• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn Thanh Thâm rót một cốc nước ấm từ máy lọc nước, rồi anh bước đến bên cạnh Lương Nguyện Tỉnh trong tiếng "vù vù" tự làm sạch của máy hút mùi, đưa ly nước cho cậu: "Uống nước đi."

Sau đó anh giơ tay tắt máy hút mùi, thở dài: "Nếu em nói em đến làm giúp việc, chắc em chỉ cần ấn nút khởi động robot hút bụi thôi nhỉ?"

Lương Nguyện Tỉnh không đáp lời, hai tay cậu cầm ly nước uống ừng ực, thầm nghĩ: Tôi chỉ là người qua đường thôi, hai người cứ nói chuyện đi, coi như tôi không tồn tại.

Uống một hơi hết gần nửa ly nước, Lương Nguyện Tỉnh mở vòi nước, lẳng lặng rửa cốc. Sự ngượng ngùng của hai người kia rõ như ban ngày, Lương Nguyện Tỉnh tắt vòi nước, nhà bếp lại chìm vào im lặng. Cậu nhìn trái nhìn phải, cái cốc này để ở đâu nhỉ...?

"Tôi..." Lương Nguyện Tỉnh cầm chiếc cốc thủy tinh, "Tôi uống no rồi."

"Được." Người đàn ông bỗng đứng thẳng người, cứng nhắc bước vào bếp, mỉm cười nói: "Tủ bên trái phía trên, cứ để vào đó là được."

May mà bếp nhà Uông Khanh Hoa khá rộng, nếu không ba người chen chúc trong đó thì càng ngượng ngùng hơn.

Tuy nhiên, Lương Nguyện Tỉnh lại đổi ánh mắt nhìn Đoàn Thanh Thâm —— với hiểu biết của cậu về anh sếp Đoàn, người này chắc chắn không phải là kiểu người có suy nghĩ kiểu "Trời ơi, ông là bạn trai của mẹ tôi sao? Tôi phải đấu với ông một phen!". Chắc chắn không phải. Đoàn Thanh Thâm là người rất rạch ròi. Anh hỏi: "Xin hỏi quý danh của chú là gì?"

"Không cần khách sáo, tôi họ Tào, tên là Tào Tương." Tào Tương đáp, "Tôi là bạn trai của Khanh... Uông Khanh Hoa."

"Đoàn Thanh Thâm." Anh tự giới thiệu, "Tôi là con trai của Uông Khanh Hoa."

"Nghe danh đã lâu." Tào Tương nói.

Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn chăm chăm vào chiếc cốc thủy tinh trong tay mình. Hừm, thật là sạch sẽ.

Rồi, ba người đàn ông im lặng ngồi bên bàn trà, ăn hạt dẻ cười, ăn nho khô, ăn quả hồ đào, ăn nhân óc chó, ăn...

"À này." Cuối cùng Đoàn Thanh Thâm cũng không chịu nổi nữa.

Lương Nguyện Tỉnh đang ngồi khoanh chân trên thảm, loay hoay tách vỏ hạt mắc ca. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó "rắc" một tiếng, vỏ quả nứt ra. Đồng thời, Tào Tương đang bưng một đĩa cam và dâu tây từ trong bếp ra cũng nhìn anh.

Đoàn Thanh Thâm nói với Lương Nguyện Tỉnh trước: "Em cứ ngồi đây ăn tiếp đi, anh vào phòng tìm đồ."

Sau đó anh quay sang Tào Tương: "Chuyện là thế này, hôm qua tôi có hỏi mẹ tôi xem bà có ở nhà không, bà ấy bảo hôm nay bà ấy ở Thái An. Tôi biết bà không ở nhà nên không hỏi thêm. Nhưng bà ấy cũng không nói với tôi là chú đang ở đây. Hôm nay tôi đến chỉ để lấy vài món đồ cũ của mình, thật sự đã làm phiền chú rồi."

"Ồ." Tào Tương đặt đĩa trái cây xuống, nói: "Không, không sao, không sao."

"Khóa cửa hết pin rồi." Đoàn Thanh Thâm nói thêm.

Tào Tương gật đầu: "Nó hỏng rồi, không sạc được pin, hai ngày nữa sẽ có người đến sửa."

"Ra là vậy."

Phòng của Đoàn Thanh Thâm thường ngày vẫn được khóa lại, một chiếc chìa khóa nằm ở chỗ anh, chiếc còn lại để cùng với các chìa dự phòng khác trong nhà.

Bình thường Uông Khanh Hoa ít khi vào đây, bà chỉ dùng máy hút bụi làm sạch sàn một lần mỗi tháng. Lương Nguyện Tỉnh tò mò len lén quan sát căn phòng. Trong tủ sách là hàng loạt cuốn sách y học bìa xanh, nội khoa, ngoại khoa, bệnh truyền nhiễm, sinh lý học, bệnh lý học... Ở hàng dưới là những cuốn sách về nhiếp ảnh: Thẩm mỹ nhiếp ảnh, Giáo trình cơ bản về nhiếp ảnh, Nghệ thuật nhiếp ảnh...

"Em cứ ngồi thoải mái đi."

"Ồ..."

"Sao phải câu nệ thế?" Đoàn Thanh Thâm quay đầu nhìn cậu một cái, "Muốn xem gì thì cứ xem. Tiện thể giúp anh tìm cái ống kính, anh nhớ hình như còn một cái zoom 24-105."

Lương Nguyện Tỉnh khẽ "ừm", rồi đi đến trước tủ sách. Nửa trên tủ sách là cửa kính, nửa dưới là cửa gỗ bình thường. Cậu ngồi xổm xuống, mở cửa tủ ra, bên trong chất đầy những món đồ lặt vặt. Sách giáo khoa thời cấp ba, một vài cây bút bi và bút mực được buộc chung bằng dây chun, máy chơi game cầm tay đời hơn chục năm trước, mấy sợi dây cáp dữ liệu và tai nghe loại cũ đã lỗi thời cuộn lại với nhau.

Cậu cảm thấy thật kỳ diệu. Rõ ràng chỉ là những món đồ cũ từ nhiều năm trước mà nhà ai cũng có thể lôi ra, nhưng vì là của Đoàn Thanh Thâm, nên cậu ngồi xổm ở đó xem một lúc lâu.

Tiếp đó, một bàn tay không nói không rằng nắm lấy cánh tay cậu, dùng lực mạnh mẽ và vững vàng kéo cậu đứng dậy. Cậu đang ngơ ngác thì Đoàn Thanh Thâm giải thích: "Em ngồi xổm mãi không dậy, anh tưởng em bị tê chân rồi."

"..." Lương Nguyện Tỉnh nhìn chiếc hộp giấy màu đen trong tay anh, "Tìm thấy rồi à?"

Đoàn Thanh Thâm mở hộp: "Ừm, một chiếc máy ảnh phim Olympus, một cái ống kính."

Lương Nguyện Tỉnh lấy chiếc máy ảnh ra: "Thân máy đẹp thật đấy."

"Vừa nãy em ngồi xổm đó xem gì thế?"

"Xem đồ cũ của anh chứ gì."

"Vậy anh cũng muốn xem đồ của em." Đoàn Thanh Thâm đi tìm một chiếc túi xách, đặt ống kính vào trong, "Lần sau dẫn anh đến phòng em nhé."

"Chỉ là một phòng ngủ bình thường thôi mà, có gì đáng xem đâu."

"Anh muốn xem." Đoàn Thanh Thâm nói một cách hiển nhiên, "Anh thích xem."

Lúc chào tạm biệt, Tào Tương cứ như một nhân viên phục vụ khách sạn đang tiễn khách, nếu không phải vì lớn tuổi hơn và vai vế cao hơn, thì có lẽ y đã cúi chào rồi.

Trên taxi về khách sạn, Lương Nguyện Tỉnh ngồi nghịch máy ảnh phim. Chiếc Olympus OM-1* này cầm trên tay khá nặng, mang đậm cảm giác cơ khí. Mọi thao tác gần như đều phải làm thủ công, phải tự tay điều chỉnh tiêu cự, nâng gương lật, đo sáng, điều chỉnh ISO trên nút xoay... Tất cả các thiết lập của máy ảnh phim đều là nút bấm cơ học, tốc độ màn trập cũng cần phải điều chỉnh bằng cách vặn vòng xoay.

(*) Olympus OM-1:

Lương Nguyện Tỉnh mê mẩn không rời tay, cậu cứ nâng niu nghịch ngợm mãi cho đến khi về đến khách sạn, ngay cả khi bước vào thang máy vẫn còn mân mê máy ảnh trong tay.

"Chụp được không anh?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Tất nhiên là được, nhưng phim chắc là hết hạn rồi, tối nay ra ngoài tìm vài cửa hàng xem có mua được phim mới không nhé."

Về đến khách sạn, Đoàn Thanh Thâm tiếp tục trả lời tin nhắn của hãng sản xuất thiết bị dã ngoại kia. Nhận quảng cáo là một trong những nguồn thu nhập. Đối phương là doanh nghiệp đàng hoàng, cũng là người quen của Giang Ý, mà người sống thì phải có chi tiêu, nên không có lý do gì để từ chối cả.

Lương Nguyện Tỉnh đang làm video ghim đầu trang cho tài khoản của họ. Cậu dùng những bức ảnh chưa bán được trong kho tư liệu của họ để làm thành một video nhiều ảnh, vừa để trưng bày vừa để bán bản quyền sử dụng ảnh ra ngoài.

Sau khi đăng video lên và chờ xét duyệt, Lương Nguyện Tỉnh vươn vai, cậu xoay lưng trái rồi xoay lưng phải, hỏi: "Anh nói chuyện với "honey" thế nào rồi?"

"... Là khách hàng, "honey" gì chứ." Đoàn Thanh Thâm bất lực đáp, "Hôm nay họ gửi hai bộ gậy leo núi, đèn pin đội đầu, lều trại và đồ dùng cắm trại, chắc ngày kia sẽ đến. Sau đó họ sẽ thanh toán chi phí đi lại. Chúng ta sẽ tìm một nơi cần leo núi để quay video, độ dài từ 15 đến 35 phút."

"Không cần viết kế hoạch hành trình gì đó cho họ sao?"

"Tạm thời không cần." Đoàn Thanh Thâm nói. "Quay xong gửi cho họ xem trước là được."

"Đi đâu vậy?!" Đến phần Lương Nguyện Tỉnh thích thú nhất, "Leo núi sao? Leo núi gì? Hay là đi Thái Sơn gần đây?"

Đoàn Thanh Thâm nghĩ ngợi, xoay xoay điện thoại trong tay, đáp: "Đợi tin từ Giang Ý, xem chủ đề tạp chí số tới có chỗ nào phù hợp không."

Giang Ý bảo họ chờ tin, nhưng tháng Mười Hai bận rộn quá, nào là chuyên đề cuối năm, tổng kết, đánh giá, khiến họ phải chờ hơn một tuần mới có tin tức.

Trong một tuần này, họ đã sắp xếp xong studio. Sau khi nhân viên vệ sinh dọn dẹp xong thì làm vệ sinh cơ bản, tầng hai tầng ba dù không chất đồ đạc gì cũng được tổng vệ sinh. Sau đó, họ thuê thợ sơn đến sơn lại.

Tầng hai tầng ba sau này có thể dùng để cất thiết bị dã ngoại và làm phòng tối tráng phim. Trong khoảng thời gian vừa rồi Tăng Hiểu Dương đã dẫn theo hai người bạn đến giúp đỡ. Hôm ấy họ cùng nhau đến chợ vật liệu xây dựng, mua tủ kệ có sẵn, rồi bày những cuốn tạp chí mẫu mà Giang Ý gửi đến lên đó.

Hai người bàn bạc một chút về việc thuê nhà, cuối cùng thấy thuê ngắn hạn là một lựa chọn rất phù hợp. Dù sao sau này họ cũng thường xuyên phải đi công tác mười ngày nửa tháng, thuê nhà có khi cả năm cũng chẳng ở được mấy ngày. Cuối cùng, họ quyết định cứ làm một phòng ngủ trên tầng ba của studio cho xong, thuê luôn cả tòa nhà này của Tăng Hiểu Dương. Lúc Đoàn Thanh Thâm đi bàn bạc chuyện này với Tăng Hiểu Dương, đối phương đã im lặng hồi lâu.

"Sao anh ta lại im lặng vậy?" Lương Nguyện Tỉnh từ từ đặt chiếc hamburger xuống, vẻ mặt lo lắng.

Đoàn Thanh Thâm trả lời: "Vì nó cảm động quá, tưởng anh định quay lại đây định cư."

Hôm nay trong KFC khá vắng khách, người ra vào chủ yếu là lấy đồ mang đi. Mỗi lần cửa đóng mở lại có một luồng gió lạnh tràn vào.

"Tưởng?" Lương Nguyện Tỉnh không hiểu, "Chúng ta không định cư ở đây sao?"

"Không. Em có nhà riêng ở Hàng Châu, dù không còn ai thì em vẫn nên quay về đó. Studio của chúng ta không phải là nơi mở cửa kinh doanh thường xuyên. Lần này đến Sơn Đông, lần sau lại về Hàng Châu. Anh cũng muốn đến nhà em."

Thật lòng mà nói, Lương Nguyện Tỉnh hoàn toàn không để tâm đến chuyện này. Khái niệm "nhà" đối với cậu nghiêng nhiều hơn về phía "người thân". Với cậu, sau khi gia đình dì dọn đi, căn nhà chỉ còn là một cái vỏ.

Cậu cũng thích căn nhà đó, nhưng khi không có ai ở, nó cũng chỉ là một căn nhà đẹp mà thôi.

Đoàn Thanh Thâm xé gói sốt, đặt bên cạnh miếng gà rán.

Vừa đặt xuống, điện thoại của anh reo lên. Anh đặt miếng khoai tây xuống, bắt máy: "Mẹ ạ?"

Ở đầu dây bên kia, Uông Khanh Hoa đáp một tiếng, bà nói: "Gặp Tào Tương rồi à?"

"Gặp rồi ạ, chú ấy bao nhiêu tuổi vậy? Trông chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu... Thôi không đoán nữa, mẹ cứ nói thẳng đi."

"37 tuổi. Sao thế? Con lo mẹ tìm bạn trai hai mươi mấy tuổi à?"

"Không, không. Con không lo. Mẹ muốn tìm người hai mươi mấy thì cứ tìm thôi." Đoàn Thanh Thâm nói xong, bổ sung thêm: "Dù sao con cũng tìm được một bạn trai hai mươi mấy tuổi rồi."

Lương Nguyện Tỉnh suýt thì sặc ngụm Coca trong cổ họng: "Khoan đã?!"

Uông Khanh Hoa bên kia đang cười, hình như đang trò chuyện với bạn bè: "Thật sao haha con tìm được bạn trai hai mươi... Khoan đã!?"

Đến ngày thứ tám, studio có khách ghé thăm. Vì mới sơn sửa lại, cần thông gió, nên họ không thường xuyên đến đây và đã đặt phòng khách sạn cả tháng.

Khi Khương Dư gọi điện bảo họ đến làm việc, Lương Nguyện Tỉnh bỗng nhớ lại những ngày tháng làm nhân viên văn phòng, cảm giác rùng mình một thoáng.

Đến nơi, họ mới biết vị khách là một người quen cũ. Trì Song Hải từ Bắc Kinh đến, dẫn theo trợ lý và một cô gái.

"Lâu rồi không gặp." Trì Song Hải vừa cười vừa bắt tay hai người.

Sau màn chào hỏi xã giao, họ biết được rằng Trì Song Hải vừa mới tuyển một người mẫu chụp ảnh thời trang nữ, nhưng mãi vẫn không chụp được đúng ý. Y vốn là người có yêu cầu cao. Lần này, nhân dịp đến xưởng dệt của Khương Dư xem vải, y đưa luôn người mẫu đi cùng để thử xem Thanh Sơn Tỉnh chụp thế nào.

"Nhưng mà trong nhà vẫn còn mùi đấy." Lương Nguyện Tỉnh lo lắng, "Cả đám người chúng ta ở đây hít formaldehyde cũng không ổn lắm..."

Quả thực là vậy, Trì Song Hải thật ra cũng hơi để ý đến mùi này, chỉ là không nói rõ ra. Vậy nên y hỏi: "Hai người còn studio nào khác không?"

Khương Dư chen vào: "Hay là qua studio của chị chụp nhé?"

Trì Song Hải vừa định đồng ý thì bị Lương Nguyện Tỉnh ngăn lại. Nãy giờ cậu vẫn luôn âm thầm quan sát người mẫu mà Trì Song Hải đưa đến. Cậu bèn tiến lên một bước, nói: "Chụp thử vài tấm ở đây trước để xem hiệu quả thế nào đã."

"...Ở đây á?" Khương Dư có vẻ khó xử.

"Không không." Lương Nguyện Tỉnh lắc đầu, "Gương mặt người mẫu có đường nét xương khá rõ, quần áo là mẫu áo khoác trench coat cổ điển. Tôi nghĩ có thể đến nhà máy chụp ngoại cảnh."

Nói xong, cậu quay lại nhìn Đoàn Thanh Thâm. Anh gật đầu: "Hợp lý."

Lúc bê thiết bị, Lương Nguyện Tỉnh mang theo cả Nikon và Olympus. Nhà máy với các thiết bị kim loại cỡ lớn, người mẫu mặc trench coat, cộng thêm hiệu ứng từ phim chụp, cậu đã bắt đầu mong chờ kết quả rồi.

Đoàn Thanh Thâm giúp cậu dựng đèn bố trí ánh sáng, còn Lương Nguyện Tỉnh phụ trách chụp ảnh. Trì Song Hải đứng cách đó không xa, trò chuyện với Khương Dư: "Hai người bọn họ trông khác so với lần trước."

Khương Dư hỏi lại y: "Lần trước như thế nào?"

"Không nói rõ được. Lần trước cảm giác cả hai có vẻ như đều đang chất chứa tâm sự, mơ hồ và thiếu cảm giác an toàn." Trì Song Hải nói xong thì tự cười, "Nghe kỳ cục nhỉ, thật ra cũng có tiếp xúc với nhau mấy ngày đâu, nhưng bây giờ cảm thấy hai người họ đều rất tốt, cân bằng, bù trừ cho nhau."

"Ừ, đúng vậy."

Bên kia, Lương Nguyện Tỉnh không ngừng khích lệ người mẫu: "Rất tốt, cực kỳ ngầu. Ánh mắt lạnh lùng thêm chút nữa. Hãy tưởng tượng như đang bốc thăm trúng thưởng ở tiệc tất niên, giải thưởng là một lần được bắt tay với sếp!"

Kết quả người mẫu "phụt" một tiếng bật cười, phá hỏng luôn cả tạo hình.

"Ơ, cô còn cười nữa!" Lương Nguyện Tỉnh cũng bật cười theo, "Không phải nên trợn mắt lên sao!"

Đoàn Thanh Thâm đang cầm đèn chiếu sáng: "Em bảo cô ấy trợn mắt thẳng luôn đi."

"Cũng đúng ha."

Tối hôm đó, cuối cùng họ cũng nhận được kế hoạch phát hành số mới từ tạp chí Giang Ý. Vì đây là số tạp chí đầu tiên của năm mới, nên họ đã tổ chức vô số cuộc họp để chỉnh sửa kế hoạch, cuối cùng đưa ra kế hoạch tăng bản phát hành, lên cả bìa phụ bản.

Hai người nhìn màn hình máy tính, trong khung chat với Giang Ý, một tập tin "Đã tải xuống", tiêu đề là "Hàng Châu - Thiên Đường Mộng Mơ".

Lương Nguyện Tỉnh không biết nên bày ra vẻ mặt gì... Sau khi điều chỉnh tâm trạng vài lần, cậu mới nói: "Không... không cần ở khách sạn nữa."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK