• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong căn lều nỉ chẳng có ai. A Hợp Lực đang ở đồng cỏ tìm mấy con cừu chạy lạc, A Y Đạt Na và em trai đang thả gia súc, còn Bố Lạp Na Y thì đã đến trường. Thế là hai người đành chào căn lều trống, để lại đây một ít bánh kẹo nước ngọt mang theo trong xe, cuối cùng nói với nó một tiếng tạm biệt.

"Thực ra sẽ không có lần gặp lại." Lương Nguyện Tỉnh đứng bên xe, nhìn về phía căn nhà lều.

Rất có thể, họ sẽ không bao giờ được nếm lại đĩa thịt cừu xé tay và bánh bao chiên kiểu Kazakhstan trong đêm đói cồn cào ấy, cũng sẽ không bao giờ gặp lại gia đình Bố Lạp Na Y nữa. Họ thậm chí còn chưa chụp chung một bức ảnh nào.

"Ừm." Đoàn Thanh Thâm đi tới đầu xe, sờ sờ nắp capo. Anh cùng cậu nhìn căn lều nỉ, nói: "Du lịch là vậy đấy, gặp gỡ những con người mà có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại."

Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại, đúng lúc một cơn gió thổi qua đồng cỏ, làm xao động thảm thực vật trên mặt đất. Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cho câu này vào phần giới thiệu của bộ ảnh đi."

Đoàn Thanh Thâm không ngờ cậu lại có đề nghị như vậy, anh rất bất ngờ: "Cho... vào phần giới thiệu?"

"Ừ." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Nếu không thì viết gì vào phần giới thiệu? Viết một bài văn ngắn à? Ai viết? Em không viết đâu."

"Vậy thì dùng câu này đi."

Tính đến hôm nay, họ còn bốn ngày nữa để hoàn thiện bộ ảnh phong cảnh. Trước khi lên xe khởi hành, Đoàn Thanh Thâm muốn xem lại bức ảnh căn lều mà cậu chụp, anh bèn hỏi mượn máy ảnh.

Anh lật xem các bức ảnh, hỏi: "Sao em lại nghĩ đến việc chụp căn lều này?"

Lương Nguyện Tỉnh nhún vai: "Có lẽ để thể hiện nỗi nhớ quê hương của tác giả?"

"Tốt đấy." Đoàn Thanh Thâm khen.

"Lúc chụp ánh sáng không đẹp lắm."Lương Nguyện Tỉnh đút tay vào túi, đột nhiên hỏi anh: "Theo anh, việc chỉnh màu trong nhiếp ảnh phong cảnh nên là "chỉnh về những gì nhiếp ảnh gia đã thấy bằng mắt thường" hay "chỉnh đến hiệu ứng hình ảnh mà nhiếp ảnh gia mong muốn đạt được"?"

Ánh mắt Đoàn Thanh Thâm rời khỏi màn hình máy ảnh, nhìn vào mắt cậu: "Đây là vấn đề mà rất nhiều nhiếp ảnh gia từng trăn trở. Đôi khi, chúng ta vất vả lắm mới đến được một nơi, có thể là một ngọn núi phải liều mạng mới leo lên được, hoặc giống như trường hợp của chúng ta, có thể bị mắc kẹt giữa đường... Hơn nữa, thiên nhiên không phải là trò chơi tùy chỉnh. Chúng ta lặn lội đường xa đến đây, trời không quang đãng, ánh sáng không tốt, giá trị nhiệt độ màu tự nhiên không đủ. Nếu em nghĩ điều chỉnh màu sắc nhiều ở hậu kỳ là một sự dối trá, thì nên nhớ rằng nơi đây cũng có những ngày trời nắng đẹp."

"Nhưng em không chụp được những ngày nắng đẹp." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Đó rõ ràng là những hình ảnh không chụp được, vậy mà lại đăng lên, chẳng phải vẫn là lừa dối sao?"

"Lừa dối ai?"

"Người xem."

"Vậy em có sẵn sàng thừa nhận mình chỉnh màu không?"

"Tất nhiên rồi."

"Em có sẵn sàng ghi chú "chỉnh sửa hậu kỳ" trên trang cá nhân không?"

"Tất nhiên."

"Vậy thì em đã trung thực, không lừa dối ai cả."

"... À." Lương Nguyện Tỉnh đang ở trạng thái lưng chừng giữa "À, em hiểu rồi" và "Chuyện là vậy sao".

Nhìn vẻ mặt nửa tỉnh nửa ngơ của cậu, Đoàn Thanh Thâm không khỏi khẽ bật cười, anh véo véo má cậu: "Em thử nghĩ lại xem."

Cậu đứng đó nghiền ngẫm, chìm trong suy tư, dáng vẻ suy nghĩ vô cùng tập trung, mắt thỉnh thoảng đảo qua lại. May mà hôm nay gió không lớn, cậu đứng cạnh xe, thân xe cũng chắn bớt gió.

Lương Nguyện Tỉnh dường như đã hiểu ra, cậu lại hỏi: "Vậy thì việc chỉnh màu nên kiểm soát ở mức độ nào?"

"Mức độ mà em thích." Đoàn Thanh Thâm đáp mà không cần suy nghĩ.

"Em thích?" Lương Nguyện Tỉnh không hiểu, "Nhưng bức ảnh là..."

"Đúng là bức ảnh hướng đến người xem và biên tập viên, nhưng nó là tác phẩm của em." Đoàn Thanh Thâm nhét máy ảnh vào tay cậu, nói tiếp: "Trước khi nó được mọi người nhìn thấy, nó chỉ thuộc về một mình em. Em không cần phải chiều theo sở thích của bất kỳ ai, chỉ cần điều chỉnh nó thành hiệu ứng mà em thích là được."

Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu Lương Nguyện Tỉnh, ngay cả khi xe đã rời khỏi đồng cỏ, chạy lên đường quốc lộ.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Lương Nguyện Tỉnh không nhìn rõ biển báo vừa lướt qua.

"Đi về phía Turpan, sau đó lên đường cao tốc Liên Vân Cảng – Khorgas. Đường Độc Khố bị phong tỏa rồi, nên phải đi đường vòng trên cao tốc. Tối nay sẽ nghỉ ở huyện Luân Đài*." Đoàn Thanh Thâm trả lời, "Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, về Sơn Đông, hai bức ảnh sau chụp chủ đề "Về nhà"."

(*) Huyện Luân Đài (轮台县) là một huyện của Châu tự trị Bayin'gholin, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

"Còn lựa chọn kia thì sao?"

"Từ huyện Luân Đài đi theo đường cao tốc xuyên sa mạc vào Taklamakan, chụp cột sáng mặt trời và đoàn lạc đà."

Lương Nguyện Tỉnh không cần suy nghĩ: "Vào sa mạc."

"Vâng thưa sếp Lương." Đoàn Thanh Thâm cười nói.

Lương Nguyện Tỉnh cũng cười theo, sau đó cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, lướt xem những bức ảnh họ đã chụp. Trong khoang xe bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hướng dẫn của thiết bị dẫn đường và tiếng gió rít.

Từng bức ảnh trong album đều là những con đường mà họ đã đi qua. Đến hôm nay, khi tháng Mười Một kết thúc, chuyến hành trình dài này cũng sẽ khép lại. Từ ánh bình minh chụp ở các địa điểm khác nhau, hoàng hôn mỏng manh le lói giữa những tòa nhà cao tầng ở Sơn Đông, đến cảnh mặt trời lặn tráng lệ giữa gió cát nơi sa mạc Gobi. Bức ảnh bầu trời sao đầu tiên của tuổi 24, ngọn núi Hạ Lan sừng sững bất động dưới đám mây đen, mây ngũ sắc trên Vạn Lý Trường Thành, chim ưng chao liệng tự do trong mây trời.

Họ đã đi từ "đi Tây Bắc chụp ảnh" đến "ngày mai vào sa mạc Taklamakan", Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn anh, hình ảnh người này mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang đứng bên giường bệnh gọi tên cậu như mới ngày hôm qua. Cậu vẫn nhớ dáng vẻ ngày hôm đó của Đoàn Thanh Thâm, khi anh cầm máy ảnh của cậu chụp ảnh từ tầng lầu xuống dưới.

"Sao vậy?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Hóa ra chúng ta đã đi lâu thế rồi." Lương Nguyện Tỉnh lại cúi đầu, "Nhưng lại cứ như mới đây thôi, chưa đến hai tháng nữa. Trước chuyến đi này em còn chưa từng ra khỏi tỉnh. Hồi nhỏ có mấy thầy cô ở xa, toàn là họ đến nhà em, vì mẹ em... Họ thương em còn nhỏ, không để em phải vất vả đi lại."

Cho nên Lương Nguyện Tỉnh nói không sai, từ nhỏ đến lớn xung quanh cậu đều là những người rất tốt. Chính vì những người này đối xử với cậu quá tốt, nên bản thân cậu mới không muốn phụ lòng họ. Đoàn Thanh Thâm đưa tay phải ra nắm lấy cổ tay cậu: "Sau này em vẫn sẽ đi đến được nhiều nơi hơn. Chẳng phải Giang Ý đã nói rồi sao, bộ ảnh phong cảnh này bán được giá cao như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều hợp đồng thương mại. Máy ảnh Hasselblad cũng đã mua rồi, thì Upernavik còn xa gì nữa."

"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, rồi quay sang nhìn qua cửa xe.

Tân Cương thật sự rất rộng lớn, đất rộng người thưa, những con đường đều thẳng tắp, lái lâu dễ khiến mắt mỏi. Lương Nguyện Tỉnh nói: "Để em lái cho."

"Được."

10 giờ tối, họ đến khu vực nội thành huyện Luân Đài. Họ vào một quán ăn Tứ Xuyên để ăn tối. Vừa ngồi xuống, cả hai mới chợt nhận ra đã rất lâu rồi không ăn thịt heo. Không phải họ cố ý chọn nhà hàng Halal*, chỉ là hai người cảm thấy đã đến miền Tây thì nên ăn nhiều thịt bò thịt cừu, loại mà ở quê mình không ăn được.

(*) HALAL theo tiếng Ả Rập có nghĩa là hợp pháp, được phép dựa trên việc đáp ứng đầy đủ các yêu cầu và phù hợp với các chuẩn mực, giá trị, thiêng luật của đạo Hồi hay theo chuẩn của Kinh Qur'an.

Thế là Đoàn Thanh Thâm gọi một nồi sườn om, Lương Nguyện Tỉnh gọi một đĩa thịt xào ớt chuông, rồi lại gọi thêm một đĩa thịt rang cháy cạnh, rồi một đĩa gan xào lòng.

"Thật ra cũng không đến nỗi thèm ăn thịt heo lắm, nhưng thấy trên thực đơn thì không cưỡng lại được." Lương Nguyện Tỉnh mở túi đựng dụng cụ ăn ra, nhìn anh, "Còn anh?"

"Cũng tương tự." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Lúc không thấy thì không nghĩ tới, nhưng khi thấy rồi thì không cưỡng được."

– Giống như l.àm t.ình vậy.

Trong một thời gian dài không làm, không nghĩ đến, thậm chí còn tự an ủi bản thân rằng đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là nhu cầu sinh lý cơ bản của con người thôi, tình yêu không phải chỉ dựa vào việc l.àm t.ình để duy trì. Mấy ngày trước, trên đường đi lúc cắm trại ngủ lều hay lúc ở nhà Bố Lạp Na Y thì họ đều ngoan ngoãn ngủ. Vậy mà vừa vào phòng khách sạn, bầu không khí bỗng trở nên cuồng nhiệt.

Bước vào trong phòng, hai chiếc vali được đặt dựa vào tường, rèm cửa được kéo lại. Hai người ăn ý cởi áo khoác và áo len, vừa hôn vừa tháo dây rút quần chống gió của đối phương.

Giống như cách Đoàn Thanh Thâm dạy cậu chụp ảnh, Lương Nguyện Tỉnh là một người có khả năng học hỏi rất nhanh. Hai người lột sạch đồ của nhau rồi cùng vào phòng tắm...

"Ui đờ mờ!" Lương Nguyện Tỉnh buột miệng chửi thề một câu.

"Bé cưng, em vặn nhầm nước lạnh rồi." Đoàn Thanh Thâm ôm cậu, nắm lấy tay cậu đang cầm vòi hoa sen, dẫn cậu vặn về hướng ngược lại. Sau đó, giữa dòng nước lạnh đã khiến cả hai người bình tĩnh lại, anh hôn cậu.

Họ vội vã tắm rửa xong, lau tóc qua loa cho khô được một nửa, rồi cả hai lại ôm hôn nhau trên giường như đang vật lộn. Ga giường bị cuộn lại nhăn nhúm, Lương Nguyện Tỉnh thoải mái kêu rên. Chuyện này không cần phải xấu hổ, cậu rên lên một cách dễ chịu cũng là đang khen ngợi Đoàn Thanh Thâm.

Lần này còn thuần thục hơn lần trước. Chuyện giường chiếu chính là kiểu càng ngày càng trôi chảy, càng ngày càng hưởng thụ. Lương Nguyện Tỉnh nhắm mắt tận hưởng ở phía dưới, khi vào sâu đến một vị trí nào đó, cậu hơi hé mắt, ánh mắt mơ màng nhìn anh. Cậu áp lòng bàn tay lên má Đoàn Thanh Thâm, khen anh đúng là "cứng như đá".

Đoàn Thanh Thâm cúi xuống hôn cậu, anh hôn từ môi đến má, từ thịt tai đến hõm cổ.

Lần đầu tiên kết thúc, lần thứ hai Lương Nguyện Tỉnh xoay người trèo lên trên, cậu nồng nhiệt hôn đáp trả lại theo thứ tự anh đã hôn mình. Hai người ăn ý tuyệt đối, hòa hợp đến mức hoàn hảo, cả hai đều tìm thấy niềm vui vô hạn trên chiếc giường này. Cuối cùng, Lương Nguyện Tỉnh kiệt sức nằm đó, không mảnh vải che thân. Đoàn Thanh Thâm kéo chăn đắp lên người cậu, nhưng lại bị cậu kéo ra, giọng khàn khàn: "Em muốn tắm."

Tắm chung lại là một trận mây mưa nữa.

"Thật là chẳng hiểu nổi." Lương Nguyện Tỉnh không đứng vững, cậu được anh ôm eo bế lên. Dưới vòi hoa sen, mắt cậu không thể mở ra, mặt cậu vùi vào vai anh. Sau trận đất lở ngói tan, giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đã nói là không làm nữa rồi mà vẫn làm."

Chân vốn đã mềm nhũn, lại còn đứng làm xong, giờ thì ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi lên.

Đoàn Thanh Thâm xin lỗi cậu. Cậu ngẩng đầu, nhìn anh đầy ai oán rồi hôn anh một cái.

Sáng hôm sau, quá trình thức dậy của Lương Nguyện Tỉnh rất gian nan. Lúc Đoàn Thanh Thâm thu dọn hành lý thì cậu tỉnh dậy, cố gắng bò ra mép giường, dùng hết sức điều chỉnh góc độ eo và chân, cố gắng tìm một tư thế an toàn để đứng xuống đất.

Kết quả là cậu vịn vào đầu giường vừa đứng lên được một nửa, chuẩn bị bước đi thì đầu gối mềm nhũn, giống như khớp nối của con rối gỗ bị rút mất vậy, suýt nữa quỳ hai gối xuống ——

"Ôi chao, không được đâu." Đoàn Thanh Thâm nhanh chóng bước tới đỡ lấy cánh tay cậu, dìu cậu ngồi lại mép giường: "Quý ngài cứ nghỉ ngơi đi ạ, nhé? Đồ đạc để anh dọn cho, lát nữa anh đi mua bữa sáng về."

"Em muốn đi vệ sinh." Lương Nguyện Tỉnh thành thật nói, "Nếu không thì em đã chẳng vất vả bò ra đến mép giường thế này."

Có lý. Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Anh dìu em đi."

Hai tiếng sau, họ đến một điểm khởi đầu mới – một biển báo giao thông màu xanh lá cây nằm bên cạnh cột đèn đường được trang trí bằng nút dây Trung Quốc, trên đó ghi: "Đường quốc lộ sa mạc."

Từ ngã ba chữ Y phía trước biển báo này rẽ vòng sang phải phía sau, hai bên đường đầy những biển cảnh báo: "Khu vực mỏ dầu, vui lòng tuân thủ tốc độ quy định". Tốc độ giới hạn ở đây là 60 km/h. Đường không một bóng xe, bên phải là những cửa hàng bán hạt giống cây trồng đã ngừng bán từ lâu, cửa đóng then cài.

Không lâu sau khi rẽ vào con đường này, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ, Giang Ý đã trực tiếp gọi điện đến...

"Nói thật nhé, đừng đi sa mạc Taklamakan nữa được không? Chỉ còn ba ngày nữa thôi, trong đó không có sóng điện thoại cũng chẳng có mạng, hai người đâu nhất thiết phải chụp kiểu đường quốc lộ sa mạc đó, hai ông anh ơi? Chúng ta cũng nên cân nhắc một chút về hạn nộp dự án này đi chứ?"

Thế nhưng, trước khi Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh kịp nói gì, giọng nói điềm tĩnh và dứt khoát của hệ thống định vị vang lên: "An toàn đến từ sự cảnh giác, tai nạn bắt nguồn từ sự chủ quan. Vui lòng tuân thủ chỉ dẫn đường bộ, đồng thời kiểm soát tốc độ xe dưới 60 km/h. Bạn có thể nghe đài FM107.7 của Đài Giao thông Văn nghệ Ba Châu. Chúc bạn lái xe vui vẻ."

Giang Ý im lặng một lúc rồi nói: "...Đài Giao thông Văn nghệ Ba Châu à? Đi thêm chút nữa là đến điểm khởi đầu của công trình Dẫn khí Tây sang Đông rồi đúng không? Các cậu đang tiến về phía Tháp Trung phải không? Mấy cậu đã đăng ký xe khi đi qua khu công nghiệp chưa đấy?"

Trong xe, cả hai người đều im lặng, nhưng không thể lảng tránh câu hỏi. Lương Nguyện Tỉnh ngồi thẳng dậy trước, cười phá lên... mặc dù Giang Ý không nhìn thấy: "Haha, biên tập viên Giang quả không hổ danh là biên tập viên của tạp chí địa lý, những tuyến đường này đúng là rõ như lòng bàn tay..."

"Các cậu quyết tâm lắm rồi đúng không!?" Giang Ý cao giọng, sau đó cô tuyệt vọng đổi giọng điệu, cố thuyết phục qua điện thoại: "Thật sự không cần phải làm mọi thứ hoàn hảo đến thế. Hoàn thiện còn quan trọng hơn hoàn hảo, đúng không? Bộ ảnh này điều quan trọng nhất là gì? Là thời gian, là việc gấp gáp... Các cậu mang theo bộ ảnh cần gấp của tôi đến Taklamakan, như vậy có ổn không hả hai vị tổ tiên của tôi ơi?!"

"Biên tập viên Giang, bọn tôi không định băng qua sa mạc." Đoàn Thanh Thâm giải thích, "Không đi hết toàn bộ, chỉ đi vào trong sa mạc chờ hiện tượng cột sáng mặt trời thôi."

"Chờ cái... chờ cột sáng?!" Giọng điệu kinh ngạc của Giang Ý chẳng khác nào tiêu đề của một bản tin Hong Kong, "Cái thứ đó nói chờ là chờ được sao?!"

Sự lo lắng của Giang Ý không phải không có lý. Cô ngồi tại bàn làm việc, tay chống trán, kính mắt đặt cạnh bàn phím, trên màn hình máy tính hiện rõ câu hỏi về tiến độ bộ ảnh phong cảnh của đối tác. Dòng chữ [Yên tâm đi, trước ngày 30 tháng này chắc chắn ok] mà cô đã gõ xong trong khung chat mãi vẫn chưa gửi đi.

Ai mà biết được có ok không chứ. Cô bất lực cầm điện thoại lên, nói tiếp: "Chúng ta không thể lật lại mấy cái ảnh cũ, chọn đại hai tấm dùng được rồi chèn vào sao? Ảnh cũ không phải để dành cho lúc này hay sao, để phòng khi cần gấp ấy, bây giờ là rất gấp rồi đấy!"

"Biên tập viên Giang yên tâm!" Lương Nguyện Tỉnh nói chắc nịch, "Bọn tôi đảm bảo trước 24 giờ ngày 30 sẽ nộp đủ 12 tấm ảnh! Dù có chụp được cột sáng sa mạc hay không thì bọn tôi cũng sẽ nộp, lấy ảnh cũ nộp cũng được!"

Cuộc điện thoại này kết thúc bằng tiếng thở dài bất lực chấp nhận của Giang Ý, ngoài thở dài ra cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Về việc này, khi Đoàn Thanh Thâm có vẻ lo lắng, Lương Nguyện Tỉnh đã rất chân thành an ủi: "Anh Thâm, đừng sợ. Chị ấy không thể nào lao ra khỏi văn phòng, mua vé máy bay, hạ cánh, thuê một chiếc xe phóng với tốc độ 220km/h đến sa mạc Taklamakan đánh chúng ta bẹp dí rồi cướp thẻ nhớ của chúng ta đâu."

Đoàn Thanh Thâm giữ tay trên vô lăng, liếc nhìn biển báo tốc độ hình tròn có ghi số "60" bên phải đường: "Cô ấy là biên tập viên, không phải người bị truy nã, cũng không phải tội phạm ngoài vòng pháp luật."

"Vậy thì càng không cần phải sợ." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, khẳng định chắc chắn: "Bây giờ em đã hiểu rõ ý nghĩa của câu "Trời cao hoàng đế xa" rồi."

"Anh không lo chuyện đó." Đoàn Thanh Thâm giảm tốc độ, chiếc xe rung lắc hai tiếng khi vượt qua một rãnh nhỏ, "Chúng ta thực sự không thể đi quá sâu vào sa mạc. Lần bảo dưỡng trước của chiếc xe này là ở Trương Dịch. Từ đó đến giờ, đường chúng ta đi hoặc là quá gập ghềnh, hoặc là nhiệt độ quá thấp, bây giờ... em nhìn kìa."

Lúc này Lương Nguyện Tỉnh mới đưa mắt nhìn về phía xa.

Sau khi qua trạm kiểm tra an ninh có một trạm xăng, đến đây, mặt đường đã bắt đầu bị cát xâm lấn. Lương Nguyện Tỉnh thở dài, nói: "Đúng thế, chiếc xe này chưa chắc đã trụ nổi thật. Bộ lọc khí có khi sẽ bị tắc cứng mất?"

"Gần như vậy." Đoàn Thanh Thâm đáp.

Mọi hành trình của họ đều được lên kế hoạch tạm thời. Với một nơi như sa mạc Taklamakan này, hai người vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, tính toán đủ đường. Đến đây rồi cả hai mới chợt nhớ ra vấn đề cát lọt vào khoang máy.

Vì vậy, điều kiện thực tế khiến họ chỉ có thể đi khoảng một nửa chặng đường, hoặc thậm chí chỉ một phần ba chặng đường đầu tiên.

Hai bên đường quốc lộ xuyên sa mạc không phải là sa mạc trơ trọi, mà được trồng rất nhiều loại cây chịu hạn và cứng cáp, hiện nay chủ yếu là những bụi tamarix, phía trước còn có những luống cỏ. Việc trồng cây này nhằm giữ cát và chắn gió, nếu không chỉ vài ngày sau, con đường sẽ bị cát vùi lấp hoàn toàn.

Qua khỏi khu quản lý khai thác dầu khí, tốc độ giới hạn được nâng lên 80 km/h, nhưng cảnh vật hai bên vẫn hoang vu. Trong tầm mắt chỉ toàn là đất khô cằn vàng úa và những loài thực vật sa mạc kiên cường.

Hai tiếng sau, đến lượt Lương Nguyện Tỉnh lái xe.

Đoàn Thanh Thâm ngồi ở ghế phụ điều khiển drone, từ góc nhìn trên cao có thể thấy trên con đường này thực sự chỉ có mỗi chiếc xe của họ. Mùa đông khắc nghiệt đang đến, sa mạc hiếm có người đặt chân tới.

"Có xe nào khác không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Hiện tại thì không." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Chắc do không may thôi. Bình thường con đường này là tuyến vận chuyển vật tư Bắc Nam của sa mạc, xe cộ qua lại khá nhiều."

Cát vàng trên mặt đường bị gió thổi không ngừng, như những con rắn màu vàng đất đang bò qua bò lại. Đoàn Thanh Thâm nhìn màn hình drone, hồi lâu không nói gì.

Mặc dù họ biết khoảng cách đến thị trấn Tháp Trung cũng chỉ còn hơn 100km nữa, nhưng vào lúc này, nhất là qua hình ảnh được drone truyền về, họ có thể thấy những cồn cát bất tận trải dài hai bên đông tây, cảm giác cô tịch bao trùm khắp không gian.

Đây là một thế giới rộng lớn, con người chỉ cư trú trong những góc nhỏ bé của thế giới này mà thôi.

Nhưng không lâu sau đó, đôi mắt Lương Nguyện Tỉnh sáng lên.

Đi qua cổng chào của thị trấn Tháp Trung với câu đối "Chỉ có sa mạc hoang vu, không có cuộc đời hoang vu", cậu cao giọng chỉ về phía bên đường: "Có quán lẩu kìa! Không có cuộc đời hoang vu, chỉ có nồi lẩu nóng hổi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK