• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì mục đích bảo vệ hệ sinh thái, khu danh thắng Niên Bảo Ngọc Tắc đã bị đóng cửa nhiều năm nay.

Tuy nhiên, hiện tại vẫn có một vài hồ nước có thể tiếp cận hợp pháp từ vùng rìa bên ngoài, vậy nên họ quyết định lên đường. Lại một năm nữa sắp qua, vào thời điểm cuối năm mùa đông lạnh giá, nhiệt độ cảm nhận được ở Thanh Hải thường xuyên xuống tới âm 16, 17 độ.

Đỉnh núi chính của dãy Ba Nhan Khách Lạp vừa hay nằm ngay trên ranh giới giữa Thanh Hải và Tứ Xuyên, vì vậy khu vực bên trong địa phận Thanh Hải được gọi là Niên Bảo Ngọc Tắc, còn bên phía Tứ Xuyên lại gọi là Liên Bảo Diệp Tắc.

Năm cũ sắp hết, nhiệt độ thấp, độ cao lớn, vắng bóng người.

Họ lái chiếc xe địa hình thuê được, băng qua quốc lộ G345. Lương Nguyện Tỉnh cầm lái, Đoàn Thanh Thâm ngồi ở ghế phụ điều khiển drone. Hai mươi cây số trước sau không thấy bóng dáng một chiếc xe nào. Mặt đường có nhiều băng trơn, hệ thống định vị liên tục nhắc nhở "Đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, hãy lái xe chậm và cẩn thận".

Nếu là trước đây, Lương Nguyện Tỉnh ít nhiều cũng sẽ có chút căng thẳng, nhưng giờ đây cậu đã dày dạn kinh nghiệm, có thể tự tin lái xe trên mọi địa hình và điều kiện đường sá.

Cậu nắm chặt vô lăng, từ từ giảm tốc độ khi đi qua mặt băng gồ ghề, phanh nhẹ, giữ vững tay lái, rồi thở dài: "Bảo sao người ta nói mấy ông đi câu cá, dắt chó đi dạo với chụp ảnh phong cảnh là dễ phát hiện thi thể bị vứt ngoài tự nhiên nhất."

Đoàn Thanh Thâm điều khiển drone, cười nói: "Tiếc thật, trước khi đi đáng lẽ nên lên mạng xem qua tiền thưởng, biết đâu lại kiếm được một khoản."

"Sao lại kiếm được? Người ta phi tang xong xuôi cả rồi mà." Lương Nguyện Tỉnh thắc mắc.

"Nghe nói hung thủ thường thích quay lại hiện trường gây án."

"Hợp lý. Thế thì mở luôn một buổi livestream, tiêu đề là "Thợ săn tiền thưởng đang truy đuổi trực tiếp, nhận đặt quảng cáo". Hai đứa mình một người đuổi, một người quay. Chết thật, đổi nghề đi anh Thâm, chúng ta có lợi thế bẩm sinh đấy!"

Đoàn Thanh Thâm điều khiển drone bay lên phía trên đầu xe, lơ lửng trên cao để quay cảnh xe di chuyển từ góc cố định, rồi nói: "Được đấy. Nhưng phải dùng camera hành trình để quay, mấy cái này không lấy nét kịp đâu. Lúc ấy chắc phải kêu hung thủ đứng yên chút đã."

"... Đờ mờ." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, "Bảo hung thủ là, đứng yên đó, đợi tí lấy nét đã, được rồi giờ chạy tiếp đi."

Nội dung trò chuyện của họ lúc nào cũng thế, càng nói càng xa rời thực tế. Cuối cùng, xe cũng đến được thị trấn. Họ đổ xăng, mua đồ tiếp tế. Phần lớn khu vực phía Đông Nam của Châu tự trị dân tộc Tạng Golog có độ cao trên 3500 mét, trong hành trình sắp tới của họ có nơi sẽ cao đến 5000 mét, vậy nên họ cũng cần mua thêm bình oxy.

Chụp ảnh đỉnh núi Niên Bảo Ngọc Tắc vào mùa đông chắc chắn không phải là một việc dễ dàng. Khi đi qua con đường đất ở đèo Tang Xích, họ có thể nhìn thấy lối đi dành cho dân du mục ở bên cạnh. Tuy nhiên lúc này những người dân du mục đã hoàn thành việc di cư, nên trong tầm mắt chẳng còn bóng dáng sinh vật nào khác.

Trên những vách núi chưa bị tuyết phủ kín hoàn toàn vẫn có thể nhìn thấy dấu vết xói mòn của nước chảy do tuyết tan. Họ dừng xe bên đường, cho drone quay về. Lương Nguyện Tỉnh gần như dán sát ống kính vào vách đá để chụp. Tuyết đọng lại rồi tan, cộng thêm dòng nước từ băng cổ xưa trên đỉnh núi chính tan chảy hàng năm, đã lưu lại dấu vết đường đi trên vách núi.

Chụp cận cảnh có thể nhìn thấy chi tiết rõ ràng hơn, Lương Nguyện Tỉnh chụp xong, cậu nhìn màn hình máy ảnh thất thần một lúc.

Đoàn Thanh Thâm đã cất xong drone, anh nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao thế?"

"Ơi?" Lương Nguyện Tỉnh hoàn hồn, "Em nghĩ đến ngôi sao kia. Lần tiếp theo nó đến Trái Đất sẽ là sáu mươi nghìn năm sau, mà sông băng trên đỉnh chính Niên Bảo Ngọc Tắc còn hình thành từ hàng trăm nghìn năm trước... Không có gì, chỉ là bỗng dưng cảm thấy... Anh Thâm, đời người ngắn ngủi quá. May mà lúc em gặp được anh thời gian vẫn còn sớm."

——May mà chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn đủ sức vác được máy ảnh, leo được núi, vẫn còn có thể lái xe trên con đường đầy tuyết phủ và băng ngầm. May mà chúng ta không phải gặp nhau quá muộn, may mà thời gian sau này vẫn còn cả mấy chục năm.

Hàng rào của khu bảo tồn được dựng ngay trên sống núi, khoanh vùng khu vực cấm tạo thành một khu vực cảnh báo. Xe của họ chạy trên con đường mòn dọc theo sống núi, vì không được phép vào khu bảo tồn nên họ chỉ có thể dựng máy ảnh bên ngoài hàng rào.

Hai người một xe, hai ngày một đêm.

Có lúc ba hoa liên tục trò chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ, tán gẫu đủ thứ chuyện, lan man không bờ bến. Từ chuyện người ngoài hành tinh trông như thế nào, cho đến bệnh dịch hạch năm 1347 ở Châu Âu nhìn từ góc độ y học, rồi lại bàn bạc xem mùa hè năm sau sẽ đến Vịnh Jervis ngồi thuyền đi chụp ảnh cá voi di cư.

Có lúc lại chỉ lặng lẽ im lặng, cứ im lặng mãi. Im lặng ngồi bên vệ đường, hoặc trên nóc xe.

Trạng thái như vậy khiến cả hai người đều rất thoải mái. Giữa chừng, Lương Nguyện Tỉnh xuất hiện triệu chứng say độ cao nhẹ, cậu nhắm mắt tựa vào lưng Đoàn Thanh Thâm, bàn tay được đối phương nắm lấy. Sau đó, dãy Ba Nhan Khách Lạp bắt đầu có tuyết rơi. Họ đang ở trên đỉnh núi, trở thành những sinh vật đầu tiên trong khu vực này chạm vào tuyết.

Bởi vì Niên Bảo Ngọc Tắc và Liên Bảo Diệp Tắc thuộc cùng một dãy núi, chỉ cần vượt qua đó là đến Tứ Xuyên, vậy nên tiếp theo họ sẽ đến huyện A Bá, tỉnh Tứ Xuyên.

Ở vùng cao nguyên phía Tây Tứ Xuyên, có hai người bạn đang chờ họ.

Đoàn Thanh Thâm đang cầm lái, anh hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lương Nguyện Tỉnh liếc nhìn bảng điều khiển trung tâm: "Vừa mới qua 2 giờ."

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, hôm nay họ có thể ăn tối cùng Hạ Kiêu Tự và Kỷ Diên.

Cùng là nhiếp ảnh gia phong cảnh, nhưng Kỷ Diên và Hạ Kiêu Tự lại có hơi khác so với họ. Hai người đó khá say mê vùng đất Tây Tạng, bao năm qua hai người vẫn cảm thấy Tây Tạng còn quá nhiều điều có thể khám phá và ghi lại. Còn Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh thì lại hy vọng khi thể lực còn cho phép có thể đi đến nhiều nơi hơn. Lần trước khi livestream bán tạp chí, họ đã kết bạn WeChat với nhau. Lần này nghe tin hai người đi chụp ảnh Niên Bảo Ngọc Tắc, trùng hợp là bọn họ cũng đang ở phía Tây Tứ Xuyên, thế là hẹn nhau ăn một bữa cơm.

Đi vào đoạn đường tắc nghẽn, Lương Nguyện Tỉnh thở dài, nhắn WeChat cho Hạ Kiêu Tự: "Tắc đường rồi."

Hạ Kiêu Tự đáp lại: "Bình thường mà, không vội."

"Xuống xe hít thở tí không?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Cũng được." Lương Nguyện Tỉnh tháo dây an toàn, "Còn lâu mới nhúc nhích nổi."

Tuyến đường tỉnh lộ này mặc dù là đường hai chiều, nhưng vì là đường núi, vào mùa đông phần có thể di chuyển được thực chất chỉ rộng như đường một chiều, cho nên tắc nghẽn một lúc là chuyện thường tình.

Tín hiệu điện thoại không được ổn định cho lắm, Khương Dư gửi tới một đoạn video. Hôm nay cô ghé qua studio thăm Lưu Lại, tiện thể cho nó ăn snack. Video bị lag mất một lúc lâu mới chạy mượt được. Trong đoạn video chỉ thấy Lưu Lại đang rúc vào lòng Khương Dư làm nũng như yêu tinh, nó dụi đầu vào cằm cô, móng vuốt cào nhẹ tóc Khương Dư, kêu meo meo bằng giọng nũng nịu.

Lương Nguyện Tỉnh đưa cho Đoàn Thanh Thâm xem: "Lưu Lại đã tìm thấy đường đua thích hợp nhất cho mình rồi."

Đoàn Thanh Thâm: "Tống tiền?"

"Làm nũng!" Lương Nguyện Tỉnh giận dữ nói, "Nếu Lưu Lại mà được đi học, thì giờ này chắc nó đang viết đơn kiện rồi!"

"Chứ không phải nó đang kéo tóc Khương Dư à?" Đoàn Thanh Thâm vô tội hỏi.

"Đó là chải lông đấy. Nó muốn đưa tóc đến gần miệng để li.ếm mà." Lương Nguyện Tỉnh thở dài.

Chủ yếu là do hai người phân chia công việc nuôi mèo rõ ràng: Lương Nguyện Tỉnh thích lên mạng tìm hiểu về tập tính của mèo, hành vi của mèo con có ý nghĩa gì; còn Đoàn Thanh Thâm thì chịu trách nhiệm nghiên cứu bảng thành phần thức ăn cho mèo.

Ngay sau đó, Khương Dư lại gửi thêm một tin nhắn: "Hai người số hưởng thật đấy, nhặt được con mèo hoang mà dính người thế này. May mà hai người quên không đóng cửa sổ."

... Xấu hổ ghê. Lương Nguyện Tỉnh không kịp giấu điện thoại đi, vành tai cậu ửng đỏ. Đoàn Thanh Thâm nhìn ra ngay, anh vòng tay qua cổ cậu, nhéo nhéo tai cậu, rồi ghé sát lại gần. Tỉnh lộ chạy men theo vách núi, gió hú ào ào trong hẻm núi, xe cộ nối đuôi nhau, anh ghé sát tai Lương Nguyện Tỉnh, khẽ nói: "Chẳng phải Lưu Lại là con ruột của chúng ta sao."

Lương Nguyện Tỉnh trả lời Khương Dư xong, cậu cất điện thoại vào túi, ban đầu còn cười hì hì đáp lại: "Cũng được đấy chứ, hai thằng đàn ông sinh ra một con mèo..."

Nói được nửa câu, cậu chợt hiểu ra ý trong lời nói kia, từ vui đùa chuyển sang bất lực, cậu ngẩng đầu nhìn Đoàn Thanh Thâm: "Càng lớn tuổi càng dâm dê."

Ừm thì chẳng phải là con ruột hay sao, theo logic cơ bản cũng không khác gì con ruột thật. Tối đó họ l.àm t.ình trong phòng ngủ, sáng hôm sau lập tức xuất hiện một chú mèo con.

Tình trạng tắc đường dần dần giảm bớt, khi mấy chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, họ cũng lên xe tiếp tục lái đi.

Đến thị trấn thì trời đã tối hẳn, hai người động tác ăn ý cởi áo khoác treo lên lưng ghế rồi ngồi xuống. Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy cốc trà nóng mà Kỷ Diên rót cho: "Tắc đường quá trời."

"Không sao, sắp đến Tết Dương lịch rồi, người đi chơi đông mà." Hạ Kiêu Tự đáp, "Nào, xem thử thực đơn đi."

"Hai người gọi đi." Đoàn Thanh Thâm cười nói.

"Đúng đấy." Lương Nguyện Tỉnh cũng nói theo, "Hai người rành chỗ này hơn. Bọn tôi không kiêng kị gì cả, vấn đề chính bây giờ là đói thôi."

Mấy cái bàn trong quán ăn nhỏ đều đã kín chỗ. Không gian quán không lớn, có mấy bàn còn kê thêm ghế, chiếm gần hết lối đi, nhân viên phục vụ phải nghiêng người mới lách qua được.

Hạ Kiêu Tự nói: "Chỗ này hơi đơn sơ tí, nhưng đồ ăn ngon lắm."

"Đệt, anh nói thế mà nghe được à..." Lương Nguyện Tỉnh vừa lau tay vừa đáp, "Mấy người ăn gió nằm sương như tụi tôi lại đi quan tâm mấy chuyện này hả?"

Mà đúng thật là chẳng quan tâm nổi.

Bốn người đàn ông đều có sức ăn khá lớn, họ vừa ăn vừa trò chuyện. Kỷ Diên theo thông lệ lại xót xa một hồi vì năm đó đã bỏ ra hơn mười ngàn tệ mua chiếc Nikon Z5, sau đó họ cùng nhau thảo luận về thiết bị, dụng cụ của mọi người cũng như những bức ảnh gần đây họ chụp được.

Lương Nguyện Tỉnh lấy máy tính bảng ra, nói: "Này, ảnh sáng nay đấy, chụp bình minh mà trông như một vụ nổ siêu tân tinh vậy."

"Ồ." Kỷ Diên cầm lấy xem, "Cao thủ max level mà lại phạm lỗi sơ đẳng ha."

Lương Nguyện Tỉnh đã ăn no, cậu lười biếng dựa vào lưng ghế: "Anh lật về phía trước đi."

Kỷ Diên lướt sang, rồi đột nhiên trợn tròn mắt: "Shhh, hồ Văn Thố*."

(*) Hồ Văn Thố 文措湖 (còn gọi là hồ Nga Mộc Thố 俄木措, phiên âm tiếng Tạng) nằm trong địa phận hương Bạch Ngọc, huyện Cửu Trì, ở phía Nam của đỉnh chính Niên Bảo.

"Được đấy, liếc mắt cái đã nhận ra rồi." Lương Nguyện Tỉnh cười nói, "Tuy là chụp bằng drone, nhưng đúng lúc mặt hồ có băng trôi. Khi nước hồ cuộn lên, những tảng băng liên tục khúc xạ ánh sáng mặt trời."

Lúc đó hai người rất may mắn, trong mấy phút ấy không có tiếng gió, có thể nghe rõ tiếng băng trôi va vào nhau giữa dòng nước cuồn cuộn. Âm thanh trong trẻo vang vọng. Loại âm thanh như vậy rất khó thu được vào thiết bị.

"Còn ảnh của hai người đâu?" Lương Nguyện Tỉnh lại hỏi, "Lấy ra xem nào, cũng gần một năm không gặp rồi."

Nhận lấy máy tính bảng của họ, Lương Nguyện Tỉnh cùng Đoàn Thanh Thâm lật xem. Hang băng ở huyện Banbar*, động vật hoang dã uống nước ở hồ Manasarovar*, mây dạng thấu kính ở đỉnh Namcha Barwa... Ở phía bên kia, Kỷ Diên và Hạ Kiêu Tự cũng đang xem ảnh của hai người họ, sông nước ở Kanas, núi tuyết ở Greenland, hồ Geneva.

(*) Banbar (边坝县) là một huyện của địa khu Qamdo, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

Hồ Manasarovar là một hồ nước ngọt lớn nằm ở Khu tự trị Tây Tạng, cách thủ phủ Lhasa khoảng 940km.

"Ơ, tấm này." Hạ Kiêu Tự nói, "Cậu phóng to lên xem, chỗ mà anh Đoàn đang chỉ tay vào ấy."

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh ngơ ngác.

"Phóng to lên, cái đốm trắng kia là đang có tuyết lở đấy." Hạ Kiêu Tự bổ sung.

Lương Nguyện Tỉnh làm theo, rồi kinh ngạc thốt lên: "Wow... Chụp bằng tiêu cự bao nhiêu thế?"

"F8, 360." Hạ Kiêu Tự đáp, "Bao giờ hai người đến Tây Tạng chụp đây? Đợi nhiệt độ ấm lên một chút, bọn tôi sẽ đi chụp đỉnh Gyachung Kang* đấy."

(*) Gyachung Kang (格重康峰) là một ngọn núi nằm trong dãy núi Mahalangur Himal và Himalaya ở Trung Quốc, trên biên giới giữa Nepal và Trung Quốc.

Nghe đến Gyachung Kang, Đoàn Thanh Thâm có hơi phấn khích, nhưng anh vẫn nói: "Không được rồi, lịch trình năm sau của bọn tôi gần như kín hết. Mùa xuân thì đi Áo, chụp bộ ảnh desktop cho khách hàng bên hệ thống hồi mấy năm trước. Mùa hè đi chụp cá voi di cư, thu đông đợi tuyết rơi ở sa mạc."

Lương Nguyện Tỉnh nói tiếp: "Bọn tôi còn nợ ông chủ Đinh một quảng cáo kem dưỡng da tay, hay là nhượng lại cho hai người nhé."

"Thôi miễn." Kỷ Diên ngẩng đầu lên, có vẻ hoảng sợ, "Bọn tôi còn nợ một cái quảng cáo cho hãng xe, mà khổ nỗi gần đây đi toàn mấy chỗ xe không chạy vào nổi."

Hạ Kiêu Tự đột nhiên nhớ ra: "Nhưng mà hai người cũng lâu rồi không đăng video mới, biên tập viên Giang có giục không?"

Lương Nguyện Tỉnh cười rạng rỡ: "Đừng nhắc nữa. Có mấy lần bọn tôi giả vờ tín hiệu kém, đang nói chuyện thì đột nhiên "Biên tập viên Giang? Biên tập viên Giang? Nghe thấy không?" rồi cúp máy luôn. Hai người thì sao?"

Hạ Kiêu Tự nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thong thả nói: "Cuộc gọi đầu tiên của cô ấy thường bọn tôi không dám nghe, nếu cô ấy gọi tiếp cuộc thứ hai, chắc là có việc thật, lúc đó bọn tôi mới dám bắt máy."

"..."

Cả bốn người đồng loạt trầm mặc một lúc. Kỷ Diên vẫn đang lật xem ảnh trong máy tính bảng của Lương Nguyện Tỉnh, anh ta đột nhiên hít một hơi lạnh: "Đồ phản bội, hai người có mèo rồi!"

Đập vào mắt chính là bức ảnh "Thái Tử giám quốc" kia.

Lương Nguyện Tỉnh: "Hì."

Tiếp theo là màn công kích điên cuồng của Kỷ Diên: "Tại sao lại như thế hả, tại sao chúng ta đều là những kẻ lang bạt dầm mưa dãi nắng, vậy mà hai người lại có mèo, lại còn là một bé mèo con màu trắng..."

Đoàn Thanh Thâm vừa cười vừa rót trà vào cốc của anh ta: "Không có gì khác biệt cả, bây giờ bọn tôi đổi chỗ cho nhau rồi, nó là mèo nhà, còn tôi và Tỉnh Tỉnh là kẻ lang thang."

"..." Kỷ Diên tức tối, "Mèo con tên là gì?"

"Lưu Lại." Đoàn Thanh Thâm đáp.

"Tên hay đấy." Hạ Kiêu Tự nhận xét.

Ăn xong, bốn người còn ngồi trong quán của người ta tán gẫu một lúc lâu rồi mới chia tiền thanh toán, rời khỏi nhà hàng. Kỷ Diên hỏi tối nay họ ở đâu, Đoàn Thanh Thâm đáp rằng hai người đã đặt khách sạn trong huyện rồi, sáng mai sẽ đi vào Liên Bảo Diệp Tắc.

Cuối cùng họ giúp nhau chụp ảnh chung, đây là điều khá hiếm hoi, ảnh chụp chung do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp. Kỷ Diên đi xa hơn một chút, châm một điếu thuốc. Lương Nguyện Tỉnh phát hiện trên nóc xe địa hình của họ có buộc một chiếc lốp xe, cậu bèn hỏi: "Đó là lốp dự phòng à? Sao lại để trên nóc xe?"

Hạ Kiêu Tự ngẩng đầu lên, nói: "Lốp dự phòng kích cỡ đầy đủ."

"Ồ." Lương Nguyện Tỉnh chợt hiểu, "Đúng là cần loại kích cỡ đầy đủ thật. Có năm tôi với anh Thâm đi qua quốc lộ bên cạnh khu bảo tồn, bị thủng lốp mà chỉ có thể thay loại kích cỡ nhỏ."

Nói rồi, Lương Nguyện Tỉnh lại gần quan sát xe của họ. Hạ Kiêu Tự bảo rằng trong xe còn cải tiến thêm một số thứ khác, mở rộng không gian chứa đồ.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn vào bên trong xe: "Anh Tự, để cưa máy dự phòng thì tôi còn hiểu được, nhưng đống pháo này để làm gì? Chụp được cảnh đẹp thì đốt một dây pháo ăn mừng à?"

Đoàn Thanh Thâm đứng bên cạnh cũng hùa theo đùa: "Đừng bảo vụ tuyết lở ở Namcha Barwa là do hai người gây ra đấy nhé?"

Hiển nhiên Hạ Kiêu Tự đã bị nghẹn họng, anh ta phì cười, đáp: "Hai người... Bọn tôi bị điên à mà trèo lên đ.ỉnh Namcha Barwa cao hơn bảy ngàn mét để đốt pháo? Tự tử vì tình chắc? Đống pháo này là để trước khi dựng trại thì đốt một vòng quanh lều, động vật hoang dã ngửi thấy mùi thuốc súng sẽ không dám đến gần nữa."

Hai người kia gật gù đồng tình.

Kỷ Diên hút xong điếu thuốc, cả nhóm chuẩn bị tạm biệt nhau.

Giống hệt như những lời đã nói khi tạm biệt sau bữa ăn ở tòa soạn tạp chí lần trước: Phải sống thật tốt đấy, lần sau còn gặp lại nhau.

Sau đó, một xe tiến về Tây Tạng, xe còn lại đi đến nhà nghỉ.

Đoàn Thanh Thâm lái xe, Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế sau buộc hành lý. Cậu dùng dây thừng an toàn leo núi để buộc lều, chân máy ảnh và đèn chiếu sáng lại với nhau, như vậy sẽ tiện mang vác một lần.

Trong lúc buộc dây, Lương Nguyện Tỉnh chợt nhớ ra một chuyện, cậu bật cười. Đoàn Thanh Thâm bèn hỏi cậu cười gì thế.

Lương Nguyện Tỉnh đáp: "Nhớ tới chuyện bọn A Diên cãi nhau vì sợi dây thừng này."

"Ồ..." Đoàn Thanh Thâm cũng bật cười theo, "Đúng là chuyện buồn cười thật."

Chuyện là thế này.

Mấy năm trước, họ nhận quảng cáo cho một hãng đồ dã ngoại. Thiết bị của hãng này khá tốt, nên A Diên bèn hỏi han cụ thể chất lượng thế nào, hỏi xong tiện thể họ cũng sắm sửa lại đồ dùng của mình luôn.

Họ đang ở Tây Tạng, nơi đa phần là núi tuyết có độ cao lớn. Hai đầu dây an toàn buộc vào mỗi người, mục đích là đề phòng nếu một người chẳng may trượt chân ngã thì người kia còn có thể kéo lại.

Mà Kỷ Diên lại là một kẻ cứng nhắc. Có lần anh ta thật sự bị trượt chân, cả người trượt dọc theo vách đá xuống dưới. Hạ Kiêu Tự khá bình tĩnh, vì dù sao cũng đã có dây thừng buộc lại, nhưng khi Hạ Kiêu Tự vừa nắm lấy dây thừng định kéo lên --- thì phát hiện ra ngay lúc đó Kỷ Diên đã tháo khóa an toàn ra khỏi người.

Lúc ấy, Hạ Kiêu Tự đang cắm gậy leo núi vào khe đá, cúi xuống dưới chửi ầm lên, đại loại như: "Kỷ Diên, cái thằng khốn kiếp nhà anh tốt nhất là ngã chết luôn đi, nếu không ông đây sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết."

Khu vực núi đó không quá hiểm trở, nhưng cú ngã của Kỷ Diên cũng đủ khiến anh ta bị thương nặng, nằm viện mấy ngày, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng. Vì chuyện này mà Hạ Kiêu Tự đã chiến tranh lạnh với anh ta một thời gian. Sau đó, Kỷ Diên nhắn tin cho Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Gặp phải tình huống như vậy thì phải làm sao, tôi chỉ làm theo phản xạ tự nhiên, không muốn kéo cậu ấy chết cùng mà thôi."

Đoàn Thanh Thâm gửi cho anh ta một biểu tượng cảm xúc: [Nhún vai]

Rồi anh lập tức kể chuyện này cho Lương Nguyện Tỉnh nghe.

Kỷ Diên lại hỏi: "Cậu ấy bắt tôi xin lỗi, nhưng tôi sai ở đâu chứ?"

Đoàn Thanh Thâm trả lời: "Trong tình huống đó, tôi với Tỉnh Tỉnh ngầm hiểu là có chết cũng chết cùng nhau. Còn anh, tôi đề nghị anh, anh Hạ nói gì thì anh nghe nấy đi."

Thế nên lúc buộc dây leo núi, Lương Nguyện Tỉnh mới bật cười khi nhớ lại.

Chiếc xe đến nhà nghỉ, họ đặt đồ cắm trại ở vị trí ngoài cùng của cốp sau. Chiếc xe này là xe thuê, sau này còn phải lái về trả, nên Lương Nguyện Tỉnh còn cẩn thận kiểm tra lại vị trí của chân máy ảnh để đảm bảo không làm trầy xước bên trong cốp xe.

Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu điều chỉnh vị trí, rồi lại nhìn thân hình cậu. Dưới lớp áo len là cánh tay rắn chắc. Trong vô thức, bọn họ đã cùng nhau trải qua bao năm tháng như thế.

"Được rồi, vào nhận phòng thôi." Lương Nguyện Tỉnh đóng cốp xe lại.

Liên Bảo Diệp Tắc là một khu danh lam thắng cảnh có thể lái xe vào tận nơi. Vào mùa hè, nơi này thu hút rất nhiều du khách, nhưng thời điểm hiện tại thì trời quá lạnh rồi.

Lương Nguyện Tỉnh nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, rồi lại nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, nói: "Thời tiết ở Tây Tứ Xuyên... chẳng nể mặt đài khí tượng gì cả."

Đoàn Thanh Thâm cũng đồng tình: "Chuyện này không tránh khỏi được."

Ngay trên đỉnh đầu họ, một nửa bầu trời quang đãng, xanh thẳm, nửa còn lại thì mây đen dày đặc.

Vì khu vực này có độ cao trung bình hơn 4000 mét, bình oxy trong xe được đặt ngay cạnh chỗ để chân của ghế phụ. Khi những ngọn núi đá màu đen được bao phủ bởi tuyết trắng, rồi từ trong lớp tuyết ấy lại lộ ra một chút sắc đen của thân núi, đó chính là bộ lọc đen trắng của tự nhiên.

Đêm đó, họ cắm trại trong khu danh lam thắng cảnh. Nhiệt độ quá thấp, mạng cũng không ổn định, nhưng bầu trời đầy sao thực sự đẹp đến choáng ngợp. Lương Nguyện Tỉnh đắn đo một lúc, cuối cùng cậu quyết định mở buổi livestream ngắn.

Ở độ cao 4300 mét với bầu trời tối cấp một, hai người ngồi trên ghế cắm trại. Sau khi bật livestream, việc đầu tiên họ làm là tắt chức năng tặng quà, sau đó đặt điện thoại lên giá đỡ, hướng ống kính về phía bầu trời đêm. Lương Nguyện Tỉnh uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ, cậu nói: "Mạng hơi lag."

Thanh Sơn Tỉnh giờ đây đã khác xưa rất nhiều. Chỉ khi tài khoản thực sự phát triển, cậu mới nhận ra rằng hồi bọn họ có hơn trăm nghìn người theo dõi kia, chẳng qua cũng chỉ là một nhành cỏ nước trong làn sóng internet, hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào.

Giờ đây, dù livestream vào đêm khuya, vẫn có một lượng lớn người ùa vào xem.

Tài khoản Thanh Sơn Tỉnh này từ trước đến nay đều là Lương Nguyện Tỉnh nói nhiều hơn, cậu có chất giọng hay, lại biết cách phát âm.

"Hôm nay bọn mình đang ở Tây Tứ Xuyên, hôm qua ở Thanh Hải, chỗ núi Niên Bảo Ngọc Tắc ấy."

"Đương nhiên là bọn mình biết chỗ đó đã đóng cửa... Đi vòng quanh phía ngoài khu danh thắng một vòng, rồi dùng drone để chụp."

"Đẹp không á? Tất nhiên rồi." Vì trời quá lạnh nên giọng Lương Nguyện Tỉnh hơi run, cậu nhìn bình luận, "Mọi người... bình luận chậm thôi, mạng bên mình lag lắm. Vì sao Niên Bảo Ngọc Tắc lại bị đóng cửa à..."

Lương Nguyện Tỉnh khẽ hắng giọng rồi giải thích: "Đỉnh Niên Bảo Ngọc Tắc có rất nhiều sông băng, thứ nước mà người Tạng cho rằng "nước từ trên trời rơi xuống" một phần chính là chỉ nước từ băng tan. Nhưng mấy năm gần đây do biến đổi khí hậu, tốc độ tan của băng quá nhanh... À đúng rồi, trước khi đến đây bọn mình có đọc một bài viết. Đó là do băng vĩnh cửu tan chảy, nhiệt độ tăng cao, nên loài sếu cổ đen đã quay trở lại Ngạc Mộc Thố* sớm hơn một tháng."

(*) Khu thắng cảnh hồ Ngạc Mộc Thố 鄂木措 nằm ở hương Bạch Ngọc, huyện Cửu Trì, tỉnh Thanh Hải, thuộc dãy núi Niên Bảo Ngọc Tắc.

Lương Nguyện Tỉnh cụp mắt nhìn màn hình, "Không không, mọi người đừng lo lắng quá. Chúng ta chỉ là những người bình thường. Sinh diệt là lẽ tất nhiên, hãy cứ làm tốt việc của mình là được. Dù sao thì... hãy sống thật tốt. Trong số khán giả của bọn mình có rất nhiều người đang đi làm đúng không? Hôm nay sao rất đẹp, ôi mạng lag quá, cảm giác như sắp mất mạng đến nơi rồi, mọi người tạm xem vậy nhé."

Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại, nhìn cậu.

Lương Nguyện Tỉnh vẫn là Lương Nguyện Tỉnh đó, Lương Nguyện Tỉnh ngày trước với một câu "Chúng ta rồi ai cũng sẽ chết" đã khiến anh sững sờ hồi lâu. Thời gian chẳng hề làm cậu lung lay, ngược lại còn khiến cậu càng thêm kiên định. Chính vì biết rằng rồi tất cả cũng sẽ tiêu tan, nên ta càng phải chụp thêm nhiều bức ảnh, làm những gì mình thích, và can đảm bước ra ngoài.

Tuy nhiên, cũng giống như những gì Lương Nguyện Tỉnh đã nói trong buổi phỏng vấn nhiếp ảnh gia, trong những năm qua, Thanh Sơn Tỉnh chưa từng đăng bất kỳ câu nào kiểu như "Hãy nghỉ việc đi, hãy đi du lịch đi".

Cậu chỉ nói mọi người hãy sống thật tốt và coi những chuyến đi xa đó như một niềm tin.

Bầu trời sao đẹp vô cùng, nó trong trẻo, là màn đêm nơi vùng cao nguyên lạnh giá.

"Ơ?" Lương Nguyện Tỉnh nhìn thấy màn hình hoàn toàn đứng im, sau đó hiện thông báo không có kết nối mạng, "Mất mạng rồi."

Đoàn Thanh Thâm gật đầu, anh cầm lấy điện thoại: "Không phát trực tiếp được nữa rồi."

Anh thử chuyển đổi mạng vài lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng vào lại được phòng livestream. Đúng lúc đó, có một bình luận hiện lên với biểu cảm "khóc òa": "Vào muộn quá, chỉ kịp nhìn thấy bầu trời sao bị vỡ tung thành từng mảnh trước khi màn hình tối đen, huhuhu."

Ngay sau đó, trên màn hình đen xuất hiện một dòng bình luận của streamer, không ai biết bình luận này là do ai trong hai người họ gửi.

Thanh Sơn Tỉnh nói: "Không sao đâu, trời đất vốn chẳng bao giờ vẹn toàn."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK