Sau khi cặp đôi thực sự này đưa Trình Khải say mèm về phòng khách sạn của cậu ta, họ quay lại phòng mình. Không bật đèn, không biết ai là người khơi mào, ai là người bắt đầu, nhưng khi cửa vừa khép lại, hai người đã hôn nhau dữ dội ngay ở lối vào.
Căn phòng không hoàn toàn tối đen, vài cục pin máy ảnh đang sạc, ánh sáng xanh lục yếu ớt nhấp nháy, báo hiệu chúng đang sạc bình thường. Còn có màn hình laptop đang render trên bàn, bộ sạc dự phòng dưới đất, vài đèn báo hiệu đang sáng.
Lương Nguyện Tỉnh bị Đoàn Thanh Thâm hôn đến mức phải cởi áo phao ra, rồi để mặc cho nó rơi xuống đất kêu soàn soạt vài tiếng. Trên người cả hai vẫn còn vương hơi lạnh từ bên ngoài, Lương Nguyện Tỉnh có thể cảm nhận được làn da cổ anh lành lạnh. Nhiệt độ ngoài trời hôm nay dưới âm 10 độ, nhưng cái ôm nóng bỏng và nụ hôn cuồng nhiệt đã xua tan mọi giá lạnh trong căn phòng tối mờ.
Họ hôn nhau, vu.ốt ve nhau qua lại, mọi hơi lạnh quanh người đã tan biến hết. Bàn tay Đoàn Thanh Thâm luồn vào dưới vạt áo Lương Nguyện Tỉnh, kéo sát cậu vào người mình. Nụ hôn trở nên sâu đậm, Lương Nguyện Tỉnh vốn đã có chút men trong người nên thỉnh thoảng cậu lại bật ra vài tiếng r.ên rỉ phóng túng.
"Đừng..." Đoàn Thanh Thâm dừng lại, đưa tay lên che miệng cậu, giọng anh bất lực: "Tỉnh Tỉnh, đừng rên."
Dù trong phòng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ. Nhất là đôi mắt mơ màng như say như tỉnh của cậu, do nửa khuôn mặt bị che mất, nên lại càng khiến người ta không kiềm được mà chăm chú nhìn vào ánh mắt ấy. Đôi mắt cậu cong cong, khép hờ như đang cười, Lương Nguyện Tỉnh hỏi: "Vì sao thế? Sếp Đoàn không chịu nghe à?"
Đoàn Thanh Thâm nuốt khan, không trả lời.
Hiển nhiên là anh đang hơi lúng túng. Một người đàn ông ba mươi tuổi, chưa từng trải qua chuyện này, làm sao mà chống đỡ nổi.
Lương Nguyện Tỉnh bèn thừa cơ dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ vào lòng bàn tay anh. Ngay sau đó, bàn tay kia lập tức rụt về. Cậu hỏi: "Sao vậy, lưỡi em có điện hả?"
"Không." Đoàn Thanh Thâm đáp.
"Vậy sao anh lại né?"
"Em biết rõ rồi còn hỏi."
"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh lại cười, đôi mắt cậu cong cong, khóe môi nhếch lên hỏi: "Làm không?"
Tiếp đó, cậu bổ sung: "Em đang hỏi anh trong trạng thái tỉnh táo đấy, đừng nghĩ ngợi nhiều. Từng này bia không đủ để làm em lâng lâng đâu."
Trước đây Lương Nguyện Tỉnh đã đoán đúng: Đoàn Thanh Thâm quả thật là một người khá truyền thống. Anh cần những tín hiệu hoặc lời nói rõ ràng mới có thể an tâm.
Ngay lúc này, cậu mới hoàn toàn hiểu được câu nói của anh: "Là tôi đang dựa dẫm vào em, về mặt tinh thần". Đoàn Thanh Thâm vẫn luôn cần có được sự khẳng định của cậu ở mỗi một bước. Dù là nụ hôn, tình yêu hay l.àm t.ình.
Anh áp sát lại ôm lấy Lương Nguyện Tỉnh, hôn lên thịt tai cậu. Hai cánh tay anh siết chặt như chiếc lồng, họ quấn quýt hôn nhau từ cửa ra vào đến tận giường. Trong ánh sáng lờ mờ, từng lớp áo quần lần lượt được cởi bỏ. Đoàn Thanh Thâm nhìn sâu vào đôi mắt sáng lấp lánh của Lương Nguyện Tỉnh, càng nhìn càng ngây dại—
Những ngày qua giống như một liều thuốc bổ mà Lương Nguyện Tỉnh trao cho anh, chữa lành mọi bối rối và bất an. Trước đây, anh giống như người bị chôn vùi trong trận tuyết lở, rất lạnh. Ban đầu là lạnh đến mức đau đớn, sau đó dần dần không còn cảm giác gì nữa.
Rồi Lương Nguyện Tỉnh phủi đi lớp tuyết, ánh mắt cậu cùng với ánh mặt trời rọi xuống mắt anh.
Đúng vậy, chính là đôi mắt sáng lấp lánh này.
Ngón tay cái của Đoàn Thanh Thâm vu.ốt ve gò má cậu, anh gọi "Tỉnh Tỉnh", rồi hôn cậu. Trong lúc tim đập loạn nhịp, những nụ hôn cũng trở nên rối bời và vụng về không có quy tắc nào. Thực ra, anh đã không thể kiềm chế được từ lâu, nhưng lý trí đáng sợ vẫn cố giữ lại ngọn lửa h.am m.uốn mãnh liệt nhất. Cuối cùng, anh chủ động dùng miệng làm cho Lương Nguyện Tỉnh trước.
"Đau lắm đấy." Đoàn Thanh Thâm nằm bên cạnh cậu, "Sau này từ từ cũng được."
Lương Nguyện Tỉnh hơi ngơ ngác, hiện tại cậu tạm thời không thể xử lý thông tin, chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang lâng lâng.
Cả hai cùng thở d.ốc. Im lặng một lúc, Lương Nguyện Tỉnh mới hiểu ý anh là gì. Ý anh là hôm nay dừng lại ở đây thôi. Thế là cậu bèn quay đầu sang: "Anh định đi tu à?"
"Không."
"Thế sao lại không...?" Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc, rồi bật cười: "Chẳng lẽ không phải nên "tranh thủ bây giờ" sao?"
Câu này không sai. Hai người đều tự nguyện, thiên thời địa lợi, nếu không tranh thủ lúc này để cùng nhau cập nhật tiến độ tình yêu thì còn khi nào nữa? Đoàn Thanh Thâm cười dịu dàng: "Tỉnh Tỉnh, chuyện này, em biết là..."
"Đương nhiên là em biết." Lương Nguyện Tỉnh cũng hiểu ý anh, "Em nói "tranh thủ bây giờ", là bởi vì em uống rượu rồi. Vậy anh trả lời đi, rượu sẽ làm tê liệt cái gì của con người?"
"Hệ thần kinh."
"Sẽ thế nào?"
"Ức chế thần kinh trung ương, giảm hoạt động của tủy sống, làm suy yếu cảm giác đau."
"Giỏi quá, bác sĩ Đoàn, trả lời đúng hết luôn." Lương Nguyện Tỉnh nhích lại gần, áp sát vào làn da anh, "Đi lấy bao đi."
Đoàn Thanh Thâm đi lấy.
Thực ra anh cũng không thể chịu nổi nữa. Anh đã cố nhẫn nhịn, tuy rằng có thể tiếp tục gắng gượng, nhưng giờ thì không được nữa rồi. Anh sợ rằng Lương Nguyện Tỉnh sẽ thật sự đưa anh lên chùa mất.
Đêm nay trời quang mây tạnh. Mấy hôm trước ở Bắc Tân Cương có trận bão tuyết. Sau trận bão, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh như mặt hồ gợn sóng. Họ vốn định tối nay lên ngọn núi tuyết phía sau để chụp ảnh, ống kính đã chọn xong, thiết bị cũng đã sẵn sàng để chuẩn bị ghi lại khung cảnh ngôi làng nhỏ trong tuyết với bầu trời đêm màu xám lạnh pha chút sắc xanh.
Thế mà bây giờ, họ lại đang l.àm t.ình trong ngôi làng nhỏ.
"Đừng nắm ga giường, nắm lấy anh này." Đoàn Thanh Thâm đan từng ngón tay vào tay cậu, dẫn dắt tay cậu đặt lên cơ thể mình.
Lương Nguyện Tỉnh lúc uống rượu thì không say, nhưng bây giờ đầu óc cậu lại như mờ mịt. Trong lúc mê man cậu vô thức dùng sức cào vào da anh. Ngay sau đó, cậu bừng tỉnh, hỏi anh: "Đau không?"
"Không đau." Đoàn Thanh Thâm khẽ nói bên tai cậu, "Sướng."
...
Tạch.
Đèn được bật lên.
Cái giường này không thể nhìn nổi nữa rồi. Lương Nguyện Tỉnh được Đoàn Thanh Thâm bế đi tắm qua một lượt. Ra khỏi phòng tắm, cậu đứng không vững, chỉ có thể vịn tường nhìn anh đang thay ga giường. May mà trong tủ còn một bộ ga mới, nếu không họ lại phải gọi nhân viên phục vụ giữa đêm khuya gió rét thế này.
"Ài." Lương Nguyện Tỉnh ủ rũ, "Đúng là vẫn rất đau."
Đoàn Thanh Thâm quay đầu nhìn cậu, tay anh không ngừng động tác, tiếp tục nhét ga giường xuống dưới tấm nệm: "Xin lỗi em."
"Không sao, với tư cách là bác sĩ, anh đã cố gắng hết sức rồi."
Nghe vậy, Đoàn Thanh Thâm lại quay đầu về phía cậu, lần này ánh mắt anh đã khác: "Ý em là..."
"Khen anh đấy. Em nghe nói lần đầu tiên sẽ đau đến mức hồn lìa khỏi xác, mà em vẫn còn đứng được đây này, chứng tỏ anh đúng là đã cố gắng hết sức rồi." Lương Nguyện Tỉnh mỉm cười, cậu cũng không vịn tường nữa mà khoanh tay đứng dựa người: "Mau trải xong ga giường đi, em muốn nằm sấp một lúc."
Anh tiếp tục nhét chăn vào vỏ.
Sau khi nằm úp sấp trên giường, Lương Nguyện Tỉnh bảo Đoàn Thanh Thâm vén áo lên cho cậu xem vết xước trên lưng. Anh bèn ngồi dậy, xoay người kéo áo len lên.
"Shhh..." Lương Nguyện Tỉnh mím môi, sờ lên vết xước, "Có đau không?"
Đoàn Thanh Thâm thả áo len xuống: "Không đau."
"Thiếu một chữ." Lương Nguyện Tỉnh nói.
"..." Mấy từ kiểu này khi tách khỏi ngữ cảnh thì có hơi khó nói ra miệng. Đoàn Thanh Thâm khựng lại, anh điều chỉnh tâm lý, rồi nghiêm túc nhìn cậu: "Sướng."
Lương Nguyện Tỉnh đạt được mục đích của mình.
Nghỉ ngơi được một lát, Lương Nguyện Tỉnh vẫn rất muốn ra ngoài chụp ảnh, cậu nhắc đến hai lần nhưng đều bị Đoàn Thanh Thâm từ chối hết. Lý do là tuy cậu không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, với tình trạng hiện tại, cậu sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
"Em sẽ mặc thêm đồ mà." Lương Nguyện Tỉnh tiếp tục đấu tranh.
"Không được, để mai đi." Đoàn Thanh Thâm từ chối.
"Em sẽ quàng khăn." Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa áp sát lại, ôm lấy cánh tay anh, nhìn anh, "Em sẽ uống thuốc cảm trước, rồi sẽ bám lấy anh suốt cả đường, anh cứ nhét em vào túi áo cũng được."
Cậu đang làm nũng, còn dụi mặt vào tay áo len của anh, ánh mắt trông rất đáng thương. Mặc dù biết rõ là cậu đang diễn, nhưng không thể phủ nhận, anh vẫn cảm thấy mềm lòng.
Đoàn Thanh Thâm thở dài, tối nay quả thực đã được họ lựa chọn kỹ càng trước đó. Không mây, trăng khuyết, tuyết phủ. Họ đã chuẩn bị sẵn máy ảnh, chọn xong ống kính, giờ mà không đi thì giống như thất hứa vậy.
"Em thật sự không sao rồi." Lương Nguyện Tỉnh không biết phải chứng minh thế nào, cậu sốt ruột đến mức luống cuống chân tay, "Anh không tin thì chúng ta làm lại lần nữa!"
"Lương Nguyện Tỉnh!" Đoàn Thanh Thâm đứng phắt dậy từ mép giường, anh nhìn cậu từ trên cao, im lặng vài giây rồi thỏa hiệp, "Được rồi, được rồi, đưa em đi. Để anh lấy quần áo cho em."
Lương Nguyện Tỉnh nhịn cười, cậu dựa vào đầu giường nhìn anh đang tiến về phía vali: "Ngây thơ quá đi mất sếp Đoàn ơi."
Đoàn Thanh Thâm thật sự không biết phải làm thế nào với Lương Nguyện Tỉnh nữa. Anh bực bội lôi ra một chiếc áo len dày hơn, áo khoác phao, quần leo núi có lớp lót, và một đôi bốt ngắn lót lông. Rồi thêm cả khăn quàng cổ, mũ, khẩu trang, găng tay, cuối cùng chỉ để lộ ra đôi mắt.
—— Rồi Lương Nguyện Tỉnh cứ thế "bịch" một tiếng ngã ngửa ra sau, nằm lăn ra trong tuyết.
Đoàn Thanh Thâm bất lực quay đầu lại: "Đáng lẽ anh không nên tin em."
"Em thực sự không sao mà, hoàn toàn không lạnh." Lương Nguyện Tỉnh vỗ vỗ lớp tuyết bên cạnh: "Tuyết mềm thật đấy."
"Bắc Tân Cương khô ráo, tuyết ở đây chủ yếu là tuyết bột." Đoàn Thanh Thâm thử cầm máy ảnh chụp trước một bức. Hình ảnh hiển thị trên màn hình máy ảnh không đẹp như anh tưởng. Anh chỉnh ISO lên 800, tốc độ màn trập 1/2000.
Cầm máy ảnh chụp vào ban đêm cần tốc độ màn trập cao và độ nhạy sáng cao, trong khi tiêu cự lại có yêu cầu nhất định về ánh sáng. Đoàn Thanh Thâm lùi lại vài bước, tìm tiền cảnh, rồi chụp vài bức.
Anh quay đầu lại, người nằm trên tuyết kia vẫn nhìn chằm chằm những ngôi sao mà không nhúc nhích. Cậu đưa tay về phía anh, nói: "Đưa máy ảnh cho em."
Anh đưa máy ảnh qua, Lương Nguyện Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế và góc nhìn này, cậu chỉ chỉnh tốc độ màn trập chậm hơn một chút. Dù gì thì nằm như vậy cũng khá vững.
Chụp xong một bức, cậu trả lại máy ảnh cho Đoàn Thanh Thâm.
Đoàn Thanh Thâm cầm lấy, nhìn màn hình. Đó là một bức ảnh có góc nhìn từ dưới lên, hướng về phía cây bạch dương phía trước chếch sang bên cạnh. Do góc chụp từ dưới lên nên không nhìn thấy tuyết đọng trên cành cây. Thân cây vừa hay trông như những đường chéo trong bố cục bức ảnh, tạo hiệu ứng phối cảnh mạnh mẽ. Giữa những cành cây trơ trụi vào mùa thu đông là bầu trời đầy sao. Hiệu ứng hình ảnh của máy ảnh rất tuyệt vời, cảnh đêm trong trẻo đến mức khiến người xem rung động.
"Đúng là một góc nhìn đẹp." Đoàn Thanh Thâm nhận xét.
"Thậm chí không cần giảm nhiễu. Đây là ống kính Canon đúng không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.
"Ừ. Anh chuyển sang ống 16-35mm. Mẹ anh gửi kèm trong kiện hàng của drone, tiện thử xem sao." Đoàn Thanh Thâm nói.
Lương Nguyện Tỉnh "Ồ~" một tiếng, tỏ vẻ nhớ ra điều gì, rồi cậu nói: "Vài hôm nữa mua thêm máy EOS đi. Dạo gần đây em thấy người ta dùng EOS chụp sương mù buổi sáng trong thung lũng này nọ, ảnh gốc vừa chụp ra đã đẹp lung linh rồi."
"Được thôi. EOS đúng là vừa ngon vừa rẻ. Anh nghĩ nhà bên Sơn Đông chắc vẫn còn mấy cái ống kính Canon nữa."
Nói xong anh lại nhìn Lương Nguyện Tỉnh, thở dài: "Em đứng dậy đi, đừng nằm trên tuyết nữa, nằm lâu sẽ bị cảm lạnh thật đấy."
"Em không dậy nổi." Lương Nguyện Tỉnh nằm yên đó, ngửa mặt nhìn trời, thành thật nói: "Thực ra em đã muốn ngồi dậy từ lâu rồi, nhưng thắt lưng không còn chút sức nào. Anh có thể... qua đây đỡ em dậy được không?"
"Được." Đoàn Thanh Thâm đáp.
Thì ra nãy giờ cậu vẫn cứ cố gồng.