đơn giản, chỉ có hai mẹ con. Nhưng Giang Niệm Dương biết, để có một cuộc sống yên bình như thế phải bỏ ra những gì. Cô mỗi ngày đều vất vả làm rất nhiều việc, có lẽ cũng chỉ mong có thể bình yên trải qua một ngày.
Giang Niệm Dương tự hỏi, cuộc sống này rốt cuộc có công bằng hay không? Nếu có, sao lại có nhiều vất vả thầm lặng nếu vậy? Mà nếu không, tại sao lại gieo rắc nhiều hy vọng đẹp đẽ đến thế?
“Tiểu Lục à, bố con đâu?”
“Ông ấy à, từ lúc con sinh ra đã không biết ông ấy là ai rồi. Có hỏi mẹ cũng không nói.”
Giang Niệm Dương trầm mặc. Một đứa trẻ sáu tuổi, sự hiểu chuyện của nó thật là rất nhiều. Hiểu chuyện quá rồi lại cảm thấy tất cả những đau đớn bản thân đang chịu là điều đương nhiên, dần dà lại trở thành bình lặng trước những thứ đó. Tiểu Lục còn rất nhỏ, nhưng sự quật cường và trường thành trong suy nghĩ và nét mặt của nó thì lớn hơn tuổi rất nhiều.
Nhưng cho dù có hiểu chuyện đến đâu, có lẽ thâm tâm thằng bé cũng có những lúc sẽ cảm thấy oán trách. Dù sao nó cũng chỉ mới là đứa bé sáu tuổi, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa thể chấp nhận được.
Giang Niệm Dương đối với đứa trẻ này có một loại thương cảm và yêu mến lạ thường. Anh vươn tay dịu dàng xoa đầu Tiểu Lục, trầm giọng hỏi nó: “Thế, con có ghét bố con không?
Tiểu Lục không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Không đâu ạ, biết đâu ông ấy cũng là có nỗi khổ riêng nên mới như vậy thì sao? Hiện tại không thể gặp ông ấy, nếu sau này con thật sự tìm được bố, con sẽ hỏi ông ấy vì sao lại làm như thế. Nếu ông ấy không có lý do gì hợp lý, đến lúc đó hận cũng không muộn ạ.”
Đứa trẻ còn nhỏ mà suy nghĩ quả nhiên khiến người khác phải ngạc nhiên. Thật ra nói và hành động là hai chuyện khác nhau, nói được chưa chắc làm được. Nhưng suy nghĩ có thể chi phối rất nhiều thứ. Giang Niệm Dương cứ nghĩ một đứa trẻ ở độ tuổi này, trải qua những chuyện trong gia đình thế này sẽ đối với người bố chưa biết mặt kia vô cùng ghét bỏ. Chỉ không ngờ thằng bé lại suy nghĩ được như thế.
Lúc này Giang Niệm Dương chợt có một suy nghĩ không biết từ đâu lại le lói lên trong tâm trí. Nếu anh là bố của Tiểu Lục, sẽ yêu thương nó chết mất!
Mà anh thật không biết, những lời này là Tiểu Lục muốn để anh nghe. Thằng bé bán tín bán nghi về chuyện anh là bố ruột của nó. Thời gian tiếp xúc với Giang Niệm Dương tuy không dài, nhưng Tiểu Lục cũng đủ để nhìn nhận rằng con người của Giang Niệm Dương không phải là kiểu vô trách nhiệm sẽ bỏ rơi con cái.
Nếu thật anh là ba ruột đã thất lạc của Tiểu Lục, Tiểu Lục muốn biết anh có nỗi khổ gì. Thằng bé không hy vọng đến một ngày nếu chuyện thành sự thật Giang Niệm Dương sẽ mang trong mình tâm thái có lỗi, lúc nào cũng cắn rứt mình.
Còn nếu Giang Niệm Dương không phải bố ruột của Tiểu Lục thì những lời mà thằng bé vừa mới nói đó cũng là những lời thật lòng. Tiểu Lục đối với chuyện năm xưa xảy ra với mẹ mình không biết nhiều, thằng bé chỉ biết thế giới này có rất nhiều mặt, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng. Lệ Du Huyên lựa chọn làm mẹ đơn thân, cũng là có suy nghĩ của cô. Vậy người bố không biết mặt kia lựa chọn không ở bên, chắc chắn cũng có suy nghĩ.
Tiểu Lục không muốn áp đặt nhiều suy nghĩ về vấn đề này. Thằng bé hy vọng mọi thứ có thể đi theo một chiều hướng tốt. Nếu người bố kia có nỗi khổ không thể nói ra, vậy thằng bé hận ông ấy thì cũng thật tội nghiệp.