Ánh đèn trên trần phòng trong khoang thuyền chập chờn, lúc sáng lúc tối trong tầm mắt Lương Nguyện Tỉnh theo sự lay động của rèm cửa. L.àm t.ình trên thuyền là một trải nghiệm mới mẻ, âm thanh xung quanh rất phức tạp, tiếng gió biển, tiếng sóng vỗ, tiếng tàu chạy trong đêm.
Tất cả những vật dụng không được cố định trong khoang thuyền đều rung lắc theo sóng gió. Cuốn nhật ký hành trình trượt tới lui trên sàn, trong đó ghi chép lại thời tiết, tình trạng sức khỏe và vị trí tàu thuyền kể từ khi họ khởi hành. Bìa da của cuốn sổ va vào góc bàn phát ra tiếng "cộp". Đoàn Thanh Thâm ghé sát lưng cậu, ngón trỏ khẽ vu.ốt ve vành tai cậu, anh hỏi: "Tình trạng sức khỏe hiện giờ của sếp Lương có cần ghi vào nhật ký không?"
Vì Lương Nguyện Tỉnh đang nằm sấp, cậu chỉ có thể nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng, nói: "Anh ghi đi, nhớ miêu tả cẩn thận xem anh đã làm thế nào mà... Á, làm gì mà đột nhiên sâu thế."
"Tại thuyền lắc, xin lỗi em." Đoàn Thanh Thâm vừa giải thích vừa xin lỗi.
Đoàn Thanh Thâm trên giường và ngoài đời là hai con người hoàn toàn khác nhau, hay nói đúng hơn, anh khác hẳn giữa màn dạo đầu và khi vào cuộc chính thức. Đôi lúc Lương Nguyện Tỉnh bảo anh chậm lại, anh đúng là sẽ giảm tốc độ, nhưng lại đẩy rất sâu, khiến hai mắt Lương Nguyện Tỉnh mờ đi, đầu óc cậu choáng váng, không biết phải chỉ huy anh thế nào nữa.
Lúc này, Lương Nguyện Tỉnh lại bảo không ổn, sâu quá, cậu có hơi thở không nổi—mặc dù có lẽ hai việc này chẳng liên quan trực tiếp gì đến nhau.
"Như này thì sao?" Đoàn Thanh Thâm lại trưng cầu ý kiến của cậu, anh nhích một cái, rồi lại nhích thêm cái nữa, "Hay là như này? Bé cưng em chọn một cái đi, hoặc là cả hai."
Sóng biển xô đẩy thân tàu, trong khoang thuyền bừa bộn khắp nơi. Chiếc gối suýt rơi xuống, Đoàn Thanh Thâm nhanh tay túm lấy kéo về, sau đó anh lật người bên dưới lên, rồi đặt gối vào sau thắt lưng cậu.
Sau khi đổi thành tư thế mặt đối mặt, Lương Nguyện Tỉnh không biết mình có phải bị say sóng hay không. Cậu vươn tay muốn chạm vào mặt Đoàn Thanh Thâm, gần trong gang tấc mà lại không chạm tới được, tầm nhìn nhòe đi, xuất hiện ảo ảnh.
Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cổ tay Lương Nguyện Tỉnh, anh hôn lên lòng bàn tay cậu, sau đó áp tay cậu lên má mình. Thấy cậu gần như mất hết thần trí, anh bèn dịu dàng hỏi: "Còn tiếp tục được không?"
Lương Nguyện Tỉnh yếu ớt gật đầu: "Được."
Trong lúc mơ màng, Lương Nguyện Tỉnh chợt nhớ lại trước đây Đoàn Thanh Thâm từng hỏi cậu, nếu như anh không chụp bức ảnh đó, liệu cậu có còn thích anh không. Và bởi vì giữa hai người họ, Đoàn Thanh Thâm luôn là người trưởng thành và chín chắn hơn, nên khi anh đưa ra giả thuyết này, Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên cảm thấy anh thật đáng yêu.
Có lẽ vẫn sẽ thích anh thôi, Lương Nguyện Tỉnh lúc đó nói, bởi vì chỉ riêng việc chúng ta gặp gỡ và quen biết nhau, là đã hoàn thành 80% của tình yêu rồi. Lương Nguyện Tỉnh nghĩ, nếu như quán bar không đóng cửa vào đúng lúc đó, nếu như đơn xin nghỉ việc của Đoàn Thanh Thâm không nộp sớm hai tháng, nếu như không phải vì ngôi sao chổi sáu vạn năm mới xuất hiện một lần kia, thì đêm nay, trên con thuyền lênh đênh giữa đại dương mênh mông không thấy đất liền này, họ đã chẳng thể ôm chặt lấy nhau, gần như mũi chạm mũi, nhìn sâu vào mắt đối phương.
Căn phòng đã được dọn dẹp, hai người cũng đã tắm rửa xong. Những đợt gió và sóng đêm trên Nam Đại Tây Dương bình thường như bao đêm khác. Đoàn Thanh Thâm đặt tay lên gáy cậu, hỏi: "Có muốn ra ngoài ngắm sao không?"
Lương Nguyện Tỉnh lim dim mắt: "Không ngắm nữa, ngắm anh thôi."
Ban đầu anh tưởng Lương Nguyện Tỉnh mệt rồi. Không ngờ rằng, dù vừa rồi cậu vốn đã rất buồn ngủ, gần như giây tiếp theo sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng sau khi nói xong câu đó, cậu lại cong khóe mắt mỉm cười, rồi cậu cố gắng tỉnh táo, chăm chú nhìn anh.
Tình cảm ban đầu của Lương Nguyện Tỉnh dành cho Đoàn Thanh Thâm là sự ngưỡng mộ thuần túy. Trong ba năm đó, Lương Nguyện Tỉnh thậm chí còn lo lắng liệu nhiếp ảnh gia này có phải vì thu nhập ít ỏi mà không thể kiên trì, liệu có đánh mất đi trái tim ban sơ mà từ đó chìm nghỉm giữa biển người hay không. Vậy nên, khi ở trong căn phòng khách sạn nọ, lúc nhìn thấy Đoàn Thanh Thâm đặt máy ảnh trên khung cửa sổ bị giới hạn góc mở, cậu bỗng nhận ra đó cũng là khe hở cuối cùng còn sót lại của Đoàn Thanh Thâm. Nó rất hẹp, nhưng vừa đủ, đủ để chứa đựng một ống kính.
Thế nên, Lương Nguyện Tỉnh quyết định, nhân lúc nó còn chưa hoàn toàn khép chặt, cậu phải đưa anh ra ngoài.
Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy quá trình từ ngưỡng mộ chuyển sang yêu anh rất kỳ diệu. Cậu vẫn nhớ như in ánh mắt đầu tiên khi cậu ngước lên nhìn Đoàn Thanh Thâm trong bệnh viện. Bởi vì anh đang đeo khẩu trang, nên cậu cũng theo đó mà tập trung nhìn vào đôi mắt. Từ nhỏ Lương Nguyện Tỉnh đã gặp qua vô số trai xinh gái đẹp, ở trung tâm piano, tại các cuộc thi, ở trường đại học, trong quán bar. Nhưng ngày hôm đó, khi vị bác sĩ trong phòng bệnh cầm lấy chiếc Leica trong tay cậu, đôi mắt đang cụp xuống nhìn máy ảnh đó, đã bắt được một tia sáng mờ ảo trong mắt cậu.
Con người quả nhiên là sinh vật bị hấp dẫn bởi ánh sáng.
Cậu khẽ cười. Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Cười gì vậy?"
Đầu ngón tay Lương Nguyện Tỉnh lướt nhẹ dọc theo đường viền cằm mượt mà của anh, anh hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo: "Em yêu anh."
Thật ra, tình yêu chẳng phải điều gì quá sâu xa. Đó là cảm giác thoải mái khi ở bên ai đó, rất thích trò chuyện với người ấy, thỉnh thoảng muốn hôn người, sau khi màn đêm buông xuống lại muốn l.àm tì.nh cùng người. Nếu đáp ứng đủ các điều kiện đó và thêm vào một yếu tố nữa: Người ấy cũng cảm thấy như vậy với mình.
Thì có lẽ đó chính là tình yêu.
Đoàn Thanh Thâm nghe cậu nói một câu "Em yêu anh" xong thì có hơi ngây ngẩn, anh giống như bị trúng đòn. Cảm giác ấy cũng rất quen thuộc, như thể bị niệm một câu thần chú, không thể cử động.
Lương Nguyện Tỉnh lại bật cười: "Anh sao thế?"
"... Không có gì." Đoàn Thanh Thâm nuốt nước bọt, anh kéo chăn lên cao hơn, đắp kín vai cậu.
"Anh đang đỏ mặt à?" Lương Nguyện Tỉnh cố tình nhích người trong chăn, đến gần anh hơn, "Wow, đỏ thật kìa."
Đỏ mặt ở độ tuổi này, quả thực mang một nét quyến rũ rất riêng. Lương Nguyện Tỉnh ngẩng mặt lên hôn anh, một nụ hôn mang theo ý cười. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tiếng sóng biển gào thét bên ngoài không dứt, cậu kề môi sát môi anh, khẽ hỏi: "Còn làm nữa không anh, anh còn muốn nữa không?"