• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 30 tháng Mười Một, đúng 12 giờ trưa, Thanh Sơn Tỉnh đăng tải một video mới.

Video bắt đầu bằng cảnh trong lều.

"Ngón số một tay trái đặt vào dây 1 ngăn 3. Hahahaha, không, không, quên nói với anh, ngón số một không phải là ngón cái, mà là ngón trỏ..."

"Ngón số một không phải ngón cái, mấy nhóc sinh viên âm nhạc các em đổi lại cách đánh số ngón tay của con người rồi à?"

Dòng bình luận cũng ngớ người: Gì cơ? Ngón số một là ngón trỏ?

Một dòng bình luận khác trả lời: Đúng vậy, nhạc cụ dây thường gọi vậy, bởi vì ngón cái không dùng để bấm dây, như đàn nhị hay violin chẳng hạn.

Lại thêm một dòng bình luận nữa: Ui vãi, cậu trợ lý học nhạc hả?

Người xem đã có thể phân biệt ai là "sếp", ai là "trợ lý" chỉ bằng giọng nói mà không cần nhìn mặt, mặc dù phần giới thiệu sau đó đã ghi rõ cả hai đều là nhiếp ảnh gia. Tuy vậy, mọi người vẫn dùng cách gọi sếp và trợ lý để phân biệt.

Phần video đã cắt đi đoạn Đoàn Thanh Thâm nói "Đừng bẻ nữa, anh đủ cong rồi" và chuyển thẳng sang phần hát. Dòng bình luận tràn ngập "Có thể hơi bất lịch sự nhưng tôi vẫn muốn ship họ".

Tiếp đó, nhạc nền trong video nối từ câu hát của Lương Nguyện Tỉnh sang giai điệu gốc của bài hát "Welcome Home, Son", với cảnh bình minh rực rỡ trên sa mạc. Trên màn hình, người xem có người đang ước nguyện, có người thì "Aaaa", có người thì gửi emoji khóc.

Tiếp theo, cảnh quay từ drone được tua nhanh, giống như một bộ phim bom tấn sử thi: những đám mây cuồn cuộn trôi nhanh, cát bụi bay mù mịt cũng không đuổi kịp mặt trời, trời đất sáng bừng lên. Lương Nguyện Tỉnh chèn một dòng phụ đề vào đây: Chào mừng đến với một ngày mới ở Tarim.

Cảnh quay tiếp theo chuyển sang góc nhìn từ hàng ghế sau của chiếc xe Jeep. Người lái xe là Lương Nguyện Tỉnh, Đoàn Thanh Thâm ngồi ở ghế phụ đang điều khiển drone. Bức ảnh bình minh trên sa mạc lúc sáng sớm không thể thêm vào bộ ảnh chủ đề "Con đường" được, vậy nên họ còn thiếu hai bức ảnh nữa. Thực ra con đường quốc lộ xuyên sa mạc này dưới ống kính máy ảnh và drone đều rất đẹp, nhưng luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Có lẽ là vì khung cảnh này hơi phổ biến, tìm kiếm trên mạng sẽ thấy rất nhiều, na ná như nhau. Hoặc có lẽ, đây là một con đường mang ý nghĩa trọng đại, nên thay vì phong cảnh, họ muốn chụp được những hình ảnh khơi gợi sự đồng cảm nơi người xem hơn.

Chiếc xe chạy trên đường, có vài bình luận tỏ ra ngạc nhiên vì con đường quốc lộ xuyên sa mạc trông khác với tưởng tượng của họ. Hóa ra không phải là một con đường được mở ra từ sa mạc như phép màu của Moses rẽ nước biển khơi, mà là hai bên đều là cây xanh, cồn cát thật sự thì ở khá xa.

Hình ảnh xe chạy dần dần dừng lại, rẽ vào đường nhánh, đỗ bên đường. Hai người cởi dây an toàn, Lương Nguyện Tỉnh nói: "Chúng tôi xuống chụp ảnh đây, mọi người đợi trong xe một lát nhé."

Dòng bình luận: Còn ngồi ngây ra đó làm gì, trộm xe đi chứ!

Một dòng bình luận khác: Tôi không có bằng lái.

Dòng tiếp theo: Tôi có tôi có, nhường đường nào, tôi trèo qua ghế lái đây, mọi người muốn đi đâu?

Tuổi trẻ là vô giá bạn hiểu không!

Cứ men theo con đường này đi về phía Nam là đến Gêrzê*, Bắc Tây Tạng đấy bạn hiểu không!

(*) Gêrzê 改则 là một huyện của địa khu Ngari, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

Mọi người dừng tay đi, họ quay lại rồi kìa.

"Về rồi đây~" Giọng Lương Nguyện Tỉnh nghe có vẻ rất vui, "Tiếc quá, vì có hợp đồng nên những bức ảnh này không thể cho mọi người xem được, cũng không thể đưa vào video."

Đến đây là nội dung 6 phút đầu của video.

Nơi họ dừng xe là một trạm bơm nước trong sa mạc Taklamakan. Hai người lái xe thong thả quan sát trên đường một lúc, khác với hôm qua phải vội vàng gấp rút, hôm nay nhân lúc trên đường vắng xe, họ đã phát hiện ra những ngôi nhà nhỏ ven đường.

Những ngôi nhà nhỏ như này cứ cách vài cây số lại có một cái, chúng là một phần không thể thiếu trong công trình chống sa mạc hóa nhiều năm ở Tarim. Góc chụp bức ảnh nằm phía đối diện bên đường, căn nhà quay mặt về phía con đường, hai bên đường là những đụn cát khá cao, vô tình đem lại cảm giác không gian và chiều sâu cho bức ảnh.

Căn nhà trải ngang, đường quốc lộ trải ngang, thảm thực vật phòng hộ cát cũng phát triển theo chiều ngang.

Sau khi họ chụp ảnh xong, có một người đàn ông trung niên mặc áo phản quang, đeo khăn chống cát, xách xẻng và xô đi từ phía cồn cát tới. Khi đến gần nhìn thấy họ, ông ấy có vẻ hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười: "Đi du lịch à?"

"Vâng ạ!" Lương Nguyện Tỉnh vẫy tay từ bên kia đường, "Cháu chào chú, chú làm việc ở đây ạ?"

"Ừ!" Người chú gật đầu, vẫy tay gọi họ qua đường, "Qua đây, vào uống nước."

Nhìn trái nhìn phải, không có xe, hai người thu chân máy rồi chạy sang phía đối diện. Người chú chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh, có một con dốc để đi lên.

Bên trong trạm bơm nước có hai khu vực, một khu là phòng điều khiển, khu còn lại là nơi sinh hoạt. Người chú đặt xô nước xuống, dựng xẻng vào tường, xoa xoa tay cho ấm, rồi nói: "Ban đầu còn tưởng mấy đứa là phóng viên, sau nghĩ lại, gần đây cũng không nghe nói có phỏng vấn gì, ôi chao... Sau khi vào đông thì ít gặp người lạ lắm. Ngồi đi."

Căn phòng được bày biện rất đơn giản, vài vật dụng thiết yếu, bàn vuông, bếp lò, và một phòng ngủ phía trong. Người chú cầm lấy cái cốc, rửa qua dưới vòi nước, rồi hỏi: "Ở đây bụi lắm, mấy đứa từ đâu đến vậy?"

"Chiết Giang ạ."

"Ồ! Xa thế!"

Lương Nguyện Tỉnh lấy một ít đồ ăn vặt trong túi ra, mọi người cùng nhau bóc bánh quy ăn.

Người chú là công nhân làm việc tại trạm bơm nước. Theo lời ông, mỗi ngày, những người làm việc ở trạm bơm nước đều phải điều khiển hệ thống tưới nhỏ giọt cho cây cối trong khu vực sa mạc mà họ phụ trách, điều chỉnh van nước, bón phân, và ghi chép lại.

"Vậy... cả khu vực rộng lớn này chỉ có mình chú phụ trách thôi ạ? Ngày nào cũng phải kiểm tra như vậy sao?" Lương Nguyện Tỉnh mở to mắt kinh ngạc.

"Còn có vợ chú nữa chứ." Người chú cười, uống thử hộp sữa chuối mà Lương Nguyện Tỉnh đưa, rồi nói: "Vợ chú đi hướng kia, còn chú đi hướng ngược lại, mỗi người quản lý một nửa."

Nghe vậy, Lương Nguyện Tỉnh đưa luôn cả hộp sữa chuối chưa mở của mình qua: "Vậy hộp này để dành cho cô uống ạ. Công việc của chú là chăm sóc những cây chắn cát dọc đường này sao?"

"Đúng rồi, cứ 4km lại có một trạm bơm nước. Hàng ngày chúng tôi kiểm tra áp suất nước, sau đó đi dọc theo mấy hàng cây này, kiểm tra xem chúng có phát triển bình thường không. Ngày nào cũng có xe bồn từ thị trấn chở nước sinh hoạt đến."

Những người làm công việc chống sa mạc hóa ở Tarim chính là những con người kiên cường như thế. Họ canh giữ 200.000 cây chịu hạn nơi đây cùng với sự cô độc vô tận, ngăn không cho cát bụi của Taklamakan xâm chiếm đường quốc lộ. Không chỉ ở đây, mà cả dải chắn cát bao quanh Taklamakan cũng vậy, ngăn cản sa mạc này tiếp tục lan rộng.

Ở khu vực này sóng điện thoại lúc có lúc không, những cơn bão cát lớn nhỏ cũng là chuyện thường ngày. Có khi cả ngày chẳng nói với ai câu nào, nhưng dần dần cũng thành quen. Tuy nhiên, người chú cũng nói rằng, sau này sẽ dần được tự động hóa, không cần người phải túc trực 24 tiếng đồng hồ ở đây nữa, có thể chỉ cần kiểm tra và bảo trì định kỳ là đủ.

Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.

Hai người ngồi trò chuyện với người chú trong trạm bơm nước một lúc thì ông bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Cuối cùng, Đoàn Thanh Thâm cho người chú xem ảnh trong máy, hỏi ông rằng họ có thể đăng ảnh này lên mạng được không. Người chú trả lời không vấn đề gì, nhà cửa ở đây đều na ná như vậy cả.

Bức ảnh thứ mười một: "Trạm bơm nước".

Sau đó, hai người lên xe, và video tiếp tục.

Nhưng có một đoạn chuyển cảnh được cắt ghép, là cảnh một ngày sau đó.

Vẫn là góc nhìn từ ghế sau của chiếc xe Jeep. Tuyết rơi dày đặc, nhạc nền là bản "Spring Song" của Mendelssohn, Lương Nguyện Tỉnh làm phần lồng tiếng hậu kỳ:

"Chào mọi người, hôm nay chúng tôi quay trở về từ Tháp Trung rồi. Đoạn này không sử dụng âm thanh gốc là vì loa trên xe đang nói chuyện điện thoại với biên tập viên, hơn nữa tuyết rơi trên đoạn đường này thực sự quá đẹp, cho nên tôi vẫn quyết định dùng cảnh quay này."

"Hôm nay có một tin rất vui, đó là chúng tôi đã chụp xong một bộ ảnh rồi~ Vậy nên bây giờ phải về nhà... À thực ra không phải về nhà, mà là về studio của chúng tôi. Tổng quãng đường dài hơn ba ngàn chín trăm cây số, tôi và sếp thay phiên nhau lái, mỗi ngày lái 10 tiếng, 4 ngày 5 đêm."

"Video lần này là những cảnh quay chúng tôi ghi hình ở sa mạc, không có nhiều nội dung thoại, bởi vì tiếng gió ở sa mạc quá lớn, chúng tôi không có thiết bị thu âm chuyên dụng, nên... nên hãy cùng nghe tiếng gió nhé."

Tiếp đó, cảnh quay xe chạy kết thúc, cảnh tiếp theo là hình ảnh sa mạc bao la được quay từ góc nhìn của drone. Sa mạc Taklamakan quả thật là một nơi tuyệt đẹp, những cồn cát cao hơn 300 mét nối tiếp nhau bất tận. Một số nhiếp ảnh gia thích dùng drone như một chiếc tàu con thoi, camera từ trên cao lao xuống, ngày càng gần mặt cát, từng đường vân cát hiện rõ, đến khi gần chạm đất thì lại vút lên, bay ở tầm thấp.

"Chậc." Đoàn Thanh Thâm hơi khó chịu, chức năng bảo vệ hệ thống và hỗ trợ điện tử của drone quá chính xác.

Lương Nguyện Tỉnh cũng cảm nhận được, cậu nhìn màn hình bên phía anh, nói: "Phải mua một chiếc máy bay FPV (First-Person View) thôi."

Hình ảnh trở lại trong xe, rồi từ từ tối dần, cuối cùng chuyển sang màu đen. Video này không dài, cảnh quay quá rời rạc, cả hai người đều không có nhiều thời gian để xử lý và biên tập.

Ngày đầu tiên, sau 10 tiếng lái xe, họ đến một thị trấn nhỏ ở huyện Nhược Khương, Ba Châu. Cũng tại đây, buổi tối họ đã có một cuộc họp nho nhỏ với Giang Ý qua WeChat voice.

Bộ ảnh gồm 12 bức, bức cuối cùng là khung cảnh chụp từ cửa kính sau xe khi rời khỏi đường quốc lộ xuyên sa mạc, đúng lúc đó có một đàn lạc đà băng qua đường. Phía sau đoàn lạc đà là một chiếc xe khác đang chờ, hơi khó để nhìn thấy nó. Đây là quy tắc bất thành văn ở sa mạc: Xe phải nhường đường cho động vật.

"Các cậu xem thử hiệu ứng sau khi bên phía khách hàng cắt ảnh xem có chấp nhận được không nhé." Giang Ý gửi tới một file nén.

Những bức ảnh này được đối tác sử dụng để làm hình nền cho hệ thống máy tính và điện thoại, vì vậy có cả hai kiểu bố cục dọc và ngang. Bố cục dọc chắc chắn sẽ bị cắt xén nhiều.

Phòng khách sạn khá chật chội, hai người chen chúc ngồi cùng nhau xem.

"Ài, cái xe dọn tuyết này sau khi cắt thì không còn... Ài." Lương Nguyện Tỉnh thở dài.

"Anh hiểu." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Không thể tránh khỏi."

Dĩ nhiên khách hàng có những cân nhắc riêng của khách hàng, mà nói đi cũng phải nói lại, trong số những người mua máy tính và điện thoại, có bao nhiêu người thực sự sử dụng hình nền hệ thống mặc định đâu. Nhất là với giới trẻ, hình nền điện thoại chẳng khác nào một bục trao giải.

Giang Ý vẫn còn đang tăng ca vào giờ này, cô ngáp một cái rồi hỏi: "Thế nào?"

Đoàn Thanh Thâm hắng giọng: "Ừm, không vấn đề gì, chúng tôi có thể chấp nhận được. Biên tập viên Giang, về sau còn có dự án thương mại nào nữa không? Nếu không, chúng tôi sẽ về studio luôn."

"Ồ... Hình như là hết rồi. À này, hai người không xem tin nhắn riêng trên tài khoản của mình bao giờ à? Tôi có một người bạn muốn hai người nhận quảng cáo, đã nhắn tin riêng mấy ngày rồi mà chẳng thấy ai trả lời."

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh lấy điện thoại ra, mở phần tin nhắn riêng.

Lương Nguyện Tỉnh thật sự không ngờ tài khoản nhỏ chưa đến mười nghìn người theo dõi của họ lại có phần tin nhắn "sôi động" đến vậy. Có người hỏi cậu với Đoàn Thanh Thâm ai là 1 ai là 0, có người giới thiệu cho họ nhãn hiệu dầu bôi trơn nào đó, có người điểm danh chào buổi sáng chúc ngủ ngon, thậm chí còn có người coi họ như sổ ghi chép, kiểu "hôm nay ăn sáng hết 16 tệ"...

Lương Nguyện Tỉnh phải nhíu mày tìm kiếm vị khách hàng kia trong vô số tin nhắn. Lúc này đã là 10 giờ 45 tối, cũng giống như Giang Ý đang tăng ca, vị khách hàng kia trả lời ngay lập tức.

Phải nói rằng, đi xa lâu ngày, họ có hơi không quen với cách nói chuyện của dân văn phòng. Đối phương trả lời: Hi honey! Cảm ơn bạn đã trả lời~ Bên mình là công ty chuyên về thiết bị dùng cho dã ngoại leo núi ạ. Thấy video của bạn rất chất lượng, cách quay..."

Tóm lại là cả một tràng như vậy.

Lương Nguyện Tỉnh đưa điện thoại cho Đoàn Thanh Thâm: "Em không biết trả lời, anh trả lời đi."

"Hả?" Đoàn Thanh Thâm không hiểu, nhưng vẫn nghe lời cầm lấy điện thoại, "Không biết trả lời là sao?"

"Không nhận ra chữ nữa rồi." Lương Nguyện Tỉnh thành thật nói, "Đây là một nhánh của tiếng Trung, gọi là "ngôn ngữ của dân văn phòng". Một câu có thể lặp tám lần chữ "honey", em hổ thẹn không dám nhận mình là "honey" của người ta."

"..."

Giang Ý ở đầu dây bên kia cười một lúc lâu, rồi nói: "Hai người ở ngoài lâu quá rồi, mau về thành phố để cân bằng lại đi."

Lương Nguyện Tỉnh ngơ ngác: "Cân bằng cái gì ạ, biên tập viên Giang?"

Giang Ý nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Cân bằng sự ghen tị của một người làm công ăn lương như tôi chứ sao!"

Lương Nguyện Tỉnh cười phá lên: "Hahaha, chị còn biết bọn tôi đi qua biển báo nào, rẽ hướng nào nữa mà. Chị cũng từng đi khắp nơi rồi còn gì, lại còn bày đặt ghen tị."

"Ừ thì." Từ loa máy tính vang lên tiếng bật lửa, Giang Ý ngừng một lúc, rít một hơi thuốc, "Nói thật lòng, hai cậu là nhóm nhiếp ảnh gia phong cảnh mà tôi ưng ý nhất sau Hạ Kiêu Tự và Kỷ Diên đấy."

Nói xong, Giang Ý bổ sung thêm: "Chính là cái người xui xẻo làm rơi drone xuống khe núi ấy."

"Ồ..." Lương Nguyện Tỉnh gật gật đầu, sau đó cậu ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn biên tập viên Giang."

Đoàn Thanh Thâm ngồi bên cạnh đang trao đổi thông tin WeChat với đối tác, anh nghe thấy Giang Ý nói tiếp: "Vậy nên dù có quay về thành phố rồi, hai cậu cũng phải tiếp tục chụp ảnh cùng nhau, chụp thêm nhiều năm nữa, nhé?"

Đoàn Thanh Thâm không ngẩng đầu lên, anh đáp lại: "Không cần lo, biên tập viên Giang, bọn tôi đang hẹn hò mà."

"Vậy thì hẹn hò lâu lâu chút."

"Được." Đoàn Thanh Thâm trả lời.

Nói xong, anh đưa điện thoại lại cho Lương Nguyện Tỉnh: "Xong rồi, đã kết bạn WeChat. Chuyện khác để sau hẵng nói."

Kết thúc cuộc gọi với Giang Ý, hai người vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường. Họ phải đi từ tỉnh xa biển nhất đến tận bờ biển, một hành trình dài 3.900 km. Hai người đã trò chuyện rất nhiều, có chuyện quá khứ, cũng có chuyện tương lai.

Đoàn Thanh Thâm bày tỏ rằng sau này anh muốn nghiêm túc quay một video, tìm một nơi có phong cảnh thật đẹp, quay cảnh cậu hát. Có đăng lên mạng hay không đăng cũng được, anh muốn giữ lại cho riêng mình. Lương Nguyện Tỉnh bèn nói được đó, anh muốn nghe bài gì. Đoàn Thanh Thâm lắc đầu, nói rằng chưa biết nữa.

Hai người thay phiên nhau lái xe, sau khi đi qua đoạn đường Thác - Mang trên cao tốc Hoàng - Mang*, họ lại tiếp tục đi trên quốc lộ 318* thêm vài tiếng đồng hồ, sau đó rẽ vào đường S303*, rồi lại chuyển sang cao tốc Liễu Viên - Golmud.

(*) Cao tốc Hoàng - Mang 黄芒高速 đi từ Hoàng Qua Lương (Nghi Xuyên, Diên An, Thiểm Tây) đến Mang Nhai (Hải Tây, Thanh Hải)

Quốc lộ 318 bắt đầu từ Quảng trường Nhân dân thành phố Thượng Hải, điểm cuối là cầu Hữu nghị Trung Quốc - Nepal ở thị trấn Chương Mộc, huyện Nyalam, địa khu Shigatse, khu tự trị Tây Tạng.

Tỉnh lộ 303 Tây Tạng (Tuyến S303) bắt đầu từ huyện Biru, địa khu Nagqu, Tây Tạng, và kết thúc tại huyện Baxoi, địa khu Qamdo, nối liền Quốc lộ 317 và Quốc lộ 214 theo hướng Đông - Tây. 

Lúc đi trên quốc lộ 318 khá tắc đường, xe đi ngược chiều còn nhiều hơn, những chiếc xe đều đang đi về hướng Tây Tạng. Trên con đường với phong cảnh tuyệt đẹp này, người không lái xe sẽ phụ trách chụp ảnh. Trên đường đi, ngày nào dì út của Lương Nguyện Tỉnh cũng gửi tin nhắn WeChat hỏi thăm họ đã đến đâu rồi, dặn dò họ lái xe chậm lại chú ý an toàn.

Sau bốn ngày năm đêm, họ an toàn trở về Sơn Đông. Nói cũng trùng hợp, lúc họ về đến nơi là rạng sáng, đúng lúc đường trong thành phố đang bị kiểm soát giao thông tạm thời, vòng vèo một hồi họ lại đi tới con đường ven biển.

Lần trước đi trên con đường này, hai người còn chưa thân nhau lắm. Một người lái ô tô, một người chạy xe máy. Khi đó, Đoàn Thanh Thâm đã lâu không chụp ảnh, Lương Nguyện Tỉnh còn làm người mẫu cho anh ở hầm để xe của khách sạn.

Hệ thống định vị thông báo: "Rẽ phải ở đèn giao thông tiếp theo, đi thêm 300 mét sẽ đến nơi". Lương Nguyện Tỉnh hạ cửa kính xe xuống, hỏi: "Ơ, người đứng bên đường kia có phải anh Tăng không?"

"Hình như là vậy." Đoàn Thanh Thâm bấm còi một cái, người bên đường ngẩng đầu lên, vẫy tay với họ.

Biết hôm nay họ về, Tăng Hiểu Dương vốn định hẹn ăn trưa, rồi dời sang ăn tối, cuối cùng lại đổi thành bữa khuya.

Cùng ăn còn có vài đồng nghiệp ở studio của Khương Dư, họ làm thêm giờ đến tận lúc này. Nghe nói gần đây có một phòng livestream bán hàng rất chạy, cả nhóm đều bận rộn tăng ca liên tục.

Lương Nguyện Tỉnh đói lả người. Quán ăn mở cửa đến tận 6 giờ sáng, khách vẫn còn khá đông, bàn trong sảnh đã ngồi kín hơn nửa. Cậu ngồi cạnh Đoàn Thanh Thâm, chào hỏi mọi người, nói đã để mọi người đợi lâu.

"Muốn ăn gì thì xem menu đi. Tao nhớ là Tiểu Lương thích ăn cơm trộn hải sâm đúng không?" Tăng Hiểu Dương vừa hỏi vừa gọi món, "Cho một đĩa."

"Cho hai đĩa." Đoàn Thanh Thâm dựa vào lưng ghế, uể oải nói: "Một đĩa cho Tỉnh Tỉnh nhà tao, còn lại chia cả thế giới."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK