Đoàn Thanh Thâm cảm thấy tuổi ba mươi mốt có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Giữa tháng Một, họ từ đảo Greenland trở về nước, lại trải qua không biết bao nhiêu chuyến bay, cuối cùng về đến nhà của Lương Nguyện Tỉnh ở Hàng Châu. Sắp Tết rồi, dù nhà không có ai ở nhưng họ vẫn dán câu đối mới và một ít hoa văn lên cửa sổ.
Vấn đề năm nay ăn Tết ở đâu hai người hoàn toàn chưa từng thảo luận. Có lẽ là do một năm vừa rồi trôi qua quá nhanh, khiến họ chẳng kịp cảm nhận. Trước đây khi còn làm việc trong bệnh viện, Đoàn Thanh Thâm xem lịch chủ yếu là để đối chiếu lịch mổ, rồi tìm trong cột "Bác sĩ phẫu thuật và phụ tá" bên dưới xem mình ở cột nào trong hai cột "phụ tá 1, phụ tá 2" phía sau chữ "Bác sĩ phụ trách".
Anh không có cảm nhận gì về thời gian. Tuổi 29 hay 30, với anh đều không quan trọng.
Mà giai đoạn đầu của tuổi 31, cảm giác ấy lại ập đến rất rõ ràng. Vào buổi trưa ngày thứ ba sau khi về Hàng Châu, Lương Nguyện Tỉnh bò mãi cũng không dậy nổi. Đoàn Thanh Thâm đi rửa mặt xong quay về phòng, thấy cậu đã tỉnh, hơn nữa còn đang khó khăn bò trên giường, thế là anh hỏi cậu: "Sao thế này?"
"Chân với eo không dùng được sức, nên không xuống giường được."
"Vậy sao em không gọi anh?"
"Bởi vì âm lượng em nói chuyện với anh bây giờ, đã là giới hạn em có thể phát ra rồi." Lương Nguyện Tỉnh thành thật nói.
Giọng cậu khàn đi, khiến Đoàn Thanh Thâm cảm thấy áy náy: "Xin lỗi nhé..."
"Không sao." Lương Nguyện Tỉnh dựa vào anh để xuống giường, vừa đi vừa nói: "Ba mươi mốt tuổi, đúng là có phong vị riêng."
"...Cảm ơn."
Hai người đội gió lạnh của tháng Chạp ra ngoài, mua một đôi câu đối và giấy dán cửa sổ ở một siêu thị nhỏ rồi cùng nhau về nhà dán lên. Sau đó cả hai dọn dẹp sơ qua căn nhà, khóa cửa cẩn thận. Tranh thủ trước khi kỳ nghỉ Tết bắt đầu, họ quay lại studio ở Sơn Đông.
Những ngày họ không có mặt ở studio, nhân viên vệ sinh của xưởng dệt cũng tiện tay dọn dẹp studio của họ. Khi Lương Nguyện Tỉnh đẩy cửa bước vào, mọi thứ bên trong rất sạch sẽ. Ở phía sau bàn làm việc, ba chữ "Thanh Sơn Tỉnh" lặng lẽ nằm trên tường.
Cả tháng Một đều bận rộn. Họ chọn ảnh, chỉnh sửa, cắt ghép video, và thảo luận về địa điểm quay video quảng cáo cho kem dưỡng da tay mà Đinh Tiệp tài trợ.
Hai ngày trước Tết, sau khi video được đăng tải, Lương Nguyện Tỉnh nhắn tin cho Đinh Tiệp hỏi xem gã có yêu cầu gì về nội dung video không. Đinh Tiệp mãi không trả lời. Lương Nguyện Tỉnh đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế: "Chắc là đang bận rửa xe rồi, chờ tí đi."
"Ừ." Đoàn Thanh Thâm ở bên cạnh đang xử lý video tua nhanh chụp sao trời, "Không vội, vài ngày nữa là Tết rồi, các tiệm rửa xe cũng bận lắm."
"Chúng ta ăn Tết thế nào đây?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.
"Em thì sao cũng được." Lương Nguyện Tỉnh nhún vai, "Hai năm trước em toàn ăn Tết ở quán bar, một đám người nhảy nhót tưng bừng."
Đoàn Thanh Thâm suy nghĩ một lát. Anh đã come out rồi, ngay sau khi bất ngờ gặp bạn trai của mẹ ở nhà thì anh đã nói thật với bà Uông Khanh Hoa. Hay là đưa Lương Nguyện Tỉnh về nhà ăn Tết? Nhưng người ta ở Hàng Châu cũng có người thân mà. Nghĩ một hồi, anh vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Hai cái máy tính đều đang kêu vù vù. Lương Nguyện Tỉnh tiện tay đặt ở bên cạnh để sưởi ấm, tay còn lại chống cằm, cậu không mấy bận tâm đến chuyện ăn Tết: "Tốc độ duyệt video của chúng ta càng ngày càng nhanh rồi." Trang web trên máy tính của Lương Nguyện Tỉnh hiện lên một thông báo: "Đã thông qua."
"Nhanh vậy." Đoàn Thanh Thâm ghé lại nhìn màn hình máy tính của cậu.
Bình luận cũng xuất hiện rất nhanh—
"Gì cơ! Lộ mặt rồi!"
"Wow, cảm ơn nhà tài trợ, cảm ơn đối tác! Nữa đi, cập nhật thêm nữa đi!"
"Đảo Greenland? Bắc Cực?!"
"Lộ 1/3 khuôn mặt, haha nhưng ở Bắc Cực đúng là chỉ có thể lộ mắt thôi."
"Ơ? Không phải là nửa khuôn mặt sao? Sao lại 1/3?"
"Vì tôi tính theo tỷ lệ tam đình ngũ nhãn* mà."
(*) Tướng học Á Đông chia khuôn mặt thành 3 phần là Thượng Đình, Trung Đình và Hạ Đình. Thượng Đình: Từ chân tóc đến khoảng giữ 2 đầu lông mày. Trung Đình: Từ khoảng giữa 2 đầu lông mày đến dưới 2 cánh mũi. Hạ Đình: Phần còn lại của khuôn mặt tức là phần từ phía dưới 2 cánh mũi đến cằm.
"Tại sao cả ở đây tôi cũng thấy tam đình ngũ nhãn vậy? Đừng nói nữa [bĩu môi]"
Nửa đầu video hầu như đều bàn tán sôi nổi về việc họ lộ mặt và Bắc Cực. Lúc chiếu đến cảnh Đoàn Thanh Thâm đưa tay giúp cậu chỉnh lại tóc, phần bình luận lại bùng nổ thêm một đợt:
"Là quan hệ như vậy sao?!"
"Ngọt quá XD"
"Sao vậy, sao vậy, bạn bè tốt, đồng nghiệp tốt, sếp tốt trợ lý tốt chỉnh tóc cho nhau có sao đâu [che mắt]"
"Chuẩn rồi, chỉnh suốt mà."
Lương Nguyện Tỉnh "Shhh" một tiếng, cậu cau mày, tua lại đoạn đó rồi xem thêm một lần. Một bàn tay đeo găng từ ngoài ống kính đưa tới, nắm lấy lọn tóc đang chọc vào mắt kia rồi gạt sang một bên.
"Cái... Cái này tại sao lại khiến mọi người bàn tán vậy?" Lương Nguyện Tỉnh thắc mắc, "Anh chỉ giúp em chỉnh tóc thôi mà, hoàn toàn không có gì thân mật mà?"
"Cậu không hiểu rồi~" Vừa đúng lúc Khương Dư từ cửa bước vào, trên tay cô xách hai túi kẹo cưới. "Cái này giống như kiểu một nụ hôn nhẹ nhàng, thuần khiết đôi khi còn khiến người ta rung động hơn cả cảnh nóng ấy."
"...Chị Dư." Lương Nguyện Tỉnh không biết nên trưng ra vẻ mặt thế nào. Câu nói của Khương Dư thật sự khiến cậu không biết phải nói gì.
Đoàn Thanh Thâm cười khổ, chuyển chủ đề: "Kẹo cưới à? Cho bọn tôi hả?"
Khương Dư đặt hai hộp kẹo lên bàn: "Phải đó. Sáng nay hai cậu đi chụp ảnh thương mại không có ở đây, Tiểu Thiến nhờ chị đưa kẹo cưới cho các cậu."
"Ồ!" Lương Nguyện Tỉnh cầm lấy một trong hai hộp, "Em họ chị kết hôn hôm nay à? Bọn em không biết ngày cưới."
"Đúng vậy, không sao đâu, ngược lại nó còn lo các cậu sẽ đến cơ. Đến thì phải mừng tiền, thời buổi này tiền mừng chẳng phải là hình thức gửi tiết kiệm lãi suất 0% giữa người thân với nhau sao." Khương Dư cười, "Chị đi đây. À đúng rồi, nếu hai cậu có đồ gửi chuyển phát nhanh thì mau đi lấy đi, một lát nữa trạm chuyển phát sẽ đóng cửa lúc 5 giờ đấy, sau Tết mới mở lại."
"Được, cảm ơn chị!" Lương Nguyện Tỉnh nói.
"Mau mau mau." Cậu khoác áo, "Mau đi lấy Canon về, hôm nay không lấy thì phải qua Tết mới gặp được nó đấy!"
Năm mới máy ảnh mới, chiếc Canon EOS đã chính thức gia nhập đại gia đình Thanh Sơn Tỉnh. Tủ kính của studio giống như kệ trưng bày của cửa hàng thiết bị, khiến Lương Nguyện Tỉnh rất hài lòng. Cậu gật gật đầu, rồi lại lo lắng: "Không biết cái tủ này có cần lắp thêm khóa không nhỉ?"
"Rồi người ta sẽ bê cả tủ đi luôn, mất thêm cái tủ."
"Tết nhất đến nơi rồi, anh có thể nói gì đó may mắn hơn được không?"
"Đừng lo, không sao đâu. Chỗ mình an ninh tốt, ở trong xưởng, trước cổng còn có bảo vệ mà."
Cuối cùng thì cả hai người đều không về nhà ai ăn Tết, mà dành nguyên ngày để chỉnh sửa ảnh. Cả hai đều mỏi nhừ vai lưng, đến mức chẳng muốn động đậy nữa. Đến chiều tối thì bà Uông Khanh Hoa gọi điện thoại đến hỏi khi nào "hai đứa" về ăn cơm tất niên. Bà còn cố tình nhấn mạnh là "hai đứa" chứ không phải chỉ riêng mình con trai bà. Đoàn Thanh Thâm quay sang nhìn người đang nằm úp mặt trên bàn không nhúc nhích, rồi trả lời mẹ: "Không về đâu mẹ, hôm nay bọn con mệt quá rồi."
Lương Nguyện Tỉnh nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn sang, cười với anh.
Mẹ anh đương nhiên không ép, ba mươi mốt tuổi đầu rồi cũng chẳng đến mức ấy. Bà cũng biết mấy hôm trước bọn họ bôn ba vất vả ở bên ngoài, nên bèn nói hai người cứ nghỉ ngơi đi, vài hôm nữa hẵng về.
Thế là Tết năm ấy hai người ăn bữa cơm thịt kho tàu trong căn bếp nhỏ của studio. Món thịt kho này là do Tào Tương nấu, nấu xong rồi cho vào túi hút chân không, sau đó cấp đông cho bọn họ, đúng là đồ ăn sẵn kiểu gia đình.
"Bố dượng tương lai của chúng ta có tay nghề khá đấy." Lương Nguyện Tỉnh nhận xét.
"Bố dượng gì chứ." Đoàn Thanh Thâm ngước mắt nhìn cậu, "Một bát cơm mà em đã bán cả nhà anh rồi."
"Sao lại gọi là bán được?" Lương Nguyện Tỉnh lau miệng, "Người ta đôi bên tình nguyện, nhỡ đâu thành gia lập thất thì chẳng phải là bố dượng sao?"
"Thôi được rồi, ăn nhanh cái tình yêu của bố dượng em vào, trong máy tính còn cả đống ảnh cần chỉnh kia kìa."
Sau đó thì số lượng ảnh cần chọn càng ngày càng nhiều, ảnh cần chỉnh cũng càng ngày càng tăng. Nào là pháo hoa trên bờ biển, cảng hàng hóa, bãi biển đá ngầm lúc bình minh u tối... Hiệu suất của chiếc máy ảnh mới khiến cả hai rất hài lòng. Đã có Canon trong tay rồi thì phải tranh thủ chụp thêm ảnh chân dung chứ, dù sao thì Canon vốn nổi tiếng "chỉ cần nhìn vào màn hình là có thể chỉnh sửa ảnh theo hiệu ứng trực tiếp" mà.
Kết quả là mãi đến ngày mùng 3 Tết, họ mới đến thăm bà ngoại của Đoàn Thanh Thâm. Dù đã được dặn là không cần mang quà, nhưng Lương Nguyện Tỉnh vẫn ôm theo một đống hộp quà thực phẩm bổ dưỡng.
Đúng như Đoàn Thanh Thâm từng nói, cậu rất dễ chiếm thiện cảm của mọi người, chỉ cần ngồi đó cười ngây ngô là đủ.
Ngày mùng 6 Tết, cả hai quay về Hàng Châu một chuyến. Lúc nhỏ Lương Nguyện Tỉnh ít được ông bà chăm sóc vì hai người lớn tuổi có bệnh mãn tính và bệnh nền, mấy năm nay ông bà đều đang tĩnh dưỡng. Lần này về, cậu ở lại hai ngày để bầu bạn cùng họ.
Sau khi quay lại Sơn Đông, có mấy ngày thời tiết lạnh như tận thế. Mà nhiếp ảnh gia phong cảnh thì ngay cả khung cảnh tận thế họ cũng muốn chụp lại. Thế là, vào những buổi bình minh và hoàng hôn của mấy ngày nhiệt độ thấp đó, cả hai người mỗi người vác máy ảnh của mình ra ngoài thử vận may, xem có chụp được phản xạ ánh sáng bình minh và hoàng hôn không.
Kết quả, không những không chụp được mà còn bị cảm lạnh cả đôi.
Tháng Một cứ thế trôi qua khá yên ổn. Tài khoản "Thanh Sơn Tỉnh" đã đạt tám mươi nghìn lượt theo dõi. Video về Greenland thường xuyên xuất hiện trên trang đề xuất nhờ bên đối tác tài trợ chạy quảng cáo. Thậm chí, dì út ở tận New Zealand cũng xem được.
Đến ngày 13 tháng Hai, đêm trước ngày Lễ Tình Nhân, một chiếc máy bay từ Auckland hùng hổ cất cánh. Trên máy bay, bầu không khí giữa hai mẹ con đầy căng thẳng, nhưng không phải vì bất hòa. Hà Trác Vũ muốn lén báo cho anh họ mình một tiếng, nhưng hiểu con gái không ai bằng mẹ, Lý Tri Diệp hạ giọng giận dữ: "Con định báo tin cho anh con đúng không?"
"Con..." Hà Trác Vũ mím môi, "Con nào có. Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều, mấy cái chuyện couple trên mạng ấy, hơn một nửa là giả mà."
"Được rồi." Lý Tri Diệp ngắt lời cô, giọng càng thấp hơn, "Nếu là giả thì coi như về nước để cho yên tâm."
Hà Trác Vũ suýt bật cười, cô chỉ có thể "vâng vâng" gật đầu, sau đó sờ vào cánh tay Lý Tri Diệp, nói: "Không sao đâu mẹ. Dù là thật thì cũng có gì đâu, tự do yêu đương, quan hệ lành mạnh. Mà là đàn ông thì, thì là đàn ông thôi."
Lý Tri Diệp lúc này trong lòng ngổn ngang trăm mối, thở cũng không thông: "Con, con, con, con đi ngủ một lát đi. Đêm qua chẳng phải thức khuya sao?"
"Vậy con ngủ rồi mẹ có suy nghĩ lung tung không?"
"Mẹ không đâu." Lý Tri Diệp kéo sợi dây buộc tóc xuống, xõa tóc ra, "Ngủ đi, đến lúc chuyển máy bay mẹ gọi."
"Vâng... Nhưng, nhưng chúng ta thật sự không chào hỏi người ta một tiếng sao?"
"Không." Lý Tri Diệp quả quyết nói, "Ngủ."
"Vâng... ạ."
Hà Trác Vũ khẽ thở dài, thôi kệ vậy, cô đeo bịt mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Ở một bên khác, trong sân xưởng dệt, Tăng Hiểu Dương đang giúp họ nhận đồ chuyển phát nhanh. Nào là của nhà cung cấp pin dự phòng di động ngoài trời gửi đến, của nhà cung cấp vali, máy bộ đàm, chân máy ảnh, còn có cả cơm tự sôi, lẩu tự sôi...
"Cái này trả lại." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Cái kia cũng trả lại. Đây là tháng mấy rồi mà còn gửi bánh trung thu. Trả hết. Anh Thâm, anh đang cầm gì thế?"
"Mở ra được... một cái ốp điện thoại." Đoàn Thanh Thâm cầm dao rọc giấy, "Cái gì mà ốp điện thoại chống nước chống rung để quay cầm tay... Sao không làm thêm cái ống kính tele macro đi."
"Trả lại hết." Lương Nguyện Tỉnh bực bội không chịu được, "Rốt cuộc là tại sao địa chỉ và số điện thoại lại bị lộ ra ngoài chứ."
Điểm này thì Tăng Hiểu Dương có kinh nghiệm, anh ta chống nạnh nói: "Bởi vì chỉ cần đăng ký thương hiệu thôi là thông tin cá nhân sẽ bị lộ ra ngoài. Như số điện thoại trước kia của tôi, mỗi ngày nhận 800 cuộc gọi làm phiền, toàn là quảng cáo, mời chúng tôi đi xem nguyên vật liệu."
Trả hàng cả buổi sáng, cuối cùng chỉ giữ lại mẫu thử của hai nhãn hàng đã thương lượng xong chuyện hợp tác: Một cái sạc dự phòng và hai cái chân máy.
Lý Tri Diệp có địa chỉ cụ thể của Thanh Sơn Tỉnh. Lúc trước, khi studio vừa thành lập, Lý Tri Diệp từng đề nghị đặt hoa chúc mừng cho họ nhưng Lương Nguyện Tỉnh không nhận, lúc đó cậu đã nói cho dì út biết là họ ở trong xưởng dệt.
Bên kia vừa xuống máy bay thì đã lập tức ngồi lên xe luôn. Hà Trác Vũ thở dài không thành tiếng, cứ thế bị lôi thẳng đến xưởng dệt.
Thời gian là hơn 4 giờ chiều, tầm này Lương Nguyện Tỉnh thường bắt đầu đói bụng. Nếu không phải ở bên ngoài chụp ảnh, thì chắc hẳn là cậu đang la cà ở mấy quán ăn vặt gần xưởng dệt. Hôm nay cậu đi lang thang một mình, còn Đoàn Thanh Thâm thì ở trong studio soạn hợp đồng.
Bảo vệ không cho người lạ vào xưởng, Lý Tri Diệp giải thích đủ đường vẫn không được, cuối cùng bà đành phải gọi điện thoại cho Lương Nguyện Tỉnh.
Lương Nguyện Tỉnh đang cầm bánh kẹp thịt, cậu giơ điện thoại lên, giữa mùi thơm của đậu phụ chiên bên cạnh, ngẩn người: "Dì... dì đang ở đâu vậy?"
"Ở cổng nhà máy, bảo vệ không cho vào!"
"Ồ vậy, vậy dì đưa điện thoại cho anh ấy đi, để con nói."
Đoàn Thanh Thâm không hề hay biết gì. Giữa lúc chuông điện thoại reo và có người bước vào phòng làm việc, anh cũng không biết nên xử lý bên nào trước. Bởi vì anh nhận ra hai người trước mặt, anh đã từng nhìn thấy ảnh của họ trong phòng Lương Nguyện Tỉnh.
"Chào..."
"Cậu cứ nghe điện thoại trước đi." Lý Tri Diệp nói.
Anh nghe máy, trong giọng nói nói dồn dập của Lương Nguyện Tỉnh, anh bình tĩnh đáp: "Dì và em họ của em đến rồi."
"...Đến rồi á?"
"Đúng vậy."
Tóm lại, đợi đến khi Lương Nguyện Tỉnh trở về thì Lý Tri Diệp đã ngồi trên ghế sofa, tay bưng một cốc nước ấm. Hà Trác Vũ ngồi bên cạnh bà, ném cho cậu một ánh mắt "tự cầu phúc đi".
Còn anh sếp của cậu thì ngồi đối diện họ, đang báo cáo công việc: "Vâng, lần tiếp theo đi chụp sẽ là vào đầu xuân, dự kiến đến sa mạc đợi bão cát ạ."
Nói xong, anh liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh, trong khi đó Lương Nguyện Tỉnh lại nhìn dì mình, cậu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Đoàn Thanh Thâm.
Thế nhưng mông vừa chạm vào ghế sofa, cậu lại bật dậy, chạy đến ngồi cạnh dì, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Mọi người... đến mà không báo trước một tiếng, con còn chưa kịp chuẩn bị gì cả..."
"Còn phải chuẩn bị gì nữa?" Dì nhìn cậu, "Có gì mà phải chuẩn bị. Nửa năm trời, dì về thăm con là muốn xem con sống thế nào, không ổn thì đi theo dì ngay."
"Con nói chuẩn bị ý là xử lý anh ấy." Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào người đối diện.
"Con thôi đi." Dì nhíu mày.
Nói rồi, dì nhìn xung quanh studio. Cách trang trí cũng tạm được, trông cũng không đến nỗi nào. Một tủ máy ảnh, trên bàn làm việc có hai cục pin đang sạc cạnh nhau, đèn báo của bộ sạc nhấp nháy như thể cũng đang hồi hộp.
Linh hồn của máy móc và chủ nhân đồng điệu.
Lý Tri Diệp nhìn kỹ Lương Nguyện Tỉnh, cuối cùng bà tinh mắt nhìn thấy vạt áo khoác của cậu lộ ra chiếc áo phông bên trong. Bà lập tức vén lên, xót xa nói: "Sao áo con rách thế này rồi mà vẫn vá lại mặc, mua cái mới đi chứ!"
Đoàn Thanh Thâm đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ, anh buột miệng đứng ra nhận lỗi: "Cháu xin lỗi, là cháu đã vá lại."
— Cháu xin lỗi, cháu vá hơi xấu. Anh vốn định nói như vậy.
Kết quả, dì lập tức chất vấn: "Là cậu vá, vậy nên không thể vứt đi mà phải giữ lại, đúng không?"
Đoàn Thanh Thâm tuyệt vọng nuốt khan.