Chu San San cứng họng không nói được lời nào. Hiện tại Giang Niệm Dương không lấy cương vị trên mối quan hệ cá nhân của anh và Lệ Du Huyên để nói mà là lấy cương vị của một người lãnh đạo, của một bên đối tác để nghiêm túc chất vấn Chu San San. Thái độ kiên quyết này của anh, nhìn thế nào cũng biết chuyện lần này mà không đạt được mong muốn thì anh sẽ không dừng lại.
Giang Niệm Dương nổi tiếng là người đàm phán có uy lực nhất trong giới. Chỉ cần anh xuất đầu lộ diện, bất kì cuộc đàm phán nào cũng có thể dẹp yên dưới tay. Thực lực trên thương trường của Giang Niệm Dương không thể coi nhẹ, chỉ một ảnh hậu, một tiểu thư quen được nuông chiều như Chu San San làm sao có năng lực đối kháng được với anh.
Huống hồ, ở trong giới giải trí Giang Niệm Dương cũng xem như một nhân vật có uy tín và tiếng tăm. Nghệ sĩ thông minh đều không muốn chọc giận vị đại lão này, nếu không biết đâu chừng một ngày đang ngồi ăn cơm bình thường cũng bị dân mạng lôi ra tế thì sự nghiệp coi như chấm hết. Giang Niệm Dương mà muốn hạ gục ai ở trong giới giải trí, căn bản không phải chuyện khó.
Giang Niệm Dương mất kiên nhẫn, mi tâm nhíu thành một đoàn.
“Chu San San, tôi cấp thiết yêu cầu cô một lời giải thích cho chuyện lần này. Một là cô công khai xin lỗi Lệ Du Huyên và đền bù xứng đáng cho cô ấy, hai là hợp tác lần này của chúng ta chỉ có thể tạm dừng ở đây.”
Chu San San bản tính tiểu thư quen thói, bảo cô ta đi xin lỗi người khác chính là chuyện nằm mơ cũng không thể thấy được. Cô ta vất vả muốn đè bẹp Lệ Du Huyên rồi còn thất bại, bây giờ kêu cô ta đi xin lỗi thì nhục nhã đến mức nào chứ. Đến lúc đó hình tượng ảnh hậu hoàn hảo trong lòng mọi người cũng có còn gì nữa đâu.
“Niệm Dương, anh đang ép người quá đáng. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, huống hồ là hai bên tình nguyện. Em không ép uổng Lệ Du Huyên phải đóng thế mình, hơn nữa em cũng đã hứa một khoản thù lao cho cô ấy rồi.”
Thái độ của Chu San San thế này đều nằm trong tính toán của Giang Niệm Dương cả. Anh thừa biết chỉ với mấy lời này căn bản không thể làm cô ta biết sai mà sửa. Giang Niệm Dương cũng chẳng định trông mong gì nhiều vì bản tính con người đâu phải nói sửa liền sửa.
Nhưng Giang Niệm Dương làm gì cũng có mục đích. Anh tốn công đến tận đây, cho dù không thể hoàn toàn đòi lại công bằng được cho cô thì chi ít cũng phải khiến Chu San San biết sợ là gì. Phải để cô ta biết thiên hạ này không phải là nơi cô ta muốn tác oai tác quái thế nào cũng được.
“Chu San San tôi cho cô một cơ hội lần cuối. Tôi có thể làm ngơ chuyện lần này nhưng cô cũng phải cho tôi thấy được câu trả lời hài lòng. Tôi yêu cầu cô phải có mộ khoảng đền bù gấp đôi cho Lệ Du Huyên. Cô ấy là nhân viên chính thức nắm vai trò quan trọng trong nội bộ công ty, đây là quyền lợi mà cô ấy xứng đáng được nhận. Còn nữa, trong quá trình hợp tác làm việc, tôi sẽ chú trọng xem xét thái độ của cô, nếu cô tiếp tục lẫn lộn công tư tôi không ngại đơn phương huỷ hợp đồng.”
Giang Niệm Dương chịu lùi một bước đã là chuyện hiếm thấy. Nhưng Chu San San đâu thể nào vui vẻ được. Bắt cô đền bù gấp đôi cho Lệ Du Huyên, đây rõ ràng là chiếm lợi một cách trắng trợn. So với đi xin lỗi thì càng khiến Chu San San khó chịu hơn. Cô ta không nghĩ bản thân dựng lên cái bẫy rồi còn phải dâng một đống tiền đến tận tay người khác như thế.
Nhưng tình hình hiện tại, nếu không đồng ý thì Chu San San sẽ còn thiệt hai nhiều hơn thế. Hợp tác cùng Giang Thị là mơ ước của bao nhiêu diễn viên trong giới. Có hội này chẳng khác nào một bước lên trời. . Bạn đang đọc truyện tại { TRUМ trцyen. v N }
Chu San San vất vả lắm mới kéo được mối quan hệ để vào được lần hợp tác này, hiện tại mà truyền ra tin tức Giang Thị đơn phương huỷ hợp đồng thì bản thân cô ta phải chịu chỉ trích lớn thế nào cô ta cũng hiểu. Giang Thị danh tiếng lẫy lừng còn từ chối hợp tác thì về sau còn doanh nghiệp nào sẽ chọn cô ta làm người phát ngôn hay hợp tác nữa chứ.
Chỉ trách Chu San San quá lỗ mãng, tự cho rằng bản thân có đủ năng lực dẹp yên chuyện này mới nông nổi làm ra chuyện lớn như thế. Vừa hay lại giúp Giang Niệm Dương nắm được cái thóp này.
“Chu San San, tôi không có nhiều thời gian. Hy vọng cô quyết định nhanh lên một chút.”
Giang Niệm Dương cất tiếng cao lãnh phá tan dòng suy nghĩ của Chu San San. Chu San San bây giờ đã là hết đường, không còn biết phải làm thế nào nữa. Viên quản lý đứng bên cạnh từ đầu đến cuối đều tái mặt, liên tục ra ám hiệu muốn Chu San San phải nhân nhượng.
Chu San San cuối cùng không biết phản bác thế nào chỉ đành cúi đầu đồng ý: “Được, em đồng ý! Chuyện này em sẽ giải quyết ổn thoả.”
Giang Niệm Dương nghe được câu này thì thần sắc mới giãn ra được một tí. Nói cách khác chính là cái thái độ đắc thắng khiến người ta đã thua cuộc rồi còn thấy nhục nhã thêm nữa.
“Tốt, vậy tôi mong chờ biểu hiện của cô. Hy vọng cô đừng làm tôi thất vọng. Đúng rồi, sớm chuyển tiền cho Lệ Du Huyên nhé. Nhớ sau khi xong việc đem một chút gì đó đến chứng minh cho tôi biết là cô đã chuyển tiền như đã hứa nhé.”
Giang Niệm Dương phẫy tay ra hiệu tạm biệt rồi đứng dậy rời gót định đi.
Còn chưa ra tới cửa, anh đã nghe câu hỏi của Chu San San vang lên từ phía sau: “Niệm Dương, anh làm đến mức này cũng chỉ vì Lệ Du Huyên thôi sao? Cô ta quan trọng với anh đến như thế à?”
Giang Niệm Dương biết Chu San San không phục, chỉ không ngờ cô ta thẳng thắn hỏi ra luôn vậy. Cũng được, dù sao anh cũng không có ý định giấu giếm.
Giang Niệm Dương dừng bước, quay đầu nhoẻn miệng cười rồi đáp với ánh mắt tràn đầy ẩn ý: “Cô nói đúng rồi đấy. Chu San San, hy vọng cô nhớ lấy. Giang Niệm Dương tôi chính là một người rất thiên vị nha!”
Thiên vị ở đây chính là muốn nói tới anh sẽ vì Lệ Du Huyên mà còn có thể làm ra chuyện còn lớn hơn như thế.
Câu nói của Giang Niệm Dương là khẳng định cho việc Lệ Du Huyên ở trong lòng anh là một vị trí vô cùng quan trọng, có thể khiến anh không tiếc mọi giá mà thiên vị đến tận trời.