Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy qua hai con đường hắn bỗng nhiên ngừng lại, hắn nghĩ chuyện này không đúng, ta chạy đi đâu? Hơn nữa trên người bổn thiếu gia chỉ có hơn mười lượng bạc vụn, tiểu công chúa có thể làm gì ta? Dù là vua cũng phải thua thằng liều, tiểu công chúa có lợi hại, lúc này cũng không có khả năng lấy ra được thứ gì từ trên người ta nha.


Nghĩ tới đây, Phương Tranh giống như được ăn viên thuốc an thần, nghênh ngang đi trở về. Hắn quyết định dùng hành động thực tế nói cho tiểu công chúa, mình là một người nghèo, nàng cũng không có biện pháp nhận được chỗ tốt gì từ chỗ của mình. Kiếp trước không phải có một lão đầu nhi họ Mã nói qua sao? " Người vô sản mất đi chỉ là xiềng xích". Ý tứ của những lời này, cùng câu " lợn chết không sợ nước sôi luộc" rất có hiệu quả vi diệu như nhau.


Tiểu công chúa đang ngồi ở cửa lớn Phương phủ đợi Phương Tranh, con mắt nàng mở thật to, bàn tay đầy đặn nhỏ bé đang ôm chiếc cằm nhỏ, cực kỳ giống một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn vừa tan học ngồi ngoài cửa chờ phụ mẫu tan sở về nhà.


Chỉ có Phương Tranh biết, vị bảo bảo ra vẻ hồn nhiên nhu thuận này, kỳ thực so với thích khách càng thêm đáng sợ, thích khách nhiều lắm chi muốn lấy mạng của hắn, nhưng vị tiểu công chúa điện hạ này ham muốn, chính là bạc so với mạng của hắn càng thêm trọng yếu, ở trong mắt Phương Tranh, hệ số nguy hiểm của tiểu công chúa rõ ràng còn cao hơn những thích khách tới vài đẳng cấp. Đặc biệt cái rương nhỏ đặt bên cạnh nàng, tựa như một trái bom hạt nhân gài kíp nổ, một ngày giơ lên, chỉ có thể gặp rủi ro tai nạn.


Tiểu công chúa nhìn thấy Phương Tranh, đôi mắt to đen nhánh trong suốt thoáng chốc sáng lên, gương mặt mang theo vẻ vui mừng, mắt đầy chờ đợi, dường như nhìn thấy một cái máy hình người tỏa kim quang lóng lánh, hướng nàng chậm rãi đi tới...


Phương Tranh bị đôi mắt mừng rỡ của nàng làm hắn không tự kìm hãm được rùng mình một cái, đôi mắt đó vì sao làm người ta kinh hoảng như vậy?


Cung kính khom lưng thi lễ: " Vi thần gặp qua Trường Nhạc công chúa điện hạ."


Tiểu công chúa không để ý đến việc hắn thi lễ, đứng dậy nhanh chân chạy tới bên người Phương Tranh, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cửa, sau đó bàn tay nhỏ bé đầy đặn đấm bóp lên vai Phương Tranh, trong giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt: " Phương đại nhân...A không, tỷ phu khổ cực rồi, có mệt hay không? Bổn cung giúp ngươi giải giải lao..."


Trong ngực Phương Tranh giống như tấm gương sáng, rốt cục cũng được đối đãi giống như một vị khách vip rồi sao? Vị công chúa điện hạ nhỏ nhất cũng được sủng ái nhất tự mình xoa bóp đấm lưng cho một ngũ phẩm quan viên, dụng ý của nàng, thật giống như lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết. ( *: con trai thừa tướng Tư Mã Ý của Tào Ngụy, câu này ý nói lòng dạ thâm độc như Tư Mã Chiêu)


Tiểu hài tử này mới được bao nhiêu tuổi, đã từ chỗ nào học được thủ đoạn lấy lòng người? Đồng thời còn vận dụng thành thạo như vậy, dù là Phương Tranh luôn am hiểu vỗ mông ngựa mọi người còn phải bội phục vạn phần.


Vội vàng kéo tay tiểu công chúa, Phương Tranh cười khổ nói: " Công chúa điện hạ, ngài bận rộn như vậy, hôm nay không ngờ lại có thời gian rảnh rỗi tới đây. Nói một lời từ nội tâm, vi thần vì chuyện đồ cưới của ngài, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ máu chảy đầu rơi..."


Thấy vẻ mặt tiểu công chúa có vẻ không tin, Phương Tranh liền đứng dậy, bày ra một hình dáng như chữ " Đại", ý bảo: " Không tin ngươi cứ tự mình tìm đi."


Tiểu công chúa thật đúng là không khách khí, nghe vậy lập tức bắt đầu vỗ vỗ sờ sờ lên cơ thể Phương Tranh. Đông đào tây mò, hồn nhiên không chút để ý tới chúng người hầu đang đứng trong cửa lớn Phương gia trợn mắt há hốc mồm nhìn ra. Trong lòng Phương Tranh thở dài, đây gọi là chuyện gì nha! Mặt mũi bổn thiếu gia hôm nay xem như đánh mất hoàn toàn rồi còn gì. Trước mặt công chúng, bị một tiểu cô nương năm tuổi sờ tới sờ lui, còn không thể hướng nàng ta phát tiết, ai biết có thể làm thương tổn trái tim còn nhỏ mà yếu đuối của nàng ta hay không đây? Nếu để cho nàng ta bị một bóng ma ám ảnh, đây chẳng phải là cả đời đều bị nàng ta hận đến gắt gao hay sao?


Tiểu công chúa bận rộn hồi lâu, chỉ tìm ra hơn mười lượng bạc vụn, thất vọng ném chúng vào trong rương quyên tiền. Phương Tranh nhe răng trợn mắt, lần này hay quá rồi, rốt cục bổn thiếu gia triệt để không còn một đồng trong người...


Oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh, tiểu công chúa vểnh môi: " Sao ngươi lại không có tiền vậy? Ca ca nói, nhà các ngươi là nhà có tiền nhất trong triều. Chỉ cần đến hỏi là được."


Phương Tranh nghe vậy giận dữ, đây là câu nói của tên ca ca vương bát đản nào đã nói? Có tiền cũng là chuyện riêng nhà ta, ai lại thiếu nợ gì ngươi, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi? Đây không phải là châm ngòi thổi gió cho tiểu hài tử hay sao?


Hít vài lần thật sâu, Phương Tranh nỗ lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, đưa ra khuôn mặt tự nhận là hòa ái tươi cười thân thiết nhất: " Công chúa điện hạ ngoan, nói với ta, đây là vị ca ca nào nói cho ngươi vậy?"


Nếu như tiểu công chúa nói là Mập Mạp nói ra, Phương Tranh sẽ không chút do dự chụp thái đao chạy ào vào Phúc Vương phủ, liều mạng với ngươi!


Tiểu công chúa hiển nhiên đối với gương mặt tươi cười giả dối của hắn rất không hảo cảm, nghe vậy bĩu môi, nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Là Thái Vương ca ca của ta nói..."


Thái Vương là ai? Phương Tranh ngây cả người, phát hiện không ngờ mình hoàn toàn không biết gì về vị Thái Vương này. Theo cách nói của tiểu công chúa, vị Thái Vương điện hạ kia chỉ sợ cũng không phải là thứ tốt gì, nào có đạo lý khuyến khích tiểu hài tử chạy tới cửa nhà người khác xảo trá tiền bạc kiểu này?


Phương Tranh ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm sờ sờ đầu tiểu công chúa: " Công chúa điện hạ, lặng lẽ nói cho ta biết, Thái Vương ca ca của ngươi có phải chỉ nhìn qua đã thấy con người hắn đặc biệt xấu xa, dù chém một trăm cái đầu của hắn cũng không thấy oan uổng chút nào?"


Tiểu công chúa tức giận trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt đầy đặn còn chưa kịp mở miệng, sau cánh cửa lại có một thanh âm trầm thấp đầy từ tính cười nói: " Bổn vương cũng không mọc được một trăm cái đầu cho người ta chém, ha hả."


Phương Tranh cả kinh, nhanh chóng đứng đậy, đã thấy Mập Mạp và một nam tử còn trẻ tuổi đi ra, trên mặt hai người đều mang theo dáng tươi cười ôn hòa.


Phương Tranh nhanh chân tiến ra đón, trong miệng nói: " Gặp qua Phúc Vương điện hạ..." Có người ngoài ở đây, Phương Tranh thật sự luôn cấp mặt mũi cho Mập Mạp.


Mập Mạp hàm hậu cười nói: " Miễn lễ, đến, nhận thức một chút, vị này chính là tam hoàng huynh của ta, Thái Vương điện hạ."


Trong lòng Phương Tranh cả kinh, nhanh chóng hướng, Thái Vương thi lễ: “ Vi thần Phương Tranh, bái kiến Thái Vương điện hạ."


Đúng rồi, Mập Mạp là Phúc Vương, là con thứ tư của hoàng thượng như vậy vị Thái Vương này chính là lão tam, nhưng hắn và Mập Mạp không phải cùng một mẹ sinh ra, vì cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều là khác nhau, nếu cùng một mẹ, sẽ có cảm giác khác...


Thái Vương đứng trước mắt thoạt nhìn tuấn tú hơn Mập Mạp, bên ngoài đường đường chính chính, ăn mặc một bộ nho sam màu đen phổ thông, tuy tươm tất nhưng điệu thấp, trong tay liên tục phe phẩy một cây quạt thêu kim tuyến, khóe miệng hiện lên một nụ cười ẩn chứa vài phần nhiệt tình nhưng không mất phong độ, thái đô phong lưu phóng khoáng, đứng trên đường, khẳng định có thể chinh phục hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ vô tri.


Phương Tranh nhướng mày, ngưng thần thầm nghĩ: " Người này tuấn tú như vậy, xem khắp thiên hạ, sợ là chỉ có bổn thiếu gia mới có thể cùng hắn quyết tranh hơn thua mà thôi."


Đưa tay phất nhẹ, Thái Vương sang sảng cười nói: " Sớm nghe nói đại danh của Phương đại nhân, như sầm bên tai, đại nhân lập không ít cái thế kỳ công cho Hoa triều ta, bổn vương bất tài, phải đến tìm tứ đệ, cầu hắn dẫn kiến ngươi với bổn vương một phen, đi tới mạo muội, mong rằng Phương đại nhân chớ nên trách bổn vương thất lễ mới được."


Khóe mắt Phương Tranh liếc Mập Mạp, thấy hắn cười cộc lốc, vô hại mà đơn thuần, trên mặt không hề dị sắc.


Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là khách khí nói: " Thái Vương điện hạ khen trật rồi, vi thần không học vấn không nghề nghiệp, tư lịch nông cạn, lập được công lao đều dựa vào vận khí, thật sự là xấu hổ vô cùng!"


Mập Mạp cười nói: " Được, các ngươi cũng không cần khiêm tốn nữa, Phương huynh, vị tam hoàng huynh này của ta từ nhỏ thông minh hiếu học, đã gặp qua là không quên được, vừa thích du lịch thiên hạ, gửi gắm tình cảm cho non xanh nước biếc, vì vậy thường không ở kinh thành. Không, hôm qua hắn vừa trở về, liền mời ta dẫn kiến ngươi, lần này hai ngươi rốt cục đã quen biết, ha hả."


Phương Tranh gật đầu, hiểu rõ, nguyên lai vị Thái Vương này cũng là một tay ăn chơi giống như ta, không có việc gì lại thích chạy lung tung, thảo nào xuyên qua đã hơn nửa năm, vẫn chưa từng gặp qua vị vương gia này.


" Phương huynh, tam hoàng huynh từ nhỏ cùng ta lớn lên, tương giao thật dầy, hơn nữa bổn tính ôn hòa, có phong phạm quân tử, ngươi cứ yên tâm." Mập Mạp vừa cười ha hả vừa bổ sung.


Phương Tranh nhanh nhẹn gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có người kéo góc áo, cúi đầu vừa nhìn, chính là tiêu công chúa. Nàng thấy ba người đứng ngay cửa lớn trò chuyện thật hứng khởi, dường như đã quên mất vị công chúa điện hạ có thân phận cao quý như mình, không khỏi cực kỳ bất mãn, thấy mọi người nhìn nàng, tiểu công chúa tức giận chống nạnh, lớn tiếng chỉ trích: " Các ngươi sao lại bỏ quên cả bổn cung?"


Ba người bật cười, Phương Tranh khom lưng ôm lấy tiểu công chúa, cười nói:" Vi thần sao dám quên công chúa điện hạ chứ? Công chúa điện hạ không phải muốn có đồ cưới sao? Nếu muốn sự nghiệp quyên tiền càng cường thịnh, chỉ tìm một mình vi thần thật sự không làm được đâu. Vi thần dạy người một biện pháp, mang theo vài tên thị vệ, đi từng nhà của vương công đại thần la cà, nhớ kĩ ẵm theo cái rương phá...Khái, ôm theo cái rương này, ai dám không cho, thì bảo thị vệ đánh mông hắn! Đây gọi là tăng tiến cảm tình giữa hoàng tộc cùng đại thần, rất có ý nghĩa nha. Ân, vi thần kiến nghị công chúa điện hạ đến bái phỏng Phan thượng thư trước, tiền trong nhà hắn nhiều đến mức không có chỗ chứa..."


Tiểu công chúa nghe vậy vui mừng, con mắt to lóe lên quang mang hưng phấn, tựa hồ vì sự nghiệp quyên tiền tiến nhập con đường phát triển mới mà mừng rỡ không ngớt. Thái Vương và Mập Mạp nhìn nhau, liên tục xoa mồ hôi lạnh trên trán...


Phương Tranh cùng tiểu công chúa cười đùa một lát, nhưng bỗng nhiên nhớ ra tất cả mọi người còn đang đứng ngoài cửa lớn, thật sự đã quá chậm trễ, vội vàng buông tiểu công chúa, chắp tay thỉnh mời.


Thái Vương khoát khoát tay cười nói:" Miễn đi, hôm nay tiến cung gặp phụ hoàng, phụ hoàng muốn tống tấu chương cho Phương huynh, bổn vương mới nghĩ vừa lúc đến phủ bái phỏng ngươi, liền chủ động nhận việc, ha ha, xem ra buổi tối ngươi còn công vụ bận rộn, bổn vương cũng không quấy rối nữa, hôm nay chỉ đến làm quen một chút, sau này mọi người sẽ tiện đi lại hơn. Ha hả, cáo từ."


Nói xong Thái Vương ôm lấy tiểu công chúa, liền đi ra ngoài trước.


Mập Mạp nhìn Phương Tranh, cười nói: “ Phương huynh, ấn tượng của tam hoàng huynh đối với ngươi không tệ, các ngươi cũng có thể thường lui tới, ha ha."


Vỗ vỗ vai Phương Tranh, Mập Mạp cũng cáo từ rời đi.


Phương Tranh đứng lặng tại cửa, nhìn xa giá của Thái Vương và Mập Mạp đi xa. Trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tươi cười nghiền ngẫm, Thái Vương này, rất có điểm thú vị...Mấy ngày này hình như quen biết không ít người thú vị, Tiêu Hoài Viễn cũng tính là một, Thái Vương là một, sinh hoạt hôm nay của bổn thiếu gia, có tính là muôn màu muôn vẻ hay không?


Phương Tranh đứng một mình ngay cửa lớn hồi lâu, bỗng nhiên như ở trong mộng mới tỉnh, sốt ruột đuổi theo xa giá Thái Vương hô lớn: " Ai, Thái Vương điện hạ, ngươi không phải nói mang đến tấu chương cho ta sao? Tấu chương đâu?"


Đang chạy theo xa giá, đột nhiên từ bên cạnh bỗng toát ra một người, ngăn cản lối đi của Phương Tranh, Phương Tranh tập trung nhìn lại, cũng là Ôn Sâm.


Nhìn xung quanh một lát, Phương Tranh buồn bực nói: “ Ngươi từ chỗ nào toát ra tới? Độn thổ? Hay ngự kiếm phi hành?"


Ôn Sâm cười nói: " Thuộc hạ chỉ làm chút thủ thuật ẩn núp của mật thám, tất nhiên là có biện pháp riêng. Phương đại nhân không cần đuôi theo, tấu chương ở trên người thuộc hạ."


Nói xong cởi xuống bao vải trên lưng, đưa qua.


Phương Tranh vừa tiếp nhận, vừa nói: " Hoàng thượng không lý do gì đưa tấu chương cho ta làm chi? Đây không phải làm khó người sao? Đại thần viết tấu chương ta cũng không quen biết."


Ôn Sâm cười nói: " Đại nhân cứ xem, thuộc hạ sẽ giải thích nghi hoặc cho đại nhân."


Vỗ vai Ôn Sâm, Phương Tranh cười nói: " Đừng có đứng bên ngoài thảo luận chuyện quốc gia đại sự đi chứ? Đi, vào nhà của ta, hôm nay thủ trưởng hảo hảo mời ngươi ăn..."


Ôn Sâm vội tạ ơn không ngớt.


" Không phải mời suông đâu, tháng tới ngươi mời ta đến Yêu Nguyệt Lâu..."


“…”


Trở lại tiểu viện của mình, Phương Tranh lớn tiếng phân phó tiểu Lục mang lên thức ăn, sau đó phái tiểu Ngũ đến chỗ hầm rượu cua lão cha, trộm hai vò Nữ Nhi Hồng ba mươi năm mà Phương lão gia đã cất kĩ. Hai người vừa ăn vừa uống, thuận tiện thảo luận chuyện trong tấu chương.


Lần này sự tình có chút lớn, đó là vì chuyện thuế ngân Giang Nam bị chiêm nuốt, Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức mặt tấu, nhắc đến chuyện năm nay Giang Nam thất phủ ngoại trừ Gia Hưng phủ ra, sáu tri phủ của sáu phủ còn lai đều móc nối chuyên hộ tịch liên thông, nói dối báo dối chuyện thu khoản thuế thật sự, nói ra trong đó có sự tham ô che giấu, con số rất lớn, có người nói còn liên lụy tới cả trọng thần trong triều tại kinh thành, thậm chí là...hoàng tử.


Một ít quan viên nghe được tin tức phong phanh không biết từ nơi nào nghe được tin gió thổi, có hơn mười vị ngôn quan cùng thượng tấu, thỉnh hoàng thượng xử trí.


" Điều này đâu có gì liên quan tới ta? Bạc cũng không phải do tat ham, ta đang nghĩ, hoàng thượng lại không cho ta cơ hội..." Phương Tranh hiểu rõ toàn bộ sự kiện, liền khó hiểu nói.


Ôn Sâm xoa mồ hôi nói: " Cái này, Phương đại nhân, hoàng thượng mong muốn ngươi xem những tấu chương này, lý giải quá trình của sự kiện, hoàng thượng có chỉ, mau chóng phát triển cơ cấu tổ chức của chúng ta, sau này nhiệm vụ đầu tiên là đến Giang Nam âm thầm điều tra vụ án, vụ án liên lụy rất rộng, hôm nay chúng ta chỉ có hơn vài chục đệ huynh, sợ là không đảm nhiệm nổi đâu."


Phương Tranh gật đầu cười nói: " Hiểu rồi hiểu rồi, tra án mà, không sao, đến đến đến, chúng ta uống rượu, buổi tối đừng bàn chuyện công, dù sao Liệt Trữ đồng chí cùng có câu nói: " Không biết nghỉ ngơi, không biết tiêu khiển..."..."


" Phương đại nhân, Liệt Trữ là ai vậy?"


" Nga, ngươi không nhận ra, là một người bạn thân của ta, quan hệ rất thân thiết…”


Hai người dưới ánh trăng sáng tỏ, ngươi một chén ta một chén uống không ngừng. Cùng thuộc hạ kết giao quan hệ, đây là quan hệ nhân tế phi thường trọng yếu, với tính tình hướng ngoại như Phương Tranh, khẳng định sẽ hảo hảo mượn hơi một phen. Hai người vừa nói vừa cười, hàn huyên chuyện thú vị, Ôn Sâm được lễ ngộ, vô cùng vinh hạnh, trong lời nói nhiều lần biểu thị nguyện ý hết lòng làm việc cho Phương Tranh.


Cuối cùng hai người đều uống say, Ôn Sâm lảo đảo cáo từ trở về nhà, Phương Tranh lại thừa dịp men say, ăn thật nhiều đậu hũ của tiểu Lục, làm tiểu Lục xấu hổ không ngớt, còn muốn hảo hảo giáo huấn hắn một trận, nhưng nhìn dáng dấp say khướt của Phương Tranh vừa buồn cười vừa thương cảm, nàng hờn dỗi hung hăng ngắt mũi hắn, lại bưng nước lên giúp hắn lau rửa mặt mày.


Phương Tranh ôm hơn mười bản tấu chương đến thư phòng, trong đôi mắt say mèm lờ đờ mông lung, cầm bút không biết lại viết viết gì đó lên tấu chương một phen, rốt cục không chịu nổi cơn buồn ngủ mãnh liệt,lại gục mặt xuống bàn nặng nề ngủ thiếp đi...


Ngày thứ hai tỉnh lại, chợt phát hiện mình đang ngủ trên giường. Không cần hỏi, khẳng định là tri kỷ tiểu Lục sợ mình cảm lạnh, nên cố sức ẵm hắn đưa lên giường. Lại không biết nàng có nhân cơ hội bổn thiếu gia say rượu mà phi lễ ta không đây...


Hiện tại Phương Tranh vô cùng đau đầu muốn nứt ra, trong óc giống như bị tiếng gõ mạnh, đau đến mức hắn thật sự muốn chặt bỏ đầu xuống mới dễ chịu.


Tiểu Lục hầu hạ hắn rửa mặt thay đồ xong, một tiểu thái giám trong cung lại tới, truyền ý chỉ của hoàng thượng, mệnh cho hắn mang theo hơn mười tấu chương hôm qua nhanh chóng tiến cung, Phương Tranh không dám chậm trễ, nhanh chóng thu lại tấu chương vứt lung tung trên bàn, tìm một bao vải gói kĩ lưỡng, liền theo tiểu thái giám tiến cung.


Bên trong ngự thư phòng.


Hoàng thượng mỉm cười cùng Phương Tranh hàn huyên một lúc, mới nói đến chính đề.


" Lần này Lý Hoài Đức mật tấu nhượng trẫm phi thường tức giận, chỉ là trong tấu chương của hắn không nắm giữ được căn cứ thực tế chính xác, chỉ là nói lại những lời đồn, đương nhiên, cũng không bài trừ việc Lý Hoài Đức vu cáo đại thần, cho nên trẫm mong muốn ngươi mau chóng đem tổ chức nhanh chóng thành lập lên, sau đó lập tức đi Giang Nam, nhất định phải đem việc này tra xét cho thật rõ ràng, bất luận là liên lụy tới ai, cho dù là trọng thần trong triều, cũng phải điều tra! Hừ! Dám tham bạc của quốc khố, phải trả giá thật thảm trọng!" Hoàng thượng mắt hổ sinh uy, sát ý trong mắt hiện rõ, làm Phương Tranh không tự chủ được rùng mình một cái.


" Vi thần nhất định tận lực làm thỏa đáng việc này, thỉnh hoàng thượng yên tâm."


Hoàng thượng thỏa mãn gật đầu, cười cười, tiện tay mở tấu chương đêm qua đưa tới cho Phương Tranh nghiên cứu, sau đó vẻ tươi cười trên mặt hoàng thượng liền đọng lại.


" Ba!" Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, hung hăng vỗ long án, cả giận nói: " Phương Tranh ngươi...ngươi là tên hỗn đản!"


Phương Tranh sợ đến co rụt cổ nhanh chóng quỳ xuống, trong lòng phiền muộn không ngớt, quả nhiên là gần vua như gần cọp, hảo hảo tự nhiên ta chọc giận ngươi sao? Sao tự nhiên lại mắng chửi người?


" Ngươi...ngươi...ngươi viết loạn cái gì trên tấu chương?" Hoàng thượng tức giận đến mặt mày run run, dù là long thể cùng đang run rẩy.


" Ta viết...Nói phân nửa Phương Tranh liền ngậm miệng hắn bỗng nhiên nhớ ra, tối hôm qua sau khi uống say, đi tới thư phòng " nghiên cứu" tấu chương, hơn nữa hình như còn dùng bút viết gì đó, nhưng...sao ta lại viết lên tấu chương nhỉ?


" Hừ! Ngươi giải thích cho trẫm, cái gì gọi là " lâu chủ thuộc loại não tàn"?" Hoàng thượng nặng nề vỗ tấu chương, tức giận hỏi.


“ A!” Phương Tranh kinh hãi, sao ta lại viết cái này?


" Cái này...ý tứ của " lâu chủ" là..." Phương Tranh xoa mồ hôi trán, hắn nghĩ thật khó hướng hoàng thượng giải thích, mấy trăm hay hơn ngàn năm sau có một thứ gọi là " diễn đàn", hơn nữa trong diễn đàn có một loại gọi là " bài post"...


" Còn có cái gì gọi là " hảo thiếp, mọi người lên a!"? Cái gì gọi là " xem hóa đơn thu tiền là một loại mỹ đức"? Cái gì gọi là " sô pha", " ghế đẩu", " sàn nhà", " tầng hầm ngầm"...Ngươi nói một chút! Ngươi viết thứ linh tinh gì trên tấu chương của các đại thần trong triều đình dâng cho trẫm?" Hoàng thượng giận không nén được quát.


Rối loạn rối loạn, hoàng thượng nói một câu, đầu Phương Tranh càng thấp một chút, nói xong lời cuối cùng, đầu Phương Tranh đã sắp chui luôn vào đũng quần.


Lần này...vui đùa chơi quá lớn a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK