• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lái xe trên đường tuyết trơn trượt bằng một tay quả thực không ổn, huống hồ xe họ còn đang dùng lốp dự phòng, kích cỡ khác hẳn ba lốp còn lại. Lương Nguyện Tỉnh giả vờ ho khan, cậu rút tay về, cầm chai nước lên uống.

Đoàn Thanh Thâm tưởng thật, cho rằng cậu bị cảm, anh bèn hỏi: "Em lạnh à? Để tôi chỉnh lại điều hòa..."

"Không không." Lương Nguyện Tỉnh ngăn anh lại, "Em chỉ là... ừm, hơi khô cổ thôi."

Thôi đừng tăng nhiệt độ nữa, cậu đã đủ nóng nực rồi.

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm không nhận ra điều gì bất thường, căn bản là vì anh đang tập trung lái xe. Đường quá trơn, chỉ phân tâm một chút thôi đã là cực hạn.

Quãng đường sau đó êm xuôi. Giữa chừng, họ gặp một số xe bị kẹt trong tuyết nhưng không thể giúp kéo ra, vì chính bản thân họ cũng còn đang chật vật. May thay, cảnh sát giao thông và cứu hộ của công ty bảo hiểm đang dần dần xử lý sự cố trên đường.

Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế phụ lướt điện thoại. Tài khoản mạng xã hội của họ đã ba ngày không cập nhật. Dưới video mới nhất xuất hiện vô số bình luận kiểu "Ra video mới đi mà", "Cho dân văn phòng ngắm cảnh với", "Sao lại ngừng đăng video rồi huhuhu". Ngoài những bình luận này, còn có một số cư dân mạng lo lắng cho họ, nhắn "Mấy hôm nay ở Bắc Tân Cương tuyết rơi nhiều lắm, đừng có xảy ra chuyện gì nha", "Ơ, hình như chủ kênh đang du lịch tự lái, chú ý an toàn nhé".

Những lời thúc giục cập nhật thì cũng không sao, Lương Nguyện Tỉnh không trả lời, bởi vì bản thân cậu cũng không biết khi nào mới có thể cập nhật tiếp. Dù sao hiện tại tư liệu trong tay đều rất quý giá, cả bộ ảnh chỉ có 4 tấm.

Nhưng để người khác lo lắng thì cậu vẫn cảm thấy áy náy. Sau một hồi suy nghĩ, đầu ngón tay cậu gõ nhẹ lên màn hình, lách cách vài tiếng, chỉnh sửa phần giới thiệu cá nhân: "Những ngày không đăng bài đều là những ngày tôi đang cùng sếp trèo đèo lội suối [mắt sáng long lanh]."

Người theo dõi tài khoản Thanh Sơn Tỉnh đều rất chất lượng và tương tác cao. Ngay lập tức, dưới video gần nhất xuất hiện thêm hàng loạt bình luận mới. Một số người nói: "Thế thì tốt rồi!", "Nhớ giữ an toàn nhé!"; một số khác lại vui vẻ bình luận: "Wow, hóa ra là nhóm hai người!", "Ha ha ha ha ha vất vả cho trợ lý rồi!"

Thực ra cũng không vất vả lắm, người lái xe là sếp cơ mà. Lương Nguyện Tỉnh nhanh chóng liếc nhìn người bên cạnh, rồi hỏi: "Anh mệt không, để em lái một lát cho?"

"Không mệt." Đoàn Thanh Thâm trả lời.

Nghe vậy, Lương Nguyện Tỉnh lại nhìn anh một cái. Thực ra trên người Đoàn Thanh Thâm cũng có không ít vết thương kín, nhưng anh vẫn tỏ ra bình thản. Chỉ riêng điểm này thôi Lương Nguyện Tỉnh đã rất khâm phục anh rồi. Còn cậu, lưng chỉ mới bị đau một chút đã đủ khiến cho cậu dù ngồi thế nào cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng Đoàn Thanh Thâm thì cứ như không có chuyện gì mà vững vàng lái xe.

Lương Nguyện Tỉnh cũng biết rõ anh là người rất giỏi chịu đựng, không chỉ mỗi nhịn đau không nói.

Cậu luôn cảm nhận được sự kìm nén trong lòng anh. Lương Nguyện Tỉnh biết có câu nói "Không ai trên thế giới này thực sự thấu hiểu người khác", câu nói này cũng đúng, có đôi khi ngay cả người thân ruột thịt cũng không thể làm được.

Nhưng cái cảm giác phải kìm nén bản thân vì người khác và thế giới bên ngoài, Lương Nguyện Tỉnh thật sự quá hiểu. Cậu chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy phần giống hệt mình ẩn sâu bên trong con người Đoàn Thanh Thâm. Đó là lý do cậu muốn đưa anh đi xa, càng xa càng tốt.

Hiện tại cũng vậy, Lương Nguyện Tỉnh đưa tay chỉnh lại mũ áo hoodie, rồi nói: "Để em lái cho, anh ngồi ghế phụ nghỉ một lát đi."

"Tôi không..."

"Lại làm sao đấy?" Lương Nguyện Tỉnh cắt ngang, hơn nữa cậu còn biết rõ anh đang nghĩ gì, "Bây giờ lại coi em là trẻ con rồi à? Thế lúc đè em ra hôn sao anh không nghĩ là em nhỏ đi?"

Lương Nguyện Tỉnh chẳng muốn vòng vo với anh. Từ trước đến nay người đàn ông này luôn chủ động đứng ở vị trí một người anh lớn, điều đó chẳng sao cả, cậu cũng vui vẻ xem anh như anh trai. Nhưng ai cũng là người trần mắt thịt, cần gì phải cố chấp gồng mình lên như vậy.

Vì thế, cậu dùng lời lẽ thẳng thắn nhất để đạt được hiệu quả làm đối phương ngơ ngác nhất - Không phải anh đang xem em là trẻ con sao, nhưng mà vô dụng thôi, anh từng để lộ bộ mặt thật rồi đấy.

Đoàn Thanh Thâm lập tức á khẩu, không biết nói gì.

Lương Nguyện Tỉnh nói tiếp: "Em là một người đàn ông trưởng thành, tâm trí ổn định, có bằng lái xe. Những lời sau còn cần em phải nói thẳng ra nữa không?"

Đoàn Thanh Thâm cứng họng trong giây lát, rồi bật cười: "Tôi hiểu ý em rồi, em nghĩ tôi đang ép em dựa dẫm vào tôi."

Cậu vừa định nói một câu "Coi như anh biết điều" thì Đoàn Thanh Thâm hắng giọng, anh nói tiếp: "Nhưng thật ra, Tỉnh Tỉnh, là tôi đang dựa dẫm vào em, về mặt tinh thần."

Lương Nguyện Tỉnh sững người, sau đó cậu lặng lẽ quay mặt đi, hướng về phía cửa sổ xe của mình, nhìn ra bên ngoài.

Trên cánh đồng tuyết, từng cột điện vụt qua. Tín hiệu mạng vẫn không ổn định, hệ thống định vị cứ liên tục tự động chuyển từ chế độ trực tuyến sang ngoại tuyến. Lương Nguyện Tỉnh yên lặng chờ cảm giác nóng bừng trên mặt biến mất, xác định mặt mình không còn đỏ nữa, cậu mới nói: "Thôi được rồi, phía trước có làn dừng khẩn cấp, dừng lại để em lái cho."

"Ừm." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Họ đến được cửa tiệm sửa xe trong thị trấn. Cửa tiệm này làm ăn thật sự rất phát đạt, xe của họ chỉ có thể đỗ tạm trên vỉa hè để chờ.

Hai người nhìn nhau trong xe, cảm thấy có gì đó không ổn. Xuống xe hỏi thử, quả nhiên, tất cả đều là những chiếc xe gặp vấn đề trên con đường vừa đi qua.

Mấy người thợ sửa chữa và nhân viên cửa hàng bận rộn đến mức toát cả mồ hôi dù tuyết rơi dày đặc. Một người lấy từ trên giá bên cạnh tiệm sửa xe xuống một tờ đơn, nói: "Điền vào cái này, số động cơ, số điện thoại, biển số xe, sau đó đặt chìa khóa xe cùng tờ giấy lên bàn kia."

Đoàn Thanh Thâm nhận lấy tờ đơn. Lương Nguyện Tỉnh nhìn về phía cái bàn mà nhân viên cửa hàng chỉ, ôi chao, trên bàn đó ít nhất cũng phải có hơn chục chiếc chìa khóa xe. Thế là cậu hỏi: "Cho hỏi, khoảng bao lâu thì đến lượt xe chúng tôi được sửa?"

"Cậu em à." Nhân viên cửa hàng cười khổ, chỉ tay về phía sau mình, "Nhanh nhất cũng phải hai ngày."

Sau đó, hai người dỡ vali, túi đựng máy ảnh, ukulele và lỉnh kỉnh đồ đạc khác từ trên xe xuống. Cả hai khoác đầy đồ trên người, rồi bắt taxi từ tiệm sửa xe về khách sạn.

"Hoá ra bây giờ đã là mùa du lịch cao điểm rồi..." Lương Nguyện Tỉnh vừa lẩm bẩm vừa đặt túi và vali xuống, "Bây giờ mình đi luôn à?"

"Để đồ xong rồi đi. Tôi đã tra rồi, trung tâm phòng dịch đóng cửa lúc 5 giờ 30." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Họ cần đi tiêm phòng uốn ván, rồi sau đó mới ăn tối.

Nói đúng ra thì bây giờ mới chỉ bắt đầu vào mùa du lịch cao điểm. Những người đến chụp ảnh, đến trượt tuyết, những người không ra ngoài chơi vào dịp Quốc khánh, những người không thể đi vào dịp Tết, đều đổ xô đi vào khoảng thời gian này.

Mấy năm gần đây, làng Hòa Mộc ở Altay nổi lên nhờ kha khá bức ảnh được lan truyền, ngày càng nhiều người đổ về đó. Lại có người khuyên rằng, mùa đông ở Bắc Tân Cương chỗ nào cũng đẹp như Hòa Mộc, không nhất thiết phải chen chúc đến đó, thật ra phong cảnh ở đâu cũng na ná nhau. Giống như thị trấn nhỏ mà họ đang dạo chơi lúc này.

Sau khi tiêm xong, trời đã tối hẳn. Nhưng lúc này trên đường phố lại khá náo nhiệt, nhiều bạn trẻ đang chụp ảnh khắp nơi: chụp tường, chụp đèn đường, chụp cả bầu trời tối đen như mực chẳng có gì.

Lương Nguyện Tỉnh rụt cổ lại: "Chúng ta còn thiếu mấy tấm ảnh nữa?"

"8 tấm." Đoàn Thanh Thâm trả lời.

"Ngày mai đi chụp đường ray xe lửa đi." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Chụp đoàn tàu, rồi cả ngọn núi tuyết phía sau nữa. Tìm một góc máy dùng ống kính tele chụp."

"Được."

Họ đi qua vài quán ăn nhưng đều chật kín người. Bên trong có những người Kazakh đang nhảy múa, ngoài cửa là những du khách vừa run rẩy vừa kiên cường xếp hàng chờ đợi.

Đi dọc vỉa hè, họ chọn bừa một quán ăn làm món cơm chiên truyền thống. Mùi vị rất ngon, từng hạt cơm đều thơm nức mũi.

Bước ra khỏi quán, tuyết bắt đầu rơi.

Không phải là gió tuyết ào ạt, mà là tuyết rơi rất yên ắng, chậm rãi và nhẹ nhàng. Lương Nguyện Tỉnh ngẩng đầu nhìn lên, khi tuyết rơi vào chùm sáng của đèn đường, chúng sẽ trở nên lấp lánh. Cậu chớp chớp mắt, rồi cảm nhận được có người khẽ xoa đầu mình.

"Tuyết rơi rồi này." Lương Nguyện Tỉnh nói.

"Ừm, ngắm một lát nữa đi, lạnh thì về."

Hai người đứng bên đường tại một thị trấn nhỏ. Ở Bắc Tân Cương, tuyết cũng có thể rơi dịu dàng đến thế. Thi thoảng có gió thổi qua, tuyết lại xoay tròn dưới ánh đèn đường, rồi rơi xuống, vương trên mái tóc của Lương Nguyện Tỉnh.

Những nhóm bạn trẻ đi ngang qua họ, vừa nói vừa cười. Có các cặp đôi tay trong tay, cũng có những người bạn khoác tay nhau. Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại: "Về khách sạn thôi."

Có lẽ do trong lòng còn vướng bận, trong lúc Lương Nguyện Tỉnh tắm, Đoàn Thanh Thâm ngồi nhìn ảnh trên máy tính, hồi lâu không nhúc nhích. Bức ảnh trên màn hình là chiếc lốp xe bị bỏ lại trên nền tuyết sau cuộc vật lộn với bọn săn trộm ở khu bảo tồn. Bức ảnh này khiến anh nhớ lại tâm trạng lúc đó, cũng kéo anh trở về trạng thái khi ấy.

Anh cứ ngây người nhìn bức ảnh như vậy, hai ngày nay thỉnh thoảng anh lại vô cớ giả định "Nếu bọn chúng mang theo súng thì sao". Rồi anh lại rơi vào trạng thái hoảng sợ và lo lắng không kiểm soát được.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng một lát rồi lại tiếp tục, Đoàn Thanh Thâm mở chai nước uống một ngụm, anh bỗng dưng muốn xóa bức ảnh đó đi. Nhưng tay anh đã nắm lấy chuột rồi mà vẫn không nhúc nhích. Không cần thiết phải thế, anh nghĩ, mọi chuyện đã qua rồi, hơn nữa Lương Nguyện Tỉnh cũng rất thích những bức ảnh này.

Không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng máy sấy tóc. Đoàn Thanh Thâm lấy quần áo để thay, lặng lẽ đi ngang qua Lương Nguyện Tỉnh khi cậu vừa bước ra. Cũng không hẳn là không nói gì, trước khi đóng cửa phòng tắm, anh còn lí nhí nói một câu "Tôi đi tắm đây". Lương Nguyện Tỉnh tóc tai bù xù, hai má ửng hồng vì hơi nóng, cậu hơi khó hiểu, người này làm sao vậy nhỉ.

Quay đầu lại, nhìn thấy bức ảnh trên màn hình máy tính, cậu chợt hiểu ra, sau đó khựng lại, rồi thở dài.

Thực ra, bản thân Đoàn Thanh Thâm cũng hiểu rất rõ. Anh thật sự đang dựa dẫm vào Lương Nguyện Tỉnh về mặt tinh thần. Nếu Lương Nguyện Tỉnh có vấn đề gì, anh cũng sẽ gần như phát điên.

Lần này, đến lượt Lương Nguyện Tỉnh ngồi trước bức ảnh đó.

Cậu thở ra, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm, rồi bắt đầu chỉnh sửa ảnh. Đầu tiên là cân bằng độ phơi sáng, sau đó tăng sáng vùng tối lên một chút, điều chỉnh lại độ sáng quá mức của tuyết... Nhưng vẫn thấy không ổn. Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày. Lốp xe màu đen, tuyết màu trắng, mà phông nền phía sau thì lại xám xịt... Cậu dứt khoát chuyển ảnh sang đen trắng.

Tốt hơn nhiều rồi.

Ảnh đen trắng tạo cảm giác như mọi chuyện đã xảy ra từ lâu, đồng thời mang lại sự im lặng. Cho dù trong ảnh là đám mây hình nấm từ một vụ nổ hay hàng vạn vì sao trên bầu trời đêm rộng lớn, ảnh đen trắng luôn chìm trong sự tĩnh lặng.

Tiếp theo, Lương Nguyện Tỉnh cắt bỏ hai bên của bức ảnh, loại bỏ hai cái cưa trên mặt đất, chỉ giữ lại lốp xe trong bố cục dọc.

Xử lý xong bức ảnh, Lương Nguyện Tỉnh mới nhận ra tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Cậu quay đầu lại, thấy Đoàn Thanh Thâm đang đứng đó.

Phòng khách sạn không lớn, khoảng cách chỉ hai, ba bước chân. Đoàn Thanh Thâm cũng không lên tiếng, anh cứ lặng lẽ nhìn cậu chỉnh sửa ảnh.

Lương Nguyện Tỉnh không tỏ ra ngạc nhiên, cậu liếc nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Lại đây."

Không cân nghĩ ngợi, Đoàn Thanh Thâm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cậu.

"Ngồi đi." Lương Nguyện Tỉnh dùng ánh mắt ra hiệu về phía mép giường.

Cậu nói: "Bức ảnh này chỉnh sửa thế này, anh không ý kiến gì chứ?"

Đương nhiên cậu phải hỏi, bởi vì người chụp bức ảnh này là Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Ừm."

"Anh Thâm." Lương Nguyện Tỉnh ngồi dịch về phía trước, đầu gối cậu chạm vào đầu gối anh.

"Tôi biết." Đoàn Thanh Thâm không đợi cậu nói, "Chỉ là mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy sợ."

Lương Nguyện Tỉnh đặt tay lên đùi Đoàn Thanh Thâm, cậu khẽ dùng chút lực. Đoàn Thanh Thâm tưởng cậu đang an ủi mình, không ngờ cậu lại chống tay lên đùi anh rồi đứng dậy, cúi xuống hôn anh.

Đó là một nụ hôn từ trên xuống, đôi môi mềm mại và ấm áp. Lương Nguyện Tỉnh học hỏi rất nhanh, đầu lưỡi cậu luồn vào. Cậu cũng đã biết cách điều chỉnh nhịp thở, thuần thục như đang chơi một bản nhạc quen thuộc.

Đoàn Thanh Thâm thì ngược lại, người anh cứng đờ, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Cả hai đều là người mới trong chuyện hôn môi, động tác hôn tuy rất chậm rãi nhưng môi lưỡi thì đã nhanh chóng tìm được nhịp điệu hài hòa nhất.

Đoàn Thanh Thâm ôm cậu xuống, để cậu ngồi lên đùi mình. Anh chạm vào cổ tay, cánh tay, bờ vai của Lương Nguyện Tỉnh. Hiển nhiên, đó là cơ thể của một người đàn ông, những đường nét cơ bắp nhấp nhô gợi cảm và mạnh mẽ. Khi tay lần xuống lưng, anh cảm nhận được cột sống thẳng tắp do thói quen biểu diễn đàn nhiều năm của cậu. Chạm đến eo, rồi đến phần dây chun của chiếc quần ngủ.

Màn hình máy tính phía sau vì không có ai thao tác nên chuyển sang chế độ ngủ, quạt tản nhiệt cũng ngừng hoạt động, bên tai chỉ còn lại âm thanh của nụ hôn.

Biến tấu trong nhịp thở, đồng điệu trong nhịp tim, cứ thế lặp đi lặp lại, gắn bó không rời.

Họ dường như đã hôn vô số lần, tách ra rồi lại dính vào nhau, từ mép giường đến giữa giường. Cả hai cố ý chạm vào những bộ phận mang đặc trưng nam tính của đối phương, như thể lấy đó làm quyết tâm, dùng cách này để nói với nhau rằng: "Phải, em/anh hoàn toàn ý thức được anh/em là một người đàn ông."

Thực ra cả hai người đều không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy... Có lẽ tất cả đều đã có dấu hiệu trước đó. Họ ngày càng thân thiết, chia sẻ quá khứ của mình cho đối phương, rồi cùng nhau xây dựng một tương lai mà ở đó có cả hai.

Có lẽ mối tình đầu luôn luôn vội vàng và hấp tấp, chẳng đủ kiên nhẫn để thử thách lòng nhau, khi tình yêu vừa mới chớm nở thì đã nóng lòng nhổ tận gốc rồi trao trọn cho đối phương: Nhìn này, hoa nở rồi.

"Tỉnh Tỉnh..."

"Ừm?"

"Đưa tay ra đây, anh lau cho em." Đoàn Thanh Thâm vắt một chiếc khăn nóng rồi đi tới chỗ cậu.

"Không muốn." Lương Nguyện Tỉnh đã quá buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại.

"..." Đoàn Thanh Thâm chỉ đành kéo tay cậu ra khỏi chăn, cẩn thận lau sạch từng ngón tay. Sau đó, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu và nói: "Ngủ ngon."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK