• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn đường hơn ba trăm cây số từ Gia Dục Quan đến Đôn Hoàng vốn là chặng đường cuối cùng trong kế hoạch của Lương Nguyện Tỉnh.

Cậu đã vượt ngàn dặm xa xôi để tìm đến một cồn cát, ngắm nhìn một buổi hoàng hôn, mà chẳng hề nghĩ đến chuyện tương lai. Không nghĩ đến tương lai, cũng là một phần trong kế hoạch của cậu. Giống như hiện tại vậy --

Cách khu vực nội thành Đôn Hoàng khoảng 100 cây số, họ dừng lại ở một vùng hoang mạc ven quốc lộ. Hai người ngồi trên nóc xe, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tráng lệ trải dài nơi chân trời xa.

Không phải cảnh tượng nào cũng cần chụp lại, đôi khi chỉ ngồi đó ngắm nhìn thôi, cũng đã cảm thấy rất tuyệt rồi.

Tầm nhìn thoáng đãng, xung quanh không một bóng người, chỉ là hơi lạnh một chút. Lương Nguyện Tỉnh ôm chiếc mũ bảo hiểm trong tay, thật ra cậu hơi muốn vào trong xe lấy máy ảnh. Nhưng lại cảm thấy phiền phức. Lắp ống kính rồi lắp chân máy, lại còn phải điều chỉnh thông số nữa, e rằng lúc ấy hoàng hôn đã tàn.

Ở những nơi không có công trình kiến trúc của thành phố, cảnh sắc thiên nhiên tựa như những bức ảnh ghép chín ô cuối cùng cũng được ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Đoàn Thanh Thâm nhận ra cậu vừa đảo mắt nhìn xung quanh, hình như là định lấy máy ảnh, nhưng rõ ràng là không kịp nữa rồi, mặt trời sắp lặn mất. Vậy nên anh hỏi cậu: "Nếu chụp lại, cậu định đặt tên cho bức ảnh là gì?"

Lương Nguyện Tỉnh nghĩ một lúc: "Ừm... Chúa trời đánh đổ... một đĩa trứng xào cà chua."

"...Cũng được."

Tạp chí đang cần gấp vài tấm ảnh chụp rừng hồ dương.

Sáng nay sau khi Giang Ý trả lời email, vốn dĩ cô vẫn còn đang bận một số việc và chưa đưa ra cho Đoàn Thanh Thâm thời gian đăng ảnh cụ thể. Vậy mà không lâu sau, Giang Ý lại gửi thêm một email, trong email đính kèm mã QR WeChat của cô, bảo Đoàn Thanh Thâm kết bạn với cô.

"Không ngờ nhỉ..." Lương Nguyện Tỉnh nhìn ánh hoàng hôn, cảm thán: "Anh nói xem, mấy người này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Tự chụp ảnh bầu trời sao, rồi lại lấy ảnh sao chổi ghép vào, còn gửi cho tạp chí địa lý. Làm ơn đi, họ là nhiếp ảnh gia cơ mà."

Giang Ý cần ảnh gấp chính là vì lý do này.

Thời gian trước có sao chổi bay qua, tạp chí đã lập ra một chuyên mục đặc biệt về nó. Thế nhưng, nhiếp ảnh gia hợp tác với họ còn chẳng thèm bước ra khỏi cửa, chỉ lấy ảnh bầu trời sao trước đây của mình ghép một ngôi sao chổi có đuôi vào. Cũng bởi vì nhiếp ảnh gia đó vốn rất đáng tin cậy, nên càng khiến cho Giang Ý tức giận hơn—lần này thì phát hiện ra, liệu trước đây đã từng có những lần không bị lộ hay không.

Bất đắc dĩ, tạp chí phải gấp rút thu thập ảnh sao chổi từ những nhiếp ảnh gia khác. Nhưng vì số ảnh không đủ để lấp đầy số trang, họ phải vội vàng nhờ Đoàn Thanh Thâm đi chụp ảnh hồ dương bổ sung.

Đoàn Thanh Thâm vỗ vỗ lưng cậu để cậu bình tĩnh lại: "Tập thể nào cũng có người như vậy, nhiếp ảnh gia cũng chỉ là một nghề nghiệp thôi."

"Đúng thế." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Ngay cả môn đồ của Chúa Jesus cũng có kẻ phản bội."

Đoàn Thanh Thâm quay sang nhìn cậu, anh ngẩn người, suy nghĩ về câu nói này của cậu, sau đó phì cười thành tiếng: "Đúng vậy."

Hoàng hôn kết thúc, hai người lại tiếp tục lên đường. Giống như vừa xem xong một bộ phim rồi cùng nhau bàn luận về nội dung, trên đường đi họ trò chuyện qua bộ đàm về độ nhạy sáng và nhiệt độ màu tuyệt vời của cảnh hoàng hôn vừa rồi.

Cách trung tâm thành phố Đôn Hoàng không xa có một khu rừng hồ dương. Nơi Đoàn Thanh Thâm tìm được không quá lớn, dường như cũng không phải một địa điểm du lịch.

Thế nhưng ở cái nơi mà ngay cả định vị cũng không biết là có rừng hồ dương này... ngoài hai người họ ra, còn có ba nhiếp ảnh gia đang giơ máy ảnh lên. Không biết đối phương có phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay không, nhưng cũng chẳng sao, cứ cầm máy ảnh lên là được rồi.

Mọi người có vẻ ngại ngùng nhìn nhau, gật đầu mỉm cười coi như lời chào. Những chỗ đặt máy ảnh vốn phải tuân theo nguyên tắc "đến trước được chọn trước". Ba chân máy chen chúc trong một khoảng nhỏ, hiển nhiên là họ đã quan sát một vòng quanh đây rồi mới tìm được vị trí đắc địa.

Đương nhiên hai người sẽ không chen chúc với người ta. Cả hai tìm một bãi đất trống để xe, Đoàn Thanh Thâm đeo túi đựng thiết bị, còn Lương Nguyện Tỉnh cầm đèn chiếu sáng dẫn đường, tiếp tục đi.

Bởi ở đây gần như không có ánh sáng nhân tạo, lại đúng vào đêm không trăng, hai người giống như đang đi thám hiểm, bước trên sa mạc Gobi, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của đèn flash.

Vừa đi vừa trò chuyện.

Lương Nguyện Tỉnh nói: "Tuyệt thật nhỉ, mấy bác kia, về hưu rồi mà vẫn vác máy ảnh đi du lịch."

Đoàn Thanh Thâm tán thành: "Về bản chất cũng giống như câu cá thôi. Thiết bị rất đắt tiền, đến nơi hoang dã, chờ đợi một món quà từ thiên nhiên."

Câu nói này quả thật không sai. Chụp ảnh phong cảnh cũng phải chờ đợi, chờ ánh nắng đạt đến một góc độ thích hợp, hoặc chờ những đám mây trên trời tan ra.

Lương Nguyện Tỉnh mừng rỡ: "Vậy chẳng phải chúng ta đã bớt hẳn ba mươi năm đi đường vòng sao!"

"... Cũng có thể nói như vậy."

Lương Nguyện Tỉnh đi phía trước, trên tay cậu là đèn chụp ảnh cầm tay để bổ sung ánh sáng, công suất không mạnh lắm. Cậu quay đầu lại, cười nói: "Giống như cái đó ấy, anh có chơi mấy trò chơi kinh dị không có bản đồ bao giờ chưa? Cả màn hình tối om, chỉ có một cái đèn pin, tầm nhìn chỉ trong phạm vi của nó."

"Vậy cậu có sợ không?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Không sợ, chẳng phải anh đang ở phía sau tôi sao."

"Ừm." Đoàn Thanh Thâm thừa dịp môi trường xung quanh tối đen, khóe môi cong lên khi "ừm" một tiếng.

Đi đến chỗ có bụi cây, Lương Nguyện Tỉnh dẫm chân xuống, giẫm phải thứ gì đó, phát ra tiếng "rắc". Cậu còn chưa kịp kêu lên thì cánh tay đã được người ta nắm chặt, giúp cậu không bị loạng choạng.

"Hết hồn luôn ấy." Lương Nguyện Tỉnh chĩa đèn thẳng vào Đoàn Thanh Thâm, nhưng lại lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Cậu bỏ đèn ra khỏi mặt tôi thì tôi sẽ không sao." Đoàn Thanh Thâm nheo mắt lại.

Lương Nguyện Tỉnh "Ồ" một tiếng: "Xin lỗi, tôi quên mất."

Sở dĩ suýt nữa vấp ngã là bởi vì đèn của Lương Nguyện Tỉnh không chiếu liên tục xuống đất. Bọn họ vừa đi vừa quan sát những cây cối xung quanh, ý tưởng của Đoàn Thanh Thâm là tìm một cây hồ dương có tán lá đẹp, tốt nhất là gần đó có góc nhìn phù hợp để chụp được cả sao Mộc ở hướng Đông.

Vì thế, Lương Nguyện Tỉnh lúc thì chiếu xuống đất, lúc lại soi lên cây.

"Cây này được không?" Lương Nguyện Tỉnh giơ đèn lên hỏi.

"Cây này..." Đoàn Thanh Thâm quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm hướng Đông, "Thử xem."

Khoảng hơn 9 giờ tối cuối thu, độ sáng của sao Mộc gần như vượt qua cả sao Thiên Lang, trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm ở khu vực phía Đông Bắc.

Bởi vì tạp chí có chuyên mục về sao chổi, nên ý tưởng chụp một cây hồ dương dưới sao Mộc là hợp lý. Sáng hôm sau họ sẽ chụp thêm vài cảnh khác, để Giang Ý có nhiều lựa chọn.

"Đặt ở đây à?" Lương Nguyện Tỉnh bước qua một bụi cây đang giương nanh múa vuốt, "Chỗ này bằng phẳng hơn, chắc không cần tiền cảnh nhỉ?"

"Không cần." Đoàn Thanh Thâm đi theo, "Cậu đứng yên đấy đừng nhúc nhích."

Đoàn Thanh Thâm dựng chân máy, Lương Nguyện Tỉnh lắp ống kính vào máy ảnh, bật nguồn rồi đưa máy cho anh.

"Kia là sao Mộc phải không?"

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm vặn chặt kẹp giá đỡ, sau đó mới quay đầu nhìn theo hướng ngón tay cậu, "Hửm? Cậu đang chỉ đâu thế?"

"Kia kìa." Lương Nguyện Tỉnh lại vươn tay chỉ.

Đoàn Thanh Thâm nhìn theo hướng ngón tay cậu hướng lên bầu trời, rồi nắm lấy cổ tay cậu ấn xuống một chút: "Cái này này, cái sáng nhất ấy."

Khoảng thời gian từ 9 đến 10 giờ tối mùa thu, sao Mộc ở khu vực bầu trời này sáng rực như thể đang thay mặt trăng làm việc vậy. Lương Nguyện Tỉnh nhìn mà ngây người, cậu ngửa đầu lên đến mức cổ cũng mỏi nhừ. Mãi đến khi nghe thấy tiếng màn trập, cậu mới hoàn hồn.

Gió đêm lay động những bụi cây trên sa mạc Gobi, tạo nên tiếng xào xạc. Trong khoảng thời gian chờ phơi sáng, cả hai không nói lời nào. Màn hình máy ảnh đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1. Cuối cùng, hình ảnh hiện lên.

Lương Nguyện Tỉnh lập tức ghé sát lại, tóc mai của cậu lướt qua mặt Đoàn Thanh Thâm: "Thế nào?"

Chưa đợi Đoàn Thanh Thâm lên tiếng, cậu đã thốt lên một tiếng "Wow!"

Cảnh đêm phơi sáng dài dưới hiệu ứng chiều sâu, cộng thêm góc máy thấp, chụp một cây hồ dương từ góc độ hơi ngước lên, ngay trên đỉnh cây là sao Mộc lấp lánh. Cứ như thể cây hồ dương ấy vừa được phong vương trên vùng đất hoang vu này vậy.

"Được rồi, đi thôi." Đoàn Thanh Thâm nói.

Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc nhìn anh: "Không chụp nữa à?"

"Không chụp nữa."

"Tại sao?"

"Sao Mộc là hành tinh, lát nữa sẽ không quan sát được nữa."

"Ồ..."

Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu: "Hơn nữa, cậu không đói à?"

Lương Nguyện Tỉnh mở to mắt: "Đói."

Họ tiếp tục hướng về Đôn Hoàng.

Khi màn đêm buông xuống, những con đường trong thành phố được chiếu sáng bởi những chiếc đèn đường hình đèn lồng mang đậm nét cổ kính. Đèn xanh báo rẽ trái, rẽ phải và đi thẳng ở ngã tư cùng lúc sáng lên, Lương Nguyện Tỉnh khi rẽ còn cố ý quan sát kỹ xem có chiếc xe điện mini nào phóng nhanh vượt ẩu không.

Đi qua bức tượng nổi tiếng "Phi Thiên cầm đàn tỳ bà ngược" của Đôn Hoàng, khu chợ đêm đã không còn xa nữa.

Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Đoàn Thanh Thâm xuống xe đi về phía cậu. Anh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cậu đã rất tự giác mím môi gật đầu trước, thể hiện sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành, nói: "Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không ăn từ đầu phố đến cuối phố đâu."

"Được." Đoàn Thanh Thâm có vẻ tin tưởng.

Chợ đêm nhộn nhịp giữa đêm thu se lạnh tựa như ngọn lửa trại giữa sa mạc, ấm áp và xoa dịu. Nào là bánh thịt bò hành lá sa mạc, thịt cừu nướng, và cả món gà xé cay mà Lương Nguyện Tỉnh đã ngắm nghía hồi lâu trước khi vào chợ.

Suốt cả quãng đường, Lương Nguyện Tỉnh cứ luôn miệng "Cái này trông ngon quá", "Cái kia là gì vậy", rồi lại "Cái kia nữa là gì thế". Đoàn Thanh Thâm đi bên cạnh cậu, vừa trả tiền, vừa xách đồ, vừa phải ngăn cản cậu kịp thời.

Trà mơ chua, cậu đứng ngay cửa tiệm người ta tu ừng ực hết một chai to. Xiên thịt nướng thì khỏi phải nói, suýt nữa nướng không kịp để phục vụ cậu.

Không khí chợ đêm nóng hừng hực, nước sốt trên vỉ sắt còn đang sôi lục bục đã bị ông chủ bắc ra khỏi bếp lửa, khi đưa cho khách còn dặn dò to: "Cẩn thận nóng đấy!"

Thịt nướng cũng vậy, bên này vừa rời lửa, bên kia đã chui tọt vào miệng Lương Nguyện Tỉnh.

Rồi sau đó cậu quay đầu lại, đôi mắt ươn ướt sắp khóc vì bị bỏng nhìn Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm đành gấp tờ rơi trong tay lại, quạt giúp cậu.

"Cảm, cảm ơn anh..." Lương Nguyện Tỉnh ngồi xuống với vẻ ngượng ngùng, nhớ lại dáng vẻ lúng túng của mình khi đứng trước quầy thịt nướng lúc nãy, vẫn không quên nói lời cảm ơn.

Chợ đêm có bàn ghế công cộng, Đoàn Thanh Thâm ngồi xuống cạnh cậu, thở dài nói: "Không có gì, thời tiết thế này, cậu đứng đấy tự mình "hít hà" thêm mấy lần cũng hạ nhiệt được thôi."

"..." Cậu im lặng, nhưng không thể phản bác, "Vừa nãy tôi đói đến mức mạch đập cũng yếu luôn rồi."

Cậu nhanh chóng liếc nhìn Đoàn Thanh Thâm, thấy nét mặt anh đã dịu lại, bèn đưa cổ tay ra, nói: "Không tin anh bắt mạch thử xem."

"Không bắt, tôi không học Đông y." Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cổ tay cậu đẩy ra, không mắc bẫy, "Dù đói đến mấy cũng không nên như thế. Hôm nay mới ăn tạm bát mì dọc đường, giờ đã khuya rồi, ăn cho đỡ đói là được."

Lương Nguyện Tỉnh nghe vậy, nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng chỉ định ăn cho đỡ đói thôi mà."

"Vậy thì cậu ngoan đấy."

"Quá khen rồi, thưa sếp."

Hai người nhìn nhau, rồi đồng thời phì cười. Màn đối đáp này sao mà kỳ lạ thế không biết...

Ngay lúc đó, cô gái bán sữa chua ở gần đó gọi với sang: "Này! Anh đẹp trai ơi! Đã làm xong sữa chua dùng thử rồi này, lại ăn một bát nhỏ nhé!"

Lương Nguyện Tỉnh lập tức phấn khích, nhìn cô gái một cái, rồi quay sang nhìn Đoàn Thanh Thâm: "Cô ấy gọi tôi à?"

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm cười, "Là cậu đấy, cậu chính là người đẹp trai nhất rồi, qua đó đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK