Đoàn Thanh Thâm quả thực chưa từng chụp ảnh theo chủ đề. Trước đây, những bức ảnh anh gửi đi thi đều là ảnh đơn lẻ. Chụp 12 tấm phong cảnh thì không khó, cái khó là chọn chủ đề gì.
Kiểu sáng tác dựa trên nhiếp ảnh này khiến người ta khá đau đầu, nhưng rất nhanh sau đó, một vấn đề còn đau đầu hơn đã xuất hiện.
Sau khi xe chạy được 5 tiếng, tuyết bắt đầu rơi.
Khi còn cách trạm dừng nghỉ Jimsar* 80km, hệ thống định vị thông báo khu vực này đã ban hành cảnh báo bão tuyết cấp độ xanh. Ngay sau đó, trên điện thoại của hai người, cả ứng dụng lẫn tin nhắn đều hiện lên thông báo sắp phong tỏa đường.
(*) Jimsar (吉木萨尔) là một huyện của Châu tự trị dân tộc Hồi Xương Cát, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.
"Làm sao bây giờ?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.
Tuyết phương Bắc khô và tơi xốp, nhưng trong xe đang bật điều hòa nóng, tuyết rơi lên kính chắn gió lập tức tan ra, sau đó bị cần gạt nước gạt đi.
Tuyết vừa bắt đầu rơi, chưa tích tụ lại trên mặt đường. Đoàn Thanh Thâm xem lại tin nhắn trung tâm cảnh sát giao thông gửi tới, nói: "Có hai lựa chọn. Một là rời cao tốc tại huyện Jimsar, ở lại huyện một đêm. Hai là cứ đánh liều lái đến Burqin, bởi vì từ 0 giờ đêm nay sẽ phong tỏa đường."
Hành trình của họ mới đi được một nửa. Lái xe đường dài luôn tiềm ẩn những bất ngờ, dù là thời tiết hay gì đi chăng nữa. Lương Nguyện Tỉnh nắm chặt vô lăng, lông mày cậu hơi nhíu lại, bắt đầu đắn đo.
"Đưa tôi chai nước trước đã." Lương Nguyện Tỉnh nói.
Đoàn Thanh Thâm vặn mở chai nước đưa cho cậu: "Tóm lại đến trạm dừng nghỉ Jimsar thì dừng lại, sau đó để tôi lái."
"Ừm."
Lương Nguyện Tỉnh đã lái xe liên tục gần 6 tiếng đồng hồ. Nếu là trời quang mây tạnh thì 6 tiếng lái xe cũng chẳng sao, nhưng sau khi họ rời Hami được 200km, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, cộng thêm gió lớn cuốn theo cát bụi, khiến bầu trời lúc 11 giờ trưa trông cứ âm u như sắp tối.
Lái xe trong điều kiện tầm nhìn kém quả là một việc rất hao tâm tổn sức, may mà vào mùa này trên đường cũng không có mấy chiếc xe.
Lương Nguyện Tỉnh đi theo chỉ dẫn của định vị vào trạm dừng nghỉ. Lúc đổ xăng nhân viên hỏi bọn họ đi đâu, Lương Nguyện Tỉnh nói đến Burqin. Nghe vậy, người nhân viên thở dài và nói, tuyết sẽ càng lúc càng lớn đấy.
Lương Nguyện Tỉnh không nói gì thêm, nhân lúc đổ xăng cậu vào cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn, thức ăn tự hâm nóng và nước uống.
Hành trình phía trước bắt đầu trở nên bất định. Sau khi đổ xăng xong, ở khu vực đỗ xe, Đoàn Thanh Thâm lại sắp xếp đồ đạc trong cốp xe một lần nữa. Lều gấp được để sang một bên, thùng quần áo để ra ngoài, nước uống và thức ăn để ở giữa. Các dụng cụ tự cứu như xẻng đào và tấm ván chống lầy được để ở ngoài cùng.
Tiếp đó, Đoàn Thanh Thâm lấy hai cái cưa ra, đặt lên ghế sau. Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, anh không nói nhiều lời mà đóng cốp xe lại: "Lên xe đi."
Lương Nguyện Tỉnh vừa chạm tay vào tay nắm cửa xe, thì phía sau bên cạnh vang lên một giọng nói sang sảng: "Hai anh bạn!"
Đoàn Thanh Thâm nhìn sang, là một người đàn ông trung niên mập mạp đang cười toe toét đi về phía bọn họ. Đến gần mới thấy ông chú này đeo một chiếc máy ảnh trên cổ.
"À... chào chú?" Lương Nguyện Tỉnh thăm dò hỏi, "Có việc gì vậy chú?"
Ông chú cười tủm tỉm nói: "Không không, vừa nãy nghe thấy hai cậu cũng đi đến Burqin. Bọn chú cũng thế, này, nhà chú đi ba người."
Đoàn Thanh Thâm đi vòng qua bên ghế phụ, đứng cạnh Lương Nguyện Tỉnh, hỏi: "Thế chú tìm chúng cháu là để...?"
"À!" Ông chú nói, "Đêm nay sẽ phong tỏa đường, mọi người đều không đến được Burqin. Nhưng sau khi rẽ vào cao tốc Ngũ Đại*, vì hôm nay họ phong tỏa đường cho nên có thể đi đường vòng vào khu thắng cảnh Ngũ Thải Thành*."
(*) Cao tốc Ngũ Đại đi từ thị trấn Ngũ Thải Loan (huyện Jimsar, Châu tự trị dân tộc Hồi Xương Cát, Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương) đến núi Đại Hoàng (Cam Túc).
Ngũ Thải Thành (五彩城) nằm cách phía Bắc huyện Phú Uẩn (Altay, Tân Cương) khoảng 280km, độ cao so với mực nước biển khoảng 650m.
Lương Nguyện Tỉnh thấy khó hiểu, không biết lời ông chú này có ý gì. Đoàn Thanh Thâm thì sau một lúc suy nghĩ đã hiểu ra, anh bước lên nửa bước, nói: "Ngũ Thải Thành đã đóng cửa từ lâu rồi."
"Đúng vậy!" Ông chú ra vẻ đương nhiên, "Chính vì nó đóng cửa. Này, hai cậu cũng là tự lái xe đến đây, đường xa như vậy, hôm nay cũng không đến được Burqin. Người ta chắc chắn sẽ phong tỏa đường trước thời hạn, chi bằng chúng ta cùng nhau đến Ngũ Thải Thành thử xem. Nhìn này, chú cũng đi chụp ảnh đây. Ý chú là, người đông sức mạnh lớn, mình hợp tác, pháp luật cũng không nỡ trách tội đám đông."
Đoàn Thanh Thâm không cần suy nghĩ: "Không được."
"Đừng thế mà!" Ông chú xua tay, "Ấy, ý chú không phải vậy. Chỉ là chú nghĩ nếu đi chung thì có gì còn giúp đỡ lẫn nhau, đúng không nào?"
"Thật sự không được ạ." Đoàn Thanh Thâm vươn tay qua Lương Nguyện Tỉnh, mở cửa ghế phụ, nói: "Bọn cháu phải lên đường rồi, xin lỗi chú, bọn cháu đi trước. Tỉnh Tỉnh, lên xe."
Anh gần như "nhét" Lương Nguyện Tỉnh vào ghế phụ, sau đó đóng cửa lại, vòng qua đầu xe để lên ghế lái.
Việc đầu tiên sau khi vào xe là khóa chốt cửa. Cả hai thắt dây an toàn, Lương Nguyện Tỉnh nhìn người đàn ông trung niên qua kính chiếu hậu, nói: "Ông ấy vẫn còn đứng đó kìa."
"Kệ ông ta đi." Đoàn Thanh Thâm khởi động xe, cũng nhìn qua kính chiếu hậu, "Tôi hiểu ý ông ta. Hôm nay đường cao tốc bị phong tỏa, cảnh sát giao thông không đủ người, bên Ngũ Thải Thành chắc chắn không có ai tuần tra."
"Không thể đến đó sao?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.
"Theo tôi nhớ, khu thắng cảnh đó đã đóng cửa nhiều năm rồi." Đoàn Thanh Thâm xoay vô lăng lái xe ra ngoài, bật cần gạt nước và hệ thống sưởi kính chắn gió, "Vì mục đích bảo vệ sinh thái. Bên trong đó là địa mạo Yardang* nhiều màu sắc tự nhiên, có rất nhiều động vật hoang dã, còn có cả khoáng sản. Nhưng vẫn có người lẻn vào, thậm chí có người còn viết hướng dẫn trên mạng dạy người khác cách lén lút lái xe vào trong."
(*) Địa mạo Yardang được hình thành do gió và mưa làm bào mòn phần mềm bề mặt trái đất, tạo ra mảng địa hình như điêu khắc trên sa mạc.
"Vãi." Lương Nguyện Tỉnh bĩu môi, "May mà vừa rồi tôi không hứng lên buột miệng nói người khác đi được thì mình cũng đi được."
Đoàn Thanh Thâm mỉm cười: "Em nghĩ gì vậy, chỗ đó thuộc sa mạc Gurbantunggut*, chỉ có một con đường duy nhất chạy xuyên qua sa mạc. Có muốn đi cũng chẳng có đường mà đi đâu."
(*) Sa mạc Gurbantunggut (古尔班通古特) chiếm một phần lớn lưu vực Dzungarian ở Bắc Tân Cương, Trung Quốc.
Bỗng nhiên, khi nhắc đến đường xuyên sa mạc, hai người đồng thời im bặt một cách ăn ý.
Đó là sự im lặng đầy ẩn ý, Lương Nguyện Tỉnh thử hỏi: "Hay là, chủ đề bộ ảnh này của chúng ta sẽ là... đường xuyên sa mạc?"
Nói xong, cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm tuyết bay đầy trời, rồi bổ sung: "Hay là, con đường trong tuyết?"
Đoàn Thanh Thâm cũng nghĩ y hệt. Đôi khi, cảm hứng bất chợt lại đến như vậy—nó vốn dĩ đã luôn ở ngay trước mắt.
Anh cũng hơi kích động, khẽ nuốt nước bọt: "Chỉ cần "Con đường" là đủ rồi. Từ cao tốc Ngũ Đại xuống quốc lộ, 12 bức ảnh xuyên qua sa mạc đến Altay."
Lương Nguyện Tỉnh cố nén nhịp tim đang đập dồn dập, cậu dùng giọng nói bình tĩnh hết mức có thể: "Vậy... vậy chúng ta có thể dùng drone không?"
"Xem tốc độ gió đã, nếu bay được thì bay."
Khoảnh khắc ấy, Lương Nguyện Tỉnh lại ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài từ kính chắn gió phía trước. Cậu chợt nhận ra rằng, cách con người nhìn nhận thế giới có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt. Cậu bỗng cảm thấy phía trước kính chắn gió của xe biến thành giao diện trò chơi khám phá, có lẽ cái mà người ta gọi là Trái Đất Online chính là thế này. Từ giờ trở đi, nhấn phím bất kỳ để bắt đầu.
Ba tiếng sau, họ rời khỏi đường cao tốc, lái xe vào quốc lộ.
Quốc lộ 216 được mở rộng đến ngày nay, nếu men theo nó từ Bắc xuống Nam, có thể đi từ Altay của Tân Cương đến tận cửa khẩu Cát Long*. Tuyến đường đi qua dãy Himalaya, cao nguyên Ngari*, cao nguyên Khương Đường*, và sa mạc Taklamakan*.
(*) Cửa khẩu Cát Long (吉隆口岸) nằm ở biên giới giữa Trung Quốc và Nepal, thuộc huyện Nyalam, địa khu Shigatse, khu tự trị Tây Tạng.
Cao nguyên Ngari (阿里高原) nằm ở biên giới Tây Nam Trung Quốc, phía Tây Khu tự trị Tây Tạng, Tây Nam cao nguyên Thanh Tạng.
Cao nguyên Khương Đường (羌塘高原) là một phần của Cao nguyên Thanh Tạng đồng thời cũng là khu vực hồ lớn thứ 2 của Trung Quốc, khu vực hồ nội địa có độ cao lớn nhất thế giới.
Sa mạc Taklamakan (塔克拉瑪干沙漠) là một sa mạc tại Trung Á, trong khu vực thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Vị trí của nó nằm bên trong bồn địa Tarim ở Nam Tân Cương.
Vượt đường trong bão tuyết mang đến cảm giác như đang chạy trốn ngày tận thế. Cảnh báo thời tiết cứ liên tục hiện lên những dòng thông báo mới về bão tuyết, biển báo ven đường "Đoạn đường có gió tuyết, giảm tốc độ" đứng lặng lẽ nhìn họ lướt qua.
Lương Nguyện Tỉnh vừa căng thẳng vừa phấn khích. Đây chính là khung cảnh cậu từng hình dung về những cánh đồng tuyết trắng hoang vu ở bồn địa Junggar*. Nhưng nói không sợ là nói dối. Chỉ có hai người họ trong một chiếc xe, mạng internet không ổn định, tín hiệu yếu, mà trong điều kiện thời tiết cực đoan, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
(*) Bồn địa Junggar (准噶尔盆地) là một trong những bồn địa trầm tích lớn nhất ở Tây Bắc Trung Quốc .
Khi định vị hiển thị "Mạng yếu, đã chuyển sang chế độ ngoại tuyến", Lương Nguyện Tỉnh nhìn người ngồi ghế lái, hỏi: "Bao giờ chúng ta xuống xe?"
"Chờ thêm chút nữa." Đoàn Thanh Thâm đáp.
Vẫn chưa phải lúc. Xung quanh vẫn còn nhà cửa, chưa đến khu vực hoang vu nhất. Trong chuyến đi này, Đoàn Thanh Thâm mơ hồ tìm lại được cảm giác của những ngày đầu đi chụp phong cảnh, thậm chí anh có hơi điên cuồng. Từng có nhiếp ảnh gia đặt ra một câu hỏi: Khi bạn đối mặt với trận tuyết lở đáng sợ nhất, bạn sẽ quay đầu bỏ chạy hay giơ máy ảnh lên?
Đoàn Thanh Thâm không chắc chắn, bởi anh biết rõ bản thân vốn là một người có phần điên rồ. Và anh tin rằng Lương Nguyện Tỉnh cũng không chắc chắn, bởi vì sự điên rồ của cậu nhóc này cũng không thua kém gì anh. Lúc này, Lương Nguyện Tỉnh đã lấy áo khoác phao từ ghế sau ra.
Gần đến nơi rồi, Đoàn Thanh Thâm từ từ giảm tốc độ. Phanh trên đường đóng băng phải thật nhẹ nhàng, bởi trong thời tiết thế này, nếu xảy ra sự cố thì cứu hộ sẽ rất khó khăn. Lương Nguyện Tỉnh im lặng đưa áo khoác phao của mình cho anh: "Mặc vào rồi hãy xuống xe, lấy máy ảnh nào đây?"
"Nikon đi. Trời kiểu này chỉ có nó chịu nổi. Hai cái kia chắc bị đóng băng hết rồi."
"Được."
Ngoài cửa xe, khung cảnh chỉ toàn một màu trắng xóa, không phân biệt được ngày hay đêm. Lương Nguyện Tỉnh mở cửa bước xuống, chân cậu giẫm lên mặt đất, tuyết tích tụ đã ngập đến mắt cá chân cậu. Đây là lần đầu tiên cậu giẫm lên lớp tuyết dày như vậy. Ngẩng đầu lên, tuyết bay mù mịt, không khí lạnh buốt nơi vùng đất rộng mênh mông tràn vào phổi. Đây chính là lời chào đầu tiên mà Bắc Tân Cương dành cho những kẻ tới từ phương xa: "Mới chỉ là đầu đông thôi".
Đoàn Thanh Thâm đi đến bên cạnh cậu: "Đứng ngẩn ra làm gì thế?"
"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại, "Tuyết rơi lớn quá."
"Dọc đường chẳng phải tuyết cũng rơi lớn thế này sao."
"Không giống." Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu, không biết phải diễn tả thế nào, cậu lắp bắp nói: "Trước đó, trước đó không xuống xe, không bị dính tuyết."
Đoàn Thanh Thâm bật cười, anh đưa tay phủi tuyết trên tóc cậu, hỏi: "Em chụp hay để tôi chụp?"
"Anh chụp đi." Lương Nguyện Tỉnh đưa máy ảnh cho anh, "Tôi còn chưa kịp quen với cái lạnh này."
Đoàn Thanh Thâm nhận lấy máy ảnh, đặt túi đựng chân máy trên vai xuống, lấy chân máy ra dựng lên. Anh chỉ kéo chân máy lên độ cao thấp nhất, rồi lấy ống kính tele ra, cố định ống kính và chân máy, thiết lập bố cục theo chiều dọc.
Những bông tuyết bay tán loạn trở thành tiền cảnh tự nhiên nhất, gió cuốn tuyết bay trên mặt đường. Đoàn Thanh Thâm dùng tốc độ màn trập chậm, 1/10 giây, để cho những bông tuyết đang múa lượn trở nên mờ ảo, còn con đường tĩnh lặng thì trở nên rõ nét.
Đó là bức ảnh đầu tiên.
Bức thứ hai, Lương Nguyện Tỉnh muốn chụp từ bên lề đường quốc lộ, bởi vì đoạn đường này xuyên qua khu bảo tồn núi Karamaili, hai bên đều có hàng rào thép gai ngăn người ta đi vào.
Thế là Đoàn Thanh Thâm giúp cậu nâng chân máy ảnh lên cao. Hai người không nói chuyện nhiều, một là vì gió thổi mạnh dễ bị sặc, hai là vì tốc độ gió lớn như vậy thì nói cũng không nghe rõ. Lương Nguyện Tỉnh phải ghé sát vào tai anh để nói: "Anh hạ hai cửa sổ sau xe xuống đi, tôi muốn bức ảnh nhìn xuyên qua khung cửa sổ tạo hiệu ứng xa gần."
"Được."
Đoàn Thanh Thâm quay lại ghế lái, xe vẫn chưa tắt máy. Anh hạ cửa sổ ghế sau xuống thấp nhất. Do gió lớn, Lương Nguyện Tỉnh phải giữ chặt chân máy khi nhấn nút chụp. Sau vài bức chụp liên tiếp, cậu thu chân máy lại rồi trở vào trong xe.
Lúc nãy mở cửa sổ, gió tuyết thổi xuyên qua khoang xe đã cuốn đi chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại. Hệ thống sưởi được bật lên ở mức cao nhất, sưởi ấm hai con người đang run lẩy bẩy.
"May, may mà mua, Nikon..." Lương Nguyện Tỉnh nói bằng giọng run run, "Nếu mà... là Leica, có khi đã bị mờ rồi."
"Không đến mức đó đâu. Thường phải dưới âm 20 độ mới bị như vậy." Đoàn Thanh Thâm ho một tiếng, "Em ổn chứ? Khớp ngón tay có đau không?"
"Không đau." Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu, "Còn anh thì sao?"
Anh không ngờ Lương Nguyện Tỉnh lại hỏi ngược lại mình, cũng lắc đầu: "Tôi không sao."
"Vậy đi thôi."
May mắn thay, hệ thống sưởi trong xe hoạt động tốt, chẳng mấy chốc cả hai đã ấm lên. Lương Nguyện Tỉnh ngồi ghế phụ xem hai bức ảnh kia. Ảnh chưa qua chỉnh sửa mà đã có cảm giác đậm chất chuyện kể, tông màu xám trắng tổng thể khiến bức ảnh trông lạnh lẽo hơn cả cảnh thực. Còn bức thứ hai do cậu tự chụp, lại có cảm giác phân tầng rõ rệt. Lưới sắt sau cửa sổ xe, khu bảo tồn phía sau lưới sắt.
Cậu thở ra một hơi, nghĩ rằng đây quả là một khởi đầu tốt đẹp, rồi mỉm cười nói: "Cảm giác bức này khỏi cần chỉnh sửa luôn, cắt cũng chẳng cần cắt."
"Thế à?" Đoàn Thanh Thâm không xem kỹ ảnh, "Đỉnh vậy sao, thầy Lương."
"Muốn học không? Tôi dạy cho nè~" Lương Nguyện Tỉnh cười tủm tỉm nói.
"Được thôi."
Sau khi lái thêm khoảng một tiếng nữa, họ đến gần khu thắng cảnh Ngũ Thải Thành mà ông chú ở trạm xăng đã nói. Và mọi việc xảy ra đúng như lời ông chú đó, cảnh sát giao thông đã phong tỏa đường cao tốc, nhân lực của họ quả thực không đủ, nên đã phong tỏa cao tốc trước rồi mới đến quốc lộ.
Tín hiệu điện thoại chập chờn lúc có lúc không, nhưng vẫn nhận được tin nhắn thông báo phong tỏa đường, yêu cầu các phương tiện đang lưu thông trên đường rời khỏi đường và tìm nơi trú ngụ tại các thị trấn lân cận, chờ bão tuyết kết thúc.
"Xem ra hôm nay đúng là không thể đến được Burqin rồi." Lương Nguyện Tỉnh tắt màn hình điện thoại, nói: "Chúng ta xuống ở lối ra kế tiếp đi, tìm chỗ nghỉ qua đêm, ngày mai xem tình hình rồi tính... Anh Thâm! Kia là cái gì vậy!"
"Cái gì?" Đoàn Thanh Thâm đang lái xe, anh không thể nhìn theo hướng cậu chỉ, bèn giảm tốc độ, "Thấy gì thế?"
Lương Nguyện Tỉnh hạ luôn cửa kính xe xuống, dùng camera điện thoại phóng to, rồi lại phóng to hơn nữa. Cậu kinh ngạc thốt lên: "Cừu!"
"Muốn chụp không?" Đoàn Thanh Thâm đạp phanh, "Muốn chụp thì tôi lái qua đó."
"Muốn!" Lương Nguyện Tỉnh đón gió tuyết thổi qua cửa sổ, "Hình như là... loài cừu có sừng cong xuống dưới là gì nhỉ... cừu Argali, hình như là cừu Argali!"
(*) Cừu Argali:
Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, anh tìm một con dốc bên đường quốc lộ rồi lái xuống: "Đuổi theo rồi đấy, đóng cửa sổ lại đi."
Đó là vài con cừu Argali đang đứng giữa gió tuyết, có con lớn con nhỏ, chúng dường như đang gặm cỏ dưới lớp tuyết. Loài cừu này thường sẽ di cư vào mùa hè và mùa đông, không biết vì sao họ lại tình cờ gặp được chúng ở đây.
Lương Nguyện Tỉnh vội vàng lắp ống kính, luống cuống suýt chút nữa thì không gắn được. Cậu đang dùng chiếc Hasselblad của Đoàn Thanh Thâm, chiếc máy ảnh này có khả năng xử lý lỗi hình ảnh tốt hơn.
"Chờ đã..." Khi xe còn cách đàn cừu vài trăm mét, Đoàn Thanh Thâm chợt nhận thấy có điều bất thường.
"Sao vậy?"
"Có xe." Đoàn Thanh Thâm nhìn chăm chú về phía xa hơn, "Chiếc xe đó có vẻ không ổn."
Lương Nguyện Tỉnh nhớ tới lời anh từng nói, ở vùng hoang vu điều đáng sợ nhất chính là con người. Người sống lâu trong thành phố hiếm khi gặp phải tình huống này, Lương Nguyện Tỉnh cố trấn tĩnh lại, cậu nhìn máy ảnh, rồi lại nhìn camera hành trình trên xe, lúc này vậy mà vẫn có thể nói đùa: "Nếu lát nữa chúng ta chụp được ảnh tội phạm săn trộm, chắc là sẽ không được đăng lên tạp chí địa lý mà là lên bản tin xã hội nhỉ?"
"Em nói đúng đấy." Đoàn Thanh Thâm đáp.
Nếu quay đầu rời đi ngay bây giờ, họ vẫn còn kịp tránh xa rắc rối, nhưng Đoàn Thanh Thâm không làm vậy. Anh đạp phanh, chiếc xe cứ thế đứng yên giữa vùng hoang vu. Lương Nguyện Tỉnh cũng không thúc giục anh, cậu nghĩ giống như Đoàn Thanh Thâm... Lỡ như thật sự là bọn săn trộm, vậy bọn họ có nên... nói sao nhỉ, bảo vệ động vật quý hiếm? Liệu như thế có khiến chính mình gặp nguy hiểm không? Bọn chúng có súng không?
Gần như có thể chắc chắn đó là nhóm săn trộm rồi. Hướng mà chiếc xe kia đến vốn không có đường cái, và rõ ràng lúc này đối phương cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của hai người.
"Anh Thâm." Lương Nguyện Tỉnh bỗng nhiên nắm lấy cánh tay anh, "Bọn họ... bọn họ đang cầm lưới sao?"
Từ xa, họ nhìn thấy ba người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đó. Hai người giăng một tấm lưới, người còn lại cầm thứ gì đó trông như là súng gây mê.
Bị cậu nắm tay như vậy, những ý nghĩ do dự trong đầu Đoàn Thanh Thâm ngay lập tức như chiếc bập bênh chạm đất. Anh nhả phanh, đạp ga phóng xe lao tới, đồng thời nhấn còi inh ỏi.
Tiếng động chói tai đột ngột khiến lũ chim gần đó bay tán loạn, những con cừu Argali cũng giật mình bỏ chạy.
Ba tên săn trộm hoàn toàn không ngờ chiếc xe này lại xen vào chuyện của bọn chúng. Con mồi ngay trước mắt đã chạy mất, nên bọn chúng lựa chọn trả thù thay vì tiếp tục đuổi theo lũ cừu.
"Bọn chúng lên xe rồi." Lương Nguyện Tỉnh nói.
"Ngồi chắc vào." Đoàn Thanh Thâm mừng thầm vì trước khi đến đây đã thay lốp xe địa hình tốt nhất ở tiệm sửa xe kia, đồng thời anh cũng hoàn toàn chắc chắn đối phương là bọn săn trộm: Chiếc xe của chúng được độ chế bất hợp pháp với bánh xích, gầm xe nâng rất cao vượt xa tiêu chuẩn đường bộ, hơn nữa biển số xe cũng bị che kín.
Anh nhanh chóng đánh lái, tiếp tục đạp ga. Khả năng vượt địa hình của chiếc xe Jeep này là số một, bánh xe hất tung lớp tuyết dày, chiếc xe màu đen nhanh chóng quay đầu trên nền tuyết trắng xóa.
Phải chạy thôi. Những kẻ này không có ý tốt.
Đột nhiên, Đoàn Thanh Thâm bật cười.
Anh vừa cười, Lương Nguyện Tỉnh lập tức ngớ người: "Anh còn cười được à?"
"Không." Đoàn Thanh Thâm lái xe về phía đường cái, "Tôi chỉ chợt nhớ ra em từng nói... cái gì nhỉ, Jetta trắng, Santana đen."
"Cốp xe đầy súng á?" Lương Nguyện Tỉnh nối lời, vẻ mặt không thể tin nổi, "Anh, anh Thâm, sao lúc này anh lại liên tưởng đến chuyện kinh khủng vậy?"
"Tôi cũng không biết."
Hóa ra anh là người có suy nghĩ điên rồ đến vậy sao... Lương Nguyện Tỉnh thầm đánh giá lại anh. Trong lúc đó, qua gương chiếu hậu, cậu thấy chiếc xe độ kia đang đuổi theo ngày càng gần.
Bánh xích trên loại đường tuyết phủ này chạy nhanh hơn bánh tuyết của họ rất nhiều. Khi chiếc xe độ phía sau áp sát, Lương Nguyện Tỉnh thật sự hoảng sợ. Cậu đặt máy ảnh xuống chân, sau đó quay người ra ghế sau lấy cưa máy. Lúc cậu chuẩn bị tháo dây an toàn, Đoàn Thanh Thâm lạnh lùng nói: "Đừng xuống xe."
"Xin lỗi, tôi không nên đòi đến chụp con cừu này." Lương Nguyện Tỉnh vội vàng xin lỗi anh, "Nếu không thì chúng ta đã không..."
"Lương Nguyện Tỉnh." Đoàn Thanh Thâm quát lên ngăn cậu lại, "Nếu muốn trách thì trách tôi đã bấm còi, đừng xuống xe."
Chiếc xe kia tông thẳng vào đuôi xe họ, sau đó——
RẦM!!
Ngay lập tức, Đoàn Thanh Thâm nhìn thấy trên bảng điều khiển báo động áp suất lốp sau bên trái sáng lên, anh nhận ra vật nhọn trên bánh xích của đối phương đã đâm thủng lốp xe anh. Cả chiếc xe nghiêng sang trái, bị sa lầy, không thể chạy thoát được nữa.
"Đừng xuống xe." Anh nhấn mạnh lần cuối, không hy vọng gì mà ấn nút cầu cứu khẩn cấp SOS trong xe. Sau đó, anh với lấy chiếc cưa ở ghế sau, tháo dây an toàn, mở cửa nhảy xuống.
Lương Nguyện Tỉnh tất nhiên sẽ không nghe lời anh. Cậu mang theo chiếc cưa điện và chân máy ảnh xuống xe.
Nhóm săn trộm không ngờ hai người thành phố này lại dám xuống xe đối đầu. Nhất là khi nghe thấy tiếng cưa máy gầm rú vang lên, một trong ba tên kia đã hơi chùn bước.
Thế là Đoàn Thanh Thâm túm lấy cổ áo của một tên, tung một cú đá cao rồi xoay người, giơ cưa thẳng vào mặt hắn. Tên kia hiển nhiên cũng không phải dạng vừa, hắn ta rút dao lọc xương từ bên hông ra nghênh chiến.
"Xoẹt" một tiếng, Đoàn Thanh Thâm cướp được dao của đối phương. Hắn ta lùi về sau, áo khoác phao bị rạch toạc, lông vũ bay tứ tung, hòa lẫn vào tuyết trắng.
Phía bên kia, Lương Nguyện Tỉnh đang giằng co với một tên khác thì phát hiện kẻ thứ ba đã leo lên xe, đang lùi lại. Cậu bèn hét lên: "Anh Thâm! Xe!"
—— Tên đó định lái xe tông tới.
Đoàn Thanh Thâm đã quật ngã được tên trước mặt. Anh cúi xuống, bổ thêm một cú đấm vào sống mũi hắn, rồi dùng răng cắn lấy cán dao, kéo lê cơ thể dưới đất của hắn ta về phía chiếc xe đang lao tới.
Anh quả thực rất liều lĩnh, trong khoảnh khắc đó, giải pháp anh nghĩ ra là, mày muốn đâm tao thì cán chết đồng bọn của mày trước đã.
Thấy vậy, Lương Nguyện Tỉnh sững người. Cậu đang quỳ một gối trên tuyết, đầu gối ghì chặt một tên, chân máy ảnh chĩa vào gáy hắn, ép mặt hắn vùi xuống tuyết.
Tuy nhiên, chính trong khoảnh khắc ngây người đó, tên kia đã tìm thấy cơ hội vùng vẫy bò dậy, lồm cồm leo lên xe. Hai tay Đoàn Thanh Thâm kéo lê tên săn trộm vừa bị đánh bầm dập, cứ thế đứng chắn trước đầu xe bọn họ. Anh thở d.ốc, làn khói trắng phả ra từ kẽ môi nơi đang cắn chặt con dao.
Đến lúc này, tất cả những chuyện này đã vượt xa tưởng tượng của Lương Nguyện Tỉnh về vùng đất hoang vu.
Ở nơi không người, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Lương Nguyện Tỉnh chậm chạp đứng dậy, vẫn lạnh, rất lạnh, cậu bắt đầu run rẩy. Lẽ ra, khi cảnh sát giao thông chuẩn bị phong tỏa đường, họ không nên rời khỏi đường cao tốc. Đã rời cao tốc thì không nên dừng xe trên quốc lộ. Không nên tò mò, và càng không nên làm bất cứ điều gì vượt quá khả năng của bản thân.
Đoàn Thanh Thâm cứ như vậy dùng hai tay nắm lấy phần áo khoác trên vai tên săn trộm, lôi hắn ta đến ngang đùi mình, bình tĩnh đứng đó, mặc kệ có bị đâm thì cũng cứ bị đâm.
Anh không biết những người này có quan hệ gì với nhau, loại săn trộm này đa phần là theo kiểu gia đình, có thể là cha con hoặc anh em. Tóm lại là chiếc xe kia đã dừng lại, đỗ trong tuyết.
Trong lúc bọn chúng chần chừ, Đoàn Thanh Thâm lôi kẻ trong tay mình đi, kéo lê trên mặt tuyết, kéo đến bên cạnh xe của bọn chúng. Lương Nguyện Tỉnh không biết anh định làm gì, nhưng cậu vẫn đi theo, đồng thời lấy con dao lọc xương mà anh vẫn ngậm trong miệng ra, đó là con dao chuyên dùng để tách sừng cừu.
Đoàn Thanh Thâm đổi sang túm lấy cổ áo người kia, sau đó——
"Rầm!" Anh đập đầu kẻ đó vào cửa kính xe bên lái. Người lái xe bên trong vội vàng hạ cửa kính xuống, dùng tiếng phổ thông ngọng nghịu hỏi: "Các người muốn làm gì!"
Đoàn Thanh Thâm lạnh lùng nói: "Xuống xe, đẩy xe tôi ra."
"Là các người xen vào chuyện người khác trước! Nếu các người không xen vào, chúng tôi làm sao mà..."
Đoàn Thanh Thâm không đáp, anh tiếp tục túm lấy người trong tay, lại đập đầu hắn ta vào cửa xe: "Đi."
"Đừng đập nữa!!" Người bên trong hét lên, "Tôi đi tôi đi!!"
Răng Lương Nguyện Tỉnh va lập cập vào nhau, trong đầu cậu chỉ quanh quẩn một câu nói của Đoàn Thanh Thâm, vùng hoang vu không có sự bảo vệ của pháp luật. Ở đây không có camera giám sát, đường sá đóng băng, hoàn toàn bị cô lập.
Hai người trong xe thật sự bước xuống, vừa lẩm bẩm bằng tiếng địa phương vừa đi về phía chiếc Jeep. Bánh sau bị sa lầy trong tuyết, hai người họ cũng chẳng biết làm thế nào.
"Tỉnh Tỉnh, trong cốp xe có xẻng, bảo họ đào đi."
"Ừ..."
Đoàn Thanh Thâm vẫn giữ chặt người trong tay, anh kéo lê hắn ta suốt quãng đường, đi về phía chiếc Jeep. Người này có vẻ là người lớn tuổi, gầy gò, có lẽ là bậc cha chú trong nhóm. Hai người kia ngồi xổm xuống xúc tuyết xung quanh bánh sau, cố tạo ra một con dốc thoải để chiếc xe có thể chạy lên được. Ít nhất có thể lái lên đường cái rồi thay lốp.
Tình thế thay đổi dễ dàng như vậy, cảnh tượng kỳ quái khiến Lương Nguyện Tỉnh hơi muốn bật cười.
"Gần, gần xong rồi..." Hai người kia xúc tuyết xong thì đứng dậy, cảnh giác nói: "Trả... trả ba tôi lại đây, phải... phải giữ chữ tín."
Họ thực sự không có khả năng áp giải mấy tên săn trộm này đến đồn cảnh sát. Cả hai đã kiệt sức, trời quá lạnh, cơ thể lại còn bị thương.
Thế nhưng, ngay khi Đoàn Thanh Thâm đang suy nghĩ xem làm thế nào để đề phòng bọn chúng sẽ không quay lại chơi xấu, thậm chí anh còn nghĩ đến việc có nên mang theo người đàn ông này lên xe, lái xe lên đường cái rồi ném hắn ta xuống một cách tàn bạo như vậy hay không, thì...
Lại có một chiếc xe khác chạy đến.
Vừa bấm còi inh ỏi vừa nhấp nháy đèn pha chạy đến!
Mấy người đều sững sờ, lúc này mà xuất hiện thế lực thứ ba thì quả thật sẽ khiến tình hình trở nên phức tạp. Nhưng rất nhanh, Lương Nguyện Tỉnh nhận ra chiếc xe đó: "Là ông chú ở trạm xăng!"
Hóa ra là xe của người đàn ông trung niên đã mời họ cùng đi tới Ngũ Thải Thành.
Nhân lúc hai người đang ngạc nhiên, hai tên săn trộm lao tới húc Đoàn Thanh Thâm sang một bên, kéo lấy người đàn ông trung niên rồi chạy về phía chiếc xe, nhanh chóng lên xe phóng đi.
"Quả nhiên là vậy." Người bước xuống từ ghế lái đúng là ông chú ở trạm xăng. Ông ta xoa tay, nói: "Lúc trước ở đoạn đường sắt tôi đã nhìn thấy chiếc xe độ này rồi, nó đi thẳng qua đường ray, tôi thấy không ổn nên đuổi theo xem sao, quả nhiên là bọn săn trộm!"
Đoàn Thanh Thâm vẫn giữ vẻ cảnh giác, anh kéo Lương Nguyện Tỉnh lại gần: "Chú bám theo chúng tôi nãy giờ à?"
"Không phải, không phải." Ông chú vội đáp: "Đi về hướng này chỉ có hai con đường. Tôi lo các cậu sẽ gặp phải bọn chúng. Vợ tôi bảo đi đường dưới xem sao, nếu không gặp thì thôi, gặp thì còn có thể giúp một tay. Chúng tôi thường đến đây, quen thuộc hơn các cậu nhiều. Bọn săn trộm ở đây chuyên chọn lúc gió to tuyết lớn đường bị phong tỏa để hành động. Năm nay đã bắt được một nhóm rồi, bọn chúng săn trộm mấy chục con linh dương bướu giáp, còn làm người ta bị thương nữa."
"Lên xe đi." Đoàn Thanh Thâm thật sự không còn tâm trí đâu mà phân biệt lời ông chú nói có bao nhiêu phần thật giả. Bây giờ anh không tin ai cả, nên đẩy nhẹ Lương Nguyện Tỉnh một cái, "Đi thôi."
"Cậu đừng căng thẳng." Ông chú khuyên nhủ.
"Chú cũng về xe của mình đi." Đoàn Thanh Thâm chỉ vào chiếc SUV phía sau, "Tôi cần thay lốp dự phòng, làm ơn lái xe đi."
"Được, được..." Người đàn ông trung niên giơ hai tay lên, mím môi, "Cần tôi giúp kéo xe không?"
"Không cần." Đoàn Thanh Thâm đáp.
"Đồn cảnh sát gần nhất ở Chakurtu, hai người cứ đến đó trước để ổn định lại, sửa xe, xử lý vết thương."
"Làm ơn lên xe đi." Đoàn Thanh Thâm lặp lại yêu cầu, "Và lái xe đi chỗ khác."
"Được, được, được."
Trạng thái của Đoàn Thanh Thâm lúc này quá căng thẳng, đến mức Lương Nguyện Tỉnh cũng cảm thấy sợ. Vậy nên cậu chọn cách nghe lời anh, ngoan ngoãn quay về xe, nhưng không thắt dây an toàn mà sẵn sàng nhảy xuống xe bất cứ lúc nào.
Đoàn Thanh Thâm bình tĩnh lấy kích thủy lực và lốp dự phòng từ cốp xe ra, bắt đầu thay lốp.
Anh làm việc nhanh gọn, lốp cũ thay ra tạm thời bỏ lại ở đây vì lốp tuyết quá lớn, mà lốp dự phòng thì lại nhỏ hơn lốp thường một chút nên không thể nhét vừa lốp tuyết vào khoang chứa lốp dự phòng. Đoàn Thanh Thâm đã kích hoạt SOS trên xe tại tọa độ này, sau đó họ có thể gọi cứu hộ đến dọn lốp hỏng.
Thay lốp xong trong vòng mười lăm phút, khi anh ngồi lại vào xe, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía Lương Nguyện Tỉnh.
"Đợi tôi một chút, tôi đi lấy cồn i-ốt." Đoàn Thanh Thâm nói.
Lương Nguyện Tỉnh giữ tay anh lại, từ từ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, dính đầy dầu mỡ vừa thay lốp xe của anh: "Không sao đâu, anh Thâm, anh ngồi xuống sưởi ấm đi. Rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Được." Đoàn Thanh Thâm gật đầu.
"Nhắm mắt lại đi." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Nhắm mắt lại một lát, em đang nắm tay anh đây."
Đoàn Thanh Thâm nhìn khuôn mặt cậu, nói: "Em đánh nhau cũng khá đấy chứ."
"Tất nhiên rồi. Lúc không hát ở quán bar thì em làm bảo vệ mà."
Đoàn Thanh Thâm khẽ cười.
"Nhắm mắt lại." Lương Nguyện Tỉnh nhắc lại lần nữa, dẫn dắt anh thả lỏng tinh thần.
Nhắm mắt lại, ở nơi hoang vu không một bóng người này.