Theo như kế hoạch đã vạch ra trước thì sau khi bắt cóc thành công Tiểu Lục, sẽ uy hiếp Lệ Du Huyên rời khỏi Giang Niệm Dương càng xa càng tốt. Vốn dĩ Chu San San không định bắt luôn cả Tiểu Kiệt, nhưng hiện tại ba người này đi cùng nhau, vậy thì cứ xem như trời ban cơ hội đi. Lệ Du Huyên hình như cũng rất yêu Tiểu Kiệt, có trong tay cả hai đứa bé thì sẽ dễ dàng uy hiếp cô hơn nữa.
Thực ra Chu San San không hề có ý muốn làm chuyện này lớn tới vậy, cô ta chỉ muốn giành lại thứ của bản thân. Nhưng nếu không ra tay triệt để, người chết sẽ không phải là Lệ Du Huyên nữa mà là cô ta.
Sau khi Giang Niệm Dương có thái độ không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, Chu Hoàng Quân đã âm thầm sắp xếp những mối hôn sự khác. Mới đây Chu San San vô tình biết được, Chu Hoàng Quân muốn gả cô ta cho một lão già hơn cô ta hai mươi tuổi, lại còn có một đời vợ, nổi tiếng háo sắc lại vũ phu.
Chu Hoàng Quân căn bản không quan tâm đến nhưng tai tiếng đó, ông ta chỉ quan tâm tới khối tài sản kếch xù của lão già kia.
Chu San San không muốn để đời mình bị huỷ hoại như thế. Cô ta phải làm sao đây? Cô ta bắt buộc phải giành được Giang Niệm Dương về tay mình, chỉ có như thế cô ta mới thoát mối hôn sự với khỏi lão già háo sắc kia.
Chu San San cảm thấy trong lòng có chút nhói đau. Đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm ra bên ngoài, Chu San San tự hỏi những ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc?
Quan Đạt sau khi đi một vòng xem tình hình, quay lại liền hối thúc Chu San San: “Chu tiểu thư, nếu cô muốn hành động thì ngay bây giờ lập tức ra tay. Lệ Du Huyên đang cùng hai đứa nhỏ xếp hàng lên đu quay, chúng ta có thể tạo một sự cố hỗn loạn rồi bắt hai đứa nhỏ đi.”
Chu San San im lặng không đáp. Cô ta… cũng có chút do dự. Nhưng Chu San San biết, nếu để chuyện này cho Chu Hoàng Quân giải quyết, Lệ Du Huyên có khi sẽ còn thê thảm hơn thế nữa. Chu Hoàng Quân ghét nhất là bị cản trở, nếu ông ta biết có một sự xuất hiện làm vật cản lớn cho kế hoạch của ông ta bấy lâu nay thì chắc chắn ông ta sẽ còn ra tay nhẫn tâm hơn thế nữa.
Nên là nói, cách thức của chu San San bây giờ tuy thực sự có chút cực đoan, nhưng nhìn chung vẫn không nguy hiểm đến tính mạng của Lệ Du Huyên.
Chu San San thở dài, nhắm nghiền mắt, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Được rồi, ra tay đi!”
Quan Đạt nghe thấy cô ta phát lệnh hành động thì trong lòng vui không tả nỗi. Mục đích của hắn là kích động cô ta hành động, sau đó ghi âm lại cả quá trình để làm bằng chứng Chu San San là người chỉ huy phía sau.
Giang Niệm Dương cẩn thận không muốn để Chu San San có bất kì cơ hội nào để lật ngược tình thế, lần này anh hạ quyết tâm giăng một cái lưới rộng cho cô ta rồi.
Bên Chu San San có động tĩnh, bên Giang Niệm Dương cũng lập tức nhận được tin báo. Hai bên cùng lúc ra tay, chỉ chờ xem ai mới là người thắng cuối cùng.
Người của Chu San San bắt đầu hành động, vừa đến gần chỗ Lệ Du Huyên đã bị người của Giang Niệm Dương một mẻ tóm gọn. Bọn họ phản kháng, muốn bỏ chạy nhưng vệ sĩ của Giang Niệm Dương đều là cao thủ đã qua đào tạo, một đòn là đã chế ngự triệt để.
Sau khi tóm hết, các vệ sĩ liên lạc lại với Giang Niệm Dương qua tai nghe để thông báo tình hình. Giang Niệm Dương nghe xong báo cáo thì điềm tĩnh ngồi tựa đầu vào kính, khẽ nói: “Đưa bọn chúng đến nơi đã chuẩn bị trước, đừng làm kinh động đến phu nhân và các du khách ở công viên, cứ âm thầm dẫn đi.”
Các vệ sĩ sau khi nhận lệnh thì cấp tốc làm theo. Giang Niệm Dương khẽ nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
“Chu San San, lần này cô lại thua rồi.”
Người của Chu San San phái đi, toàn bộ đều bị tóm gọn, kế hoạch của cô ta hoàn toàn bị anh phá vỡ. Muốn đấu với anh? Cô ta hãy còn non lắm!
Giang Niệm Dương khoanh tay, tựa đầu vào sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Lái xe đi!”
Chiếc xe của anh nổ máy, sau đó theo đường cao tốc mà rời khỏi. Lúc này Chu San San vẫn chưa hay biết gì về kế hoạch đã bị thất bại của mình, cô ta vẫn đinh ninh là mọi chuyện sẽ ổn nên đang ngồi chờ đợi kết quả.
Xe của Giang Niệm Dương lái ra ngoại ô thành phố, đến một nhà kho công xưởng bỏ hoang. Anh xuống xe, Quan Đạt chờ sẵn ở đây nhìn thấy liền chạy đến.
“Anh Giang, tôi đã làm xong hết những gì anh dặn dò rồi!”
Giang Niệm Dương chỉnh lại cổ áo, khẽ tặc lười: “Rồi sao?”
Quan Đạt xoa xoa lòng bàn tay, cười cười đáp: “Anh xem tôi đã làm hết theo lời anh, còn làm rất tốt nữa. Anh có phải… ờ… nên thả tôi đi không?”
Giang Niệm Dương nhìn hắn, sau đó đột nhiên ôm bụng phá ra cười. Quan Đạt ơi là Quan Đạt, bảo sao Chu San San còn gọi hắn ta là ngu dốt, đúng là ngu hết chỗ nói.
Biểu cảm của Giang Niệm Dương đột ngột thay đổi khiến Quan Đạt không rõ anh thế này là có ý gì. Hắn ta lúng túng ra mặt.
“Anh Giang… anh cười gì thế?”
Giang Niệm Dương liếc nhìn Quan Đạt, gương mặt nhanh chóng quay về biểu cảm lạnh lùng cao ngạo. Giang Niệm Dương bước tới, đặt tay lên vai Quan Đạt.
“Quan Đạt anh phải biết Giang Niệm Dương tôi rất thiên vị. Anh dám động vào vợ và con tôi, còn vọng tưởng được tha thứ? Anh xem tôi là người làm từ thiện sao?”
Tên Quan Đạt nghe đến đây, tay chân rụng rời. Hắn ta đã phản bội lại Chu San San để nghe theo anh, bây giờ mà anh cũng bỏ rơi hắn ta thì hắn ta không còn gì nữa hết. Nhưng mà nhưng mà, hắn đã làm tốt lắm rồi, tại sao vẫn…?
Quan Đạt kích động đến không khống chế được mình nữa, hắn ta lao đến túm lấy tay áo anh.
“Anh Giang, anh không thể như vậy được! Tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi, anh không thể lại lật lọng không giữ lời thế được!”
Giang Niệm Dương nheo mắt, hất tay ra khỏi Quan Đạt. Anh đá mắt ra hiệu với các vệ sĩ của mình, hai vệ sĩ lực lưỡng lập tức lao đến túm lấy Quan Đạt, chế ngự không để hắn ta tiến lại gần Giang Niệm Dương.
Nhìn cái vẻ khổ sở đó xem, đúng là đáng thương mà! Nhưng mà không biết vì sao nhỉ, Giang Niệm Dương lại thấy rất tức cười. Trông hắn ta quằn quại vì biết ra sự thật mình đã bị vứt bỏ khiến Giang Niệm Dương rất vui vẻ.
Đây gọi là cái gì ấy nhỉ? Chính là quả báo ấy! Là cái giá phải trả khi hắn dám cả gan động tay động chân vào người nhà của anh.
Giang Niệm Dương bước tới trước một bước, cúi người túm lấy cổ áo Quan Đạt.
“Giang Niệm Dương tôi ghét nhất chính là cái loại phản bội như anh. Anh phản bội Chu San San được thì cũng sẽ phản bội tôi được. Kẻ như anh, không đáng để giữ lại.”
Giang Niệm Dương hất tay ra hiệu, cánh vệ sĩ lập tức lôi Quan Đạt đi. Đến tận lúc này hắn vẫn không can tâm mà hét lớn: “Giang Niệm Dương, anh đã hứa sau khi xong việc sẽ tha cho tôi, anh không thể không giữ lời!”
Giang Niệm Dương trầm ngâm một hồi rồi khẽ cười. Anh quay sang, vẻ ranh mãnh đáp: “Anh không biết Giang Niệm Dương tôi rất thiên vị à? Vì cô ấy, thể diện mặt mũi tôi còn không tiếc thì nói chi là không giữ lời hứa với anh. Anh là cái thá gì mà đòi so với vợ tôi?”
Lục Thành ở một bên ngớ người. Cậu vừa nghe thứ gì vậy? Đây mà là lời có thể nói ra từ trong miệng của Giang Niệm Dương hay sao? Là cái người máu lạnh, tim gan sắt đá đó à? Từ lúc nào mà anh đã thành ra thế này vậy? Sức mạnh nào có thể biến đổi một con người như thế chứ? Lục Thành âm thầm cảm thán Lệ Du Huyên, cô thật sự có năng lực rất lớn đấy!
Vệ sĩ kéo Quan Đạt ra khỏi khu vực bố trí hành động của Giang Niệm Dương. Thực ra ngay từ đầu anh đã không có ý định bỏ qua cho Quan Đạt. Hắn ta tuy không phải là người đứng sau mọi chuyện, song cũng là người có tham gia vào những lần ám hại Lệ Du Huyên. Giang Niệm Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kì ai dám gây bất lợi cho cô.
Huống hồ, anh không có thói quen dùng lại kẻ phản bội. Có lần một thì sẽ có lần hai, ai biết được sau này hắn sẽ bán đứng anh rồi quay lại bên Chu San San hay không? Thay vì để hắn nhởn nhơ, đêm dài lắm mộng thì cứ trực tiếp tống vào tù là được, đỡ phải lo lắng.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Xong hết rồi ạ!”
Giang Niệm Dương gật đầu, đi vào trong. Bên trong nhà kho cũ kĩ, một nhóm người bị bắt trói ngồi thành một tụ dưới đất, vệ sĩ của anh đứng bao quanh để canh giữ.
Lục Thành lấy cho anh một cái ghế. Giang Niệm Dương ngồi xuống, vắt chéo chân chống cằm nhìn đám người đang bị trói dưới đất.
Giang Niệm Dương xoa xoa mi tâm, cất giọng hỏi: “Chu San San phái các người làm việc, có nói qua nếu rơi vào tay tôi thì sẽ có kết cục thế nào không?”
Đám người kia run rẩy nhìn anh, ngơ ngác lắc đầu.
Giang Niệm Dương khẽ cười. Đám người này ngoại trừ lỗ mãng và to xác a thì chẳng hiểu biết gì nhiều. Chu San San ở đâu mướn được đám người này, tố chất tâm lý kém như vậy, đầu óc cũng không nhanh nhạy, cũng quá không đáng tin rồi!
“Các người có nhìn thấy ngọn núi ngoài kia không? Nếu tôi trói rồi vứt các người ở trên đó, không biết sẽ sống được bao lâu nhỉ?”
Đám người kia chỉ nghe nói đã sợ khiếp vía. Một trong số chúng lấy hết can đảm mà rướn cổ lên nói: “Anh làm thế là tự ý bắt giữ người, là phạm pháp!”
Giang Niệm Dương tròn mắt, sau đó lại ôm bụng cười khanh khách. Đám người này làm sao thế? Bộ có khuyết tật về não hay sao mà suy nghĩ lại nực cười như vậy cơ chứ! Một kẻ hai kẻ, mở miệng ra đều nói anh phạm pháp, không thì nói anh là không giữ chữ tín, lừa người. Đúng là nực cười quá đi! Cười chết anh mất!
Một kẻ hai kẻ đều là đi làm việc xấu, lại còn dám mở miệng ra bảo anh phạm pháp? Thế bọn chúng thì trong sạch lắm chắc? Đúng là một lũ tứ chi phát triển mà đầu óc thì chẳng bằng con cá vàng trong bể nước!
Giang Niệm Dương vẫn cười, nhưng ánh mắt đột nhiên chuyển sang một nét lạnh lùng, cảm giác bức người đến lạ.
“Bọn mày nghĩ tao lương thiện lắm chắc? Đụng đến người của tao còn dám mạnh miệng? Chúng mày định bắt cóc một đứa con nít, đó không tính là phạm pháp sao? Tự mình làm việc ác rồi còn nói đến pháp luật với tao, không biết ngượng miệng à?”
Đám người đó lập tức rùng mình sợ hãi. Đã nghe qua Giang Niệm Dương máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ là không nghĩ anh sẽ khiến người khác có cảm giác áp bức như thế. Bọn người đó trước mặt anh cũng chỉ dám cúi đầu không dám nhìn lên. Ánh mắt của anh làm bọn họ có cảm giác như bị nhìn thấu. Cái cảm giác bị nhìn thấu này này thật sự rất đáng sợ, là một loại áp bức không thể nói thành lời.
Giang Niệm Dương nghiêng đầu, nói: “Tao cho bọn mày hai lựa chọn. Một, vào tù ăn cơm nhà nước để đền tội. Hai, làm theo yêu cầu của tao, tao có thể suy nghĩ một chút tha cho bọn mày. Nhưng mà tao không có kiên nhẫn chờ bọn mày suy nghĩ, nên là nhanh lên một chút hộ tao.”
Lục Thành ở bên cạnh lại phải nhịn cười. Giang Niệm Dương lại xài chiêu này nữa rồi. Lúc trước cũng nói với Quan Đạt như thế, kết quả không phải là đem hắn tông vào tù rồi sao. Giang Niệm Dương ấy à, chính là một con cáo già! Lời của anh nói, không thể tin được. Giang Niệm Dương chính là một tên hai mặt, không thể đoán được tâm tư anh đang nghĩ gì, cũng không thể biết được anh muốn làm gì. Có lúc ở gần anh sẽ cảm thấy bản thân giống như một món đồ bị anh tuỳ ý đùa giỡn trong tay mà không thoát ra được.1
Đám người kia ngơ ngác sợ hãi, không dám nhúc nhích. Nhưng lại càng vì lời anh nói mà sợ hãi thêm. Bọn họ không còn chút can đảm nào để suy nghĩ thêm bất cứ điều gì. Chu Gia có tốt cũng không chống được cơn thịnh nộ của Giang Gia. Bọn họ biết rõ điều này. Thay vì cố chấp tin tưởng Chu Gia, chi bằng chọn phương án an toàn hơn.