Lương Nguyện Tỉnh vòng vo một hồi rồi lại trở về điểm xuất phát của chuyến đi, cậu không có nhiều cảm giác bồi hồi khi gần về quê nhà. Sau khi về nhà đặt hành lý xuống, cậu mở van nước và điện, hai người cùng nhau dọn dẹp qua một chút.
Nhà cửa không bừa bộn lắm, trước khi đi Lương Nguyện Tỉnh đã phủ khăn chống bụi lên tất cả đồ đạc. Căn nhà được thiết kế dạng thông tầng, tầng dưới thì bật máy hút bụi, còn hai người cùng nhau lau tầng trên, lau tay vịn cầu thang và lan can. Phòng cậu và phòng em họ được ngăn cách bởi phòng đàn.
Lương Nguyện Tỉnh mở cửa phòng đàn, nói: "Trước đây có một khoảng thời gian, mỗi ngày trước khi vào phòng đàn em đều phải chuẩn bị tâm lý rất lâu. Trong lòng thì chống cự, lý trí thì thúc đẩy, cảm giác như có hai con người trong cơ thể đang giằng co nhau tiến về phía cây đàn piano. Cuối cùng khi ngồi xuống ghế đàn thì đã chẳng còn chút sức lực nào."
Thế nhưng còn chưa đợi Đoàn Thanh Thâm nói gì để an ủi, cậu đã "rầm" một tiếng đóng cửa phòng đàn lại: "Đi thôi."
"?" Gió từ cú đóng cửa thổi bay cả tóc mái của Đoàn Thanh Thâm, anh bật cười: "Đờ mờ, anh còn đang định nghiêm túc an ủi em một phen đấy."
"Vào phòng em đi." Lương Nguyện Tỉnh nói.
Việc đầu tiên cậu làm khi bước vào phòng là mở cửa sổ thông gió. Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, một hộp đàn guitar tựa ở góc tường, chiếc giường đơn được phủ một lớp vải chống bụi, bên cạnh đèn bàn trên tủ đầu giường có một mô hình Iron Man nhỏ.
Trên giá sách của Lương Nguyện Tỉnh bày rất nhiều cúp, thiếu nhi, thiếu niên, thanh niên, đủ loại giải đấu lớn nhỏ mà Đoàn Thanh Thâm từng nghe qua hoặc chưa từng nghe qua. Bên trong tủ sách hầu hết đều là các bản nhạc, có những quyển hiển nhiên là đã được luyện tập lâu ngày đến mức gáy sách đã bị nứt ra.
Lương Nguyện Tỉnh mở cửa sổ xong thì dựa vào cạnh bàn học, khoanh tay nhìn anh quan sát căn phòng của mình, hỏi: "Thấy sao?"
"Khá dễ thương."
"Khá bình thường." Lương Nguyện Tỉnh sửa lời anh, "Em vốn lười vận động, lúc không luyện đàn thì nằm trong phòng đọc truyện tranh. Có mấy lần dì rủ bọn em ra ngoài chơi, em toàn hỏi là liệu có thể không đi được không, em ở nhà trông nhà. Em họ em là người rất sợ giao tiếp, vừa nghe nói có thể làm vậy, nó lập tức bảo nó cũng không đi nữa."
Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, chỉ vào mấy tấm ảnh dán trên cửa tủ sách, hỏi: "Đây là em họ em à?"
"Ừ, Hà Trác Vũ. Ban đầu đáng lẽ nó sẽ cùng em đồng cam cộng khổ học đàn, nhưng nửa đường nó lại bỏ em mà đi, làm đồ thủ công đâm rách mấy ngón tay, bị bỏng đến mức không còn một mảnh da lành lặn." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, "Nhưng bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, muốn đặt nó làm trâm cài tóc còn phải chờ xếp lịch nữa."
Lúc tìm đồ ngủ cho Đoàn Thanh Thâm, Lương Nguyện Tỉnh lôi ra một cái hộp bánh quy bằng thiếc. Cậu đã quên mất bên trong đựng gì. Những chiếc hộp thiếc đựng bánh quy hay bánh trung thu thường được dùng làm "két sắt" mini hoặc hoặc hộp đựng kim chỉ trong nhiều gia đình. Hộp thiếc này của Lương Nguyện Tỉnh thì chứa đầy những món đồ cũ.
Vài chiếc cúc áo dự phòng trên đồng phục học sinh, cặp kính tròn tròn mà cậu từng đeo để chỉnh thị lực hồi bé, mấy viên bi thủy tinh, và những cục tẩy đủ hình thù kỳ lạ.
Thấy có mấy tấm ảnh, Đoàn Thanh Thâm đưa tay lấy ra.
Lương Nguyện Tỉnh bé xíu trong bộ vest, cậu ngồi trên ghế đàn piano được kê cao, chân còn không chạm đất. Một tấm khác là lúc cậu lớn hơn một chút, đang ôm một bó hoa cúi chào khán giả sau buổi biểu diễn.
Còn có ảnh cậu ngồi thuyền trên Tây Hồ, ảnh tốt nghiệp cấp hai, tốt nghiệp cấp ba... Mấy món quà tặng kèm từ các tạp chí truyện tranh mà cậu mua thời còn đi học, cuốn sổ tay bạn bè, mô hình xe máy... và 175 tệ tiền mặt.
"Vãi, có cả tiền nữa à?" Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc, lấy hết ra, "Hồi bé em còn biết cả giấu tiền cơ đấy?"
"Giấu xong rồi quên luôn nhỉ." Đoàn Thanh Thâm nói, "Cái đầu nho nhỏ này đúng là chẳng thèm nhớ gì đến tiền."
Lương Nguyện Tỉnh quay sang nhìn anh: "Nói chuyện tử tế chút đi, bây giờ anh đang ở nhà em đấy. Ban quản lý biết nhà em di cư rồi, em cũng chẳng cần phi tang xác đâu."
Tối đó, họ mang 175 tệ này đi ra ngoài ăn một bữa, cảm ơn bé Lương Nguyện Tỉnh đã mời họ một bữa thịnh soạn. Những ngày gần đây ở Hàng Châu đã dần lạnh hơn nhiều, mấy hôm trước có mưa, lá cây ngân hạnh rụng đầy đất bị nghiền nát đến mức gần như thấm vào gạch lát đường.
Càng gần Đông chí, mặt trời càng lặn sớm. Gương chiếu hậu của xe taxi bao trọn cảnh hoàng hôn giữa những tòa nhà. Hoàng hôn buông xuống thành phố, mặt trời khuất sau cây cầu vượt, nhưng thành phố vẫn rực sáng trong đêm. Ánh sáng đó đã không còn giống ánh đèn cầu vồng của KTV thuở xưa, mà là thứ ánh sáng phát ra đúng với chức năng của nó. Ánh đèn văn phòng nơi mọi người đang tăng ca trong các tòa nhà, ánh đèn của những chiếc xe dịch vụ chạy 24/24 trên đường, ánh lửa bốc lên từ những chiếc chảo xào đang được đảo liên tục trong các con hẻm. Những ánh sáng ấy chính là nhiên liệu của đô thị loài người.
Lương Nguyện Tỉnh dẫn Đoàn Thanh Thâm đến một quán ăn nhỏ mà cậu rất thích, khá may mắn là hôm nay quán không đông khách.
"Bình thường giờ này đến là phải xếp hàng chờ đấy." Lương Nguyện Tỉnh đặt túi đựng máy ảnh lên chiếc ghế bên cạnh, "Trên mạng toàn nói Hàng Châu là sa mạc ẩm thực, nhưng em thấy cũng được mà, quán ăn ngon vẫn rất nhiều. Ngày mai em dẫn anh đi ăn mì xào Hàng Châu nhé, hôm nay ăn... gà tơ rang, cá sủ chiên."
Lương Nguyện Tỉnh đưa điện thoại cho anh: "Anh xem qua menu đi."
Quán không lớn, có hai tầng. Nhân viên phục vụ đi lên xuống cầu thang tạo nên tiếng vang "đùng đùng", rồi chạy đến cửa sổ nhà bếp giục món gì đó. Tiếng địa phương Giang Nam cộng với tốc độ nói siêu nhanh nghe như một cuộc trò chuyện được mã hóa.
Đoàn Thanh Thâm nói: "Anh sắp không hiểu tiếng Hàng Châu nữa rồi."
Lương Nguyện Tỉnh đáp lời: "Cậu phục vụ đang càu nhàu với đầu bếp là chậm như rùa, câu sau thì bảo là giúp cái coi, ngớ ngẩn à, khách giục mệt sắp chết rồi."
Ăn xong, họ đeo máy ảnh đi dạo trên vỉa hè. Hàng Châu là một thành phố du lịch cực kỳ nổi tiếng, nhiều năm qua các tác phẩm nhiếp ảnh về nơi đây gần như có thể ghép thành một bản đồ toàn cảnh thành phố hoàn chỉnh. Nơi này rất dễ chụp, nhưng cũng rất khó để chụp đẹp.
Lúc đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ, họ chụp vài bức ảnh dòng xe cộ phía dưới. Chụp ảnh phong cảnh thành phố quả thực là điểm yếu của cả hai người. Đứng trước lan can một lúc, Lương Nguyện Tỉnh rùng mình một cái: "Lạnh quá."
"Hửm?" Đoàn Thanh Thâm đưa tay sờ sờ gáy cậu. Cũng may, không lạnh ngắt. "Altay với Hàng Châu thì chỗ nào lạnh hơn?"
"Hỏi thừa." Lương Nguyện Tỉnh giơ chiếc Leica trong tay lên: "Lúc này mà ở Altay thì nó đã bị đóng băng đến mức chụp ra toàn bóng mờ rồi."
Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Anh cứ tưởng em sẽ nói "tấn công phép thuật*" gì đó cơ."
(*) Câu này có vẻ là meme bên Trung Quốc. Mình chưa tìm được giải nghĩa nên sẽ bổ sung chú thích sau ạ.
"Altay là sức mạnh tuyệt đối." Lương Nguyện Tỉnh đáp. "Hàng Châu lạnh thật, lạnh ẩm. Trời này mà bị cảm thì phải mất năm sáu ngày mới khỏi. Còn ở Altay thì có thể chết rét luôn."
Nói xong cậu lại thở dài: "Chụp gì ở Hàng Châu đây."
"Không biết nữa." Đoàn Thanh Thâm cũng khó xử, "Ngày mai đến Tây Hồ xem sao?"
"Nếu thời Bắc Tống mà có máy ảnh, chắc hẳn Tô Thức đã chụp hết từng giọt nước của Tây Hồ rồi."
"May là ông ấy không có."
Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày: "Ngày mai hỏi dì em xem thế nào."
"Ý kiến hay đấy." Đoàn Thanh Thâm tán thành.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Thanh Thâm đang lách cách chiên trứng trong bếp, Lương Nguyện Tỉnh sau khi rửa mặt xong thì ra ban công gọi điện cho dì. Cuộc gọi kéo dài khoảng 10 phút, rồi cậu quay lại bếp, dựa vào khung cửa: "Sếp ơi?"
"Ơi." Đoàn Thanh Thâm đang rửa nấm mỡ dưới vòi nước, "Dì nói sao?"
"Dì bảo Hàng Châu có gì đáng chụp đâu, Tây Hồ này, chùa Linh Ẩn này, núi Bảo Thạch này, bị người ta chụp mòn luôn rồi. Sau đấy dì bảo tụi mình mua vé tàu cao tốc đến Tô Châu mà chụp vườn Chuyết Chính với đình Thương Lang đi."
"?" Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại, "Nhưng mà vườn Chuyết Chính và đình Thương Lang cũng bị người ta chụp mòn hết rồi còn gì."
"Em cũng bảo thế."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi sau đó dì bảo tụi mình đừng chụp nữa, đến New Zealand đón Giáng Sinh luôn đi."
"..."
Đoàn Thanh Thâm nấu mì trứng cải xanh và tôm viên nấm mỡ cho bữa sáng. Họ đang ăn thì WeChat của Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên hiện lên một loạt tin nhắn. Cậu đặt đũa xuống xem, hơi ngạc nhiên thốt lên "Ơ" một tiếng.
"Sao vậy?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.
"Sếp của em."
Đoàn Thanh Thâm nuốt miếng nấm trong miệng xuống, cố ý nhấn mạnh hỏi lại: "Cái gì của em cơ?"
"Cũ!" Lương Nguyện Tỉnh suýt sặc, "Sếp cũ, chủ quán bar. Anh ta tên là Đinh Tiệp. Dạo trước anh ta có xem được video của chúng ta, hỏi sao mấy hôm nay không cập nhật... Thì ra là đang giục đăng bài." Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa trả lời tin nhắn, cậu nhắn cho đối phương rằng bây giờ mình đang ở Hàng Châu, đang đau đầu không biết nên quay chụp gì ở đây.
Chủ quán bar họ Đinh bằng tuổi với Đoàn Thanh Thâm, là một anh trai con nhà giàu tự ra khởi nghiệp, nhưng cũng may, gã không phải kiểu đáng sợ nhất là vừa khởi nghiệp đã đòi niêm yết công ty. Gã chỉ thuê một mặt bằng mở quán bar, vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của bố mẹ gã.
Đinh Tiệp trả lời: Còn phải nghĩ sao? Quay Tây Hồ chứ gì! Chùa Linh Ẩn, núi Bảo Thạch, mê hoặc chết đám người ngoại tỉnh kia!
"Hơ." Lương Nguyện Tỉnh đưa màn hình điện thoại về phía anh, "Sếp cũ lặp lại y chang nội dung dì em đã gợi ý."
"Gọi anh ta là sếp Đinh đi." Đoàn Thanh Thâm nghe xong cảm thấy có hơi kỳ quặc.
Sếp Đinh muốn mời bọn họ đi ăn, nói rằng hiện giờ gã đang làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, ngày nào ngày nấy cũng chán muốn chết.
Buổi trưa, sếp Đinh mời họ ăn ở ven Tây Hồ, gã than thở với Lương Nguyện Tỉnh đã lâu không gặp suốt hơn 10 phút.
"Cậu còn nhớ bố anh không?" Đinh Tiệp xoay xoay cây bút trên cuốn sổ góp ý để ở bàn ăn.
"Nhớ chứ."
"Ông ấy điên rồi. Bạn ông ấy mở một tiệm bảo dưỡng ô tô, xong quăng anh qua đó rửa xe. Rửa xe đấy! Giữa trời đông giá rét thế này, vậy mà cái thân già này của anh ngày nào cũng phải ngồi xổm xuống lau bánh xe rồi lại đứng lên vô số lần, sụn chêm cũng nát hết cả rồi!"
Lương Nguyện Tỉnh hỏi: "Một tháng được bao nhiêu tiền?"
"Bốn nghìn rưỡi." Gã đáp.
Lương Nguyện Tỉnh đổi sang vẻ mặt khác: "Thế mà anh còn kêu than? Chỗ đó lãi hơn cái quán bar của anh còn gì."
"..." Đinh Tiệp há hốc mồm, ánh mắt như bị trúng đạn, "Lương Nguyện Tỉnh, miệng lưỡi cậu sao mà độc ác vậy hả!"
Lương Nguyện Tỉnh liếc mắt nhìn người bên cạnh, người đó đang xem điện thoại, rồi anh đứng lên nói: "Đồ ăn giao đến cửa rồi, tôi ra lấy."
Đồ ăn được giao đến là trà sữa và cà phê, Đoàn Thanh Thâm nhìn vị trí của shipper rồi ra ngoài đợi trước. Lúc mang đồ vào, Đinh Tiệp khách sáo nói cảm ơn tới hai lần, sau đấy "phập" một tiếng cắm ống hút, cứ như tự bắn pháo hoa ăn mừng vậy. Ngay sau đó gã nói một câu rất hợp với việc bắn pháo hoa: "Tỉnh Tỉnh, bố anh muốn tài trợ cho hai người."
"?" Lương Nguyện Tỉnh đờ người, "Anh không nói với chú Đinh là bọn tôi chỉ có mười nghìn fan thôi à?"
"Chính vì mười nghìn nên mới tốt ấy chứ! Mười nghìn fan thật đáng giá hơn một trăm nghìn fan ảo nhiều!"
"Chú Đinh còn biết cả fan ảo nữa cơ à?"
"Chú Đinh không biết, nhưng giám đốc kinh doanh của chú thì biết."
"Nhưng bọn tôi là kênh du lịch mà, bọn tôi quay phim chụp ảnh phong cảnh." Lương Nguyện Tỉnh không hiểu, "Không phải chú Đinh làm bên mỹ phẩm sao? Cả hai bọn tôi đều không biết trang điểm."
Đinh Tiệp lắc đầu, uống một ngụm trà sữa, nói: "Mỹ phẩm, đồ dưỡng da đều có hết. Giám đốc kinh doanh của công ty đã phân tích rồi, những nơi hai cậu từng đến trước đây như Đôn Hoàng hay Tân Cương, thực ra đều rất tiện để lồng ghép quảng cáo."
"Nhưng hiện tại chúng tôi không lộ mặt." Đoàn Thanh Thâm bổ sung.
Đinh Tiệp mỉm cười, vẻ mặt như đã đoán trước được: "Kem dưỡng da tay."
"Ồ—" Lương Nguyện Tỉnh thán phục, "Quả là diệu kế."
"Diệu kế!" Đinh Tiệp cũng phụ họa, "Thế nào, cân nhắc thử đi. Cậu xem, hai chúng ta hợp tác trực tiếp thế này, khỏi mất công qua trung gian."
Nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món lên. Nhà hàng này chuyên về các món Hàng Châu, giữa bữa ăn, họ trò chuyện về món cá Tây Hồ sốt giấm nổi tiếng. Đinh Tiệp, một người Hàng Châu "gốc rễ" qua nhiều thế hệ, vừa lắc đũa vừa nói: "Không đúng rồi. Món cá sốt giấm này, cá, nhất định phải được nuôi trong bể xi măng, còn nước sốt giấm thì, nhất định phải..."
"Ê, dừng, dừng, dừng." Lương Nguyện Tỉnh ngắt lời gã, "Quay lại chủ đề trước đi, sếp Đinh."
"Chủ đề trước?" Sếp Đinh mất trí nhớ rồi.
Đoàn Thanh Thâm ngậm ống hút nhìn gã. Dù rằng sếp Đinh này và anh vốn chẳng phải đối thủ cạnh tranh cùng ngành, nhưng anh vẫn trẻ con nhắc nhở: "Vùng bay của trực thăng đó, sếp Đinh."
"Đúng đúng." Đinh Tiệp nói, "Xe buýt trên không, từ Tiêu Sơn đến Dư Hàng mất mười mấy phút, gần như bay xuyên qua khu vực trung tâm thành phố. Nhưng nếu cậu muốn họ mở cửa khoang trên không... thì e là không được đâu."
Lương Nguyện Tỉnh cau mày, gặm đầu đũa, hỏi: "Thêm tiền thì sao?"
Ánh mắt Đinh Tiệp thay đổi: "Cậu trai trẻ gan to đấy nhỉ."
"Chụp ảnh qua cửa sổ khó chịu lắm." Lương Nguyện Tỉnh nói.
"Thế thì cậu vừa nhảy dù vừa chụp đi." Đinh Tiệp cạn lời.
Đinh Tiệp vốn chỉ định dọa cậu, nhưng không ngờ cậu lại quay sang hỏi Đoàn Thanh Thâm: "Thế này có khả thi không? Tốc độ màn trập cho góc nhìn thứ nhất khi nhảy dù thì nên chỉnh bao nhiêu?"
Đoàn Thanh Thâm giơ tay búng một cái vào đầu cậu, "cốc" một tiếng: "Tốc độ màn trập nhanh thế này này."
Búng xong, anh nói tiếp: "Chúng ta có thể lau sạch kính bên trong và bên ngoài trước khi vào trong. Hiện tại anh chưa có cảm hứng để chụp thành phố, không có cảm hứng thì phải chụp nhiều, đi thử xem sao."
Đây quả thực là cách bất đắc dĩ, vì dù sao đó cũng là ảnh bìa cho số đặc biệt.
Đinh Tiệp cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Đừng quên cân nhắc vụ kem dưỡng da tay đấy nhé. Anh có thể thoát khỏi tiệm rửa xe hay không là nhờ vào cậu cả đó."
"Rửa xe ổn định mà, sếp Đinh." Lương Nguyện Tỉnh nói.
"Sụn chêm của anh nát bét hết rồi!"
Đoàn Thanh Thâm nghe vậy thì cười thầm. Kết thúc bữa ăn, sếp Đinh phải quay về rửa xe. Ra khỏi quán, gã chán nản đút hai tay vào túi, nhìn về hướng Tây Hồ, thở dài: "Ngày trước khu này cũng là giang sơn của chúng ta đấy, Tiểu Lương."
"Đúng vậy bệ hạ." Tiểu Lương cũng nhìn về phía Tây Hồ, "Tại phá sản mà vi thần còn chẳng có N+1*."
(*) "N+1" là một cách tính toán bồi thường được sử dụng khi đơn vị sử dụng lao động chấm dứt hợp đồng lao động. "N+1" sẽ bằng số năm làm việc của người lao động tại đơn vị là N, nhân với mức lương của người lao động, cộng thêm một tháng lương.
Sếp Đinh sốc: "Cậu nhìn xem cuộc sống hiện tại của anh đây này!"
"Đừng nhắc đến sụn chêm của anh nữa, nếu không ổn thật thì bên cạnh tôi có bác sĩ ngoại khoa đấy."
"Ở đâu cơ?" Sếp Đinh nghi ngờ.
Lương Nguyện Tỉnh chỉ tay về phía Đoàn Thanh Thâm: "Vị này, ba tháng trước còn là bác sĩ điều trị chính. Học y đấy, đáng sợ lắm, ngay cả nắp ống kính cũng phải để ngửa lên."
"?" Đoàn Thanh Thâm sửng sốt, "Em chưa bao giờ để ý đến chuyện đó mà."
"Chuyện này có gì phải để ý." Lương Nguyện Tỉnh liếc anh một cái, "Em tôn trọng thói quen của mỗi người."
Sếp Đinh đi tới chỗ anh bắt tay: "Không dễ dàng gì đâu anh bạn, từ bỏ ngành y đến với điện ảnh, thật là can đảm."
"Anh đi đây." Bắt tay xong, sếp Đinh chỉ chỉ trạm tàu điện ngầm, đi được hai bước gã lại quay lại, "Suýt nữa thì quên, nè, hàng dùng thử. Lần này đi thật đấy, đi xử lý cái sụn chêm của anh đây."
Gã nhét vào tay Lương Nguyện Tỉnh một tuýp kem dưỡng da tay, rồi quay người đi không ngoảnh lại.
Cho đến khi bóng dáng sếp Đinh khuất hẳn, trong đầu Đoàn Thanh Thâm vẫn còn văng vẳng câu "ngay cả nắp ống kính cũng phải để ngửa lên"— Sao lại thế này, hóa ra động tác theo thói quen của mình trong mắt em ấy lại được miêu tả bằng từ "đáng sợ lắm" sao?
Vào giữa tháng Mười Hai ở Hàng Châu, tiết trời vẫn còn vương vấn chút không khí của mùa thu. Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi xuống.
"Đợi chút." Đoàn Thanh Thâm giữ lấy cánh tay cậu.
"Đi thôi, gọi xe nào."
"Đợi đã." Đoàn Thanh Thâm nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh còn thói quen nào khác mà em thấy kỳ quặc không?"
Lương Nguyện Tỉnh hiểu ý, cậu cong môi cười: "Anh nói trên giường hay dưới giường?"
"...Nói, nói trên giường trước đi."
"Trên giường thì không có."
Đoàn Thanh Thâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy dưới giường thì sao?"
"Để sau đi." Lương Nguyện Tỉnh cúi xuống nhìn tuýp kem dưỡng da tay, vặn nắp ra ngửi thử, "Thơm phết đấy."
Vừa nói cậu vừa định bóp kem ra tay, Đoàn Thanh Thâm bỗng ngăn lại: "Khoan đã." Rồi anh lấy từ ngăn bên của túi máy ảnh ra một chai dung dịch rửa tay khô nho nhỏ.
Ánh mắt Lương Nguyện Tỉnh mang vẻ "Thôi được rồi em biết ngay mà", cậu đưa tay ra để anh bóp cho. Thế mà Đoàn Thanh Thâm lại nhận ra: "Mang theo nước rửa tay khô cũng kỳ lắm à?"
"Không, có gì kỳ đâu." Lương Nguyện Tỉnh cười ngọt xớt, dỗ dành anh: "Chu đáo lắm, anh Thâm, bóp nhanh lên nào."
Họ đã đặt trước được chuyến trực thăng cho sáng hôm sau.
Quả nhiên, chuyện mở cửa khoang giữa chừng để chụp ảnh bị cơ trưởng nghiêm túc lắc đầu từ chối, thậm chí ông còn kiểm tra kỹ cửa khoang bên phía Lương Nguyện Tỉnh đến hai lần, tỏ vẻ rất không tin tưởng.
Trong suốt hành trình, hai người mỗi người một bên, chụp ảnh xuống phía dưới. Tuy rằng drone cũng có thể chụp ảnh trên không, nhưng có rất nhiều khu vực cấm bay. Không gian trong khoang quả thực hơi nhỏ, nhưng dùng ống kính 50mm thì cũng ổn rồi.
Vì chụp quá nhiều ảnh liên tục bằng tốc độ màn trập cao, nên họ sắp phải đối mặt với tình cảnh "chụp thì sướng tay, chọn ảnh thì như thiêu thân". Sau chuyến bay, cả hai lập tức về nhà chọn ảnh. Trên đường về, họ còn gặp quán bán đồ ăn sáng chưa dọn hàng. Cả hai bèn đứng lại mua một cái bánh hành chiên, chính là cái bánh bột mì kẹp quẩy rán, bản hòa tấu kép vui vẻ của tinh bột.
Mấy ngày sau đó, ban ngày hai người đi tìm góc chụp, họ thuê một chiếc xe chạy khắp thành phố. Mở bản đồ thành phố Hàng Châu trên máy tính, nhắm mắt lại lắc chuột lung tung, dừng ở đâu thì hôm nay đi đến đó.
Buổi tối thì mang máy ảnh ra bờ Tây Hồ canh trăng, rồi lại về nhà âu yếm nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp kia.
Đoàn Thanh Thâm nắm lấy cổ tay cậu từ phía sau, đầu ngón tay anh vu.ốt ve mặt trong cổ tay cậu, đồng thời ngậm lấy một vùng da ở gáy cậu. Khi Lương Nguyện Tỉnh rên lên, cậu bị anh lấy tay bịt miệng lại. Không biết vì sao, dù trong nhà không có ai khác, nhưng Đoàn Thanh Thâm vẫn có cảm giác tội lỗi và bất an.
Còn Lương Nguyện Tỉnh thì cố tình úp mặt vào lòng bàn tay mà rên. Cậu lại còn vặn vẹo người, giả vờ giãy giụa, thực chất là đang trêu chọc anh, trăm lần như một.
Ngày hôm sau, điểm đến được chọn ngẫu nhiên trên bản đồ là núi Hàng Ổ, Lương Nguyện Tỉnh im lặng nhìn con chuột.
"Không tính, chọn lại lần nữa." Đoàn Thanh Thâm nói.
"Thôi." Lương Nguyện Tỉnh kiên cường gật đầu, "Em chịu được."
"Leo núi á?"
Núi Hàng Ổ khá dốc, hơn nữa còn có vài đoạn đường mòn không có bậc thang, mà tối qua cậu vừa mới bị... thế là cậu ai oán nhìn Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm đúng lúc lên tiếng: "Xin lỗi nhé."
"Không trách anh." Lương Nguyện Tỉnh đang đứng, cậu vỗ nhẹ lên đầu anh, "Em cũng rất thích mà."
Chuyến đi núi Hàng Ổ cuối cùng cũng bị hoãn lại một ngày. Bởi vì lúc ăn sáng, Lương Nguyện Tỉnh lướt thấy bài đăng trên Moments của một người bạn cũ. Người bạn đó đăng ảnh chụp trong một con hẻm cổ kính, phía sau là một dây phơi quần áo, trên dây treo đầy lạp xưởng và sườn heo muối. Người bạn đó cười híp mắt giơ tay chữ V trước ống kính dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu đông, kèm theo dòng chữ "Về Hàng Châu rồi nè~"
Lương Nguyện Tỉnh vừa nhìn thấy khung cảnh đó, một góc điển hình của khu phố cổ, cậu lập tức nhắn tin hỏi địa điểm. Người bạn nhanh chóng gửi định vị, hai người lập tức xách máy ảnh lên đường.
Thế là chiều hôm đó, họ đã chụp được cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở con hẻm cũ.
Đoàn Thanh Thâm dùng máy Nikon, còn Lương Nguyện Tỉnh chụp bằng máy ảnh phim. Ở nơi cột điện và khu dân cư giao nhau, vừa hay có một mái che cong cong của nhà để xe hiện ra. Bên dưới mái che là bàn cờ tướng và bộ ghế trống không. Hình vuông, đường thẳng, đường cong, bức ảnh mang vẻ đẹp hình học rất ấn tượng. Hơn nữa thật trùng hợp làm sao, có lẽ máy hút mùi nhà bếp của một hộ dân bị hỏng nên có làn khói trắng bay ra.
Dạo này họ không có thời gian đăng video, cũng chẳng buồn xem tài khoản của mình.
Khi tạp chí điện tử "Khám phá - Địa lý" đăng bài tổng kết năm, những bức ảnh về điệu múa Phi Thiên trên sa mạc của Nghiêm Kỳ được các tài khoản marketing chia sẻ rầm rộ. Đặc biệt, trong số những bức ảnh Lương Nguyện Tỉnh chụp cho cô, có một bức ảnh cô quay đầu lại với ánh mắt kiên định giữa bão cát, bức ảnh đó được các tài khoản marketing ghép với nhạc nền mang đậm chất sử thi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số lượng người theo dõi của tài khoản Thanh Sơn Tỉnh đã tăng vọt lên năm mươi nghìn.
Kéo theo đó là hàng loạt tin nhắn riêng tư hỗn loạn, nào là khen ngợi, nào là chế giễu, nào là lời mời hợp tác, và cả những lời lẽ tục tĩu không thể chấp nhận được. Internet chính là như vậy, một mặt thì nói "Internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật" nhưng mặt khác lại làm những chuyện kinh tởm kiểu "Vậy thì mày đi báo cảnh sát đi".
May thay, cả Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm đều không quan tâm đến những chuyện đó, họ có những việc quan trọng hơn cần làm. Bận rộn chọn ảnh, chỉnh sửa hậu kỳ, nộp bài, họp trực tuyến với Giang Ý. Vào ngày cuối cùng ở lại Hàng Châu, công ty thiết bị dã ngoại mà họ gần như đã quên bẵng đi cuối cùng cũng không chịu nổi, lại một lần nữa đến hỏi han xem dạo này họ đã rảnh rang chưa.
Có lẽ vì thấy lượng người theo dõi của họ tăng vọt, độ hot của video cũng tăng theo, nên công ty đó tưởng rằng họ đang so sánh chất lượng của các nhà tài trợ. Điều này cũng dễ hiểu thôi, nhất là trong bối cảnh Internet hiện nay đang dần có xu hướng "nội dung chất lượng lên ngôi", những nội dung nhảm nhí, lố lăng dần dần không còn đáp ứng được nhu cầu của người dùng, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhà tài trợ đang ra giá với họ.
Tại ga Hàng Châu Đông, Đoàn Thanh Thâm khó khăn lắm mới lấy được điện thoại ra từ đống túi xách đeo vai và túi đựng máy ảnh. Mở khóa màn hình, đối phương nhắn: Honey~ dạo này bạn rảnh chưa? Vất vả cho bạn rồi! Hai ngày tới chúng ta có thể bàn bạc về việc hợp tác được không ạ? Gần đây tài khoản của honey tăng follow nhiều quá! Để theo kịp bước chân của honey, bên mình đã xin lãnh đạo duyệt khoản ngân sách mới, bạn xem qua nhé~
Sau đó, đối phương lại gửi một đoạn chat với lãnh đạo. Ban đầu Đoàn Thanh Thâm cũng không mong đợi gì nhiều, anh nghĩ rằng cùng lắm chỉ thêm một khoản phí gấp rút.
"Tỉnh Tỉnh."
"Hửm?" Lương Nguyện Tỉnh kéo vali lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại của Đoàn Thanh Thâm, "Vãi."
Nhân viên nhà ga cầm loa lớn tiếng nhắc nhở: "Cấm vượt qua vạch vàng", "Cấm hút thuốc trên sân ga". Lương Nguyện Tỉnh nói gì đó, nhưng Đoàn Thanh Thâm không nghe rõ, anh bèn tiến lại gần hơn.
Lương Nguyện Tỉnh ghé sát tai anh nhắc lại: "Vậy chúng ta đi chụp cực quang đi!"
Một tuần sau.
Tại tòa soạn tạp chí "Khám phá - Địa lý", Giang Ý vừa họp xong, cô vừa đi về văn phòng vừa đặt cà phê. Từ một góc rẽ khác trên hành lang, có người vội vã chạy đến bên cạnh cô, ân cần nói: "Biên tập viên Giang, đang đặt đồ ăn ngoài à? Khi nào đến nhớ bảo tôi nhé, tôi xuống lấy cho."
"Không cần, không cần đâu, làm quá vậy. Anh có việc gì không, sếp Triệu?"
"Gọi sếp gì chứ, tôi có phải sếp gì đâu, cứ gọi Tiểu Triệu thôi." Anh ta vừa nói, vừa cười đến nỗi trông càng thêm "rẻ tiền", "À này, hai nhiếp ảnh gia trước đây chụp cho chúng ta bộ ảnh 12 bức phong cảnh ấy, còn có thể hợp tác lần nữa không? Bên tập đoàn chúng tôi quá hài lòng. Lúc ra mắt sản phẩm mới ấy, ôi, hiệu ứng màn hình lớn đó, chủ tịch suýt nữa thì khóc. Ảnh chụp Tân Cương, sa mạc mênh mông, trời ơi..."
"Ba tháng tới họ không rảnh." Giang Ý mỉm cười, "Nhưng anh có thể xếp lịch trước, nếu chắc chắn muốn hợp tác thì đến lúc đó tôi sẽ hỏi họ giúp anh."
"Hả? Họ bận gì thế?"
"Hai người họ ấy à, dãi gió dầm mưa, rong ruổi khắp chốn, dựng lều lên là thành nhà ngay mà."