Hôm nay nàng vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ sẫm bó sát người làm tăng thêm tư thái yểu điệu thướt tha của nàng. La Nguyệt Nương thích màu đỏ, nàng nghĩ màu đỏ tượng trưng cho liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt sinh mệnh hữu hạn, ngắn ngủi mà chói mắt. Mà cũng không phải theo lời của nhị đương gia đáng chết kia, mặc màu đỏ sẽ dễ chiêu tới…
“ Nhị đương gia đang ở tiền sảnh tiếp thu người của Nhị Long sơn đến bái sơn, ha hả..” Gã râu quai nón đứng bên ngoài cửa, gãi đầu, cười thật hàm hậu.
“ Còn đang bái sơn? Nhị đương gia muốn làm gì vậy? Nói mấy câu thì đuổi họ đi là được, chúng ta sớm muộn gì cũng đánh một trận với bọn họ, có cần lãng phí thời gian ở những việc đánh rắm thế này hay không?” La Nguyệt Nương bất mãn nhíu mày.
“ Ha ha, khi ta đến thì Bành Lão Đao đã bái sơn được năm lần rồi.” Tên râu mép cười nói.
“ Bái..bái sơn năm lần? Có ý tứ gì?” La Nguyệt Nương kinh ngạc nói.
“ Nhị đương gia không hài lòng, nói thái độ Bành Lão Đao không tốt, còn nói hắn hành động không có tư vị, còn nói hắn biểu diễn quá hình thức. Chỉ có được mặt ngoài, không có khả năng khai thác được nội tâm của nhân vật cần biểu cảm, ha ha, ta cũng không hiểu nhị đương gia đang nói cái gì, dù sao Bành Lão Đao đã khóc mấy lần rồi, lúc này đang lau nước mắt bắt đầu bái sơn lần thứ sáu.”
Hễ là nữ nhân đều sẽ có bàn trang điểm.
Một lát, La Nguyệt Nương thở dài một hơi, khổ não tiêu sái đi ra khỏi cửa phòng, nhìn gã râu quai nón nói: “ Râu mép, ngươi nói thật với ta đi, nhị đương gia kia có phải là ta đã chọn sai người? Còn chưa từng gặp qua kẻ như thế, người này ở kinh thành trước kia đã làm gì?”
Gã râu quai nón gãi đầu cười ha hả không ngừng: “ Người đương gia tuyển chọn, khẳng định sẽ không sai đâu. Dù sao khi nhìn thấy Bành Lão Đao luôn luôn kiêu ngạo bị nhị đương gia sửa trị giống như một bà nương môn khóc khóc ồ ồ, các huynh đệ đúng là đã được giải hận một phen.”
La Nguyệt Nương suy nghĩ nhớ lại sắc mặt không ai ưa nổi của Bành Lão Đao xưa nay, lại nghĩ đến vẻ tội nghiệp của hắn hiện tại, dáng dấp khóc rống đầm đìa nước mắt, không khỏi cũng bật cười, gương mặt giống như một đóa hoa vừa nở tỏa ra xuân sắc muôn màu, làm kẻ khác thật sâu say mê.
“ Người này thật đủ hồ đồ. Đi, râu mép, chúng ta đi xem một chút.”
Trong tiền sảnh, Phương Tranh lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy biểu tình chỉ hận rèn sắt không thành thép, dùng sức trừng mắt nhìn Bành Lão Đao.
Phía sau Đao Ba cùng đám thổ phỉ chừng mười người đang đứng, bọn họ đã cười đến ngửa tới ngửa lui, có người thậm chí đã ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, vừa cười vừa thở hổn hển.
Nước mắt Bành Lão Đao đã chảy khô, lúc này giống như một con gà bệnh, đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu không nói được một lời.
Nguyên tưởng rằng Dương đại đương gia phái hắn đến Thanh Long sơn bái kiến chỉ là một công việc nhỏ nhặt không tốn sức, tuy không lừa gạt được gì, nhưng cũng có thể diễu võ dương oai một phen trước mặt đám thổ phỉ Thanh Long sơn, dù sao mặt mày cũng có ánh sáng. Ai biết lại để cho hắn gặp phải Phương Tranh, tên này vốn không hề giảng tới quy củ giang hồ, là một nhân vật thô bạo chẳng khác gì ma quỷ.
Hắn có thể ở một giây trước vừa cười vừa nói chuyện với ngươi, làm kẻ khác như gặp được cơn gió mùa xuân, tiếp theo một giây sau bỗng nhiên biến thành một kẻ dữ tợn hung hăng tát vào mặt của ngươi, tới giây kế tiếp lại cười mị mị làm như không có việc gì, còn giả mù sa mưa hỏi ngươi có đau hay không. Cuối cùng lại trả đũa, quở trách ngươi không đúng, cố tình phá hư sự đoàn kết thân mật khăng khít giữa hai núi, lần này chỉ trừng phạt nhẹ, lần sau sẽ chém không buông tha…người vui giận bất thường như vậy, bảo Lão Đao làm sao ứng phó? Hắn căn bản không biết vị nhị đương gia Thanh Long sơn này sẽ trở mặt vào thời gian nào, ngoại trừ khóc rống, hắn thực sự không tìm được cách nào phát tiết. Chuyện mất mặt hay không lúc này hắn cũng không lo thêm được nữa, quan trọng là làm sao bảo trụ tính mạng.
Hôm nay nếu có thể sống mà xuống núi, Bành Lão Đao quyết định rửa tay chậu vàng, sau đó thành thành thật thật làm chính công việc ngày xưa của mình, chức nghiệp thổ phỉ này con mẹ nó quá có tính khiêu chiến, thực sự không thích hợp cho kẻ có nội tâm mẫn cảm, yếu đuối, thân thể dễ thụ thương như hắn đi làm.
“ Ai!” Phương Tranh nhìn chằm chằm Bành Lão Đao một lát, rốt cục nặng nề thở dài, Bành Lão Đao nghe vậy nhịn không được lại run run, tới, lần bái sơn thứ bảy lại muốn tới.
“ Tâm tình! Ta đã nói qua với ngươi bao nhiêu lần, tâm tình phải đúng chỗ! Đồng đạo lục lâm lúc bái sơn, vốn là một chuyện phi thường quang minh chính đại. Ngươi nhìn ngươi xem, vừa vào cửa thì mặt mày ủ rũ, hai mắt vô thần, biểu tình chết lặng, không biết còn tưởng rằng ngươi là một tên ăn mày đói bụng ba ngày, tuy nói gương mặt ngươi có vẻ rất hèn mọn, nhưng ta van ngươi, cũng không thể nỗ lực làm ra vẻ mặt hèn mọn đến như vậy chứ? Làm lại! Tức chết ta rồi!”
Phương Tranh hùng hùng hổ hổ tung một cước đá Bành Lão Đao ra ngoài cửa.
Bành Lão Đao cô độc đứng bên ngoài cửa, giống như một hài tử bị người vứt bỏ, thương cảm mà bất lực.
Nước mắt, từ trên hai gò má tang thương của hắn không ngừng chảy xuống, một giọt một giọt, rơi lên vạt áo hắn, đó là nước mắt chua xót và hối hận!
“ Lần bái sơn thứ bảy, bắt đầu!” Bên trong phòng truyền đến tiếng hô của Đao Ba, bên trong thanh âm hỗn loạn ý cười khó che giấu.
Bành Lão Đao hít sâu một hơi thở, dùng ống tay áo hung hăng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, hai tay nắm chặt. Ngày hôm nay, vô luận thế nào ta cũng phải sống mà xuống núi!”
Bành Lão Đao chỉnh lại quần áo, tướng đi như long hành hổ bộ, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn có vẻ khí vũ hiên ngang, cất bước đi vào phòng trong, quỳ một gối trước mặt Phương Tranh, bàn tay phải vươn ra, tay trái nắm lại, trịnh trọng ôm quyền, cất cao giọng nói: “ Nhị Long sơn Bành Lão Đao, bái kiến nhị đương gia!”
Phương Tranh đang ngồi trên ghế thấy thế hai mắt sáng ngời, vuốt cằm khen ngợi nói: “ Hắc! Cuối cùng cũng có một chút ý tứ.”
Bành Lão Đao nghe vậy trong lòng buông lỏng, “ Hắn thỏa mãn rồi, hắn rốt cục đã thỏa mãn! Ta cũng có thể sống để xuống núi.” Ai biết hôm nay ông trời phảng phất có ý định đùa chơi chết Bành Lão Đao, hắn còn chưa kịp thở ra một hơi.
Phương Tranh đột nhiên quát to: “ Thiên Vương Cái Địa Hổ!”
Bành Lão Đao nghĩ ngày hôm nay là một ngày có giá trị kỷ niệm, bởi vì cả đời này hắn khóc vô số lần, cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm nay.
“ Khoan hãy khóc, ngươi đúng là không có tiền đồ! Tới ngươi nói lời kịch rồi.” Phương Tranh ôn tồn thoải mái nói.
Bành Lão Đao không ngừng được nước mắt, khóc thút thít nói: “ Ta…ta nên nói cái gì?”
“ Ngươi phải nói, “…..” sau đó ta nói “ ….”, nói xong, ta lại thả ngươi về. Ngươi đừng có khóc trên Thanh Long sơn chúng ta, ta làm sao ăn nói với Dương đại đương gia các ngươi, ai, đáng tiếc, diễn còn chưa xong đây.” Phương Tranh thấy Bành Lão Đao càng khóc càng thương tâm, rốt cục quá thiện tâm, đành thủ tiêu tiết mục kế tiếp.
Chỉ là dáng dấp của Phương Tranh rất không cam lòng, thần tình có vẻ cực kỳ tiếc nuối.
Phương Tranh rốt cục buông tha cho hắn, Bành Lão Đao vừa mừng vừa sợ, nhất thời bi thương từ đâu khởi lên, suy nghĩ buông lỏng, khóc rống thất thanh, ngồi bệch lên mặt đất, gào khóc không ngớt.
Một đám thổ phỉ đứng ngay phía sau Phương Tranh lại cười vang, lần đầu tiên nhìn thấy người của Nhị Long sơn phải chịu uất ức tới bậc này, mọi người không khỏi vô cùng sảng khoái trong lòng, dĩ vãng từng chịu uất ức từ Nhị Long sơn quá nhiều, hôm nay tân nhiệm nhị đương gia đã đòi hết trở về, thật là giải hận không ít.
“ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc ta chỉnh ngươi a!” Phương Tranh thấy Bành Lão Đao khóc thật thê thảm, không nhịn được quát mắng.
Bành Lão Đao nghe vậy bật người nín bặt tiếng khóc, cúi đầu, nhu thuận không nói được một lời, thỉnh thoảng còn khóc thút thít vài cái.
“ Nói chuyện chính sự, Nhị Long sơn phái ngươi tới làm chi? Nói xong cút nhanh lên, đừng dây dưa ở trên núi chúng ta.”
Bành Lão Đao nghe vậy thiếu chút nữa khóc ra tiếng, ngươi cho ta nguyện ý lưu lại trên núi của ngươi sao? Ta so với ngươi càng khát vọng lập tức lăn xuống núi đây.
“ Dương đại đương gia muốn hỏi một chút, Tôn Hữu Vọng của quý sơn, hiện nay thân thể khỏe không?” Ánh mắt Bành Lão Đao lóe lên, nói.
Phương Tranh gật đầu, cười tủm tỉm nói: “ Ý tứ của ngươi ta liền hiểu được, làm khó cho ngươi phải hỏi uyển chuyển như thế. Tôn Hữu Vọng âm thầm cấu kết với Dương đại đương gia của các ngươi, ý đồ dẫn các huynh đệ phản bội sơn môn, đã bị đương gia chúng ta giết chết. Thế nào? Hôm nay ngươi phụng mệnh đến khởi binh hỏi tội sao?”
Bành Lão Đao hiện tại sợ nhất là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Tranh, người này càng cười vui vẻ, thì thống khổ mà hắn phải chịu lại càng sâu hơn, Bành Lão Đao kìm lòng không được run lên, nhanh miệng nói: “ Không đúng không đúng, nhị đương gia đã hiểu lầm, thực sự ta chỉ là tới hỏi thăm, không hề có ý tứ khác. Lần này ta tới, chủ yếu chỉ là phụng mệnh Dương đại đương gia, hướng La đại đương gia của quý sơn vấn an.”
“ Được, ngươi cũng đừng thiếp vàng trên mặt Dương đại đương gia của các ngươi nữa, trở lại nói cho hắn, mau rửa sạch cổ, chờ thử đao đi…”
Bỗng nhiên Phương Tranh ưỡn ngực, chính nghĩa lẫm nhiên nói: “ Ta đại biểu các huynh đệ của Thanh Long sơn tuyên bố. Đám thổ phỉ Nhị Long sơn các ngươi là tổ chức phi pháp, hẳn là nên bị xử lý, trong vòng một tháng, chúng ta chắc chắn san bằng Nhị Long sơn các ngươi! Các ngươi nếu không đầu hàng, chúng ta sẽ cho các ngươi diệt vong! Ha ha, thật dũng cảm.”
Bành Lão Đao nghe vậy hận đến nghiến răng, con mẹ nó đều là thổ phỉ, dựa vào cái gì Nhị Long sơn chúng ta lại là tổ chức phi pháp? Thanh Long sơn các ngươi chính nghĩa tới đâu? Còn chịu nói lý hay không?
Nhưng lúc này hắn chỉ hi vọng bảo trụ tính mạng. Nào có dũng khí phản bác? Nghe vậy bật người gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng ứng tiếng trả lời.
Bái sơn thuận lợi kết thúc, Phương Tranh vung tay lên nói: “ Được rồi, ngươi có thể lăn.”
Bành Lão Đao như nhận được ân xá, thân thể rõ ràng buông lỏng. Cả người phảng phất trở nên nhẹ nhàng, có một loại cảm giác may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc này thật đúng là cửu tử nhất sinh, cửu tử nhất sinh a, Đao Ba ngạc nhiên nói: “ Nhị đương gia, như vậy xong rồi?”
Cái gì tổ chức phi pháp, cái gì trong vòng một tháng san bằng Nhị Long sơn, nhị đương gia có điên hay không? Điều này sao có thể? Dĩ vãng Nhị Long sơn ỷ vào người đông thế mạnh, ngạnh ép Thanh Long sơn không thở nổi, từ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Bành Lão Đao khi đến đây thì đã nhìn ra, Nhị Long sơn đối với bọn họ luôn khinh thường chẳng đáng quan tâm.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, thực lực không bằng người ta, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ càn rỡ. Giang hồ vốn là một vòng tròn kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tất cả đều dựa vào thực lực mà nói chuyện, chính là nắm tay của ai cứng thì người đó mạnh, chỉ có thể trước mặt mà tranh đấu. Nhưng hiện tại nhị đương gia lại nói cái gì mà một tháng sẽ san bằng Nhị Long sơn, lời này cũng đúng là nói đùa quá lớn đi nha? Giang hồ hán tử nói ra thì phải làm được, nếu bản thân mình có thực lực, không phải đã sớm công lên Nhị Long sơn rồi sao?
Đương gia nói qua, sau này phàm là chế định kế hoạch động thủ, an bài người tiến lui công thủ, phối hợp lẫn nhau…toàn bộ do nhị đương gia quyết định, nếu như nhị đương gia thuyết phục được đại đương gia, thật phải tiến công Nhị Long sơn, các huynh đệ xem như gặp xui xẻo.
Tuy rằng Đao Ba không hề có hảo cảm đối với Nhị Long sơn, nhưng hắn biết rõ thực lực đám huynh đệ của mình, lúc này thật là không thích hợp đi đánh Nhị Long sơn, trở mặt với Nhị Long sơn là không thể tránh được, nhưng cứ chờ bọn hắn đánh tới thì tương đối bảo hiểm, chí ít vùng núi Thanh Long sơn địa thế hiểm yếu, đường núi lại cài đặt rất nhiều bẫy rập then chốt, dễ thủ khó công, các huynh đệ cố thủ trên núi ít ra cũng giảm được thương vong.
Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Đương nhiên, thế nào? Có gì không thích hợp sao?”
Đao Ba bình tĩnh liếc mắt nhìn Bành Lão Đao đang đi ra với vẻ mặt may mắn, thiên ân vạn tạ, chậm rãi rời khỏi cửa, lắc đầu: “ Không, không có gì không thích hợp.”
Phương Tranh cau mày, vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “ Ân, may là ngươi nhắc nhở, bổn đương gia trái lo phải nghĩ, rốt cục phát hiện xác thực có chỗ không ổn.”
Đao Ba nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ nhị đương gia thay đổi chủ ý?
Phương Tranh nghiêm túc hướng Bành Lão Đao đã đi ra tới ngoài cửa quát to: “ Ai, lão Bành, ngươi trở lại!”
Bành Lão Đao nghe vậy cả người run lên, sắc mặt vui vẻ bật người suy sụp xuống tới, mắt thấy vừa thoát khỏi cái chết, vị nhị đương gia này lại muốn làm gì nữa chứ? Biến đổi bất ngờ, biến đổi bất ngờ nha!
Vẻ mặt cầu xin, Bành Lão Đao sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Phương Tranh, run giọng nói: “ Chẳng hay nhị đương gia có gì phân phó?”
Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười to, cười đến da đầu Bành Lão Đao tê dại, kinh khủng nhìn chăm chú vào biểu tình cười to của Phương Tranh, trong lòng cảm thấy bất an.
Phương Tranh cười xong, sau đó biến sắc, tàn bạo chợt quát: “ Đánh cướp!”
Mọi người ngây ra.
“ Đánh…đánh cướp?” Bành Lão Đao lắp bắp nói.
“ Đúng! Đánh cướp!” Phương Tranh nhìn hắn nhe răng cười, ác thanh nói: “ Tục ngữ nói, kẻ trộm không về tay không, khái, dường như sai, nhổ hết lông nhạn, cũng không đúng, ai, dù sao cũng là ý tứ này, đánh cướp! Đem toàn bộ bạc trên người ngươi giao ra đây! Vào ổ cướp, ta sao có khả năng cho ngươi nguyên lành đi ra ngoài?”
“ Nhưng…ta tới đây để bái sơn thôi.” Bành Lão Đao ủy khuất giống như một người vợ nhỏ bị bạo lực gia đình.
Đao Ba thật sự không nhịn được nữa, tiến đến bên tai Phương Tranh nhẹ giọng nói: “ Nhị đương gia, điều này sợ rằng không hợp quy củ giang hồ, hắn tới bái sơn, nếu truyền ra ngoài…”
Phương Tranh trợn mắt, xuy nói: “ Quy củ giang hồ chó má gì! Ta chỉ biết hiện tại trong người ta không một xu, ta không đánh cướp hắn, lẽ nào đánh cướp các ngươi? Ai, lão Bành, phát ngốc cái gì đây? Nhanh móc hết ra!”
Tay chân run run, Bành Lão Đao cắn răng, chịu nhục lấy túi tiền trên người cởi xuống, cung cung kính kính cầm bằng hai tay đưa cho Phương Tranh.
Phương Tranh đếm đếm, oa! Người này đúng là giàu có, có hơn một trăm tám mươi lượng bạc, đủ cho mình dùng.
Yên tâm thoải mái đem túi tiền nhét vào trong lòng, Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ vai Bành Lão Đao: “ Không sai, tính ngươi thức thời, Đao Ba, phái một huynh đệ tống hắn xuống núi, đối với người ta lễ phép một chút. Oa ha ha ha…” Nhìn theo bóng lưng gần tiêu thất của Bành Lão Đao, Phương Tranh lưu luyến không rời huy huy tay, sau đó, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, Phương Tranh hét lớn: “ Ai, lão Bành, lúc rảnh rỗi thường tới chơi! Thanh Long sơn hoan nghênh.”
“ Phác thông!” Bóng lưng tang thương của Bành Lão Đao bỗng nhiên lảo đảo một cái, sau đó lại ngã quỵ lên mặt đất, khống chế không được hướng dưới núi lăn xuống.
“ Đường núi của chúng ta phải phái người tu chỉnh một chút, đi lại thật không tiện nha.” Phương Tranh làm ra khuôn mặt kiên nghị nhìn xa xa, có vẻ cao thâm nói.
Tiết mục bái sơn đã xong, đám thổ phỉ tất cả đều tán đi.
Phương Tranh xoay người đi trở về đại sảnh, đã thấy La Nguyệt Nương đang ngồi trên ghế chủ vị, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc như cười như không, đôi mắt hạnh trong suốt có chút quái dị theo dõi hắn.
“ Chơi đủ rồi?” La Nguyệt Nương nhíu mày, nhẹ giọng nói.
Phương Tranh có chút xấu hổ vò đầu, hôm nay xác thực có điểm hồ đồ, nhưng lên núi nhiều ngày, thứ nhất không có địa phương nghe kể chuyện, hai không có lão bà cận kề dưới trăng, nên nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tìm chút việc giải trí: “ Ha hả, đương gia, ngươi đến đây lúc nào?” Phương Tranh nhếch miệng cười nói.
“ Tới không lâu, lần bái sơn thứ bảy ta mới đến.” La Nguyệt Nương quái thanh quái khí làu bàu nói.
“ Ha hả, có gì đâu, chuyện bái sơn ta đã xử lý thỏa đáng, thỉnh đương gia yên tâm!”
La Nguyệt Nương hừ nói: “ Ngươi dám nói xử lý thỏa đáng? Đem người ta làm như con khỉ diễn xiếc thì cũng thôi, còn đại biểu Thanh Long sơn hướng bọn họ tuyên chiến, những thứ này cũng không nói, quá phận nhất chính là ngươi đánh cướp cả hắn? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Thanh Long sơn chúng ta chẳng phải bị giang hồ đồng đạo cười đến rụng răng?”
Phương Tranh cười giải thích: “ Chúng ta không phải là thổ phỉ sao, thổ phỉ đánh cướp dê béo, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, không phải ta đã bị ngươi lột sạch sẽ, gần đây quá nghèo rồi.”
“ Ngươi nói trong vòng một tháng san bằng Nhị Long sơn, đây là ý tứ gì? Trên núi chúng ta chỉ có hơn hai trăm huynh đệ, Nhị Long sơn người ta có tới bốn trăm người, chúng ta công, bọn họ thủ, ngươi nghĩ có thể san bằng Nhị Long sơn sao?” La Nguyệt Nương lạnh lùng nói.
Phương Tranh hoàn toàn thất vọng: “ Đương nhiên là có khả năng, thậm chí không cần chúng ta động thủ, yên tâm xem bọn hắn tan thành mây khói là được.”
Đó không phải là Phương Tranh khoa trương, nơi đây cách kinh thành không xa, chỉ cần hắn tống một phong thư cấp cho Phùng Cừu Đao của Long Vũ quân, đến lúc đó Long Vũ quân phái chừng ngót nghét một vạn binh sĩ công núi, Nhị Long sơn có hơn bốn trăm người, diệt bọn chúng chỉ như trò đùa chơi. Một đám thổ phỉ ô hợp, có thể nào chống lại quân đội chính quy đã được huấn luyện nghiêm khắc, trang bị hoàn mỹ? Hơn nữa chức trách của quân đội chính là tiêu diệt giặc phỉ, Phùng Cừu Đao khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng La Nguyệt Nương lại không biết thân phận của Phương Tranh, nghe vậy không khỏi nghi hoặc nói: “ Không cần chúng ta động thủ? Chẳng lẽ ngươi trông cậy vào lão thiên gia trừng phạt Nhị Long sơn? Rốt cục ngươi có ý tứ gì?”
Phương Tranh đương nhiên không thể nói rõ với nàng, nếu như nói với cô ta mình có thể điều động quân đội, nàng sẽ sinh nghi đối với thân phận của mình, chuyện này sẽ không dễ giải thích. Cho nên đối với sự nghi hoặc của La Nguyệt Nương, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là giống như một cao nhân ẩn sĩ, thần bí khó lường mỉm cười, ngậm miệng không nói.
La Nguyệt Nương thấy Phương Tranh thừa nước đục thả câu, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: “ Mặc kệ ngươi có biện pháp nào, dù sao lão nương tuyệt không cho ngươi mang tính mạng các huynh đệ đi mạo hiểm.”
Phương Tranh cười nói: “ Yên tâm, ngươi xem ta giống người như vậy sao? Nếu làm nhị đương gia của bọn họ, ta đương nhiên phụ trách an toàn cho bọn họ là được.”
La Nguyệt Nương nhíu mày trừng mắt liếc Phương Tranh: “ Lão nương thật đúng là nghĩ, ngươi là người như vậy đó.”
Dừng một chút, La Nguyệt Nương thản nhiên nói: “ Tên Bành Lão Đao vừa xuống núi kia, lão nương nghĩ phái người đi theo, làm thịt hắn ở Lý gia trấn dưới chân núi.”
Phương Tranh làm ra vẻ sợ hãi cả kinh, hơi giật mình nói: “ Vì sao vậy? Hảo hảo tự nhiên muốn giết người làm chi?”
La Nguyệt Nương trừng mắt nhìn Phương Tranh nói: “ Cũng bởi vì ngươi nói bậy! Hiện nay thực lực của chúng ta không bằng Nhị Long sơn, lúc này không thích hợp tuyên chiến với bọn họ, tin tức của ngươi nói tuyên chiến với Nhị Long sơn, không thể truyền qua bên núi bọn họ, bằng không đối với huynh đệ chúng ta thật bất lợi, cho nên Bành Lão Đao phải chết!”
Phương Tranh hơi giật mình nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của La Nguyệt Nương, khuôn mặt nàng băng lãnh, ở trên trán không chứa đựng một tia thương hại, trong đôi mắt hạnh trong suốt mỹ lệ, thỉnh thoảng xẹt qua vài phần ngoan lệ. Phương Tranh liền hiểu rõ, đây là ổ cướp, nữ tử trước mắt này có đẹp đến bao nhiêu, nàng cũng chỉ là một nữ thổ phỉ giết người không chớp mắt, là một đầu lĩnh thổ phỉ suốt ngày sống trong máu tanh cùng giết chóc kiếm ăn, cần phải máu lạnh, không được phép có nửa điểm do dự và nhẹ dạ, bằng không, nàng có lỗi với hơn hai trăm huynh đệ của Thanh Long sơn, có lỗi với cơ nghiệp do cha nàng cực khổ gây dựng.
Phương Tranh mấp máy môi, nghĩ muốn nói cho nàng không cần lo lắng. Dù là tuyên chiến cũng không có gì, chỉ cần một lá thư của hắn, Long Vũ quân chỉ cần sáng đi là chiều đến. Trong mắt La Nguyệt Nương chuyện này là sóng to gió lớn, nhưng trong mắt Phương Tranh, chỉ là một chút bụi không có gì thu hút. Thực sự không phải là một cuộc chiến cùng đẳng cấp.
Suy nghĩ một chút, rốt cục Phương Tranh cũng không nói ra miệng, trước tiên bỏ qua, sau này hãy tính, đám thổ phỉ đánh nhau chết sống có liên quan gì ta? Ta chỉ chờ Triệu Tuấn lên núi, đem chuyện bắt cóc tống tiền điều tra rõ ràng.
“ Đương gia, người ta tới bái sơn, ngươi giết chết người ta, sợ là không hợp quy củ giang hồ?” Phương Tranh chần chờ nói.
“ Hừ! Hắn chết trong Lý gia trấn dưới chân núi. Quan hệ gì đến Thanh Long sơn? Có lẽ là có người mưu tài hại mạng không chừng.” La Nguyệt Nương cười lạnh nói.
“ A? Đương gia, ngươi rất gian trá. Hừ! Bành Lão Đao, xem như hôm nay không phải là ngày may mắn của ngươi.”