• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khởi hành từ Ordos, đi theo đường cao tốc Vinh - Ô, điểm đến tạm thời là Ô Hải.

Đôi khi Đoàn Thanh Thâm quên mất rằng chuyến đi này không cần vội vã. Đây là một kỳ nghỉ không giới hạn, một chuyến đi xa không có kế hoạch cụ thể.

Khi đến trạm dừng nghỉ tại Tứ Thập Lý Lương, trời bắt đầu mưa. Lương Nguyện Tỉnh ngồi trong xe của Đoàn Thanh Thâm, nhìn ra ngoài. Trên cửa kính xe không dán phim cách nhiệt, các giọt nước mưa trườn dài làm méo mó hình ảnh của Đoàn Thanh Thâm đang tiến về phía xe.

"Rầm!"

Đoàn Thanh Thâm ngồi vào xe, đóng cửa lại. Anh đặt túi bánh mì, đồ ăn vặt và nước uống ở ghế sau.

"Tôi cứ nghĩ vùng Tây Bắc khô hạn, ít khi có mưa to thế này." Lương Nguyện Tỉnh đưa cho anh vài tờ khăn giấy.

"Cũng có mưa." Đoàn Thanh Thâm nhận lấy khăn giấy, lau sơ qua mặt và tóc, nói: "Nhưng không mưa lâu đâu. Dự báo thời tiết ghi là bốn giờ chiều sẽ tạnh."

Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh với ánh mắt khác lạ: "Hình như chúng ta đâu có việc gì gấp đúng không?"

"...Không." Đoàn Thanh Thâm lấy ra một lon cà phê, anh dừng động tác mở nắp, rồi lặp lại lần nữa, "Không có."

Lương Nguyện Tỉnh nheo mắt lại, giống như một bậc cha chú, cậu gật đầu từ tốn: "Đúng vậy~ Cho nên đừng bận tâm mưa sẽ còn rơi bao lâu nữa."

"Chậc." Đoàn Thanh Thâm lấy lon cà phê lạnh áp lên mặt cậu.

"Á!" Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc nhìn anh.

"Nhóc con mà cũng làm ra vẻ người lớn." Đoàn Thanh Thâm bật nắp lon, uống một ngụm cà phê lạnh.

"Còn người lớn thì có quyền chơi xấu chắc?"

Người lớn nào đó vừa thành công chơi xấu cười đểu một cái.

Trạm dừng nghỉ chật kín người chờ tạnh mưa. Xe tải lớn đỗ ở khu vực rìa ngoài bãi đỗ, còn các xe con đậu thành hàng trước khu nghỉ ngơi dành cho tài xế. Mọi người đều yên lặng đợi cơn mưa qua đi.

Trạm Tứ Thập Lý Lương là một trạm dừng nghỉ khá rộng, mưa lớn rơi lộp độp trên nóc từng chiếc xe. Lương Nguyện Tỉnh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất nhanh chóng đọng lại một lớp nước mỏng, phản chiếu như gương.

Mưa càng lúc càng lớn. Bên cạnh "khu nghỉ ngơi dành cho tài xế, bảy chữ đỏ to "Trạm dừng nghỉ Tứ Thập Lý Lương" trông như sắp bị mưa cuốn trôi màu sắc. Cùng với nó ngẩng đầu ưỡn ngực trong mưa là "Dầu khí Trung Quốc" ở phía bên kia.

Không có ai đi lại bên ngoài, mọi người đều trốn trong khu dịch vụ hoặc trong xe của mình. Chiếc mô tô của Lương Nguyện Tỉnh dựng bên trong trạm xăng, bên ngoài đường cao tốc thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chậm rãi chạy qua.

Mưa lớn đến mức khiến nơi này giống như bị giam cầm trong một màn hình nhiễu sóng. Lương Nguyện Tỉnh dựa vào ghế ngồi ngây người nhìn ra ngoài, hai người đều không nói gì. Những chiếc xe trong bãi đỗ đứng yên như những con thú hoang trên thảo nguyên, bất động dưới cơn mưa như trút nước.

Sau đó, Đoàn Thanh Thâm bất ngờ khởi động xe.

Khoang xe đột nhiên rung lên, Lương Nguyện Tỉnh giật mình, thốt lên: "Đờ mờ!"

"Dọa cậu à?"

"À." Lương Nguyện Tỉnh suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Có hơi giật mình."

Đoàn Thanh Thâm cười: "Lần sau trước khi khởi động xe tôi sẽ gửi email hẹn trước cho cậu nhé."

"Được." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Giờ hành chính từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối."

"Đi đâu vậy?" Lương Nguyện Tỉnh kéo dây an toàn xuống cài vào.

"Tôi tìm được một cửa hàng bán đồ cắm trại, vừa hay ở ngay bên đường gần lối ra cao tốc phía trước." Đoàn Thanh Thâm nói, anh lái xe qua đó mua ít đồ.

Lương Nguyện Tỉnh hoang mang: "Vậy xe máy của tôi thì sao, không lấy à?"

Chiếc xe đó khá đắt, hơn trăm nghìn tệ chứ ít gì.

Đoàn Thanh Thâm khẽ nhếch miệng cười, một tay anh giữ vô lăng lùi xe ra khỏi chỗ đỗ, nghiêm túc trả lời: "Chúng ta vòng qua xã Tứ Thập Lý Lương rồi quay lại cao tốc."

"Ồ~"

Hợp lý.

Vì trời mưa to, các xe trên đường cao tốc đều chỉ chạy với tốc độ 50–60 km/h, tất cả đều bật đèn cảnh báo nguy hiểm. Không ai nổi nóng, cũng không ai lấn làn đường dành cho xe khẩn cấp. Mọi người đều giữ khoảng cách an toàn và tốc độ ổn định.

Thiên nhiên chỉ cần nhẹ nhàng ra tay là đã có thể khiến loài người khôi phục lý trí.

Đoàn Thanh Thâm từ từ lái xe vào trạm thu phí, khá đông người chọn lối ra này. Mãi đến khi lái đến trước cửa hàng kia họ mới phát hiện ra — hóa ra mọi người đều ra khỏi đường cao tốc ở đây, bởi vì cửa hàng này có thể coi là một cửa hàng khá đầy đủ. Có bán đồ dùng cắm trại, đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn vặt, và cả phụ tùng xe.

Quả thật, đây là một nơi lý tưởng để bổ sung vật dụng cho chuyến du lịch tự lái.

"Chúng ta định cắm trại sao?" Lương Nguyện Tỉnh thấy anh đang nghiên cứu một chiếc lều được trưng bày trong cửa hàng.

Đoàn Thanh Thâm ngồi xổm xuống thử độ bền của khung lều:
"Ừ. Những nơi có bầu trời tối cấp một thường sẽ không có chỗ ở."

Lương Nguyện Tỉnh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nhìn ngó chiếc lều trên sàn. Chiếc lều màu bạc, có kèm một tấm thẻ, trên đó ghi giá bán và hai dòng giới thiệu:

Chống gió mạnh, chống mưa bão.
Dựng trong một giây, không cần lắp ráp.

"Chọn cái này đi. Thêm hai chiếc ghế gấp cắm trại nữa." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Được!" Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Còn cần gì nữa không?"

"Cưa điện." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, dò hỏi: "Gần đây tôi đắc tội với anh à?"

"?" Đoàn Thanh Thâm không hiểu, "...Cậu đang nghĩ gì vậy."

"Trên đường đi tiếp theo chỉ có tôi và anh. Mục tiêu sử dụng cưa điện chẳng phải là tôi sao?" Lương Nguyện Tỉnh chỉ chỉ vào mình.

Đoàn Thanh Thâm muốn gõ đầu cậu. Anh đứng dậy, lấy chiếc lều đã đóng gói sẵn trên kệ, vừa định đi đến quầy thu ngân hỏi ông chủ cưa điện ở đâu thì bỗng nhiên phát hiện chân mình không nhấc nổi.

Cúi đầu xuống, Lương Nguyện Tỉnh đang ôm chặt lấy bắp chân anh: "Cứu cứu, chân tôi tê cứng rồi."

Anh đỡ Lương Nguyện Tỉnh dậy.

Ngoại hình ông chủ cửa hàng không hề giống với hình dung của Lương Nguyện Tỉnh về một ông chú người Nội Mông. Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính gầy gò.

"À, cưa điện à?" Ông chủ nói, "Ở đây tôi chỉ có loại cầm tay mini thôi."

"Được. Lấy cho tôi một chiếc cưa điện sạc không dây và một chiếc cưa tay bình thường." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Bên cạnh quầy thu ngân xếp đầy các gói snack đựng trong túi nhựa trong suốt, trên đó in bốn chữ thật to "Đặc sản Nội Mông".

Ông chủ đi ra phía sau kệ hàng lấy cưa điện. Có lẽ do ánh mắt của Lương Nguyện Tỉnh trông quá thèm thuồng, Đoàn Thanh Thâm thấy vậy bèn hỏi: "Muốn thử không? Mua một gói mang lên xe nhé?"

"Cái này ăn ngon không?"

"Đồ làm từ sữa thì chắc... không đến nỗi dở đâu." Đoàn Thanh Thâm cứ thế lấy luôn, "Thử xem sao."

Sau khi hai người nhét hết đồ vừa mua vào xe, Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế phụ, ôm túi bánh sữa giòn tan kia ngắm nghía.

"Mở ra ăn đi." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Ăn trong xe được không?" Cậu hỏi.

Đoàn Thanh Thâm chỉnh lại định vị, ngoài trời mưa đã bớt nặng hạt. Anh đặt điểm đến là lối vào cao tốc ở gần xã Tứ Thập Lý Lương rồi nói: "Đợi đến khu vực không người ở, chắc là ăn ngủ gì cũng phải ở trên xe thôi."

"À." Lương Nguyện Tỉnh xé túi bánh, cậu bỗng nhiên hiểu ra, "Ra là anh mua cưa điện để phòng thú dữ ở khu vực không người ở hả? Vậy sao còn phải mua thêm một cái cưa thường nữa?"

Đoàn Thanh Thâm nắm vô lăng, do gương chiếu hậu dính đầy nước mưa, anh vừa nhìn radar lùi xe vừa từ từ lái ra khỏi chỗ đỗ, nói: "Còi xe là đủ dọa cho thú hoang chạy mất rồi. Nhưng khu vực không người ở không có sự bảo vệ an ninh, nên thứ cần phải đề phòng không phải thú dữ, mà là con người."

"Hả?"

Mùi thơm ngậy của sữa lan tỏa khắp xe. Những miếng bánh sữa này trông giống bánh quy, nhưng dẻo hơn bánh quy thường.

Sự thật chứng minh rằng mua đồ ăn cho Lương Nguyện Tỉnh luôn luôn là một quyết định đúng đắn. Cậu thậm chí còn chẳng thèm tò mò về việc "phòng người" ở khu vực không người là ý gì nữa.

Lương Nguyện Tỉnh sau tiếng "Hả?" đầy nghi hoặc thì lập tức biến thành tiếng "Ưm—" đầy kinh ngạc, rồi cậu đưa một miếng bánh đến bên miệng Đoàn Thanh Thâm: "Ngon quá, anh ăn thử đi!"

Đoàn Thanh Thâm ngậm miếng bánh vào miệng, quả thật rất ngon, vị sữa tươi nguyên chất, cảm giác khi nhai giống như miếng cơm dừa dày.

Tuy nhiên, lý trí của Lương Nguyện Tỉnh chỉ bị đồ ăn làm xao nhãng trong chốc lát. Nuốt xuống xong, cậu hỏi tiếp: "Thế sao anh còn phải mua thêm một cái cưa thường làm gì?"

"Bây giờ có một số loại cưa điện cầm tay có thể nhận biết vải vóc và da thịt, chạm vào là tự động ngắt điện. Lỡ như ở khu vực không người mà gặp phải kẻ ngay cả cưa điện cũng không dọa chạy được thì cứ lấy cưa thường mà chiến." Đoàn Thanh Thâm nói.

Mắt Lương Nguyện Tỉnh sáng rực lên, thậm chí cậu còn hơi háo hức.

May mà Đoàn Thanh Thâm đang lái xe nên không thấy ánh mắt đó. Nếu không thì kiểu gì anh cũng phải giáo huấn cho cậu vài câu.

Bởi vì ánh mắt cậu là kiểu "Nếu có tên cướp nào xông tới, tôi sẽ mạnh mẽ đánh bại hắn", cái ánh mắt đầy vẻ háo hức muốn thử.

Đi đi về về mất hơn hai tiếng đồng hồ, lại lên đường cao tốc, khi họ quay lại trạm dừng nghỉ thì trời đã tạnh mưa. Dù trời chưa nắng, nhưng trong không khí cũng không còn đậm mùi ẩm ướt nữa, mặt đất đã khô đi một nửa. Lương Nguyện Tỉnh bước xuống xe, ngẩng đầu hít hà. Mùi sau mưa ở đây rất khác so với miền Nam.

"Tôi qua lấy xe đây!" Vì gió lớn, Lương Nguyện Tỉnh phải nói rất to, "Anh buộc miệng túi bánh sữa lại giúp tôi nhé!"

"Không cần đâu." Đoàn Thanh Thâm đáp. "Ở đây đồ ăn vặt không bị mềm."

"Nhưng sẽ bị đổ!" Lương Nguyện Tỉnh bất lực nói.

"... Ồ." Cũng đúng.

Lương Nguyện Tỉnh xách mũ bảo hiểm, cậu vốn đã đi gần đến trạm xăng nhưng lại vội quay về chỗ xe của Đoàn Thanh Thâm.

Đoàn Thanh Thâm ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý. Anh mở cửa xuống xe, lấy túi bánh sữa vừa buộc miệng ra đưa cho cậu.

Đúng như dự đoán, cậu cho ngay ba miếng vào miệng, vừa nhai vừa giơ tay ra hiệu "OK" giữa cơn gió mạnh, rồi quay người đi về phía chiếc mô tô.

Cậu thật sự rất thích ăn cái này.

Đoàn Thanh Thâm cúi đầu nhìn bao bì, lúc này anh mới phát hiện, nó đúng là kiểu đồ ăn vặt gia đình làm thủ công theo kiểu "ngoài vòng pháp luật". Đừng nói là nhãn hiệu, đến cả ngày sản xuất cũng chẳng thấy đâu, ngông cuồng hết sức.

Chắc là nhà chủ cửa hàng tự làm để ăn, tiện thể làm nhiều thêm một chút, rồi dùng túi niêm phong có in dòng chữ "Đặc sản Nội Mông" để bày bán trong cửa hàng.

Thế mà lúc này, phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là: Trời ơi, cả đời này cũng có ngày mua phải đồ ăn "ba không", mà là tiếc cho Lương Nguyện Tỉnh thích ăn như vậy, sau này rời khỏi Nội Mông sẽ không mua được nữa.

Anh hoàn hồn, nghe thấy tiếng xe máy bên kia bấm còi hai tiếng, hình như đang giục anh. Anh lập tức lên xe.

Điểm cuối của hành trình hôm nay vẫn là đến Ô Hải, chỉ là đến muộn hơn dự kiến. Đoàn Thanh Thâm đã tìm trước vài quán ăn còn mở cửa, anh dẫn Lương Nguyện Tỉnh đi thẳng vào thành phố.

Họ tới nơi đã là đêm khuya.

Anh nhấn nút bộ đàm: "Trợ lý Lương, lẩu Mông Cổ, xiên thịt cừu nướng, mì hầm nồi gang, hay ăn trong quán cơm?"

Ở phía bên kia, Lương Nguyện Tỉnh đang lái xe máy. Tiếng vọng từ trong mũ bảo hiểm khiến cậu nghe rõ tiếng mình vừa nuốt nước miếng.

Lẩu Mông Cổ là như thế nào nhỉ? Mì hầm nồi gang có vị gì, nghe thôi đã thấy ăn được ba cân rưỡi rồi. Còn xiên thịt cừu nướng thì khỏi phải nói, đây là Nội Mông cơ mà! Quán cơm ở đây chắc chắn sẽ có những món địa phương mình chưa từng ăn bao giờ... giống như lần đầu tiên ở Sơn Đông được ăn cơm trộn hải sâm vậy.

Thế là trợ lý Lương đưa ra một kế hoạch nghe qua có vẻ rất hợp lý——

"Sếp Đoàn, chúng ta có thể mua mì hầm nồi gang mang đi rồi khi ăn lẩu gọi thêm một phần thịt xiên nướng giao tận nơi được không?"

Đoàn Thanh Thâm im lặng vài giây, sau đó lại ấn bộ đàm: "Vậy là... loại trừ quán cơm luôn đúng không?"

"Quán cơm để ngày mai lúc nào đi thì ăn." Lương Nguyện Tỉnh nói.

"Ừm, nghe cậu sắp xếp mà tôi cứ tưởng hai chúng ta không sống nổi đến ngày mai nữa chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK