• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bị kéo một cái bất ngờ, cả người nghiêng đi, theo phản xạ nắm lấy cánh tay Đoàn Thanh Thâm để giữ thăng bằng.

"Cẩn thận nóng!" Người phục vụ vừa nhắc vừa đặt nồi lẩu nhỏ lên bàn, sau đó xoay người nhận lấy món ăn khác từ tay đồng nghiệp.

"Anh khỏe thật đấy." Lương Nguyện Tỉnh nói.

"Cậu ngẩn người cũng thật là tập trung." Đoàn Thanh Thâm nói, "Món ăn đang được dọn lên, cứ ngồi thế này đi."

Từ nhỏ Lương Nguyện Tỉnh đã như vậy, cậu không kiểm soát được, lúc ngẩn người cậu có thể "đi lạc" đến tận nơi ngoài vùng phủ sóng điện thoại luôn. Cậu gật đầu: "Được, cứ ngồi thế này đi."

Tiệc cưới rất náo nhiệt, nhưng cũng không tránh khỏi ồn ào. Trẻ con hét lên trong tiếng nhạc, người lớn phải dùng giọng nói to hơn để la mắng, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng răn đe.

Hôm nay, các bạn cùng lớp đến dự tiệc cưới đa phần đều xin nghỉ phép để có mặt, nên ăn xong họ cũng vội vã ra về, có người còn phải chạy cho kịp tàu cao tốc. Sau bữa tiệc, mọi người ra cửa hội trường chào tạm biệt cô dâu chú rể, người nào người nấy cứ như đang đấu võ mồm: "Ở lại thêm một đêm nữa đi", "Không được không được", "Mai rồi hẵng về, mai tao gọi xe đưa mày ra ga", "Thật sự không được, mày xem tin nhắn sếp gửi này"...

Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh là những người cuối cùng chào tạm biệt Tăng Hiểu Dương.

"Bọn tao đi nhé." Đoàn Thanh Thâm vỗ vai cậu bạn, "Chúc mừng tân hôn."

Tăng Hiểu Dương không giữ anh lại, chỉ thở dài nói: "Mày cũng lo liệu nhanh nhanh lên đi, tao đang nóng lòng được uống rượu mừng của mày đấy."

Đoàn Thanh Thâm cười, vòng tay qua cổ Lương Nguyện Tỉnh: "Chuyện này thay vì trông chờ vào tao, thì mày trông chờ vào Tỉnh Tỉnh còn hơn."

Lương Nguyện Tỉnh hơi chậm hiểu, hỏi: "Tôi thì có rượu mừng gì chứ?"

"Sinh nhật chẳng hạn." Đoàn Thanh Thâm nửa đùa nửa thật nói, "Đợi đến sinh nhật năm sau, tôi cũng bày tiệc linh đình thế này cho cậu nhé."

Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày: "Thôi khỏi."

Trẻ con nhiều quá, bàn thì chật, nhạc thì ồn.

Tăng Hiểu Dương hỏi: "Sao không phải năm nay?"

"Năm nay không kịp rồi." Đoàn Thanh Thâm nói, "Bọn tao đi đây."

Anh vẫy tay, cũng buông Lương Nguyện Tỉnh ra. Lương Nguyện Tỉnh ngoan ngoãn cười nói tạm biệt. Cậu đi đến nhét vào tay Khương Dư một viên sô cô la, bởi vì Khương Dư trông có vẻ vừa đói vừa mệt.

Mãi đến khi về khách sạn thu dọn hành lý, Lương Nguyện Tỉnh mới hiểu ra.

"Ồ!" Cậu đang lau mũ bảo hiểm, bỗng nhiên ngộ ra, "Anh Tăng nói rượu mừng là đang giục anh kết hôn đấy à?"

Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, không nói nên lời: "Phải rồi, ở tuổi này của tôi thì còn có thể có rượu mừng gì được nữa, hả cậu bạn Lương?"

Cậu bạn Lương lau mũ bảo hiểm sạch sẽ, rồi lại cúi người dùng khăn ướt vừa lau mũ để lau giày. Đúng lúc đó, nhân viên khách sạn nhấn chuông. Đoàn Thanh Thâm ra mở cửa, thấy quần áo của hai người đã được giặt sấy xong, mọi thứ đều diễn ra vào thời điểm hoàn hảo nhất.

Lương Nguyện Tỉnh bước đến bên chiếc mô tô, cậu cắm dây sạc vào điện thoại, kẹp nó vào giá đỡ điện thoại bên cạnh bảng điều khiển, sau đó chỉnh tai nghe trong mũ bảo hiểm, rồi mới bật bộ đàm.

Trong lúc cậu loay hoay với một loạt dây dợ, Đoàn Thanh Thâm đang tra cứu tuyến đường trên bản đồ.

Ở bãi đỗ xe, hai người đồng thời xoay người lại gần đối phương, nói—

"Anh Thâm giúp tôi cài lại bộ đàm với."

"Chúng ta đi theo tuyến cao tốc Bắc Kinh - Thượng Hải này được không?"

Sau đó lại đồng thời trả lời——

"Ok."

"Được đấy."

Bộ đàm cho dân phượt mà họ mua trước đó còn được tặng kèm một cái móc cài an toàn, cài ở dưới mũ bảo hiểm. Bởi vì khi ấy nhân viên thấy Lương Nguyện Tỉnh mặc đồ bảo hộ xe máy, nếu cài vào cổ áo thì sẽ liên tục cọ vào cổ họng. Nhưng cậu vẫn chưa quen dùng cái móc cài an toàn này lắm.

"Xong rồi." Đoàn Thanh Thâm cài xong cho cậu, ngẩng đầu lên, "Tôi chia sẻ lộ trình định vị cho cậu nhé."

Anh vỗ nhẹ lên mũ bảo hiểm của Lương Nguyện Tỉnh, mỉm cười với cậu.

Hành trình của họ hôm nay dự kiến là 400km đến Thương Châu*, mất khoảng 8 tiếng. Rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, vừa đúng 2 giờ chiều. Thời tiết rất đẹp, Lương Nguyện Tỉnh kéo kính bảo hộ xuống, tinh thần phấn chấn.

(*) Thương Châu (沧州市) là một địa cấp thị ở tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Cậu chọn một bài hát yêu thích, sau đó bật chế độ phát ngẫu nhiên, vặn ga chạy ra đường cái. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí ngay cả việc gặp đèn xanh ở ngã tư đầu tiên cũng khiến cậu cảm thấy hôm nay quá thuận lợi.

Thế là trong bộ đàm, Lương Nguyện Tỉnh nói: "Nếu cứ thuận lợi đèn xanh thế này suốt chặng, tôi nghĩ hôm nay mình không chỉ đến được Thương Châu đâu!"

Đoàn Thanh Thâm cầm lấy bộ đàm, áp lên môi: "Vậy cậu nghĩ hôm nay mình sẽ đến được đâu?"

Giọng nói bên kia bộ đàm vô cùng ngạo nghễ: "Chạy 30 tiếng tới Tửu Tuyền*, ngủ một giấc ngắn 2 tiếng rồi phóng thêm 7 tiếng nữa đến Gia Dục Quan*!"

(*) Tửu Tuyền (酒泉市) là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Gia Dục Quan (嘉峪关) là một cửa ải ở cực tây của Vạn Lý Trường Thành, gần trung tâm đô thị của thành phố Gia Dục Quan tại tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

"Hôm nay cậu mà qua được cầu Hoàng Hà* thì tôi cũng thấy cậu ghê gớm rồi đấy."

"Ha ha ha ha ~"

(*) Cầu Hoàng Hà (黄河大桥) là một cây cầu dây văng bắc qua sông Hoàng Hà ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

Kế hoạch hôm nay là chạy 8 tiếng, đến Thương Châu vào lúc 10 giờ tối — đây đã là kịch bản vô cùng thuận lợi mà Đoàn Thanh Thâm dự tính. Không tắc đường, cây xăng không phải xếp hàng, xe không gặp sự cố và cũng không có bất kỳ sự cố bất ngờ nào. Thật ra anh chỉ mong hôm nay họ có thể qua cầu Hoàng Hà là được, tuy không phải đang vội về đích, nhưng nếu có thể đến Đôn Hoàng vào đúng ngày sinh nhật anh thì tốt quá, Đoàn Thanh Thâm nghĩ vậy.

Vẫn là Lương Nguyện Tỉnh đi trước, Đoàn Thanh Thâm theo sau. Chiếc mô tô không gắn thùng phía sau trông phóng khoáng hơn nhiều. Trong tầm mắt của Đoàn Thanh Thâm, bóng dáng cậu thanh niên mặc bộ đồ bảo hộ nhìn vô cùng phong độ, kín mít không để lộ một tấc da thịt nào.

Lần đầu tiên Đoàn Thanh Thâm cảm nhận được câu nói "đẹp trai là một loại cảm giác" trên mạng rốt cuộc là cảm giác gì.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chưa chắc, bởi vì dù không nhìn thấy mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người.

Thậm chí chính vì không nhìn thấy mặt, nên dáng người lại càng quan trọng.

Điểm dừng đầu tiên để đổ xăng là gần Thanh Châu.

Khoảng gần 7 giờ, trời đã khá tối.

Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Cậu có muốn ăn gì không? Phía trước có vài quán ăn đấy."

Khu vực này là một thị trấn nhỏ, trạm xăng nằm ngay ở lối ra khỏi quốc lộ, trước sau có mấy quán ăn nhanh và cửa hàng tiện lợi. Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu: "Bữa trưa tôi vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, nhưng mà tôi muốn vận động một chút."

"Được." Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, đặt mũ bảo hiểm của cậu vào ghế sau xe mình, rồi đóng cửa xe lại.

Ban đầu Đoàn Thanh Thâm cứ nghĩ rằng thuốc thường dùng khi đi đường dài là thuốc cảm và thuốc giảm đau, không ngờ còn phải chuẩn bị thêm cả thuốc tiêu hóa.

"Cách ăn uống của cậu cần phải chú ý đấy." Trên đường quay lại trạm xăng, Đoàn Thanh Thâm nói với cậu.

Lương Nguyện Tỉnh hiểu anh đang nói đến điều gì: "Nhưng mà thật sự rất ngon ấy, cả đời tôi mới được ăn cơm trộn hải sâm lần đầu."

Đoàn Thanh Thâm thở dài: "Ngon thì ngon, nhưng cậu cũng không nên ăn một bữa no căng bụng như vậy chứ."

Lương Nguyện Tỉnh mím môi: "Tôi thường chỉ phát hiện ra mình đã quá no sau khi ăn xong rồi."

Trở lại khu vực đỗ xe của trạm xăng, Lương Nguyện Tỉnh duỗi người một cái thật dài, híp mắt thoải mái ừ hử hai tiếng. Đoàn Thanh Thâm nghĩ chắc đây là lần đầu tiên cậu đi lên phía Bắc, nên mọi thứ ở các thành phố phương Bắc đều được khoác lên một lớp kính lọc màu hồng trong mắt cậu.

Lương Nguyện Tỉnh vừa định đội mũ bảo hiểm để tiếp tục lên đường thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng quay đầu lại: "Anh Thâm!"

"Ừm?"

"Cây đàn của tôi!" Lương Nguyện Tỉnh nhanh như chớp chạy tới cốp sau xe Jeep, "Anh Thâm, trong hộp đàn của tôi còn để gói hút ẩm, mau mau mau mở ra để tôi lấy nó ra!"

"Gói hút ẩm?" Đoàn Thanh Thâm mở cốp xe giúp cậu, lục tìm hộp đàn ukulele của Lương Nguyện Tỉnh ở trong đó.

Anh mở hộp, bên trong có để ba gói hút ẩm. Lương Nguyện Tỉnh lấy ra, nói: "Không để thì không được đâu, độ ẩm ở nhà tôi có thể lên đến 99% cơ mà."

Đúng thật là như vậy, Đoàn Thanh Thâm gật đầu đồng ý.

Trời tối hẳn, Đoàn Thanh Thâm lái xe đi trước, còn Lương Nguyện Tỉnh theo sau.

Lúc này, họ còn cách Thương Châu hơn ba trăm cây số. Đoàn Thanh Thâm nói qua bộ đàm: "Hôm nay không cần gấp, qua cầu Hoàng Hà rồi tìm chỗ nghỉ lại."

"Không vấn đề gì."

Đoạn đường tỉnh lộ này đèn đường không sáng lắm, đường cũng gồ ghề. Ven đường còn có các bác lớn tuổi đạp xe ba gác, chẳng quan tâm làn đường nào dành cho xe cơ giới, làn nào dành cho xe thô sơ. Họ toát lên khí phách coi thường sinh tử, chẳng biết sợ là gì.

Suýt chút nữa thì Đoàn Thanh Thâm nổi đóa khi lái xe. Xe máy điện không thèm nhìn đèn đỏ đã đành, lại còn cả những chiếc xe điện mini chạy ngoằn ngoèo đi ngược chiều của các cụ ông càng khiến anh phát cáu.

Ngược lại, Lương Nguyện Tỉnh lái theo sau thì thoải mái hơn nhiều, cậu hoàn toàn không biết tình trạng của Đoàn Thanh Thâm phía trước ra sao. Chỉ là sau khi đi hết đoạn đường cấm bấm còi, cậu nghe thấy tiếng còi xe vang lên.

"Một đám người đứng giữa đường tám chuyện!" Đoàn Thanh Thâm giải thích qua bộ đàm.

"Ha ha ha ha ha." Lương Nguyện Tỉnh cười ngặt nghẽo, "Anh nhịn từ nãy đến giờ đấy à? Nhưng mà trên tỉnh lộ lại cấm bấm còi..."

Dù sao thì Lương Nguyện Tỉnh vẫn thấy rất vui.

Ngay cả khi gặp phải cảnh tắc đường nghiêm trọng, cậu cũng vẫn cười toe toét.

Ban đầu Đoàn Thanh Thâm nghĩ rằng hiện tại không phải là kỳ nghỉ lễ nên đường sẽ thoáng, nào ngờ lại bị kẹt cứng ở đoạn đường cách cầu Hoàng Hà hơn 10 km về phía Nam. Mà còn là kiểu tắc nghẽn không một khe hở.

Lúc này đã là 9 giờ tối, Lương Nguyện Tỉnh chống một chân xuống đất, đỗ xe bên cạnh xe của Đoàn Thanh Thâm.

Cậu cũng không vịn tay lái nữa, tháo mũ bảo hiểm đặt lên bình xăng, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi đêm. Sau đó Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Cậu đang hít khí thải à?"

Lương Nguyện Tỉnh suýt nữa thì sặc chết.

Cậu bất lực quay đầu nhìn Đoàn Thanh Thâm trong xe: "Anh trai ơi, xe phía trước sau trái phải đều tắt máy rồi, làm gì có khí thải nữa."

Đoàn Thanh Thâm cũng đã tắt máy, bởi vì rất nhiều người phía trước đã xuống xe đi lại, có vẻ như tình trạng tắc đường này sẽ còn kéo dài.

Lương Nguyện Tỉnh gạt chân chống xe máy, chân còn lại vung ra, xuống xe hoạt động vai cổ cho thoải mái. Sau đó, cậu chống tay lên cửa sổ ghế phụ của Đoàn Thanh Thâm: "Xuống xe đi, còn tắc một lúc nữa đấy."

Đoàn Thanh Thâm nhìn tình hình cũng cảm thấy vậy. Sau khi xuống xe anh đứng bên ghế lái châm một điếu thuốc, đúng lúc chủ xe phía sau đi tới xin lửa. Lương Nguyện Tỉnh bèn bắt chuyện với người ta: "Anh trai ơi, hôm nay không phải lễ tết gì, sao tối muộn thế này mà lại tắc đường nhỉ?"

Người đàn ông châm thuốc xong, trả bật lửa cho Đoàn Thanh Thâm rồi nói: "Phía trước xảy ra tai nạn, một vụ tai nạn liên hoàn nghiêm trọng."

Người đàn ông nói tiếp: "Nghe nói có một chiếc xe tải lớn chở quá tải, mất lái không phanh kịp, đâm thẳng sang làn đường ngược chiều. Sinh tử đúng là chỉ trong nháy mắt."

Lương Nguyện Tỉnh ngẩn người một lúc. Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu trở lại xe.

Cuối cùng đêm nay cũng không qua được sông Hoàng Hà. Họ nhích từng chút một theo dòng xe cộ đến thị trấn gần nhất, vào thị trấn ăn hamburger gà rán rồi tìm một nhà nghỉ.

Đêm đó, Đoàn Thanh Thâm nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ anh gọi tới.

Cuộc gọi chỉ kéo dài vài phút, hầu hết là Đoàn Thanh Thâm báo bình an. Hiển nhiên, bố mẹ anh đã biết chuyện anh nghỉ việc.

Phòng của nhà nghỉ không lớn, họ vẫn ở chung một phòng, nên Lương Nguyện Tỉnh nghe được câu cuối cùng mà anh nói: "Con hiểu mà, trên đời không có thuốc hối hận".

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lương Nguyện Tỉnh vừa tìm cách kéo kín khe hở giữa hai tấm rèm cửa sổ, vừa nói: "Trên đời này có thuốc hối hận đấy chứ."

"Gì cơ?" Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu.

Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại: "Trên đời này có thuốc hối hận đấy, nó gọi là hình xăm dán."

Nói xong, cậu kéo áo phông lên một bên, để lộ ra hình xăm đám mây ở eo.

"Đẹp đấy." Đoàn Thanh Thâm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK