Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tranh đang đưa tiễn.


Người hắn đưa tiễn chính là Thái Vương.


Sáng nay Thái Vương tìm đến Phương Tranh, bỗng nhiên đưa ra ý phải rời khỏi Tô Châu, đi Dương Châu thăm bằng hữu.


Phương Tranh đối với quyết định của Thái Vương cảm thấy rất ngoài ý muốn, ngày trước cùng nhau đi ra khỏi kinh thành, Thái Vương từng biểu thị qua muốn cùng Phương Tranh tuần du Giang Nam, du lãm phong cảnh Giang Nam, hảo hảo tự nhiên nói đi là đi?


Cây cỏ hai bên quan đạo phất phơ, hoa dại thơm hương, làm tôn thêm ánh xuân mê người dịu dàng nhu hòa của Giang Nam, hít một hơi thở thật sâu, hương thơm đầy ngập hương vị của bùn đất và cỏ xanh, làm kẻ khác thần thanh khí sảng, vui vẻ thoải mái.


Mấy trăm thị vệ thần tình băng lãnh thấu xương đang đứng hai bên quan đạo, bao quanh bảo hộ Phương Tranh và Thái Vương ở giữa, những khách thương và bách tính lui tới chứng kiến ngoài thành lại bày ra tư thế này, người sáng suốt đều biết, đây nhất định là có người càng hiển hách hơn cả tri phủ Tô Châu đang có mặt ở đây, bách tính cũng không dám nhiều lời, thần sắc sợ hãi đi vòng ra xa xa.


Ở giữa quan đạo có một chiếc xa liễn xa hoa đến cực điểm, bốn con ngựa song song đứng thẳng, càng xe cố định trên lưng ngựa, con ngựa rất có vài phần không kiên nhẫn, liên tục giẫm vó xuống đất, thỉnh thoảng phun ra hai tiếng phì phì trong mũi.


Thái Vương là anh cả của đương kim hoàng thượng, thân vương chí tôn, xa liễn tất nhiên là xa hoa không gì sánh được, chỉ bất quá thái độ làm người của Thái Vương từ xưa tới nay luôn luôn điệu thấp, rất ít ngồi trên loại xa liễn hào hoa xa xỉ này.


Phương Tranh cùng Thái Vương đi bộ tới bên cạnh xa liễn, nhìn nét mặt Thái Vương đang mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, không khỏi thật sâu than thở một tiếng: “ Thái Vương huynh, lần này từ biệt, chẳng biết năm nào có thể gặp lại, tiểu đệ thật luyến tiếc ngươi.”


Nỗi buồn ly biệt sắp tới, viền mắt Phương Tranh hơi phiếm hồng, nghĩ đến giao tình quân tử với Thái Vương, tuy rằng bình thản nhưng thật lâu dài, như nước suối trong, như rượu nguyên chất, uống vào thật say.


“Trường đình ngoại. Cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên*.” Phương Tranh đỏ vành mắt, kìm lòng không đậu bắt đầu thâm tình ngâm xướng, xướng đến chỗ vong tình, giọng nói chợt nghẹn ngào lên.


Vẫn đang duy trì vẻ mỉm cười nhàn nhạt, sau khi Thái Vương nghe được Phương Tranh mở miệng ngâm xướng, sắc mặt rốt cục thay đổi.


“ Phương huynh, Phương huynh! Dừng, dừng! Dừng lại!” Thái Vương chợt có xung động muốn đánh người. Hắn nghĩ phảng phất như có người cầm một cây chùy sắt, đang liên tục quát qua quát lại ngay màng tai của hắn, loại tư vị này thật không tốt để hình dung.


Phương Tranh khóc thút thít nói: “ Còn có vài câu nữa, ngươi chờ ta xướng xong đã.”


Thái Vương cười khổ: “ Phương huynh, cầu ngươi thu thần thông đi, nếu ngươi xướng xong, mạng ta xong rồi!”


Phương Tranh tiếp tục khóc thút thít: “ Ý tứ gì vậy?”


Thái Vương thu hồi dáng tươi cười, nghiêm trang hỏi: “ Phương huynh, ngươi thành thật nói cho ta biết, gần đây có phải ngươi đang luyện một công phu bất thường như ma âm xuyên não hay không? Lúc này ngươi muốn đem ta làm thí nghiệm?”


Mặt mày Phương Tranh đen thui.


Trước khi bước lên xa liễn, động tác Thái Vương bỗng nhiên dừng một chút, sau đó xoay người, hướng Phương Tranh cười nói: “ Phương huynh, chính như ngươi nói, hôm nay từ biệt, chẳng biết ngày nào gặp lại, ta còn thật có chút luyến tiếc ngươi, ha hả, có nguyện theo ta cùng đi không? Giữa huynh đệ chúng ta sợ rằng không còn nhiều cơ hội như vậy nữa.”


“ Thái Vương ca ca không cần quá thương cảm, ngươi chỉ là đi Dương Châu, cũng không phải đi tìm chết.” Thấy sắc mặt Thái Vương có chút biến thành màu đen, Phương Tranh vội vàng cười nói: “ Được được, cùng nhau đi một chút, coi như chúng ta du xuân ngoại thành.”


Phất phất tay, Phương Tranh ngăn lại đám thị vệ định đuổi theo bảo hộ, hắn và Thái Vương sóng vai, từ từ hướng hướng đình nghỉ chân nơi ngoại ô đi đến.


Đang lúc thịnh xuân, vụ mùa ngày xuân từ lâu đã được gieo xong, đồng ruộng xanh um tươi tốt thành hàng, xa xa nông dân đang khiêng nông cụ, gương mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo chờ mong, cúi người gieo mạ, gió xuân phất qua, mang đến hương thơm của bùn đất, phóng mắt có thể nhìn thấy, một mảnh sinh cơ dạt dào.


Phương Tranh và Thái Vương dọc theo đường đi tới, hai người đều trầm mặc, thật lâu không lên tiếng.


Một lúc lâu, Thái Vương bỗng nhiên dừng chân lại, Phương Tranh cũng theo ngừng lại, thấy trên mặt Thái Vương lộ ra một mảnh trịnh trọng, Phương Tranh không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, Thái Vương làm sao vậy? Đi Dương Châu mà thôi, không cần biểu hiện luyến tiếc đến như vậy chứ?


Thái Vương thở một hơi thật sâu, nghiêng đầu, gương mặt giãn ra cười nói: “ Hoa triều ta dùng nông làm gốc, từ vương công đại thần, cho tới hương dã lão nông, đều xem trọng việc đồng áng, nhìn một mảnh xanh rờn dạt dào, mãi cho đến mùa thu liền thu hoạch, thực sự làm cho người ta rất vui mừng!”


Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Với nông làm gốc, phải nhờ trời mới ăn, ông trời không cho mặt mũi, năm nay nếu gặp hạn hán, sang năm lại thêm thiên tai, dân chúng thương cảm của chúng ta sẽ không chịu nổi nữa, dân chúng không muốn chết đói, phải đi chạy nạn, nhiều người chạy nạn tụ tập, tùy tiện cho người nào kích động vài câu, dân chạy nạn liền biến thành loạn dân. Giang sơn, xã tắc sẽ không ổn định nữa. Trăm ngàn năm nay, có triều đại nào không bị vấn đề thiên tai? Cho nên nói, dùng nông làm gốc không sai, nhưng triều đình còn phải suy nghĩ nhiều biện pháp vì dân chúng tìm ra lối ra mới tốt.”


Vốn chỉ là một câu chuyện phiếm, Thái Vương phảng phất như có hứng thú, nghe vậy nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: “ Nga? Nghĩ không ra Phương huynh lại có ý nghĩ như vậy. Theo ngươi nhìn thấy, triều đình có thể tìm được lối ra nào cho bách tính?”


Phương Tranh cười nói: “ Đầu tiên phải giải phóng sức sản xuất, phát triển sức sản xuất, nga, không hiểu sao? Chính là thay đổi nông cụ, những vật dụng, làm dân chúng tách ra một nhóm người, cho bọn họ đi làm kinh thương, đi làm công vân vân, tỷ như trước đây một nhà năm miệng người, làm ruộng đồng đều nghĩ rất cật lực, nhưng sau khi thay đổi nông cụ cày ruộng, dù là một người cũng có thể làm một mình, lại tỷ như thu hoạch một năm một lần hay hai lần, trải qua sử dụng lúa nước tạp giao thay đổi, có thể đạt được một năm ba mùa thậm chí bốn mùa, mặt khác, còn có thể nhập giống tốt từ một ít vực ngoại ra cao sản như cây nông nghiệp, tỷ như hồng, ngô, vân vân. Như vậy, bách tính Hoa triều sẽ không sợ chịu đói nữa.”


Đây là lần đầu tiên Phương Tranh đưa ra quan điểm siêu thời đại kể từ khi xuyên qua tới nay, trước đây không đề cập tới, là do thân phận, có lẽ nhân cơ hội này, hôm nay Mập Mạp lên ngôi, Phương Tranh tay nắm quyền cao, nói nói, trong lòng hắn không khỏi khẽ động. Đúng rồi, súng kíp và hỏa dược vân vân, hắn không hiểu, cũng không muốn đi phát minh, nhưng thay đổi nông cụ gì đó, hắn nhiều ít từng xem qua trong sách vở, tuy rằng chỉ hiểu được một ít da lông, nhưng nhiều ít cũng cung cấp chút bang trợ cho bách tính, nếu ông trời đã an bài hắn xuyên qua, dù sao cũng phải lưu lại thời đại này một chút gì đó không thuộc về hắn chứ?


Nếu như tương lai thay đổi nông cụ cải danh gọi là “ Phương Tranh sừ đầu” (cuốc), hoặc “ Phương Tranh xí đại hô” sau đó còn gọi là “ Phương Tranh đạo”, những thứ này có thể lưu lại ngàn năm hậu thế, thật là một việc vô cùng ngưu bức nha.


Ân, trở lại thì cùng Mập Mạp nói một chút.


Mặc dù kết quả cuối cùng là vì mưu phúc cho bách tính, nhưng điểm xuất phát riêng tư lại là vì cấp cho chính mình lưu danh sử sách, thật là làm người khinh bỉ.


Thái Vương nghe được hai mắt có chút đăm đăm, nhìn chằm chằm Phương Tranh một lát, lúc này mới than thở: “ Hôm nay mới biết đại tài của Phương huynh, không ngờ thâm tàng bất lộ, thực sự bội phục!”


Phương Tranh từ trong mộng đẹp muốn lưu danh sử sách lấy lại tinh thần, nghe vậy ngại ngùng cười nói: “ Ta chỉ là nói mò, ha hả, ngươi đừng xem là thật, thật muốn thay đổi mấy thứ này, nào có dễ dàng như vậy, ngươi coi như ta nói bậy đi.”


Thái Vương nhìn Phương Tranh một lát thật lâu, ánh mắt rất là phức tạp, làm Phương Tranh cảm thấy sợ hãi.


Ngày hôm nay Thái Vương ca ca ra vẻ rất không bình thường, người này không phải trong một đêm bỗng nhiên biến thành thủy tinh(pede), coi trọng mỹ sắc của bổn thiếu gia đó chứ?


Trầm mặc một lúc lâu, Thái Vương bỗng nhiên nói: “ Phương huynh, ngươi nhìn đại thế thiên hạ với ánh mắt ra sao?”


Phương Tranh nhếch miệng cười cười: “ Thiên hạ đại thế ngươi đừng hoirta, hỏi ngươi đệ đệ, hắn mới là hoàng đế, ta chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng chờ chết, lần này làm xong việc Giang Nam, ta sẽ cáo lão hồi hương. Ở trong mắt ta, thiên hạ đại thế, còn không bằng tìm được bạc trắng thực sự cầm trong tay.”


Thái Vương bật cười nói: “ Ngươi đã là quốc công, mao bệnh thích bạc vì sao vẫn không đổi được?”


Phương Tranh cười nhạo nói: “ Nói nghe thật mới mẻ, hôm nay có ai không thích bạc? Ngươi đừng nói ngươi không thích, ta nhớ kỹ có vị tiên hiền từng nói qua: “ Giữa các ngươi có ai nói chính mình không có tội, mọi người hãy dùng đá ném hắn.” Ý tứ đó là, mọi người chúng ta kỳ thực đều như nhau, ai cũng đừng cười ai.”


Thái Vương ngây ra: “ Những lời này là vị tiên hiền nào đã nói? Ta thế nào chưa từng nghe nói qua?”


“ Thượng đế, cùng cấp với Ngọc Hoàng đại đế của chúng ta, nhưng người ta cai quản vùng phía tây thôi.”


Hai người lại hướng phía trước đi một đoạn đường, Thái Vương lại dừng lại, thần sắc nghiêm túc nói: “ Phương huynh, ta nghĩ muốn nghe một chút cái nhìn đối với hoàng gia chính thống.”


Phương Tranh hơi nhíu mày, hôm nay Thái Vương làm sao vậy? Tự nhiên đang tốt lại đi hỏi chuyện hoàng gia chính thống để làm chi?


Bốn chữ “ hoàng gia chính thống” này, tương đối hàm súc, kỳ thực nói trắng ra là, chính là vấn đề người thừa kế của hoàng đế, hôm nay Mập Mạp mới leo lên ngôi vị hoàng đế, vị Thái Vương điện hạ xưa nay không tranh đấu với nhân thế, vì sao lại hỏi về vấn đề này?


“ Phụ chung tử kế, đây là đạo lý do ông trời định ra, ha hả, Thái Vương ca ca thế nào đột nhiên hỏi cái này?”


Khóe miệng Thái Vương khẽ giật giật, trên mặt hiện lên thần tình vài phần quỷ dị khó hiểu: “ Phụ chung tử kế? Nói cho cùng, tiên hoàng có năm hoàng tử, thế nào lại hết lần này tới lần khác tới phiên tứ hoàng đệ? Đạo lý ông trời định ra, Phương huynh nghĩ công bình sao?”


Chú thích: * đây là bài ca "Tống biệt" của Hoằng Nhất đại sư sáng tác và phổ nhạc.Tất cả mọi cuộc tiễn đưa điều không thể hẹn ngày tao ngộ, vì trong thời loạn lạc, mỗi sự tiễn đưa như là sự vĩnh biệt. Vì thế, Đại sư Hoằng Nhất không phải ngẫu nhiên mà viết lời ca từ xúc động lòng người đến thế. Có lẽ với Ngài bạn hữu là tri âm! Tri âm trong cuộc đời không phải chỉ là sự hiện hữu mà là sự cảm nhận cái hay cái đẹp trên tinh thần nhân văn, tri âm tri kỷ không phải ai cũng có được, tri âm tri kỷ bắt nguồn từ câu chuyện Bá Nha - Tử Kỳ. Bá Nha là người đánh đàn tài giỏi. Tử Kỳ chỉ là người câu cá. Nhưng chỉ có Tử Kỳ mới thấu hiểu tài đánh đàn của Bá Nha. Khi Tử Kỳ chết, Bá Nha đập đàn và nói rằng trên đời này chẳng còn ai nghe được tiếng đàn của ông ta nữa. Sau này Bá Nha quay lại khúc sông thì Tử Kỳ đã chết ba năm rồi. Phương Tranh ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên mọc lên một cỗ cảm giác quái dị, vị Thái Vương ca ca này hôm nay rất khác thường, một chút hỏi ta chuyện thiên hạ đại thế, một chút lại hỏi hoàng gia chính thống, cùng tính tình đạm nhiên vô tranh trước đây của hắn hoàn toàn không hợp, chẳng lẽ miệng hắn tuy không nói gì, nhưng khi Mập Mạp lên ngôi hoàng đế thì trong lòng hắn lại mang oán hận?


“ Thái Vương ca ca, công bình hay không ta nói cũng không tính, chuyện này do tiên hoàng định đoạt, hôm nay tiên hoàng đi về cõi tiên, đại sự chỉ định do Vô Bệnh làm người thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngươi ta đều là thần tử của tiên hoàng, dĩ nhiên vô điều kiện phục tùng ý chỉ của tiên hoàng mới phải, ngươi nói có đúng hay không?”


Trên mặt Thái Vương lộ ra dáng tươi cười trào phúng: “ Ông trời lập ra một quy củ, chẳng hay Phương huynh có nghe nói hay không? Đó chính là lập trưởng không lập ấu, lập đích không lập thứ, trước khi tiên hoàng băng hà, thái tử thân là trưởng tử lại khởi binh mưu phản. Tự nhiên phải phế truất, hoàng nhị tử Thọ Vương mưu đồ gây rối, đưa hắn lột bỏ vương tước, biếm làm thứ dân, tất nhiên là đúng. Thế nhưng vì sao tiên hoàng hết lần này tới lần khác nhảy qua hoàng tam tử như ta, lập tứ đệ Vô Bệnh làm thái tử? Chẳng lẽ tiên hoàng căn bản là không nhớ rõ hắn còn có một nhi tử như ta sao? Cổ nhân nói: trưởng ấu có thứ tự, đó là thuận theo ý trời. Cũng nên do hoàng tam tử như ta làm thái tử mới đúng, Phương huynh có thấy chấp nhận không?”


Phương Tranh cả kinh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên xấu xí.


Lời nói này thật nặng nề, có hương vị đại nghịch bất đạo, không nghĩ tới lại được nói ra từ trong miệng người nho nhã như Thái Vương. Khác thường, quá khác thường, rốt cục Thái Vương muốn nói gì?


Ấn tượng của Phương Tranh đối với Thái Vương dĩ nhiên không tệ, nhưng giữa bằng hữu khi nói chuyện với nhau cũng phải có giới hạn, thường ngày Phương Tranh vốn làm người không có nguyên tắc, có cợt nhả, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt, Mập Mạp là do hắn hao hết khí lực đưa lên hoàng vị, danh chính ngôn thuận, thần dân đều phục tùng, cho tới bây giờ không người nghi vấn Mập Mạp là hoàng gia chính thống địa vị, hôm nay lời nói của Thái Vương, làm hắn có chút tức giận.


“ Thái Vương điện hạ, lời nói của ngươi thật quá phận rồi.” Phương Tranh sầm mặt, lạnh lùng nói.


Thái Vương không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Phương Tranh, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt toát ra thần sắc rất phức tạp, Phương Tranh xem không hiểu.


Hai người đối diện một lúc lâu, Thái Vương từ từ thở dài, tiêu điều vắng vẻ nói: “ Có lẽ là quá phận một chút, ta chỉ là có cảm xúc mà nói, hôm nay tứ đệ đã lên ngôi, hơn nữa những chuyện khác cũng không còn quan trọng, kỳ thực ta cũng chỉ là muốn tiết một ngụm oán khí trong lòng mà thôi, ta từ nhỏ nhu nhược, không thích tranh chấp, trong mắt phụ hoàng, trong mắt huynh đệ, ta là một người tài trí bình thường không có chí lớn. Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng xem trọng ta, sau khi trưởng thành, ta vân du thiên hạ. Phụ hoàng càng chẳng quan tâm đối với ta, làm như chưa từng sinh rat a. Nhi tử, ha hả, phong ta vương tước, cho ta nơi gởi gắm, sau đó tùy cho ta trôi theo dòng nước, do ta tự sinh tự diệt, tuy nói thân là hoàng tử, nhưng ngoại trừ thân phận vương tước, ta so với tội thần bị biếm đến lưu vong kia có hơn bao nhiêu, hôm nay phụ hoàng về cõi tiên, người đã qua đời, hôm nay cùng Phương huynh nói những lời này, rốt cục tiết ra được một chút tâm tình tích tụ nhiều năm, ha hả, Phương huynh chớ trách.”


Phương Tranh có chút lý giải cảm thụ của Thái Vương. Đại nội thâm cung cũng có rất nhiều cố sự, gặp tao ngộ như Thái Vương, mang lòng oán trách đối với hoàng gia cũng là nằm trong tình lý, tiết tiết oán khí cũng không còn cách nào.


Cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Thái Vương, Phương Tranh cười nói: “ Thái Vương ca ca nói quá lời, thế gian vốn là không có chuyện công bình tuyệt đối. Ta cùng với ngươi là bạn tốt, ở trước mặt ta nói một chút không sao. Nhưng sau này cũng đừng nên nói trước mặt người bên ngoài, ngươi cùng Vô Bệnh từ nhỏ tương giao thật dày, chớ để danh lợi ngoài thân, phá hủy tình huynh đệ giữa các ngươi.”


Gương mặt Thái Vương giãn ra nở nụ cười, cười rất hài lòng: “ Ta cùng với Phương huynh vừa gặp như quen lâu, cho nên mới nhẫn không được mà nói ra. Ta kiếp này chỉ nói một lần, về sau sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”


Phương Tranh tán thưởng: “ Thái Vương huynh nhiều năm qua vân du thiên hạ, gửi gắm tình cảm vào non nước, ý chí tất nhiên là rộng rãi hơn người bình thường nhiều lắm.”


Đang khi nói chuyện, hai người đã đi trở về quan đạo.


Thái Vương phải đi. Giọng nói Phương Tranh trầm trọng: “ Lần này từ biệt, tương lai chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại.”


“ Khái, Phương huynh, những lời này ngươi vừa mới nói qua.”


Sắp bước lên xa liễn, Phương Tranh bỗng nhiên có thêm vài phần lưu luyến, kỳ thực Thái Vương rất tốt, trong hoàng tộc không có ai không ước mơ ngôi vị hoàng đế, vì tranh ngôi mà đầu rơi máu chảy, duy nhất Thái Vương là ngoại lệ. Hắn cùng Thái Vương từ khi quen biết tới bây giờ vẫn duy trì giao tình như quân tử, Thái Vương thích vân du, mà hắn, xong xuôi Giang Nam thuế án liền dự định từ quan, mang theo các lão bà tiêu diêu tự tại, câu nói kia chưa từng nói sai, hôm nay từ biệt, thực sự chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tranh không khỏi có thêm vài phần sầu ý vô cớ.


“ Thái Vương huynh, chờ một chút.” Phương Tranh gọi lại Thái Vương, chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nói: “Hữu thi vân: thượng mã bất tróc tiên. Phản chiết dương liễu chi. Cổ nhân cao nhã, dĩ chiết liễu oa ly biệt, ngã dữ huynh dã toán thị chí giao, bất như do đệ vi huynh chiết liễu nhất chi. Dĩ phán nhĩ ngã tảo nhật tái tụ, như hà?” ( ý đại khái là lên ngựa không dùng roi, vì cao nhã, người đành hái cành liễu thay thế, xem như ly biệt hẹn ngày gặp lại)


Thái Vương ngẩn người, trong mắt không khỏi nổi lên vài phần ấm áp, nhìn Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Cũng tốt, ta du lịch thiên hạ, quen khắp bằng hữu, nhưng có thể nói bằng hữu có thể tâm sự cũng rất ít. Ngươi là một người trong đó, khi ly biệt hái cành liễu tặng ta, cũng chỉ có một mình ngươi, ta ghi nhớ trong lòng.”


Phương Tranh nhìn hắn cười cười, xoay người đi tới bên quan đạo, bên quan đạo trồng đầy dương liễu, tại ngày xuân nắng ấm, đang lộ lên những mầm xanh mơn mởn.


Phương Tranh nhìn một chút, tuyển một thân cây trong đó, nắm một cành mềm mại, sau đó hơi cố sức bẻ xuống…


Ân? Không bẻ được.


Lại dùng lực.


Lại không bẻ được.


Thái Vương và tùy tùng của hắn, còn có mấy trăm thị vệ đang đứng tại quan đạo dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, Phương Tranh có chút tức giận.


Tiếp tục bẻ, dùng sức bẻ, tiếp tục bẻ, quyền đấm cước đá, dùng răng cắn.


“ Phương huynh, này…tâm ý tới là được, không cần nhất định phải bẻ liễu đâu.” Thái Vương mặt mày đen thui, mọi người bên cạnh mặt mày cũng đen thui.


“ Không được!” Phương Tranh tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, cắn răng tiếp tục bẻ, hôm nay lão tử phải chơi với nó tới cùng!


Dương liễu rất có cốt khí, mặc cho Phương Tranh dùng hết sức lực bú sữa mẹ, vẫn là không chút sứt mẻ.


“ Oa! Tức chết ta rồi!” Phương Tranh giận tím mặt, quay đầu, phát hiện bên cạnh có một cây liễu non mới nhú, nhỏ cỡ cánh tay.


Phương Tranh căm giận phun ra ngụm nước bọt, đi tới bên cây dương liễu nhỏ, ngồi chồm hổm, vận khí, kéo lên…


Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, giơ cây dương liễu bằng hai tay giao cho Thái Vương: “ Cấp! Đi đường cẩn thận!”


Thái Vương hai mắt đăm đăm, hơi ngây ra nhìn cây dương liễu nhỏ thật thương cảm, thật lâu không nói một câu.


“ Phương huynh, cái này, bẻ cành liễu, cùng nhổ cây liễu, ý tứ hoàn toàn không giống nhau nha.”


“ Có cái gì không giống? Ngươi xem cây dương liễu này thật tốt, bên trên nhiều cành liễu như vậy, ngươi cầm lại, muốn bẻ thế nào thì cứ bẻ, lợi ích thực tế.”


Thái Vương dở khóc dở cười cẩn thận đưa cây liễu cho tùy tùng.


Phương Tranh hì hì cười, bỗng nhiên ôm chặt lấy Thái Vương khóc lớn lên: “ Ô ô Thái Vương ca ca, ta luyến tiếc ngươi nha. Ngươi phải bảo trọng thật tốt, lúc rảnh rỗi đến kinh thành thăm ta, ta muốn ăn mời uống rượu đi kỹ viện, tình hữu nghị giữa chúng ta lâu dài…”


Thái Vương động tình, mũi khụt khịt, mặt giãn ra cười nói: “ Nhất định, nếu ta quay về kinh, người thứ nhất thăm là ngươi, ngươi cũng nên bảo trọng, Phương huynh, tạm biệt!”


“ Bái bai!”


Xa giá Thái Vương đi xa, Phương Tranh xoa xoa nước mũi, nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhìn xa giá tiêu thất trên quan đạo, Phương Tranh nặng nề thở dài, phất tay nói: “ Đi, quay về.”


Vừa đi trở về không bao xa, xa liễn Thái Vương đã quay lại.


Phương Tranh chột dạ quay đầu lại nhìn, vội vàng bảo thị vệ: “ Nhanh! Nhanh lên một chút.”


“ Đại nhân, Thái Vương điện hạ dường như đã trở lại.”


“ Ta biết, quan hệ cái rắm gì ngươi? Nhanh lên một chút đi, xem như không thấy được hắn, nhanh!”


Xa liễn Thái Vương rất nhanh liền dừng lại bên người Phương Tranh.


Gương mặt Thái Vương đen thui đi xuống xe, thấy Phương Tranh đang nhìn hắn cười hắc hắc không ngừng, Thái Vương trầm mặt xuống, nói: “ Ai, Phương huynh, quá phận rồi đó, mau trả lại cho ta.”


“ Trả lại cho ngươi cái gì?”


“ Ngươi còn giả vờ! Ngọc bội! Vừa rồi không lưu ý, lại bị ngươi mò đi một khối…”


“ Ngọc bội gì? Ta chưa từng gặp qua, ngươi không phải là tìm lộn người?”


“ Còn nói xạo, lần trước trong cung ngươi đã mò đi một khối, lần này lại bị ngươi mò đi một khối, ta nói ngươi không chịu được khi ta mang ngọc sao, cứ lấy mãi? Sao ngươi luôn muốn chiếm tiện nghi của ta nha?”


“ Đừng nói khó nghe như vậy, vừa sờ vừa mò vừa chiếm tiện nghi, hai đại nam nhân có buồn nôn hay không?”


“ Ta mặc kệ, đem ngọc bội trả lại cho ta, đó là ta phải lấy một ngàn lượng bạc để mua đó, rất quý.”


“ Kỳ lạ! Cũng không biết ngươi đang nói gì, người đâu, trở về thành.”


“ Trả lại cho ta!”


“ Ta không có lấy!”


“ Trả lại cho ta!”


“ Ta thật đối với ngươi…”


“ Ta đi nha môn cáo ngươi!”


“ Xảo quá, thành Tô Châu hôm nay là ta tạm thay chức tri phủ, ha hả.”


“ Ngươi…quá vô lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK