Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tranh ngồi trên xe ngựa, còn đang tự hỏi về vấn đề vịt và uyên ương, vấn đề này hắn đã cùng Yên Nhiên cãi cọ thật lâu, nhưng vẫn không ra kết quả, hai người đều cố chấp chủ kiến của mình, sau đó Phương Tranh rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là xuất ra tuyệt học “trảo nãi long trảo thủ”, một chiêu thắng địch, Yên Nhiên phải e thẹn thừa nhận, bức tranh của nàng quả thực là hai con vịt.


Hiện tại Phương Tranh đang định đi đến phủ đệ của Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức, chỉ còn hai ngày nữa là sứ giả Đột Quyết vào kinh, trên người Phương đại thiếu gia mang theo trọng trách, thật sự là không còn thời gian cùng Yên Nhiên khanh khanh ta ta, đành áy náy cáo biệt Yên Nhiên, Phương Tranh lên xe ngựa.


Người đánh xe không phải ai khác, cũng chính là Phùng Cừu Đao. Người này tựa hồ đối với chức nghiệp đánh xe rất có hứng thú, bình thường luôn đuổi người đánh xe của Phương Tranh, chính tự mình quất roi, khiến cho Phương Tranh rất ngại ngùng, vài lần đều muốn mở miệng hỏi hắn, đường đường Long Vũ đại tướng quân có phải quá rảnh rỗi hay không, nên muốn tìm việc để làm.


Xe ngựa dọc theo đường cái trải đá thong thả mà bình ổn bước đi. Phùng Cừu Đao vẫn không nói một lời, thỉnh thoảng huy roi trên không trung, động tác thành thạo đẹp đẽ, Phương Tranh ngồi trong xe ngựa nhìn hắn, trong lòng thở dài.


Thật không hiểu hoàng thượng vì sao phái hắn đi làm phó sứ đàm phán, người này ngoại trừ đánh đánh giết giết, thấy thế nào cũng không phải là một nhân tài thích hợp chuyện đàm phán nha. Thiếu gia chỉ sợ khi ta cùng người Đột Quyết đang nói chuyện đàm phán, hắn bỗng nhiên rút đao ra dọa người thì làm sao bây giờ? Đó chẳng phải là chặt đứt con đương phát tài của cậu ấm ta hay sao?


“Phương lão đệ, hoàng thượng phân phó qua, lệnh Phùng mỗ toàn lực phối hợp cùng ngươi đàm phán với người Đột Quyết, có chuyện gì cần Phùng mỗ làm không?” Phùng Cừu Đao cũng không quay đầu, hỏi.


“Vài ngày đầu cũng không có chuyện gì làm, chỉ cần bảo vệ tốt đám khách…Khái, sứ giả, ở xa tới là khách phải không, không quan tâm giữa hai bên có cừu hận gì, đều phải để cho người ta an toàn trở lại thảo nguyên rồi hãy tính.” Phương Tranh quyết định phải phòng ngừa trước mới tốt.


Phùng Cừu Đao gật đầu: “Điều này Phùng mỗ tự nhiên biết, ta sẽ phái thêm quân sĩ ngày đêm bảo hộ an toàn của bọn họ.”


“Về thời gian đàm phán chúng ta làm sao phối hợp, thì chúng ta phải cùng Ngụy đại nhân thương lượng một chút.”


“Phương lão đệ, lúc này toàn bộ phải nhìn vào ngươi thôi, Phùng mỗ chỉ là một người thô lỗ, không biêt cách nói chuyện, ngươi muốn ta làm gì thì làm cái đó.”


Phương Tranh cười trộm trong lòng, ngươi là người thô lỗ, thiếu gia cũng là người thô lỗ, nhưng ngươi thô lỗ ở tính cách, thì thô ở chỗ khác… (thật đúng là không đỡ được anh ý =.=” )


Xe ngựa đi hồi lâu, không ngờ còn chưa tới phủ đệ của Ngụy Thừa Đức. Phương Tranh nhịn không được vén màn xe nhìn ra, thấy xe ngựa đã ra khỏi thành, không khỏi cực kì kinh ngạc.


“…Di? Ngụy đại nhân ở ngoài ngoại thành? Nghĩ không ra Ngụy đại nhân đạo đức tốt như vậy, tình nguyện nghèo khó.” Phương Tranh đối với Ngụy Thừa Đức liền nảy sinh lòng kính trọng. Lão nhân này ăn mặc rách rưới,vẫn sống được đường đường chính chính, thực sự phải đề nghị triều đình đưa hắn tạo thành chiến sĩ thi đua, liêm khiết làm theo việc công, trở thành điển hình. Làm cho đám tham quan nhìn vào, thu nhận hối lộ, hút máu của dân là việc vô sỉ cỡ nào. Đương nhiên, Phương đại thiếu gia cũng không tính là vô sỉ, hắn thuộc về loại quan viên uất ức thu nhận hối lộ mà còn chưa được toại lòng sử dụng.


Phùng Cừu Đao nghe vậy gật đầu, lập tức cho xe ngựa dừng lại, một mình nhảy xuống, vén rèm lên, sau đó không chút biểu tình nhìn Phương Tranh.


Phương Tranh ló đầu ra khỏi xe: “Tới rồi sao?” Bên ngoài thành bắc là một mảnh hoang vu, một mảnh rừng thông xanh biếc, đừng nói có nhà ở, dù một miếng ngói cũng không nhìn thấy.


Phùng Cừu Đao lắc đầu: “Không có, có chuyện muốn hỏi ngươi.”


“Chuyện gì?”


“Ngươi không biết nhà Ngụy đại nhân ở đâu sao?”


Phương Tranh trợn to mắt: “Ta làm sao biết?”


Phùng Cừu Đao buông tay: “Đó chính là lí do…ta cũng không biết!”


Phương Tranh vừa nghe tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống: “Ngươi không biết mà ngươi đem xe ngựa chạy tới vùng hoang vu dã ngoại này để làm chi?”


Phùng Cừu Đao khốc khốc nói: “Ta nghĩ là ngươi biết, một mực chờ ngươi kêu dừng xe.”


“……”


Phương Tranh ngồi phịch xuống than thở, hôm nay phải gọi là làm gì? Đi du lãm à?


Trở về thành tìm hiểu thật lâu, rốt cục trong miệng một người qua đường hỏi được nơi ở của Ngụy Thừa Đức. Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao liền vội vã đi tới trước cửa nhà của Ngụy Thừa Đức.


Người mở cửa là một lão bộc, ăn mặc chẳng khác gì một tên ăn mày, nhưng dáng vẻ nho nhã lễ độ, phảng phất đã thừa nhận cách khiêm tốn nho nhã quân tử quá nhiều năm, thẳng tắp sống lưng một đường đưa hai người đi tới đại sảnh, dâng trà xong thi lễ lui ra.


Nhà của Ngụy Thừa Đức rất giản dị, sân nhỏ, phòng ốc rách nát, tường ngói bằng đất, ở giữa sân trồng một cây hòe già, cả tòa nhà thoạt nhìn tựa như một ngôi nhà hoang vu của quỷ trong phim điện ảnh.


Ngụy Thừa Đức còn chưa tới, Phương Tranh kéo kéo ống tay áo của Phùng Cừu Đao nói nhỏ: “Ai, Phùng đại ca, nhà của Ngụy đại nhân vừa gặp tai nạn sao, hay bị cường đạo cướp đoạt hết?”


Phùng Cừu Đao nghiêm mặt nói: “Phương lão đệ, Ngụy đại nhân nổi danh thanh liêm trong triều, cũng không thu nhận hối lộ, chỉ dựa vào chút bổng lộc gầy còm của triều đình mà trải qua ngày tháng kham khổ, đây là điều mà các quan đại thần trong triều đều biết. Dù là hoàng thượng cũng biết thanh danh của Ngụy đại nhân, vì lần muốn hạ chỉ ban thưởng ngân lượng, đều bị Ngụy đại nhân kiên quyết khước từ.”


Phương Tranh nghe được ngẩn người, lão nhân này không phải có chứng tự ngược chứ? Ngày lành không chịu qua, lại cần phải qua ngày tháng nghèo khổ, đây là loại tâm lí gì nha? Để có một danh tiếng liêm khiết, có cần phải làm cho mình khổ sở đến như vậy không?


Trong lúc đang suy nghĩ, Ngụy Thừa Đức mặc một bộ quần áo có vài mụn vá, mỉm cười từ sau nhà đi ra, chắp tay nói: “Để Phương đại nhân và Phùng tướng quân tự đến hàn xá, lão phu thực sự là không dám nhận.”


Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao chắp tay nói: “Không dám không dám.”


Phương Tranh cười thầm trong lòng, người khác nói nhà mình là hàn xá thì xem là khiêm tốn, lão nhân này nói hàn xá quả thực là ăn ngay nói thật.


Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Ngụy Thừa Đức vuốt râu chậm rãi nói: “Lần này lão phu cùng hai vị tân quý của triều đình thụ ý chỉ hoàng thượng, tham dự đàm phán cùng người Đột Quyết, việc này Phương đại nhân là chính sứ, là người chủ sự. Lão phu nguyện nghe cao kiến của Phương đại nhân, ta cùng Phùng tướng quân sẽ toàn lực tương trợ.”


Phương Tranh tận lực làm ra vẻ trang trọng một chút, học theo kiểu cách nhà quan của Ngụy Thừa Đức, chậm rãi nâng chum trà lên nhấp một ngụm, nước trà vừa vào miệng, con mắt Phương Tranh trợn trừng ra – Kháo! Lão bộc kia có phải là chơi chỉnh bản thiếu gia hay không? Đây không phải là trà nha, rõ ràng là nước rửa chén.


“Khuôn mặt Phương đại nhân sao vậy? Sao lại quái dị như thế?” Ngụy đại nhân hiếu kì nói.


Nỗ lực nuốt xuống ngụm trà trong miệng, nét mặt Phương Tranh thật khó coi nhìn Ngụy lão đầu cười nói: “Vị đạo của trà…rất đặc biệt.”


Nói xong khuyến khích Phùng Cừu Đao đang ngồi một bên: “Ai, ngươi nếm thử, vị đạo thực sự không tệ.”


Phùng Cừu Đao cười cười liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: “Ta không khát.”


Người cổ đại thật đúng là không có mấy người ngu ngốc.


Kế tiếp Phương Tranh đưa ra ba điều kiện của hoàng thượng tỉ mỉ nói lại cho hai người nghe, hai người phỏng đoán hồi lâu, liếc mắt nhìn nhau, rốt cục đều gật đầu, ý bảo đã lĩnh ngộ.


Ngụy Thừa Đức nói: “Ý tứ của hoàng thượng lão phu đã hiểu rõ, chẳng hay Phương đại nhân đối với chuyện đàm phán có lập ra chương trình cụ thể hay chưa? Nói ra chúng ta cùng nhau thương nghị một phen.”


Phương Tranh trợn mắt nói: “Ta có chương trình gì chứ? Đi một bước tính một bước, nói đến chỉ có tám chữ, “cưỡng bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa”, ân, đó là chương trình cuối cùng, phương châm tám chữ, vừa ngắn gọn lại sáng tỏ, thật tốt.”


Bản thân ta thật tài tình!


Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao cùng trố mắt: “Đó…là chương trình?”


Phương Tranh ngại ngùng vò đầu: “Đó không phải chương trình, chỉ có thể nói đây là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn đạt được mục đích.”


Ngụy Thừa Đức vuốt râu nói: “Lão phu nghe như Phương đại nhân dự định…cưỡng bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa phải không?”


Những lời này của Ngụy lão đầu cuối cùng cũng đã gãi đúng chỗ ngứa của Phương đại nhân.


Phương Tranh sôi nổi tinh thần, xoa xoa tay lớn tiếng nói: “Rất đơn giản, người Đột Quyết tới, chúng ta bày ngoài cửa thành một ít thanh trác đao, không cần quá cao cấp, cẩu đầu trảm là được, sau đó bách tính tập hợp tại cửa thành, vây quanh những lưỡi cẩu đầu đao bắt chéo gắt gao nhìn chằm chằm Đột Quyết vào thành, trên cao hay nhất vẫn là treo lên quảng cáo, viết to hai chữ “Bồi tiền!”, chúng ta không đánh không mắng, hù cũng đủ hù chết bọn hắn! Thời gian đàm phán chúng ta mai phục bên ngoài năm trăm đao phủ thủ, vạn nhất không được, chỉ cần nghe ta ném chén trà làm hiệu lệnh, năm trăm đao phủ thủ cùng chạy ào vào, tay cầm đao người mặc váy cỏ, vừa nhảy vừa nhấc máy lên, cho bọn họ nhìn thấy nam nhân Hoa triều đẹp đẽ thế nào, chúng ta làm cho họ buồn nôn tới chết…”


Nói đến chỗ xúc động, Phương Tranh kìm lòng không được xắn tay áo đứng lên, đang định tiếp tục dõng dạc, đã thấy Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao đang giật mình nhìn hắn, ánh mắt dại ra vô thần, dường như bị đả kích thảm trọng, dáng dấp như nhìn thấy quỷ.


Phương Tranh vuốt mũi ngượng ngùng cười: “Hắc hắc, kì thật ta chỉ nói đùa với các ngươi thôi, các ngươi có chút hài hước có được hay không?”


Ngụy Thừa Đức tức giận như bị giật đứt một lọn râu mép, sắc mặt xấu xí nói: “Phương đại nhân…đừng nói giỡn, chúng ta lo thương lượng chính sự thôi.”


Phương Tranh bất đắc dĩ xòe tay nói: “Đây không phải là ta không nói, vấn đề về chuyện đàm phán chỉ có thể nhờ vào tới đâu hay tới đó, nghe quan điểm của đối phương, phân tích điều kiện của bọn họ, phán đoán ý đồ của họ, những điều này không thể chuẩn bị trước được. Về phần công tác chuẩn bị tiếp đón sứ giả Đột Quyết, điều này không phải do chúng ta làm, bên Lễ Bộ tự nhiên có người làm tốt.”


Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao liếc mắt nhìn nhau, tuy nói Phương đại thiếu gia có vẻ tiêu cực lẩn tránh việc, cũng không thể không thừa nhận vị thiếu gia ăn chơi trác táng lười biếng này nói ra quả thật có đạo lí. Chuyện đàm phán chủ yếu chính là gặp thời ứng biến, trước đó dù thương lượng thế nào cũng là vô ích.


Hôm nay là ngày cố ý họp mặt thương nghị việc đàm phán, kết quả toàn nói năng linh tinh, lần đầu tiên họp hội nghị mà ba người đúng là chỉ nói qua loa cho xong việc, Ngụy Thừa Đức có vẻ rất không cam tâm, chân mày hắn cau chặt lại, nói: “Phương đại nhân, dù sao hôm nay chúng ta cũng phải thương nghị chút sự tình mới được, chẳng lẽ cứ như ngươi nói, không hề chuẩn bị cái gì, trực tiếp đàm phán với người Đột Quyết sao? Điều này…cũng thật là quá qua loa đi?”


Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Ngụy đại nhân, có một số việc, càng đơn giản càng tốt, đừng xem nó quá quan trọng. Tỷ như nói ngươi đi chơi kĩ viện, vì điều gì đây? Còn không phải là vì tiết tiết dục hỏa trên người kĩ nữ, nếu là mục đích này, có cần cùng kĩ nữ nói ra những lời hư tình giả ý như ngươi yêu ta ta yêu ngươi gì không? Trực tiếp đi tới giải quyết là xong…”


Ngụy Thừa Đức nhíu mày suy tư: “Nhưng trước đó dù sao cũng phải cùng kĩ nữ làm nóng người chứ? Bằng không khó tránh khỏi làm mất tình thú…”


Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao nhất thời nghiêm nghị tôn kính: “Nga…nguyên lai Ngụy đại nhân là người tiên phong trong trận phong lưu nha! Chân nhân bất lộ tướng, hạ quan thực sự kính nể vạn phần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK