• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Lương Nguyện Tỉnh thoáng chút bối rối... Cậu thường được khen là đẹp trai, mọi người xung quanh vẫn hay gọi cậu là "cậu đẹp trai" các kiểu. Nhưng bản thân cậu lại không mấy để tâm, chỉ coi như mọi người khách sáo vậy thôi.

Bị Đoàn Thanh Thâm khen trực tiếp như vậy, mặt cậu chợt thấy hơi nóng lên. Cậu vội vàng bước ra khỏi quán ăn. Gió đêm ở thành phố biển suýt chút nữa thổi bay cả chiếc mô tô của cậu, huống chi là chút nhiệt độ nhỏ nhoi trên mặt này.

Đoàn Thanh Thâm chia sẻ địa chỉ khách sạn qua WeChat cho cậu. Tuy đã qua đợt cao điểm du lịch Quốc khánh, nhưng thành phố ven biển luôn không thiếu khách du lịch, xe cộ trên đường lúc nào cũng đông đúc. Vậy nên vẫn cần biết địa chỉ để tránh lạc nhau. Lương Nguyện Tỉnh điều chỉnh lại định vị, nói với Đoàn Thanh Thâm qua bộ đàm: "OK rồi".

Ăn uống no nê, vừa tận hưởng làn gió mát vừa lái xe dọc bờ biển. Lái xe vào ban đêm theo sau một chiếc xe khác là cách thoải mái nhất, chỉ cần theo đuôi xe phía trước là được. Người ta đi đâu mình cứ đi theo đó, rẽ trái rẽ phải, giảm tốc hay dừng lại, thậm chí không cần nhìn biển báo giới hạn tốc độ cũng được, bởi vì Đoàn Thanh Thâm luôn giữ xe chạy ở tốc độ an toàn.

Khách sạn nằm trong trung tâm thành phố, Đoàn Thanh Thâm dẫn cậu đi đường vòng để tránh đoạn đường cấm xe máy, khoảng nửa tiếng sau thì đến nơi. Đoàn Thanh Thâm lấy lý do "nhờ cậu giúp việc" nên cũng không tính tiền khách sạn của Lương Nguyện Tỉnh, điều này khiến cậu cảm thấy hơi ngại.

Cậu ôm mũ bảo hiểm, nhìn Đoàn Thanh Thâm đang lục tìm gì đó trong vali, rồi ngồi xổm xuống thở hổn hển, hỏi: "Anh Thâm, tôi có cần thay bộ đồ khác không?"

"Không cần." Đoàn Thanh Thâm không quay đầu lại, "Bộ đồ bảo hộ này rất đẹp."

Lương Nguyện Tỉnh cúi xuống nhìn mình: "Nhưng hơi bẩn rồi."

Đi xe máy năm trăm cây số đâu phải chuyện đùa, bụi bặm thì khỏi nói, còn bị dính đầy bùn đất nữa.

Đoàn Thanh Thâm: "Cậu đừng có phủi hết đi, để lại mấy vết bùn đất đó mới có hiệu ứng."

Lương Nguyện Tỉnh nhét khăn giấy ướt trở lại túi.

Địa điểm chụp hình chính là bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn.

"Không phải nói là chụp cảnh đêm sao?" Lương Nguyện Tỉnh thắc mắc.

"Ánh sáng bên ngoài lộn xộn quá." Đoàn Thanh Thâm cầm máy ảnh, quan sát màn hình, "Còn bãi biển thì không cho xe máy chạy vào."

Vừa nói, Đoàn Thanh Thâm vừa bước qua lại để điều chỉnh khung hình. Anh bảo Lương Nguyện Tỉnh cứ đứng yên ở lối đi trong bãi đỗ xe. Bãi xe rất yên tĩnh, nếu có xe đến họ sẽ nghe thấy tiếng, lúc đó tránh đi là được.

Lương Nguyện Tỉnh đứng đó, cảm thấy mình hơi ngốc nghếch. Tay cậu kẹp chiếc mũ bảo hiểm, mắt cứ thế nhìn theo Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm hiển nhiên đã vào trạng thái tập trung, anh chỉ nhìn vào khung ngắm của máy ảnh. Trong khung hình thế nào thì thế giới đối với anh chính là thế ấy.

"Đi bật đèn pha xe máy lên, chiếu vào chỗ cậu đang đứng, rồi quay lại vị trí cũ."

"Được."

Lương Nguyện Tỉnh bật đèn xe rồi lùi lại về chỗ cũ. Ánh đèn pha chiếu thẳng vào cậu, tạo nên một đường viền sáng hoàn hảo trong khung hình của hầm để xe tối tăm.

Sau khi có nguồn sáng, Đoàn Thanh Thâm lại điều chỉnh thông số, nói: "Mắt nhìn xuống đất, nhưng đừng cúi đầu. Đổi tay cầm mũ bảo hiểm, thả lỏng lưng."

"Như vậy được không?" Tuy anh bảo thả lỏng, nhưng Lương Nguyện Tỉnh vẫn cảm thấy mình rất cứng nhắc.

"Ok đấy." Đoàn Thanh Thâm khích lệ cậu, "Bây giờ cậu đi về phía xe máy, đi tự nhiên thôi."

Dù nói là đi tự nhiên, nhưng trong tình huống này thật sự rất khó để bước tự nhiên được. Lương Nguyện Tỉnh không phải người mẫu chuyên nghiệp, biết có ống kính đang chĩa vào mình khiến cậu khó tránh khỏi căng thẳng. Đúng như dự đoán, Đoàn Thanh Thâm khẽ bật cười.

Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày nhìn qua.

"Đừng nhìn ống kính." Đoàn Thanh Thâm vẫn chăm chú vào màn hình máy ảnh, "Cứ tiếp tục đi."

Tiếp theo là một loạt ảnh chụp liên tục. Đoàn Thanh Thâm quỳ một gối xuống đất, nhấn nút chụp như bắn súng liên thanh.

Anh không hề tâng bốc, ảnh thật sự rất đẹp. Tường của hầm để xe có màu xanh đen đậm khá phổ thông, nhưng hai hàng xe đậu ở đây tình cờ cũng đều là màu đen. Bộ đồ bảo hộ màu đen của Lương Nguyện Tỉnh, chiếc mô tô màu đen, cộng thêm góc chụp nghiêng từ bên cạnh của Đoàn Thanh Thâm, khiến cậu trông như hiệp sĩ bóng đêm đang tiến về phía con chiến mã đen của mình.

Phía trên đầu là những đường ống màu xám đen, hơi cũ kỹ. Chủ thể được chiếu sáng tạo thành đường viền rõ nét, dựng nên một bố cục mà Đoàn Thanh Thâm rất hài lòng.

"Dùng ngón tay chạm vào đèn xe." Đoàn Thanh Thâm bảo.

Bụi bám trên găng tay xe máy của Lương Nguyện Tỉnh lộ rõ dưới ánh đèn. Đoàn Thanh Thâm tìm lại được cảm giác quen thuộc, có hơi chìm đắm vào đó. Anh tiếp tục chỉ đạo Lương Nguyện Tỉnh: "Đội mũ bảo hiểm vào, chuẩn bị lên xe, cậu đi về phía xe..."

Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Là điện thoại của Lương Nguyện Tỉnh.

"Xin lỗi." Lương Nguyện Tỉnh vừa mới giơ mũ bảo hiểm lên quá đầu.

"Không sao, cậu cứ nghe đi." Đoàn Thanh Thâm đứng dậy, cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp. Nhưng ảnh vẫn chưa được lưu vào bộ nhớ, chỉ có thể nhìn qua màn hình máy ảnh.

"Dì ạ~" Lương Nguyện Tỉnh vừa nghe máy, vừa cười rất vui vẻ.

"Dì vẫn chưa ngủ sao? Bên New Zealand giờ cũng gần hai giờ sáng rồi mà nhỉ?" Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa đi đi lại lại, cố gắng tìm một vị trí có sóng khỏe hơn trong hầm để xe này. "Con đã đến Sơn Đông an toàn rồi ạ, Tiểu Vũ cũng chưa ngủ ư? Con nghe thấy tiếng nó gào lên, có phải lại làm hỏng trâm cài tóc rồi không?"

Chiếc máy ảnh cuối cùng cũng chịu tải xong ảnh, Đoàn Thanh Thâm cúi đầu xem từng bức ảnh một.

"Vâng, dì yên tâm, con không thiếu tiền đâu, không cần chuyển cho con." Lương Nguyện Tỉnh tiếp tục đáp lại những lời quan tâm của dì mình: "Con vẫn ổn, dì yên tâm, dì nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Sau khi cúp điện thoại, bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ như mọi thứ đang liên tục lại bị ngắt quãng, khiến bầu không khí trở nên có chút gượng gạo... Lương Nguyện Tỉnh thử hỏi một câu: "Chúng ta... chúng ta tiếp tục chứ?"

Vừa hỏi xong, cậu lập tức ngẩn ra, kỳ cục quá.

Đoàn Thanh Thâm ngẩng đầu lên, anh vừa định nói "tiếp tục" thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô, cùng với ánh đèn pha chiếu tới từ phía bên kia lối đi.

"Thôi vậy." Đoàn Thanh Thâm tiến lên hai bước, ra hiệu cho cậu nép vào một bên, "Cũng tàm tạm rồi, lên lầu nghỉ ngơi thôi."

Buổi tối trong phòng lại xảy ra một chút chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.

Đoàn Thanh Thâm sẽ ở lại đây ba ngày, phòng khách sạn là một căn hộ nhỏ với hai phòng ngủ và một phòng khách. Sự việc xảy ra khi Lương Nguyện Tỉnh đang ngồi cùng Đoàn Thanh Thâm bên bàn ăn trong phòng khách, xem ảnh trên máy tính. Anh đang chỉnh sửa ảnh, thỉnh thoảng lại chỉ cho Lương Nguyện Tỉnh một số yếu tố hình ảnh.

Rồi sự việc xảy ra - hai tiếng gõ cửa "bùm bùm" vang lên, rất bất lịch sự. Lương Nguyện Tỉnh giật mình, bật dậy và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong phòng có thể dùng làm vũ khí.

Đoàn Thanh Thâm đứng dậy, ấn cậu ngồi trở lại ghế: "Để tôi ra mở cửa."

Với lực đập cửa như vậy, chắc chắn không phải là nhân viên phục vụ phòng, vì họ thường sẽ bấm chuông. Lương Nguyện Tỉnh bị ấn ngồi xuống lại bật dậy, cậu đi theo Đoàn Thanh Thâm, cả người cảnh giác cao độ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đoàn Thanh Thâm mở cửa, hé ra một khe nhỏ, tay giữ chặt tay nắm cửa. Rồi anh đột nhiên bật cười, mở toang cửa, nói: "Sao bọn mày lại tìm đến đây?"

Người gõ cửa sải bước vào, là một người đàn ông khá vạm vỡ, tức giận nói: "Còn hỏi! Mày đã đến đây rồi mà không thèm liên lạc với tao trước, trốn trong khách sạn là sao hả?!"

Phía sau người đàn ông này còn có một người đàn ông khác, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Nếu không phải tao cũng ở đây rồi nhìn thấy mày ở sảnh, chẳng lẽ mày định đến ngày cưới mới xuất hiện à!"

Lương Nguyện Tỉnh lập tức hiểu ra, đây chắc hẳn là chú rể và bạn của anh ta.

Hai người bước vào mới phát hiện ra Lương Nguyện Tỉnh. Đoàn Thanh Thâm giới thiệu: "Đây là trợ lý chụp ảnh lần này, họ Lương, tên là Lương Nguyện Tỉnh. Đây là chú rể sắp cưới, Tăng Hiểu Dương. Còn đây cũng là bạn cấp ba của tôi, một trong những phù rể, Hà Văn Băng."

Lương Nguyện Tỉnh bắt tay hai người, lễ phép gọi anh Tăng, anh Hà.

Tăng Hiểu Dương không đến tay không mà xách theo một túi lớn thịt xiên nướng, anh ta đặt lên bàn ăn rồi nói: "Văn Băng nói với tao là nhìn thấy mày ở sảnh khách sạn, nhưng không chắc lắm, chỉ nhìn thấy bóng dáng từ một bên. Tao bảo nó hỏi quầy lễ tân đi."

Hà Văn Băng tiếp lời: "Tao bảo thôi thôi, làm như tao đang đi bắt gian không bằng."

"..." Đoàn Thanh Thâm nhìn hai người, không nói nên lời, "Rồi sao? Làm sao bọn mày biết được số phòng?"

"Lúc tao xuống lấy đồ ăn giao đến thì nghe thấy quản lý đại sảnh nói to: Gọi cho khách phòng 2315! Nói với khách là từ đây đi về phía đông qua ba cột đèn giao thông sẽ thấy cửa hàng bán đèn chụp ảnh!'"

Đoàn Thanh Thâm hơi bất lực lấy tay xoa xoa trán. Sau đó, Lương Nguyện Tỉnh hỏi thay câu anh định hỏi: "Vậy nếu nhỡ trùng hợp thì sao, mở cửa ra không phải chúng tôi thì làm thế nào?"

Hà Văn Băng: "Thì xin lỗi người ta rồi rút ra vài xiên nướng tạ lỗi chứ sao!"

Lương Nguyện Tỉnh: "Còn có thể như vậy nữa à!"

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười lắc đầu, gập máy tính lại, giải thích: "Ban đầu tao định là ngày mai mới liên lạc với bọn mày, vì lúc đến đây cũng đã hơn tám giờ rồi. Nếu tao liên lạc, Hiểu Dương lại phải tìm chỗ để mời tao đi ăn. Thế nên bọn tao cứ ổn định chỗ ở trước đã, cậu nhóc này còn đi xe máy nữa, bị gió lạnh táp suốt cả quãng đường rồi."

Thật ra Tăng Hiểu Dương cũng hiểu, anh ta chỉ làm bộ giận vậy thôi. Rồi anh ta chỉ vào túi xiên thịt nướng: "Ăn thêm bữa khuya đi."

Nhưng mà cả hai người cũng chẳng ăn nổi nữa. Bữa trước vì quá đói quá mệt nên họ đã ăn khá nhiều, đến giờ vẫn chưa đầy hai tiếng, thức ăn còn chưa tiêu hết. Ba người đều là bạn cấp ba, cùng tuổi, còn Lương Nguyện Tỉnh thì nhỏ hơn họ chừng sáu bảy tuổi.

Hà Văn Băng cầm một nắm nhỏ xiên thịt cừu đưa cho cậu: "Này, Tiểu Lương, ăn thử đi!"

Sau khi gọi cậu là "Tiểu Lương", anh ta lại hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi vậy? Đừng để tôi gọi hớ đấy, nhưng trông cậu có vẻ còn trẻ lắm."

"Hai mươi ba tuổi, anh Hà." Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy, nắm nhỏ đó cũng phải sáu bảy xiên. Cậu vẫn còn no, len lén nhìn Đoàn Thanh Thâm, anh bèn đưa tay lấy đi hai xiên.

"Bọn tao vừa mới ăn tối xong." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Nhóc này mới hai mươi ba." Tăng Hiểu Dương nói, "Chẳng giống bọn mình đều đã ba mươi rồi đâu, nhóc ấy đang ở cái tuổi ăn no rồi vẫn ăn thêm được vài bữa nữa đấy."

Lương Nguyện Tỉnh muốn phản bác, nhưng vì mấy xiên thịt này thực sự quá thơm, cậu nhai nhồm nhoàm: "Ngon thật."

"Thấy chưa!" Tăng Hiểu Dương nhún vai, "Thử thêm cả xiên mỡ bò nướng này nữa!"

Đoàn Thanh Thâm cũng không ngăn cản nữa, chỉ mỉm cười, mặc kệ cậu.

Tăng Hiểu Dương lại hỏi: "Này Thanh Thâm, mày nghỉ việc rồi, thế có trả nổi lương cho trợ lý không đấy?"

Đoàn Thanh Thâm nghiêng người ngồi, liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh, nói: "Tao dạy nghề, bao ăn bao ở."

Tăng Hiểu Dương thẳng thắn: "Thôi đi ông ạ. Hay là mày giao cậu nhóc đẹp trai này cho vợ tao đi, đừng làm lỡ chuyện kiếm tiền của nhóc ấy!"

"?" Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc, "Khoan khoan khoan khoan... Anh Tăng, tôi chỉ kiếm tiền bằng con đường chân chính thôi."

Đoàn Thanh Thâm bật cười thành tiếng: "Không phải thế đâu. Vợ cậu ta tên là Khương Dư, làm trong ngành thời trang, dạo này đang tuyển mẫu nam."

Lương Nguyện Tỉnh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc: "Thôi, tôi theo anh Thâm học nhiếp ảnh là được rồi."

"Đừng sợ, chị Du là nữ đại gia ở đây đấy, đến đó không ai dám bắt nạt cậu đâu." Hà Văn Băng nửa đùa nửa thật nói, "Phải rồi, Thanh Thâm nói cậu chạy mô tô đến đây hả? Xe gì thế?"

"ADV." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Là loại mô tô địa hình ấy."

"Ồ! Tôi biết đấy!" Tăng Hiểu Dương lại lấy ra một nắm xiên nướng nhét cho Lương Nguyện Tỉnh, "Tôi cũng từng chạy rồi, nhưng bị ngã một cú nhớ đời nên không dám chạy nữa. Cậu phải chú ý an toàn đấy."

"Nói muộn rồi, cậu ấy bị ngã rồi." Đoàn Thanh Thâm đi tới tủ lạnh nhỏ ở quầy bar ngồi xuống, "Mọi người uống gì?"

Anh lấy ra hai chai Coca, một lon Sprite và một chai nước khoáng rồi quay lại chỗ ngồi. Anh mở chai nước khoáng, uống một ngụm, nói tiếp: "Bị ngã đến nỗi phải nhập viện, vậy nên tao mới quen cậu ấy đấy."

"Vãi!" Tăng Hiểu Dương nhanh chóng quan sát Lương Nguyện Tỉnh.

"Không gãy tay gãy chân đâu, anh Tăng." Lương Nguyện Tỉnh cười nói, "Chỉ bị trầy da thôi, tôi phải nhập viện là vì mất máu quá nhiều."

Hà Văn Băng cũng nhìn cậu: "Sao lại ngã vậy?"

Đoàn Thanh Thâm biết rõ đầu đuôi sự việc, anh dựa lưng vào ghế nhàn nhã nghe họ trò chuyện.

Lương Nguyện Tỉnh hơi ngồi thẳng dậy, nói: "Lúc đó tôi đang ở làn đường xe cơ giới bên phải, định rẽ phải thì có một chiếc xe điện mini của cụ già vượt đèn đỏ phóng qua vạch kẻ đường. Thật ra lúc đầu tôi có thể tránh được, chỉ cần tăng ga phóng lên một đoạn là không sao rồi, nhưng mà..."

"Nhưng mà..."

Hai cặp mắt chăm chú nhìn cậu.

Có thể thấy, hai người bọn họ rất thích nghe mấy chuyện như thế này.

Nhưng Lương Nguyện Tỉnh thật sự cảm thấy hơi mất mặt, cậu thở dài nói: "Nhưng mà xe của ông cụ ấy không giống xe của người khác! Ông ấy... trong xe ông ấy có một pho tượng Phật lớn, làm tôi giật mình, cứ thế đứng ngây ra tại chỗ một lúc."

"Tượng Phật?" Tăng Hiểu Dương hỏi, "Trong xe điện của cụ già có một pho tượng Phật?"

"Một pho tượng Phật bằng vàng to tướng." Lương Nguyện Tỉnh khoa tay múa chân, "Xe người ta để đồ trang trí thì đều quay mặt vào trong, còn ông cụ này lại để tượng Phật quay ra ngoài. Trời thì tối, tượng Phật vàng chói lóa phản chiếu ánh sáng, cái cảnh tượng đó, cứ như Phật Tổ đang lái xe điện mini ấy."

"Phụt." Hà Văn Băng cười phá lên, "Ha ha ha ha ha!!!"

"Tôi cứ tưởng Phật Tổ đến bắt tôi đi." Lương Nguyện Tỉnh kiên cường kể tiếp, "Nên tôi chẳng chống cự. Thế là rầm một cái, xe đổ kềnh luôn."

Nói đi cũng phải nói lại, pho tượng Phật vàng ấy đúng là hiệu nghiệm thật. Bởi vì cả chiếc xe điện lẫn cụ già đều không hề hấn gì.

Hà Văn Băng thở dài: "Biết sao được, trong xe điện mini thường có hai kiểu người mà xã hội này không dám động vào, một là cụ ông, và hai là cháu của họ."

"Phải đấy." Lương Nguyện Tỉnh tán thành, "Nhưng mà cũng may, việc đền bù xin lỗi diễn ra suôn sẻ, không có gì lằng nhằng cả."

Nói xong, cậu liếc nhìn Đoàn Thanh Thâm. Cậu muốn nói là "trong cái rủi có cái may", nhưng lại thấy hơi ngại. Trong suốt lúc cậu kể chuyện, Đoàn Thanh Thâm vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù trong mắt anh có vẻ mệt mỏi, nhưng trông không giống là vì hành trình xa xôi vất vả.

Tất nhiên khi trò chuyện họ sẽ nói về tình hình gần đây, mà chuyện lớn nhất lúc này chính là Tăng Hiểu Dương sắp kết hôn. Hà Văn Băng thì vừa bị hoãn tốt nghiệp, nhưng nhìn anh ta có vẻ không mấy quan tâm.

Còn chuyện của Đoàn Thanh Thâm ư, đó là anh vừa xin nghỉ việc.

"Có phải mày sợ bị bố đánh nên mới chạy trốn năm trăm cây số đến đám cưới của tao để lánh nạn không?" Tăng Hiểu Dương vừa nhai thịt bò nướng vừa hỏi.

Đoàn Thanh Thâm nhấp một ngụm nước khoáng: "Không, bố tao chưa biết đâu."

"Chưa biết á?" Tăng Hiểu Dương kinh ngạc.

"Trưởng khoa Tôn ở khoa tao là bạn lâu năm của bố tao, nhưng hình như ông ấy chưa báo với bố tao." Đoàn Thanh Thâm khẽ nhún vai, "Dù sao cũng nghỉ rồi, cùng lắm thì bị đánh chết thôi."

"Ấy, phỉ phui cái mồm!" Hà Văn Băng nói, "Không làm bác sĩ thì thôi, làm nhiếp ảnh gia chẳng phải cũng tốt sao."

Lương Nguyện Tỉnh vừa nhai thịt vừa nhìn từng người đang nói, mắt cậu như ống kính máy quay của một bộ phim tài liệu. Lúc này, cậu nhìn sang Đoàn Thanh Thâm, vừa hay anh cũng nhìn lại cậu.

Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Trợ lý Lương, làm nhiếp ảnh gia có tốt không?"

Trợ lý Lương đặt xiên nướng xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Làm nhiếp ảnh gia thì cũng tốt đấy, nhưng đáng tiếc, anh lại là nhiếp ảnh gia phong cảnh."

"Sao cơ?" Đoàn Thanh Thâm có vẻ háo hức nhìn cậu.

Hai người còn lại cũng nhìn cậu.

Cậu đáp: "Nhiếp ảnh gia phong cảnh, chủ yếu dựa vào "khí trời"* và "quang hợp" để duy trì sự sống."

(*) 西北风 nghĩa đen là "gió Tây Bắc", nghĩa bóng là "khí trời" (thường đi kèm với động từ ăn/uống (吃/喝) và được hiểu là "hít khí trời để sống").

Đoàn Thanh Thâm nâng chai nước khoáng lên, cụng với lon Sprite trên tay Lương Nguyện Tỉnh.

"Chọn đúng trợ lý rồi." Đoàn Thanh Thâm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK