• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rầm!"

Lương Nguyện Tỉnh đóng sập cửa xe, kéo dây an toàn, ấn vào ổ khóa.

Đoàn Thanh Thâm hắng giọng, chỉnh lại định vị, rồi tranh thủ lúc khởi động xe lén nhìn Lương Nguyện Tỉnh.

Nói cho cùng, chuyện này Lương Nguyện Tỉnh hoàn toàn có thể hiểu được - cậu đâu phải tên ngốc, sao lại không hiểu ý của Đoàn Thanh Thâm chứ. Chung quy lại, Đoàn Thanh Thâm mong cậu hãy nghĩ cho bản thân mình hơn khi tiếp xúc với người khác. Nhưng đối với Lương Nguyện Tỉnh, đây chỉ là một khoản chi tiêu hợp tình hợp lý trên con đường hợp tác của hai người.

Ban đầu chỉ có một chiếc Leica, rồi Đoàn Thanh Thâm mua thêm chiếc Hasselblad. Hai góc máy tạo ra nhiều thu nhập hơn, có nhiều hình ảnh đẹp hơn. Vậy thì thêm một chiếc Nikon nữa, thiết bị kiểu này, anh mua một lần, tôi mua một lần, thế mới là cộng sự.

Chưa kể câu nói kia của anh là có ý gì, nếu sau này hợp tác với nhiếp ảnh gia khác?

Lương Nguyện Tỉnh càng nghĩ càng tức, cậu thật lòng thật dạ đối xử với Đoàn Thanh Thâm, điều này đã vượt xa mức độ rung động ban đầu mà tấm ảnh ba năm trước từng mang lại.

— Rõ ràng là vậy mà, Lương Nguyện Tỉnh nghĩ, rõ ràng là cậu đã không còn coi Đoàn Thanh Thâm là thần tượng từ lâu rồi. Cậu ngồi ở ghế phụ, bầu không khí trong xe càng lúc càng nặng nề. Nếu cậu có nội công gì đó, chắc giờ này đã tỏa ra khí đen ngùn ngụt rồi.

Thật ra câu "Em không thể đối xử với người mới quen chưa được hai tháng như vậy" của anh là điều mà Lương Nguyện Tỉnh đồng tình, đó như một nguyên tắc sinh tồn. Nhưng điều khiến cậu tức giận nhất là nửa câu chưa nói ra hết: "Nếu sau này em hợp tác với nhiếp ảnh gia khác."

Lương Nguyện Tỉnh tự nhận mình là người trước sau như một. Chiếc đàn piano kia dù không thể tiếp tục chơi cậu cũng kiên trì mười mấy năm, đủ để chứng minh cậu là một người kiên định.

Vậy câu nói đó của Đoàn Thanh Thâm là có ý gì? Rõ ràng cậu đã rất chân thành. Ngày hôm trước ở núi Minh Sa, khi biết anh thật sự vì mình mà đến Tây Bắc, cậu đã vui mừng đến mức nhào tới ôm anh. Ấy thế mà chỉ sau một ngày, hai người lại biến thành mối quan hệ lạnh lùng "mới quen chưa đầy hai tháng"?

Nhưng nói vậy cũng không đúng, quá mâu thuẫn. Hiển nhiên Lương Nguyện Tỉnh có thể cảm nhận được Đoàn Thanh Thâm luôn để tâm và chăm sóc cậu mọi lúc mọi nơi... Vậy thì tại sao anh lại phải nói những lời như vậy? Ài, người ba mươi tuổi, đúng là không thể hiểu nổi tâm tư.

Lương Nguyện Tỉnh thở dài.

Nghe thấy cậu thở dài, người đang lái xe cảm thấy trong lòng lạnh toát. Nhưng anh không biết phải nói gì vào lúc này, cũng chẳng dám nói bừa, sợ nói sai một chữ thì người kia sẽ bảo anh tấp xe vào lề rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

"Khụ." Đoàn Thanh Thâm lại hắng giọng.

Lương Nguyện Tỉnh do dự hai giây, hỏi: "Anh muốn uống nước không?"

"Có." Đoàn Thanh Thâm chớp lấy cơ hội, "Phiền em lấy hộ."

Lương Nguyện Tỉnh với tay ra ghế sau, mò một chai nước trong lốc nước khoáng dưới sàn. Cậu rút một chai ra, mở nắp và đưa cho anh. Đoàn Thanh Thâm dùng một tay giữ vô lăng, tay kia nhận lấy và uống một ngụm.

"Vậy câu nói kia là có ý gì?" Lương Nguyện Tỉnh cầm chai nước về, nắm chặt trong tay. Cuối cùng cậu vẫn không kìm được mà hỏi. Tuổi hai mươi tư đúng là không biết giữ mồm giữ miệng... Kệ đi, cậu nhất định phải hỏi.

"Câu nào cơ?" Đoàn Thanh Thâm dè dặt hỏi lại.

Chẳng lẽ là câu đại nghịch vô đạo kia...

"Cái câu "Nếu sau này em hợp tác với nhiếp ảnh gia khác" ấy."

Quả nhiên là nó.

"Chỉ là một giả thiết thôi mà..." Đoàn Thanh Thâm tuyệt vọng đáp.

"Sao anh lại nảy ra cái giả thiết đó?" Lương Nguyện Tỉnh lập tức truy hỏi.

Chiếc xe vừa băng qua cầu Tây, vẫn còn chưa rời khỏi nội thành Đôn Hoàng. Từ đường Dương Quan Trung rẽ trái, núi Minh Sa đã ở sau lưng. Đôn Hoàng dường như đã trở thành một bước ngoặt nào đó, những ngày ở thành phố này đều trôi qua thật thoải mái dễ chịu, thế mà ngày rời đi lại xuất hiện vết rạn nứt.

Vậy nên tại sao lại có giả thiết ấy, trong lòng Đoàn Thanh Thâm hiểu rõ, bởi vì chính anh đang thấp thỏm lo được lo mất. Trong lúc mà lẽ ra cả hai nên bàn bạc kỹ càng về cách chi tiêu cho thiết bị trong tương lai, thì tâm trạng bi quan theo bản năng đã khiến cho phản ứng đầu tiên của anh lại là nhắc nhở Lương Nguyện Tỉnh sau này hãy chú ý bảo vệ tài sản cá nhân.

"Tôi..." Đoàn Thanh Thâm ấp úng, "Tôi không biết nữa. Em còn trẻ, rồi em sẽ gặp gỡ nhiều người hơn, trải nghiệm nhiều điều thú vị hơn, vậy nên... Tôi sai rồi, em đừng giận nữa."

"Nhưng nghe anh nói cứ như là muốn giải tán với tôi ấy." Lương Nguyện Tỉnh không muốn nghe cái "vậy nên" phía sau.

Cậu biết mình còn ít kinh nghiệm, ở cái nơi như quán bar thật sự chẳng tích lũy được bài học gì hữu ích. Nhưng cậu kiên định với niềm tin của mình, cậu chờ đợi một cơ hội, để đến nơi mà cậu vẫn luôn đặt làm ảnh nền điện thoại.

Lợi dụng lúc đối phương phải tập trung lái xe, Lương Nguyện Tỉnh uất ức nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của anh.

"Tôi không có ý đó." Đoàn Thanh Thâm nói, "Giải tán gì chứ, nếu giải tán thì tài khoản "Thanh Sơn Tỉnh" này giao cho ai?"

Nửa câu sau anh vốn định trêu chọc Lương Nguyện Tỉnh, mà quả thực đã làm cho cậu muốn bật cười. Nhưng cậu không thể cười, chỉ đành cố nhịn.

"Thực sự không phải ý đó." Đoàn Thanh Thâm nhân lúc nhìn gương chiếu hậu bên phải đã liếc trộm cậu một cái, "Chụp ảnh phong cảnh thực ra là một việc rất khó khăn, thời tiết khắc nghiệt, địa hình đặc thù, và đôi khi những gì đạt được không xứng đáng với những gì đã bỏ ra. Không chỉ về khoản thù lao như phí sản xuất, mà có thể là phải đợi vài ngày ở cùng một nơi nhưng vẫn không bắt được ánh sáng ưng ý."

Lương Nguyện Tỉnh cụp mắt lắng nghe, "Ừm" một tiếng.

"Tôi hy vọng em có nhiều sự lựa chọn hơn." Đoàn Thanh Thâm nói.

Nghe vậy, cậu ngẩng đầu, trước mắt là kính chắn gió của chiếc xe địa hình, và con đường quốc lộ hướng thẳng về phía trạm thu phí.

Câu nói này của Đoàn Thanh Thâm là thật lòng, anh không muốn kéo Lương Nguyện Tỉnh từ một con đường hẹp sang một con đường hẹp khác.

Anh càng không muốn có ngày mình không thể kiểm soát được bản thân — anh thích Lương Nguyện Tỉnh. Lúc cậu nói với anh rằng "Nơi này không có ai hiểu anh, anh đi theo tôi đi", trái tim anh đã lập tức bùng lên ngọn lửa rực cháy, thiêu rụi cả lồng ng.ực, xông ra khỏi cơ thể, lao về phía Lương Nguyện Tỉnh.

Thà rằng từ từ dẫn dắt cậu trải nghiệm nhiều hơn những khả năng khác nhau của cuộc sống, còn hơn để đến một ngày nào đó trong tương lai vì không kiềm chế được bản thân mà dọa cậu chạy mất, rồi từ đó cả đời không còn gặp lại nhau, khiến cậu mỗi khi nhớ đến mình là lại thấy ghê tởm.

Anh lại rơi vào trạng thái đấu tranh nội tâm. Không nỡ rời xa cậu, nhưng lại sợ bị cậu ghét bỏ mình.

Cho nên anh mới thốt ra câu "Nếu sau này em hợp tác với nhiếp ảnh gia khác" như thế, để tự mình giả định trước việc cậu rời đi.

Nhưng anh phải giải thích thế nào đây? Giải thích thì chẳng khác nào tỏ tình.

Tuy nhiên câu "Tôi hy vọng em có nhiều sự lựa chọn hơn" vừa rồi lại đánh trúng tâm lý Lương Nguyện Tỉnh. Màn hình điều khiển trung tâm trong xe được kết nối với điện thoại của Đoàn Thanh Thâm, đang phát danh sách nhạc được đề xuất bởi ứng dụng nghe nhạc và chiếu bản đồ dẫn đường, bài hát đang phát là một bài hát thịnh hành hiện nay.

"Tôi... tôi muốn kết nối điện thoại của mình." Cậu nói.

"Hả?" Đoàn Thanh Thâm nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu, "Ờ, em kết nối đi, lấy điện thoại tôi đồng bộ hóa định vị qua WeChat sang máy em."

Không lâu sau, từ dàn âm thanh trong xe vang lên bài "Los Angeles" của ban nhạc The Midnight. Đoàn Thanh Thâm tăng tốc, vượt qua chiếc taxi phía trước.

Trong 6 phút bài hát, cả hai không nói câu nào. Câu hát cuối cùng "Nếu được sống mãi, hãy để ta sống mãi với đêm nay" vừa dứt, Lương Nguyện Tỉnh mân mê dây an toàn, nói: "Cảm ơn anh."

"..." Đoàn Thanh Thâm không biết nên đáp lại thế nào, "Không, không có gì."

"Chúng ta đâu phải chỉ là mối quan hệ quen biết chưa đầy hai tháng, đúng không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Tất nhiên là không chỉ mỗi thế." Đoàn Thanh Thâm lập tức trả lời, "Tính từ lúc em nhìn thấy "Đi đến Tây Bắc", thì chúng ta đã quen nhau hơn ba năm rồi."

"Coi như anh còn biết điều." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Cuối cùng cũng vượt qua được ải này, xe cũng đã lên đường cao tốc. Từ cao tốc Liễu Viên - Golmud rẽ vào đường dẫn lên cao tốc Liễu Viên - Đôn Hoàng, chạy hơn một trăm cây số, qua trạm thu phí Liễu Viên rồi lại rẽ vào cao tốc Liên Vân Cảng – Khorgas.

Lần dừng xe đầu tiên là tại khu vực nghỉ chân của trạm điện gió trên cao tốc Liên Vân Cảng – Khorgas. Lương Nguyện Tỉnh cuối cùng cũng lấy chiếc máy ảnh mới ra. Cậu đã nhịn suốt quãng đường dài, thực ra cậu vốn đã không kìm được từ lâu nhưng trong xe thì phải giữ hình tượng.

"Chết tiệt, cái khả năng lấy nét này." Lương Nguyện Tỉnh chĩa ống kính về phía Đoàn Thanh Thâm, "Quả nhiên là Nikon."

Đoàn Thanh Thâm vừa gọi điện báo bình an cho mẹ mình trước khi vào trạm xăng, quay đầu lại thì thấy Lương Nguyện Tỉnh đang giơ máy ảnh về phía mình. Anh mỉm cười, vẫy tay với ống kính.

"Vâng, con đã nhận được drone rồi, lát nữa sẽ đi Tân Cương." Đoàn Thanh Thâm nói với mẹ, "Dạ, là Bắc Tân Cương ạ. Lần trước mẹ đi là Cam Nam*. Vâng, mẹ yên tâm. Không cần đâu, con đủ tiền. Dạ, hết tiền con sẽ nói với mẹ... Vâng, em ấy đang ở cạnh con đây. Xe máy gửi vận chuyển về rồi. Đúng rồi ạ, trời lạnh quá, đường cũng đóng băng, không thể chạy xe được. Vâng, mẹ đừng lo, con chào mẹ."

(*) Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Nam 甘南 là một châu tự trị thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Cúp điện thoại, Đoàn Thanh Thâm đi đến bên cạnh cậu: "Đưa tôi xem nào."

"Chức năng tự động lấy nét chụp chân dung của Nikon này đúng là..." Lương Nguyện Tỉnh đưa màn hình cho anh xem, "Đúng là danh bất hư truyền."

Đoàn Thanh Thâm phì cười: "Mờ thật đấy, nhân vật thì không lấy nét, lại đi lấy nét thẳng vào cái trạm xăng "Dầu khí Trung Quốc" phía sau."

Lúc này, Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày: "Tôi không biết lấy nét thủ công."

"Tôi dạy em." Đoàn Thanh Thâm nói.

Khu vực dừng nghỉ của trạm điện gió đúng như tên gọi của nó, gió cực mạnh. Nhiều khu vực có gió ở Tân Cương đều được lắp đặt tua-bin gió để phát điện. Lương Nguyện Tỉnh nheo mắt, gật đầu: "Được, nhưng chúng ta có thể lên xe được chưa, đầu tôi sắp bị gió thổi bay mất rồi."

Tân Cương sau khi vào đông đã có tuyết rơi, mặt đất bên đường cao tốc trông gồ ghề và đầy vẻ khắc nghiệt. Càng tiến về phía Hami, sức gió càng rõ rệt. Thậm chí có một đoạn đường, Đoàn Thanh Thâm buộc phải đi sát phía sau một chiếc xe tải lớn.

"Đúng là không thể đi xe máy được." Lương Nguyện Tỉnh cảm thán, "Nếu tôi mà chạy xe máy đến đây, chắc cả người lẫn xe đều bị gió cuốn đến tận Bắc Tây Tạng mất."

"... Thế thì hơi quá rồi đấy."

Mặc dù vậy, khi đi ngang qua một vùng đất hoang mù mịt trắng xóa, cậu vẫn hạ cửa kính xe xuống, nắm chặt ống kính máy ảnh.

Chiếc xe chạy với tốc độ đều đều, màn trập của cậu ghi lại hình ảnh nhòe ngang của những dãy núi tuyết. Có lẽ đó không phải núi tuyết, mà chỉ là tuyết tích tụ lại mà thôi. Chụp được vài tấm, Lương Nguyện Tỉnh rét không chịu nổi. Cậu rụt tay về, kéo cửa kính lên, đặt tay vào cạnh khe điều hòa: "Suýt chút nữa thì không giữ được. Nếu Nikon mà bay mất thì tôi cũng không sống nổi nữa."

"Nói gì vậy." Đoàn Thanh Thâm mỉm cười liếc nhìn cậu, "Em chỉ đáng giá ba vạn tệ thôi à?"

"Ba vạn đấy." Lương Nguyện Tỉnh nói một cách thái quá, "Ba vạn đủ để tôi móc tim móc phổi rồi."

"..."

Thôi xong, sau vụ ba mươi tuổi là độ tuổi thế này thế kia, giờ lại bị người ta bắt được thóp rồi.

Đoàn Thanh Thâm lặng lẽ thở dài, nói: "Tay em lạnh không? Trong cái túi ở ghế sau có mấy túi sưởi đấy."

"Vẫn ổn." Lương Nguyện Tỉnh nắm chặt tay, "Một lúc nữa là hết thôi, tôi chịu lạnh giỏi lắm."

"Chịu lạnh giỏi cũng không thể cứ để tay lạnh cóng như thế được." Đoàn Thanh Thâm cau mày, tay trái giữ vô lăng, tay phải đưa qua, "Đưa tay đây."

Lương Nguyện Tỉnh ngẩn người, rồi vẫn đặt tay lên.

Bàn tay của Đoàn Thanh Thâm ấm áp, lòng bàn tay anh khô ráo, khi tiếp xúc với da rất dễ chịu.

"Lạnh ngắt thế này mà em còn bảo là ổn." Đoàn Thanh Thâm nhíu mày.

"Thật sự là ổn mà. Trước đây mỗi mùa đông luyện đàn, tay lạnh cóng, tôi run đến nỗi luyện được cả kỹ thuật đánh arpeggio rung." Lương Nguyện Tỉnh cười.

"Trước đây em sống khổ quá nhỉ."

"Ai cũng vậy thôi." Lương Nguyện Tỉnh thả lỏng. Cậu tự nhiên xoay xoay lòng bàn tay đã được ủ ấm trong tay anh, mu bàn tay áp vào lòng bàn tay anh, rồi nói tiếp: "Nhưng mà luyện đàn đúng là rất khổ, dễ khiến người ta phát điên. Ngày trước có người luyện đàn đến mức không dám đập đàn thì quay ra đập đầu mình."

"Đến mức..." Đoàn Thanh Thâm rùng mình, "Giống sinh viên trường y thế?"

"Đúng vậy." Tay Lương Nguyện Tỉnh đã ấm lên, nhưng vẫn được bao bọc trong tay anh, cậu tiếp lời: "Dân học nghệ thuật ấy mà, có ba thứ không giữ được. Đó là màu tóc, trạng thái tinh thần, và xu hướng tính dục."

Nói xong, hai bàn tay đang áp vào nhau đột ngột cứng đơ.

Lúc này mà buông tay ra ngay thì sẽ càng ngượng ngùng hơn.

Vậy nên chỉ có thể tiếp tục nắm chặt, kiên cường nắm chặt, như để chứng tỏ rằng mình hoàn toàn không hề bận tâm, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

"Haha." Đoàn Thanh Thâm cười gượng hai tiếng.

"Ha, haha." Lương Nguyện Tỉnh cũng đáp lại hai tiếng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK