Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong ngự thư phòng.


Phương Tranh cười trông thật nịnh bợ, lông mày cùng ánh mắt chen chúc nhau thành một đoàn, nhìn bộ dạng này của hắn, nếu ai không nói hắn là gian thần, người đó quả thực không có lương tâm.


“ Hoàng thượng anh minh, thần cơ diệu toán, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của ngài, vi thần đối với hoàng thượng, trong lòng bội phục không thôi…….”


“ Được rồi, được rồi, mau thu hồi công phu vỗ mông ngựa của ngươi lại, trâm không muốn nghe nữa.” Hoàng thượng tức giận nói.


Xem ra hoàng thượng đã không còn khoái cảm đối với công phu vỗ mông ngựa của ta, như thế thì sao được? Về nhà phải hảo hảo tập luyện, vỗ mông ngựa là kiến thức cơ bản để làm thần tử nha.


“ Dạ dạ, hoàng thượng, ách, binh lính bao vây quanh Thượng Thư phủ, cái này tuy nói là bảo hộ an toàn cho Phan thượng thư, nhưng Phan lão già cũng không phải kẻ ngu độn, có khả năng hắn sẽ nhìn thấu được dụng ý của ngài? Ngài không sợ hắn chó cùng bứt giậu hay sao?”


Một màn hí kịch trên Kim Loan điện, vừa vu cáo rồi lại điều tra, hoàng thượng và Phương Tranh tác hợp biểu diễn, mục đích chỉ là danh chính ngôn thuận phái binh đến bao vậy phủ đệ của Phan thượng thư.


Hiện giờ xem ra, hoàng thượng đã đạt được mục đích, nhìn từ mọi phương diện mà nói, buổi tảo triều ngày hôm nay rất viên mãn, hết thảy hoàng thượng đều đã an bài ổn thỏa mọi kế hoạch.


“ Trẫm cùng Phan nghịch tặc đi đến một bước này, trong lòng tuy hiểu mà không nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng, chuyện tình mưu phản của hắn sẽ giấu diếm được trẫm, đồng dạng, trẫm cũng không cho rằng hắn sẽ tin, trẫm phái binh bao vây phủ đệ là muốn bảo hộ an toàn cho hắn. Hiện giờ cục diện tạm thời giằng co, chuyện này trẫm và hắn đều không cam lòng, chờ xem, rất nhanh thôi hắn sẽ có động thái mới.”


“ Hoàng thượng vì sao không trực tiếp phái binh tiến công Thượng Thư phủ, đem hắn bắt lại đây? Người ta nói cầm tặc tiên cầm vương*, một khi chúng ta bắt được hắn, còn sợ mọi chuyện sẽ phát sinh hay sao?” (*: bắt giặc phải bắt tướng trước)


Hoàng thượng lắc đầu nói: “ Không được manh động, người trong thiên hạ đều đang dõi theo hành động của trẫm, nếu bắt Phan nghịch tặc, chỉ sợ đám môn sinh của hắn lập tức sẽ khởi binh tấn công kinh thành, như thế sẽ làm rối loạn trận tuyến của trẫm bố trí. Coi như có thể trấn áp được, nhưng tương lai bọn chúng còn có cơ hội tạo phản, cái mà trẫm muốn chính là một mẻ lưới tóm gọn tất cả bè đảng. Nếu đánh rắn không chết mà lưu lại hậu hoạn, tương lai nó sẽ uy hiếp đến giang sơn của trẫm.”


Đi một bước, tính một trượng, đây mới thực sự là tâm thuật đế vương a? Đột nhiên Phương Tranh cảm giác được, chính bản thân mình xuyên việt đến thời đại này, nhập thể vào một gã thiếu gia con nhà phú hào, thật sự là một việc may mắn. Nếu như xuyên việt mà vào trên người của thái tử hoặc là Mập Mạp….Phương Tranh nhịn không được, lắc lắc đầu, bản thân mình đối với chính trị không am hiểu, xuyên việt vào trên người của đệ tử hoàng tộc, chỉ sợ sống không quá được một mùa đông a?


“ Đại hôn của ngươi cùng Mật Nhi, vẫn ấn định vào ngày mười năm tháng này đi, không thể vì chuyện của Phan nghịch tặc, mà chậm trễ sự tình thành thân của ngươi và Mật Nhi được.” Hoàng thượng hờ hững nhìn Phương Tranh, cười nói.


“ A? Không cần gấp? Tình huống hiện giờ đang nguy cấp, vi thần chờ đợi thêm một chút cũng không sao!” Phương Tranh theo bản năng cự tuyệt nói.


“ Nói nhảm! Khâm Thiên Giám đã chỉ định ngày lành tháng tốt, ngươi nói sửa là có thể sửa được sao? Chỉ là một hồi phiến loạn nhỏ nhoi mà thôi, hừ! Ngươi sợ cái gì?” Hoàng thượng mất hứng nói.


Ta kháo! “Nhỏ nhoi” nói thì có vẻ dễ nghe a! Chưa biết chừng ở bên ngoài thành đột nhiên có một đạo quân tập kích, chớp mắt liền đem hoàng cung của ngươi tận diệt, còn có tâm tư quản đến hôn sự của nữ nhi sao? Thật không hiểu, cái gọi là đế vương, mỗi ngày ở trong lòng đang tính toán những chuyện gì!


Phương Tranh biểu tình nhăn nhó nói: “ Hoàng thượng, cuộc phiến loạn này không nhỏ a, ngài cùng Phan thượng thư minh tranh ám đấu đã nhiều năm, chỉ có chờ thời khắc này mà thôi, liệu có thể nhỏ được sao? Bằng không hai người cứ hảo hảo đánh một hồi, vi thần ở bên cạnh phất cờ hò reo cổ vũ cho ngài, ngài chiến thắng, vi thần tiếp tục thành thân, song hỉ lâm môn, thật là một chuyện tốt.”


“ Không được! Dẹp phản loạn và thành thân hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, trẫm đã quyết định rồi, ngày mười lăm trẫm sẽ hạ chỉ thành thân.” Hoàng thượng thái độ kiên quyết vỗ án, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp khó hiểu.


Ai, được rồi, thành thân thì thành thân đi, ngươi là hoàng đế, ngươi lớn nhất rồi. Phương Tranh ủ rũ đi về nhà chuẩn bị hôn sự, dọc theo đường đi hắn trầm ngâm suy nghĩ, hoàng thượng cùng Phan thượng thư đang chơi một canh bạc lớn nhất cuộc đời, vạn nhất Phan thượng thư thắng thì làm sao bây giờ? Hoàng tộc khẳng định sẽ không chạy thoát, toàn bộ bị đuổi cùng giết tuyệt, Phương gia ta cũng chẳng tốt đẹp gì, ai bảo mình là con rể của hoàng thượng, mà bản thân mình đã đắc tội không ít với Phan lão già.


Nói như thế, hôn sự giữa ta cùng Trường Bình làm không cẩn thận sẽ trở thành hôn lễ đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời. Đều nói hôn nhân chính là mồ chôn của nam nhân, quả nhiên lời này đúng như thế nha!


* * *


Một đội quân sĩ áo giáp chỉnh tề chậm rãi từ trong hoàng cung đi ra, hùng hổ thẳng đến phủ đệ của Phan thượng thư, đội quân sĩ này chính là cấm vệ quân phụ trách bảo vệ cho hoàng cung, là quân đội mà hoàng thượng tín nhiệm nhất.


Tốc độ hành quân của đám quân sĩ rất nhanh, ven đường đụng phải không ít hàng xén, xe ngựa, dân chúng tránh né không kịp, quân đội hành quân qua, một đường người ngã ngựa đổ. Sau khi tới đại môn của Thượng Thư phủ, vị tướng quân chỉ huy vung tay lên, cấm vệ quân chia làm hai đội, dọc theo tường rào Thượng Thư phủ mà bao vây bốn chung quanh.


Vị tướng quân thần tình cương nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cửa phủ khiến cho bọn gia đinh của Phan phủ đã muốn lạnh run, trong miệng chợt quát lớn: “ Phụng mệnh hoàng thượng, mạt tướng mang binh bảo hộ già trẻ một nhà của Phan thượng thư, từ ngày hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, người nào vi phạm, trảm!”


………


Bên trong Phan phủ, Lâm Thanh Sơn mặt cắt không còn chút máu, hấp tấp chạy về phía thư phòng.


“ Lão đại nhân! Lão đại nhân! Không tốt!” Thanh âm của Lâm Thanh Sơn lộ ra một cỗ kinh hoảng không hề che giấu.


Hắn chỉ là một tú tài thi rớt mà thôi, hắn có thể giúp lão đại nhân bày mưu tính kế, hắn có thể ung dung vạch ra những chỗ thiếu sót cùng sai lầm của một phần kế hoạch, nhưng chân chính mà nói thì hắn không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với đội quân vũ trang trước mắt này. Qua khe cửa nhìn thấy binh lính tay cầm trường mâu lưng giắt cương đao, tựa hồ như đang tản mát ra những cỗ huyết tinh, bỗng nhiên hắn mới ý thức được, bản thân mình đang làm một chuyện nguy hiểm như thế nào.


“ Chuyện gì mà phải hoảng hốt?” Phan thượng thư ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Sơn liếc mắt một cái.


“ Lão đại nhân, phủ….Bên ngoài phủ đã bị cấm vệ quân bao vây!” Lâm Thanh Sơn nhịn không được toàn thân run rẩy vài cái. Bản thân là một phần tử trí thức, hắn vốn không nên có những biểu hiện thất thố như thế, nhưng có ai có thể chân chính ung dung đối mặt với nguy cơ tử vong? Huống hồ Lâm Thanh Sơn chỉ là một văn nhược thư sinh, trói gà không chặt.


Phan thượng thư gương mặt già nua khẽ giựt giựt, bàn tay khô quắt như vỏ cây bỗng nhiên đặt quyển sách xuống bàn, thở dài một hơi.


“ Hắn đã muốn động thủ rồi sao?” Biểu hiện của Phan thượng thư thật bình tĩnh, tựa hồ như sớm đã dự đoán được một bước này.


Lâm Thanh Sơn ngập ngừng, chậm rãi nói: “ Phải ứng phó tình huống này như thế nào, xin lão đại nhân định đoạt.”


Phan thượng thư liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn, trong ánh mắt dần dần lộ ra vài phần thất vọng.


“ Lão phu đều đã có chủ trương, ngươi an tâm trở về phòng nghỉ ngơi đi, bọn chúng không dám xông vào đâu.” Tiếp tục nâng quyển sách trên bàn, Phan thượng thư chuyên tâm đọc.


Há miệng thở dốc, do dự một hồi cuối cùng Lâm Thanh Sơn cái gì cũng không nói, cung kính hướng Phan thượng thư khom lưng thi lễ, xoay người đi ra ngoài. Hiện giờ bộ dạng của hắn đã không còn kích động như vừa rồi nữa, mỗi bước đi đều rất quy củ, giống như đang ung dung đi tản bộ.


Ba ngày, chỉ còn ba ngày nữa!


Phan thượng thư trong lòng trầm mặc, quyển sách trong tay không tự chủ được mà khẽ run rẩy, không biết bởi vì sợ hãi, hay là đang hưng phấn.


* * *


Giông bão sắp nổi lên.


Mấy chục năm qua, kinh thành bình ổn không một chút gợn sóng nào, đang bị một bầu không khí âm trầm bao phủ, giống như tiết trời đêm vào cuối thu, làm cho người ta có cảm giác khó chịu, thở không nổi.


Mọi người đối với nguy hiểm vẫn luôn duy trì được bản tính cảnh giác cao độ, hiện giờ mỗi một nhà dân trong kinh thành đều đóng chặt cửa, chân không bước ra khỏi nhà. Nếu như không phải chuyện gấp đều không dám bước đi trên phố, những cửa hàng phồn hoa náo nhiệt, cũng im lìm đóng kín cửa hiệu, buôn bán ngưng trệ. Toàn bộ nơi đây giống như một tòa tử thành, ở các ngã tư đường chỉ có nhiều hơn những đội quân sĩ trong tay giương cao trường mâu, thắt lưng giắt liên hoàn nỏ đi lại tuần tra canh gác, làm cho dân chúng trong thành càng thêm lo lắng bất an.


Một trận gió thu tràn qua, để cho những phiến lá khô rơi rụng tung bay khắp nơi, chẳng có mục đích mà phiêu phù trong không trung.


Sắc trời đang chuyển mùa.


Bên trong phủ thái tử.


Phạm Thụy đang đứng trước mặt thái tử, chờ nghe hắn phân phó hành động.


“ Dùng bồ câu phi cáp truyền thư hạ lệnh cho Trần tướng quân cùng Lưu tướng quân đang đóng quân ở ngoài thành, mệnh cho hai người sẵn sàng chuẩn bị, tùy thời quan sát động tĩnh biến hóa bên trong kinh thành. Nếu Phan thượng thư đắc thủ, thì hai người bọn hắn sẽ dẫn quân đánh vào theo cửa Tây, một kích đánh tan quân phản loạn, tiến vào kinh cần vương.”


Phạm Thụy thanh âm cung kính, nhưng lại nhịn không được, hỏi: “ Nếu hoàng thượng thắng thì chúng ta làm như thế nào?”


Thái tử nghe vậy nở nụ cười, nét ôn hòa hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cực kì âm nhu.


“ Nếu phụ hoàng thắng thì lệnh cho bọn hắn không cần vọng động, phụ hoàng thắng đó cũng chính là Cô vương thắng, giang sơn này sớm muộn gì cũng là của Cô vương, ha ha.”


“ Cô vương không muốn giang sơn này lọt vào trong tay của ngoại nhân, càng không muốn để cho nó rơi vào trong tay của lão sư!”


* * *


Thần Vũ quân, bên trong quân doanh.


Triệu Hổ hai mắt trợn trừng, ánh mắt nhìn đám thuộc hạ dưới trướng đang câm như hến, trong tay hắn nắm một thanh cương đao loang lổ vệt máu, trong đại trướng, đã có ba gã tướng lãnh không chịu thần phục bị hắn sát tử, nằm trên vũng máu.


Sát khí nồng đậm hòa trộn với mùi máu tanh giống như mùi sắt rỉ tràn ngập ở trong đại trướng. Khuôn mặt của đám tướng lãnh cấp dưới sớm đã như màu đất, ngây ngốc nhìn vị Triệu tướng quân thường ngày trầm ổn hòa khí, giờ phút này hắn giống như hung thần ác ma, dữ tợn và lạ lẫm.


Thật lâu sau, Triệu Hổ mở miệng, thanh âm khàn đục mà khô khốc.


“ Hiện nay hoàng thượng mù quáng tin vào tiểu nhân, gần gũi gian thần mà xa lánh trung thần, bách tính phải chịu cảnh lưu lạc, tha hương, ngoại bang thì rình rập liên miên. Cứ như thế này, quốc sẽ không còn là quốc nữa! Bổn tướng dẫn quân nhập kinh, muốn dùng thân thể huyết nhục, dùng binh lực để can gián Ngô hoàng, thề giết gian thần, thanh lọc tiểu nhân! Các ngươi cùng bổn tướng vốn đã nhiều năm làm huynh đệ, bổn tướng hỏi các ngươi, có một lòng nguyện cùng bổn tướng, vì bách tính thiên hạ mà làm chuyện này hay không?”


Đã có ba người nằm trên vũng máu, lúc này kẻ nào dám không tuân mệnh? Nhưng nếu đáp ứng, đây chính là trắng trợn tạo phản a!


Nhóm tướng lãnh thuộc cấp đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết như thế nào cho phải.


Bỗng nhiên một thanh âm lanh lảnh vang lên ở một góc đại trướng.


“ Triệu tặc! Ngươi ăn cơm triều đình nhiều năm qua, không biết hổ thẹn mà dám dẫn binh tạo phản! Đây là ngươi muốn bức huynh đệ chúng ta đi vào con đường tuyệt lộ, lão tử với ngươi không đội trời chung…”


“ Ba!”


Trịnh Nham Tùng hạ kiếm bất lưu tình, đâm xuyên qua ngực người vừa lên tiếng.


Người thứ tư.


Trên khuôn mặt dữ tợn của Triệu Hổ, lộ ra một nụ cười thị huyết hung tàn, làm cho người ta nhìn vào, khiếp sợ không thôi.


“ Còn vị huynh đệ nào phản đối nữa không?”


Nhóm tướng lãnh thuộc cấp cắn chặt răng, rốt cuộc đồng loạt khúm núm.


“ Chúng mạt tướng nguyện đi theo tướng quân!”


Ngày 15 tháng 10, ngày hoàng đạo, có thể cưới hỏi, có thể xuất môn.


Trời còn chưa sáng, toàn bộ mọi người trong Phương phủ đã bận rộn tấp nập, vội vàng chuẩn bị các nhu yếu phẩm phục vụ cho lễ thành thân.


Quần áo, đồ dùng, tiền mừng, bánh cưới, rượu đế, gạo tẻ….


“ Dương thượng thư đâu rồi? Dương thượng thư đang ở nơi nào?” Phương phu nhân hung hăng xông vào thiên sảng.


“ Lúc sớm Dương thượng thư đã cầm tờ giấy thông hôn, đi vào trong cung rồi a!” Một gã hạ nhân lau mồ hôi nói.


Đây cũng là bước đầu tiên trong lễ thành thân thời cổ đại, nhà trai phải mời bà mối đến nhà gái cầu hôn, cũng trình lên giấy thông hôn, nếu nhà gái đồng ý, nhà trai mới có thể chính thức cầu hôn.


“ Dương thượng thư có dẫn theo bà mối hay không? Cái này cũng không thể quên được.” Phương phu nhân lo lắng hỏi.


“ Bẩm, có dẫn theo, mang luôn cả giấy thông hôn nữa.”


“ Tốt lắm!” Phương phu nhân gật đầu, nhìn trong sảnh, đang bận tối mắt mà Phương lão gia vẫn ngồi thong dong uống trà, Phương Tranh sụp mi thuận mắt lắng nghe Phương lão gia giáo huấn, nữ tử hoàng tộc xuất giá có rất nhiều lễ nghi phép tắc, không được hồ nháo ở trong hôn lễ, làm trò cười trước mặt các vị văn võ bá quan, thành thân xong thì cũng hảo hảo làm người, quan tâm chăm sóc đừng để cho công chúa bị ủy khuất, bằng không cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi khó giữ…


“ Hai người còn ngồi đó làm gì?” Phương phu nhân mày liễu dựng ngược, tiếng quát vang rền như sấm đầu xuân.


Phương lão gia đang muốn bưng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên cả người như bị thiên lôi oanh đỉnh, không tự kiềm hãm được mà run rẩy một cái, ánh mắt hoảng sợ nhìn phu nhân của mình.


“ Toàn gia đều đã bề bộn thành như vậy, mà ông còn có lòng thanh thản uống trà giáo huấn nhi tử nữa sao, mau chóng đi thay đổi y phục cho người ta! Nhanh!” Phương phu nhân lẫm liệt như thiên thần hạ phàm, chỉ cần một lời không hợp liền bước đến thu thập Phương lão gia.


“ Khụ khụ, lão phu chuẩn bị thay đây, lão phu muốn dặn dò tiểu tử này một chút…”


“ Nhanh đi mau! Nói nhiều lời vô nghĩa làm gì! Nếu chậm trễ ngày lành tháng tốt, để xem làm sao ông có thể đảm đương nổi!” Phương phu nhân không nhiều lời, đem Phương lão gia đẩy vào trong nội viện.


Phương Tranh hơi giật mình nhìn mẫu thân phát uy, rốt cuộc trong lòng xác định được một chuyện, mẫu thân đem chính mình che giấu thật sự sâu a, rất sâu…..


“ Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Sau khi đuổi Phương lão gia đi, Phương phu nhân quay đầu nhìn Phương Tranh nói.


“ Hài nhi….Phải làm cái gì bây giờ?” Hiện tại Phương Tranh rất mờ mịt.


“ Mau đi thay quần áo đi! Một chút nữa liền phải lên đường đón tân nương, nhanh đi sửa sang lại quần áo!”


“ Không cần đâu? Mẫu thân, quần áo của hài nhi vẫn còn sạch sẽ, đợi cho đến lúc đón tân nương tiếp tục đổi không được sao?”


“ Phanh!” Phương phu nhân lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, một cước đem Phương Tranh đá ra khỏi thiên sảnh, xoay người lại hung hăng ra lệnh: “ Người đâu! Cái đèn lồng kia, treo cao lên một chút! Tiếp thêm một chút nữa!”


“……”


Rốt cuộc lúc còn trẻ, phụ thân làm cách nào mà chinh phục được mẫu thân a?


Phương Tranh thở dài, bước về hướng tiểu viện của mình.


Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng tỷ đều đang ở đây, chứng kiến Phương Tranh tới, đồng thời bước lên, không nói hai lời, tam nữ nhất thời vươn tay ra, hỗ trợ Phương Tranh cởi bỏ oác khoác, ba chân bốn cẳng thay đổi quần áo mới cho hắn.


“ Uy! Các nàng muốn làm gì?” Phương Tranh hoảng sợ kêu lớn.


“ Uy….Các nàng…Các nàng đừng có tới gấp như thế nha….Người ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng….” Bộ dạng hoảng sợ tức thì biến thành ngượng ngùng.


“ Ai nha! Có cái gì đụng phải lưng của ta thế……”


“ A! Ai sờ nơi đó của ta? Dâm tặc!” Phương Tranh xấu hổ, không cam lòng nói.


“…….”


“……..”


“ Ai, các nàng thông đồng cùng nhau đùa giỡn ta phải không, như thế nào chỉ cởi quần áo của ta, chính các nàng như thế nào lại không cởi đây?” Thay xong y phục, Phương Tranh bất mãn nói.


Nói xong hắn còn lấm lét ngắm tới ngắm lui ở trên người tam nữ, trong lòng bàn tính dâm ý, sau khi thành thân với Trường Bình, rồi mau chóng thu thêm tam nữ, tương lai cùng các nàng mỗi ngày hoang dâm vô độ, cùng tứ nữ mây mưa, ân ái, cuộc sống như thế chẳng phải so với làm hoàng đế, còn đã nghiền hơn sao?


Phượng tỷ một chưởng hung hăng đánh vào lưng của Phương Tranh, đỏ mặt nói: “ Sắp thành thân rồi mà còn hồ nháo như vậy, mau chóng đi ra ngoài thôi, mọi người chuẩn bị xuất phát đi đón tân nương rồi.”


Vấn danh là bước thứ hai trong hôn lễ, chính là nhà trai nhờ bà mối hỏi ngày sinh tháng đẻ của nhà gái. ( Vấn danh: theo tục lệ việt nam là ăn hỏi)


Sau đó mới cưới hỏi.


Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã: “ Gấp cái gì, trước lúc hoàng hôn đi đón tân nương thì được rồi, ta cũng không tin, chậm một chút mà Trường Bình sẽ làm khó ta.”


Phượng tỷ cười mắng: “ Chiếm tiện nghi mà còn khoe mã, ngươi đắc ý lắm sao!”


Buổi sáng Phương Tranh phái người đi đón Yên Nhiên cùng Phượng tỷ tới phủ, hai người vốn không muốn, nhưng Phương Tranh đã hạ tử lệnh, nhất định phải đến. Hơn nữa trong mấy ngày này còn phải ở lại Phương phủ, không được phép đi đâu cả.


Nhị nữ đối với quyết định của Phương Tranh vô cùng nghi hoặc, không biết Phương Tranh vì sao lại muốn các nàng ở lại Phương phủ.


Phương Tranh cũng không giải thích cho các nàng hiểu, chỉ nói gần đây trong kinh thành không được an toàn, các nàng ngụ ở bên ngoài sẽ khiến cho hắn lo lắng.


Tiểu Lục bưng một hộp phấn bước vào, đang muốn lau mặt cho Phương Tranh.


“ Nàng muốn làm gì?” Phương Tranh phản ứng nhạy bén nhảy dựng về phía sau, cảnh giác nhìn Tiểu Lục. Quả nhiên trong tay của nàng đúng là loại phấn mà Ngọc Như Trai mới sản xuất.


“ Thiếu gia, phu nhân đã phân phó, ngài phải lau qua một chút cho tinh thần thoạt nhìn rạng rỡ.” Tiểu Lục chớp đôi mắt to xinh đẹp, vô tội nói.


“ Không! Tuyệt đối không được! Đại gia không dùng đồ chơi này nha? Nếu nàng dám trát nó lên mặt ta, ta sẽ….Liền….”


“ Liền như thế nào?” Tiểu Lục mở miệng, hàm răng lóe lên những tia quang mang lấp lánh, rất có tính uy hiếp.


“ ….Ta liền chết cho các nàng xem!” Đánh nhất định là không đánh lại nàng, nhưng tôn nghiêm của nam nhân không thể bị kinh nhờn.


Tiểu Ngũ một đường xông vào, thở hồng hộc nói: “ Thiếu…Thiếu gia, phu nhân thúc giục ngài nhanh đi ra tiền sảnh.”


Thu thập xong xuôi Phương Tranh vội vàng quấn vạt áo ngang hông, hướng tiền sảnh phóng đi.


Ven đường đám hạ nhân bận rộn đi tới đi lui, tự giác làm công tác mà chính mình được phân công, trên mặt biểu tình hớn hở. Thiếu gia thành thân cùng công chúa điện hạ, bọn hắn cũng có phần thơm lây, cho nên ra sức chuẩn bị chu đáo.


Chủ tớ đều chăm chỉ công tác an cư lạc nghiệp, cảnh tượng bao nhiêu hài hòa nha! Phương Tranh đối với thời gian sau này, không khỏi có chút chờ mong, có lão bà, có quan vị, trong nhà của cải không thiếu, cuộc đời này như thế cũng đủ thỏa mãn tâm nguyện rồi!


Trong tiền sảnh những người có quan hệ đều bận rộn, Phương phu nhân thì càng bề bộn không nhìn thấy bóng dáng.


Phương Tranh bị chiếc lồng chim đặt ở giữa tiền sảnh hấp dẫn.


“ Bên trong chiếc lồng này chứa cái gì thế?” Phương Tranh tò mò hỏi.


“ Bên trong là chim nhạn trắng, lễ thành thân đều phải dùng, nghe nói rất khó mua, phu nhân sai người đến tận Hàng Châu mới thu mua được.” Tiểu Ngũ ở bên cạnh đáp.


Lễ thành thân thời cổ đại có sáu bước, ngoài năm bước đầu ra thì nhất định phải có một đôi chim nhạn, bởi vì loài nhạn vốn hòa hợp âm dương, hơn nữa phối ngẫu cố định, biểu hiện tấm lòng trung trinh.


“ Chim nhạn a, được nha!” Phương Tranh hứng trí bừng bừng ngồi xổm xuống, kiếp trước còn học tiểu học, không phải có một câu như thế này hay sao? “ Mùa thu đến rồi, thời tiết lạnh rồi, một đàn chim nhạn di cư về phương nam, chúng nó thoắt thì xếp thành hình chữ S, thoắt thì xếp thành hình chữ B…”


Hôm nay cũng có thể tận mắt quan sát rồi.


Chỉ chỉ vào chiếc lồng, Phương Tranh nói: “ Mở ra, ta nhìn chút.”


Tiểu Ngũ lúng túng đáp: “ Cái này….Thiếu gia, không tốt đâu, làm như thế nếu chúng nó bay mất thì làm sao bây giờ? Đây chính là kiện đồ vật trọng yếu nhất trong lễ thành thân đó nha.”


Hung hăng gõ lên đầu Tiểu Ngũ một cái: “ Nói nhảm! Thiếu gia ta bảo như thế nào thì ngươi liền làm như thế đó!”


Tiểu Ngũ ủy khuất mở lồng chim ra, Phương Tranh thò tay vào bên trong, chụp lấy một con chim nhạn.


“ Oa! Nguyên lai đây là chim nhạn a, kì thật nhìn bộ dáng cũng chỉ bình thường thôi…” Phương Tranh ngạc nhiên, mở to hai mắt bình phẩm.


“ Tiểu Ngũ, sau khi thành thân xong, ngươi chuẩn bị cho ta vài cái giá, một số trạc xiên, thêm chút gia vị, hồ tiêu, muối ớt…”


“ Thiếu gia, ngài cần những thứ đó để làm chi?”


“ Sau khi thành thân, đôi chim nhạn này cũng đâu còn tác dụng nữa, nhưng chúng ta không thể lãng phí nha. Hôm nào rảnh rỗi, bắt bọn chúng trần truồng đứng thành một hàng, hắc hắc, thiếu gia ta muốn làm một bữa thịt nướng gia đình, không biết thịt chim nhạn có ăn được không a!”


Tiểu Ngũ trong đầu mờ mịt: “….”


Con chim nhạn nằm trong tay Phương Tranh tựa hồ cảm giác được có người mang mưu đồ bất chính đối với nó, cho nên ra sức vùng vẫy, nhất thời Phương Tranh nắm không chặt, con chim nhạn giãy thoát được khỏi bàn tay của Phương Tranh, tung cách phóng lên mái nhà, chuẩn bị bay mất.


Tình huống phát sinh quá mức đột ngột, Tiểu Ngũ trơ mắt nhìn con chim nhạn đang vỗ cánh bay trên bầu trời, cuối cùng cũng kịp phản ứng quát to một tiếng: “Xong rồi, chết tiểu nhân rồi! Mau! Nhanh bắt lấy nó!” Tiểu Ngũ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng vã ra như tắm.


Kiện đồ vật tối quan trọng trong lễ thành thân lại bay mất, để xảy ra sự tình như thế này, Phương phu nhân sẽ thu thập hắn như thế nào, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.


Phương Tranh cũng khẩn trương, nếu như chim nhạn chạy mất, bản thân mình cũng đừng có nghĩ là được an ổn nha, cái này không giống như mùa gà mua vịt ngoài chợ, chạy mất một con thì có thể tiếp tục mua lại một con. Tiểu Ngũ nói đôi chim nhạn này được mua về từ tận Hàng Châu, nếu như nó bay mất, có thể khẳng định trong thời gian ngắn, tuyệt đối không có khả năng thu gom được thêm một con nữa.


“ Mau! Mau bắt nó lại!” Đừng để cho nó chạy thoát!” Phương Tranh không nói hai lời, phóng nhanh ra ngoài, vừa chạy còn vừa hạ mệnh lệnh cho đám người hầu trong phủ.


Đám người hầu chứng kiến hai người cuống cuồng đuổi theo một con chim nhạn màu trắng, nhất thời trợn tròn mắt, thiếu gia lại tính làm trò gì nữa đây?


Vì thế cho nên mọi người nhanh chóng bỏ dở công việc đang làm, vội vàng từ nhiều phương hướng khác nhau đuổi bắt con chim nhạn kia, chỉ còn thiếu một nước nữa là không thể bay lên được mái nhà mà thôi.


Nhất thời toàn bộ Phương phủ lâm vào một mảnh gà bay chó chạy, người lớn thì la ó chửi bới, trẻ nhỏ thì khóc thét, bánh kẹo, đồ dùng vương vãi đầy đất, quần áo mới thay của Phương Tranh sớm đã nhem nhuốc không chịu nổi.


Con chim nhạn vẫn quyết chí tự cường, đang lúc mọi người muốn vây bắt, nó vẫn cố gắng mở một đường máu thoát thân.


Nhưng mà sự tình phát triển chỉ có thể dùng bốn chữ “ phong hồi lộ chuyển” để hình dung, mọi người tại đây cũng dần dần cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhiên tình huống đột ngột phát sinh biến hóa.


Người có thể đảo lộn càn khôn đó chính là sát thủ ca ca.


Thân phận của sát thủ ca ca tại Phương phủ được công khai như một hộ viện, bất quá hắn chỉ phụ trách bảo hộ an toàn của Phương đại thiếu gia.


Mắt nhìn thấy con chim nhạn sắp sửa đột phá được vòng vây, đang muốn vỗ cánh bay cao thì sát thủ ca ca chắp tay sau lưng, tiêu sái từ phía sau hậu viên bước ra.


Phương Tranh nhìn thấy sát thủ ca ca, sắc mặt hớn hở, hét lớn: “ Sát thủ ca ca, mau, mau giúp ta bắt nó!”


Sát thủ ca ca không hề bận tâm đến cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nhìn thoảng qua con chim nhạn đang muốn vỗ cánh bay đi. Sát thủ ca ca nở một nụ cười tràn ngập tự tin, phải, nụ cười tràn ngập tự tin cường đại, tiếp theo tùy tiện vung tay lên, rốt cuộc hắn cũng đã xuất thủ!


Đao!


Phi đao!


Phi đao, lệ bất hư phát!*


Đang lúc mọi người còn trợn mắt há hốc mồm, con chim nhạn giống như bị một cánh tay vô hình túm lấy, dùng một loại tư thế quái dị phóng ngược trở lại, thẳng cho đến khi nó bị gắt gao ghim vào trên thân cây hòe.


Trên cổ của nó, tinh tế cắm một thanh phi đao, dưới sắc trời u ám, thanh phi đao tản mát ra quang mang chói lọi.


Không cần phải nói, con chim nhạn sớm đã đoạn khí.


Sát thủ ca ca ung dung bước đến trước mặt con chim nhạn, cẩn thận quan sát vết thương trong chốc lát, tựa hồ đối với độ chính xác của mình cũng tự cảm thấy rất hài lòng.


Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hoặc sùng bái, hoặc kinh ngạc đến ngẩn người, vung ống tay áo thu phi đao, rồi tiêu sái rời đi. Chỉ để lại một con chim chết, nằm trơ trơ tại giữa đương trường.


“ Ô ô ô…Thiếu gia, ngày này sang năm, ngài phải nhớ hóa vàng cho tiểu nhân a, giúp tiểu nhân chuyển lời đến Lan Nhi tỷ, đừng thủ tiết vì ta…Ô..ô” Tiểu Ngũ bi thương nắm ống tay áo của Phương Tranh, dặn dò những lời trăn trối cuối cùng.


*: Phi đao, phóng ra không biết trượt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK