Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Phương Tranh vẫn bị hoàng thượng tức giận đuổi ra khỏi ngự thư phòng, cùng hai túi rượu kia, lúc hắn đi ra hoàng thượng còn lạnh lùng phun một câu: “ Chí sĩ bất ẩm đạo chi tuyền.”


Cái này thì Phương Tranh chịu rồi, hắng giọng đứng ở bên ngoài ngự thư phòng gào cả nửa ngày: “ Hoàng thượng, đây không phải là nước suối đâu, là rượu a…Đạo tuyền là cái nước gì?”


Đại môn của ngự thư phòng vẫn im lìm, bên trong không có bất kì hồi âm, Phương Tranh đau lòng nhặt chiếc túi da bị ném ra khỏi cửa, phẫn nộ rời đi, vừa bước còn vừa phụng phịu: “ Thật con mẹ nó, còn già mồm cái láo, uống đều hết hơn phân nửa, mà còn nói cái gì không uống nước suối, sớm biết như thế, ta đã giảm đi một phần……”


Đi nhanh đến cửa cấm cung, thì một bàn tay từ một góc độ không thể nào tưởng tượng được đánh úp tới, vô cùng chuẩn xác túm lấy cái tai của Phương Tranh, nhéo một phen.


“A----ai nha? Còn không buông tay, ta cắn người đó nha!” Phương Tranh đau đớn hét lớn.


“ Ngươi là tên hỗn đản! Mấy ngày hôm nay đi chết ở đâu? Như thế nào mà không đến thăm lão nương!” Thanh âm nũng nịu, nhưng lời nói lại thô tục giống như một phần tử đã từng nhiều năm lăn lộn trong giang hồ.


Không cần nhìn cũng biết, người này đúng là Trường Bình công chúa, lão bà tương lai của Phương đại thiếu gia.


“ Trước hết ngươi phải bỏ tay ra đã! Ta kháo! Người ta trông thấy được, còn gì là mặt mũi của lão công ngươi.” Phương Tranh hét lớn.


Trường Bình nghiêng đầu vừa nhìn, chứng kiến được đám cấm vệ quân canh gác tại cấm cung đang dùng ánh mắt hài hước tò mò nhìn về phía hai người mình, Trường Bình biểu tình đỏ bừng, vội vàng bỏ tay ra, tức thì đôi mắt xinh đẹp trừng lên, hung tợn nói: “ Nhìn cái gì vậy! Còn nhìn nữa lão nương móc mắt các ngươi đó.”


Đám quân sĩ nhất thời nghiêm chỉnh lại bộ dạng, nhìn thẳng không chớp mắt.


Trường Bình nắm tay Phương Tranh hướng đến cửa cấm cung đi tới, tại một chỗ không có người, lúc này mới dừng lại, xoay người trừng mắt nhìn Phương Tranh: “ Nói! Ta bị phụ hoàng nhốt vào trong cung lâu như thế, vì sao ngươi không đến thăm người ta?”


Phương Tranh cười khan: “ Công chúa điện hạ, chỉ còn vài hôm nữa chúng ta liền sẽ thành thân, ngươi không cần phải gấp như thế chứ? Mấy ngày hôm nay, không phải ta vội vàng chuẩn bị chu đáo cho lễ thành thân hay sao…”


Trường Bình hồ nghi nói: “ Thật sự sao? Có phải ngươi đã thông đồng cùng nữ nhân khác, làm bậy hay không”


“ Không có! Tuyệt đối không có!” Phương Tranh nghiêm trang chỉ tay lên trời thề thốt, tiến đến gần bên người Trường Bình cười híp mắt nói: “ Gần đây lão công của ngươi phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho đêm tân hôn của chúng ta. Chẳng phải thường hay có một câu nói! Ta đem cả đời thanh xuân hiến cho ngươi hay sao!”


Trường Bình mắc cỡ đỏ mặt cười mắng: “ Đi tìm chết đi! Tưởng người ta hiếm lạ sao? Nói, ngày đó khi ta rời đi, Phượng tỷ có câu dẫn ngươi hay không?”


Phương Tranh kì quái nói: “ Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi có thể chấp nhận Tiểu Lục mà lại không nhìn vừa mắt Phượng tỷ? Nàng ta đắc tội gì với ngươi sao?”


Trường Bình hừ lạnh nói: “ Ta chính là không ưa ả ta! Nhìn cái bộ dạng câu dẫn nam nhân của ả, ta liền tức giận.”


Xem ra tâm nguyện muốn thu Phượng tỷ vào hậu cung đúng là gánh nặng đường xa, vị tiểu nãi nãi tương lai của Phương đại thiếu gia này đã không đồng ý, phụ thân cùng mẫu thân khẳng định sẽ không cho nhi tử của mình thu nạp một cái quả phụ, Yên Nhiên cùng Tiểu Lục có thể sẽ không phản đối, nhưng các nàng rõ ràng không có quyền lên tiếng nói giúp cho Phượng tỷ, chỉ sợ Phượng tỷ cũng không muốn bước vào một nhà, mà bị người ta xem thường, chuyện này có điểm khó khăn rồi…


Phương Tranh buồn bực lắc đầu, chuyện nhà cửa, chuyện thiên hạ quốc gia, mọi việc đều phiền não!


Trường Bình nhìn hắn một cái, ủy khuất nói: “ Làm sao vậy? Bất quá ta chỉ nói nàng ta có vài câu, ngươi liền mất hứng sao? Ngươi quả thật không bị nàng ta câu dẫn đó chứ?”


Phương Tranh biểu tình đau khổ: “ Nói thật ra, chính là ta câu dẫn nàng, nhưng chưa thành công….”


“……..”


Phương Tranh bị một trận phấn quyền loạn đả, trước khi hắn bước ra khỏi cửa cấm cung thì Trường Bình bồi thêm một cước vào mông, hung tợn nói: “ Mấy ngày hôm nay thành thật đi một chút cho lão nương, chờ đến khi lão nương xuất giá quá môn! Nếu còn để cho ta nghe thấy ngươi đi tìm ả hồ ly tinh kia, lão nương sẽ trói chặt chân ngươi!”


Ngay sau đó đám cấm vệ quân dưới ánh mắt đồng tình, nặng nề “rầm” một tiếng, đóng cửa cấm cung lại.


Giận dữ, Phương Tranh hung hăng xông lên đạp một cước vào cửa cung, nói một câu vô cùng mang tính chất uy hiếp: “…Lần sau còn hành động như vậy, đừng trách ta phê bình ngươi!”


Phẫn nộ phủi dấu chân ở trên mông, Phương Tranh hướng đám cấm vệ quân đang đứng canh gác ở bên trong, cãi bướng nói vọng vào: “ Con mẹ nó….Hổ thể chưa phát oai thu thập, còn được đằng chân lân đằng đầu sao?.”


Đám cấm vệ quân sôi nổi gật đầu phụ họa:” Hiểu rồi, hiểu rồi…..”


* * *


Mấy ngày sau đó, bên trong Phương phủ đều biến thành một mảnh lộn xộn.


Cách ngày thành thân với Trường Bình công chúa càng gần, rất nhiều công tác đều phải cần chuẩn bị cho tươm tất, Lễ Bộ phái thêm vài vị quan viên đến chiếm đóng tại Phương phủ, chỉ đạo công tác chuẩn bị, đây cũng đều là những quy củ khi nữ tử hoàng tộc xuất giá. Tại thời cổ đại, có rất nhiều nghi lễ quốc tộc, hôn lễ, đám tang đều có những trình tự nghiêm ngặt, bất kì một khâu nhỏ nào đều không cho phép phạm sai lầm.


Cùng lúc đó, tin tức công chúa điện hạ sắp sửa bước vào cửa Phương gia, cũng loan truyền ra khắp cả kinh đô, trở thành đề tài nóng hổi và sốt dẻo nhất.


Sự tình hoàng tộc đem công chúa gả cho thần tử trước kia không phải là không từng có qua, dù sao làm công chúa thì cũng phải lập gia đình, toàn thiên hạ hoàng tộc là tối cường đại nhất, cho nên công chúa xuất giá, bình thường đều được gọi là “gả cho”. Nhưng từ trước đến nay, hoàng tộc chỉ thông gia với những thế gia môn phiệt hoặc những đại gia tộc có nhiều thế hệ làm quan trong triều, còn Phương Tranh, một đời của hắn mới chỉ làm đến quan ngũ phẩm, nếu như luận về xuất thân thì thân phận của Phương Tranh so với một bá tánh thường dân còn thấp hơn, hiện tại chính là chế độ quan nông công thương. Mà hoàng thượng nguyện ý đem công chúa gả cho hắn, không thể phủ nhận, người này được thánh quyến thâm hậu, người đời khó có thể so bì được.


Kinh thành có nhiều kẻ nhàn rỗi, một khi nghe được chủ đề hấp dẫn, tự nhiên lại hiểu nghĩa rộng thêm ra, nói thí dụ như ngoại hiệu “thái tuế” trước kia của Phương Tranh. Ngày trước hắn chưa làm quan thì hỗn trướng như thế nào, ỷ vào gia tài của Phương lão gia, ăn chơi nhậu nhẹt, cờ bạc đĩ điếm, sau này không hiểu tại sao Văn Khúc tinh lại rọi trúng, vì nước lập đại công, vô cùng kì diệu.


Phương gia vốn là đệ nhất phú gia tại Hoa triều, tương lai còn sắp trở thành hoàng thân quốc thích. Từ nay về sau đặt chân vào hàng ngũ danh môn thế gia, các đại thương hào cùng các cấp quan chức phi thường hiểu biết, sôi nổi đến đăng môn bái phỏng, Phương lão gia vui mừng cười híp cả mắt, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng giãn ra rất nhiều. Buổi tối đến lúc đi ngủ vẫn còn cười ha hả, thẳng cho đến khi Phương phu nhân tức giận đánh hắn một cái thì mới thôi.


Buổi tối, trước ngày thành thân hai ngày, tại căn biệt viện của Phương phủ, có đón một vị khách nhân, Phương Tranh sắc mặt nghiêm túc, tự mình đứng ở cửa nghênh đón, có vẻ rất là thần bí.


Vị khách nhân đến chính là Ngô công tử, sau khi đến liền cùng Phương Tranh nói chuyện ở trong sương phòng gần như hết hai canh giờ, sát thủ ca ca luôn luôn đứng ở bên ngoài, cẩn thận canh gác. Cho dù là bất kì người nào cũng không được phép tới gần nửa bước, ai cũng không biết nội dung cụ thể mà Ngô công tử nói với Phương Tranh là chuyện gì.


Ngô công tử đi rồi, lại có thêm không ít thành viên Ảnh Tử lục đục chạy tới, dẫn đầu bọn họ là Ôn Sâm, đám người nghe xong Phương Tranh phân phó cũng liền kính cẩn tuân mệnh, sau đó nương theo màn đêm che giấu, đều tự động chia nhau ra, chạy về bốn phương tám hướng.


Hai mắt chăm chú nhìn theo thân ảnh của đám thuộc hạ biến mất ở trong màn đêm, bất chợt ánh mắt của Phương Tranh hiện lên vài tia lo lắng.


Cuối thu, những cơn gió cuối mùa se lạnh, hàn khí bức người, Phương Tranh đứng ở trong viện, thở dài một hơi nặng trĩu.


“ Ngươi đang sợ hãi?” Sát thủ ca ca tựa hồ như chỉ liếc mắt một cái, đã có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.


Phương Tranh ngang nhiên thừa nhận: “ Đúng thế, ta đúng là đang sợ hãi.”


“ Không phải ngươi đã an bài tốt rồi sao? Sợ chuyện gì?” Sự tình Phan thượng thư mưu phản, Phương Tranh cũng không có giấu diếm hắn.


Phương Tranh cười khổ, có chút điểm an bài đó thì thấm tháp vào đâu, chỉ hi vọng hoàng thượng đã tự có thêm chủ trương khác nữa.


Sát thủ ca ca trầm ngâm một hồi, chần chừ, rốt cuộc mở miệng nói: “ Vốn ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng ta…dám khẳng định, ta sẽ không để ngươi bị người khác sát hại.”


Thoáng chốc hốc mắt của Phương Tranh đã ửng đỏ, từ ngày quen biết với sát thủ ca ca đã lâu như thế, đến hôm nay mới nghe được một câu ấm lòng từ chính miệng hắn thốt ra. Phương Tranh cảm nhận tình người vẫn là tốt đẹp, người với người sống chung một thời gian dài, nhiều ít cũng sản sinh ra một chút tình cảm. Ngẫm lại trước kia sát thủ ca ca chỉ nhận tiền chứ không nhận người quen, không nghĩ ra hiện tại sát thủ ca ca cũng có một bộ mặt nhân tính, cái này bao nhiêu biến hóa nha. Cho nên nói, chung quy trên đời này những thứ tốt đẹp vẫn nhiều hơn những thứ xấu xa.----- Ngay cả sát thủ ca ca bản tính lãnh khốc vô tình chỉ nhận tiền tài mà còn có thể thay đổi, thử hỏi trên đời này có cái gì, là có khả năng bất biến đây?


Mạnh mẽ cầm cánh tay của sát thủ ca ca, Phương Tranh cảm động đến rơi nước mắt: “ Cái gì cũng đều không cần nói nữa…..Không ngờ trong lúc mấu chốt, ta vẫn còn gặp được người hảo tâm a….”


Sát thủ ca ca bĩu môi, khóe miệng hơi nhếch lên, đem cánh tay Phương Tranh bỏ ra, lạnh lùng nói: “ Bảo vệ ngươi sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cho nên giá cả cũng tăng gấp năm lần bình thường.”


“……..”


Trên đời này còn có nhân tính hay không? Ài….chuyện này một chốc không thể nói rõ ràng được, dù sao cũng là một vấn đề không đơn giản chút nào.


* * *


Mọi người trong Phương phủ đều phấn chấn chuẩn bị cho lễ thành thân, Phương Tranh cũng không nhàn rỗi, bất quá không liên quan đến chuyện hôn sự, phương diện này hắn không hiểu, muốn giúp cũng không thể giúp được.


Mấy ngày hôm nay trước cửa nhà hắn có rất nhiều quan viên trong triều đăng môn bái phỏng, bao gồm Binh bộ thượng thư Ngụy Thừa Đức, Lễ bộ thượng thư Dương Đốc Thanh, Hộ bộ thị lang Lưu Duyệt Lâm, cùng một số quan viên trong Phan đảng cũng đến tham dự.


Đồng thời, trong lúc đó hắn cũng chạy ngược chạy xuôi, từ doanh trại mới kiến lập của Ảnh Tử đến hoàng cung cấm địa. Tất bận đến nỗi chân cũng đều không chạm đất, thái độ rất chi đoan chính, diễn cảm rất chi nghiêm túc, làm cho người ta không khỏi hoài nghi người này có phải đã bị quỷ nhập thể hay không! Đã bao giờ nhìn thấy hắn đối với công vụ của triều đình lại quan tâm đến mức như thế, chẳng lẽ một khi nam nhân sắp thành thân, cả người đều triệt để thay đổi bộ dạng, nhanh nhẹn tháo vát hẳn lên sao?


Ngay cả Yên Nhiên cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho hắn gần đây phải bôn tẩu ngược xuôi. Có một đêm, Yên Nhiên nhu thuận tựa vào trong lồng ngực của hắn, thở hổn hển hỏi hắn nguyên nhân.


Phương Tranh chỉ cười khổ, ta nguyện ý làm việc cực khổ như vậy sao? Con mẹ nó, cái này cũng là vì bảo mệnh cho toàn gia chúng ta mà thôi, nếu không nỗ lực làm việc, chỉ sợ không quá mấy ngày nữa, cái gì ba vợ bốn nàng hầu, cái gì vinh hoa phú quý, tất cả đều tan thành mây khói.


Gần đây thời tiết trong kinh thành trở nên âm u, sắc trời đã vào cuối thu, dần dần lạnh cóng, dân chúng trong thành nếu không vì sinh kế, bình thường cũng không có người nguyện ý đi ra ngoài trong cái thời tiết khắc nhiệt như thế này. Trên đường lớn các hiệu buôn kinh doanh than củi, người người cũng vội vàng đến đến đi đi, cho dù có gặp người quen cũng chỉ chắp tay có lệ, ngay cả hàn huyên đôi câu cũng chưa kịp nói, liền vội vàng lướt qua bên người mà đi.


Hai ngày này không biết làm sao, bốn cổng thành bỗng nhiên được trang bị thêm nhiều quân sĩ canh gác, đối với dân chúng ra vào thành, đều kiểm tra nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều. Đi tuần trong thành trước là bộ khoái và nha dịch, nay sớm đã được đổi thành quân sĩ, hơn nữa quân sĩ còn được võ trang đầy đủ, được phép mang theo liên hoàn nỏ sử dụng trong thời chiến, sự tình như vậy, bá tánh thường dân có thể nào không khẩn trương?


Bóng ma âm sâm mờ mịt bao phủ ở trên đầu của bá tánh thường dân, một không nghe nói có kẻ thù bên ngoài xâm lăng, hai không có địa phương nào tạo phản, như thế nào trong kinh thành vô duyên vô cớ lại bắt đầu canh phòng sâm nghiêm? Nhìn tình huống này, rõ ràng giống như là muốn đánh trận a, bá tánh thường dân đã quen với cuộc sống an nhàn thoải mái dưới chân thiên tử, hiện giờ ở trong bầu không khí nặng nề trầm mặc, bọn hắn bỗng nhiên cảm giác được chiến tranh vô cùng đáng sợ, nhưng bọn hắn không biết quân đội Hoa triều đánh giặc nào, đối thủ sắp tới có bộ dạng gì?


Ngay khi bá tánh thường dân trong kinh thành còn đang hoang mang, thì hoàng cung lại phát ra một tin bố cáo, khiến cho không khí khẩn trương trong kinh thành càng gia tăng cực điểm.


“ Bố cáo: Phủ doãn Kim Lăng Trần Cửu Lâm, trị an bất lực để cho án mạng trong kinh thành gia tăng không dứt, đạo tặc hoành hành ngang ngược, khiến cho dân chúng lo sợ không yên, đặc chỉ cách chức phủ doãn Kim Lăng, nhốt vào trong thiên lao, chờ Hình Bộ xét xử. Ngay trong ngày, phàm là từ canh một cho đến canh năm, bốn cổng thành cấm người ra vào, đi lại ban đêm, vô luận quan chức cùng dân thường, vi phạm phạt hai mươi trượng rồi áp giải vào lao ngục. Khâm thử…” Sắc lệnh được bố cáo ra, kinh thành tựa như mặt hồ nước đang yên ả, bỗng nhiên bị một tảng đá lớn làm cho dậy sóng trào dâng, bá tánh thường dân trong thành hoang mang không dứt, dân chúng đều đóng cửa ở trong nhà nghị luận sôi nổi.


“ Án mạng tăng cao, đạo tặc hoành hành ngang ngược? Không nghiêm trọng như thế chứ? Thường ngày chúng ta đâu có nghe nói ở trong kinh thành phát sinh qua án mạng, đạo tặc thì ngay cả bóng dáng cũng chưa từng trông thấy.”


“ Đúng vậy, thế đạo quả thật khôn cùng, những gì vừa mới bố cáo có rất nhiều nghi hoặc? Như thế nào còn cấm đi ban đêm, sau này chúng ta la cà vào buổi tối cũng đều không được, ta sống tại kinh thành mấy chục năm qua, chưa từng nghe nói đến lệnh cấm đi vào ban đêm, thời gian đầu mùa xuân người Đột Quyết nam tiến, hạ một lúc vài tòa thành trì, mắt nhìn thấy sắp đánh đến kinh thành, hoàng thượng cũng chưa từng hạ chỉ lệnh cấm đi ban đêm a….”


“ Các ngươi thì biết cái gì? Sắc lệnh bố cáo chỉ là văn vẻ mà thôi, phủ doãn Trần đại nhân bị bắt, rồi án mạng, đạo tặc, đây chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để che mắt bàn dân thiên hạ thôi a! Theo như ta nghĩ, gần đây trong kinh thành có khả năng sẽ xảy ra biến động, không nhìn đám quân sĩ trong thành sao? Nhìn bộ dạng đăm đăm giống như là muốn đánh nhau a…”


“ A? Thật sao? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”


“ Người sống trong cảnh loạn lạc, tính mạng cũng như sô cẩu, vẫn là nên hảo hảo mà sống đi, chúng ta không cần phải bận tâm lo nghĩ đến chuyện không đâu.” (*: chó rơm, thường có câu, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu nghĩa là trời đất không có lòng nhân từ, coi vạn vật như loài chó rơm.)


“ Ai…..”


Dân chúng hoang mang như thế, đám quan viên tại kinh thành còn hoảng hốt hơn rất nhiều.


Có khả năng làm quan tại kinh thành, cũng không phải người đơn giản, hoàng thượng phát ra bản thông cáo kia, trong đầu của bọn hắn đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chính là bởi vì không hiểu rõ nguyên nhân, bọn hắn càng thêm lo sợ không yên.


Những chuyện này tự nhiên không thể qua mắt được người sáng suốt, mấu chốt chính là người sau lưng của bản thông cáo này, đến tột cùng thì hoàng thượng có dụng ý gì, điều binh vào thành, phát lệnh ban đêm cấm đi lại, đem Trần Cửu Lâm cách chức điều tra, ở trong lòng của một vài người đều sáng tỏ, loạt động thái này của hoàng thượng, đủ để khiến cho toàn bộ quan viên trong triều phải khiếp sợ không thôi.


Hoàng thượng đang chuẩn bị, muốn hướng Phan thượng thư động thủ.


* * *


Bản thông cáo được phát ra, ngày hôm sau thượng triều, nhất định sẽ khiến cho đám quần thần đầu hoa mắt choáng.


Theo thông lệ tung hô vạn tuế, quần thần đều tự sắp xếp ngay ngắn vào vị trí đứng của mình. Bởi vì những ngày gần đây trong kinh thành không khí khẩn trương, sắc trời u ám, nhóm quần thần trong lòng đều lo sợ bất an, cho nên sau khi tiểu thái giám đứng bên cạnh hoàng thượng, cao giọng hát một câu “ Có việc dâng tấu, không việc bãi triều.” Nhóm quần thần lại không có một người nào bước ra dâng tấu chương, bọn hắn có một loại dự cảm, buổi thượng triều ngày hôm nay, nhân vật chính còn chưa có xuất đầu lộ diện.


Đúng như vậy, quả thật nhân vật chính chưa xuất đầu lộ diện!


Nhưng….


Đợi thêm một lúc lâu sau, Phương Tranh không phụ sự mong đợi của mọi người mà bước ra từ trong đám đông, diễn cảm bình tĩnh, quỳ gối nói: “ Vi thần có chuyện cần tấu.”


Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của hoàng thượng từ xa xa truyền đến: “ Chuẩn tấu.”


Phương Tranh nhìn thoáng qua một vị trí trống của đám quần thần, sau đó cười khan.


Vị trí đứng đó là của Phan thượng thư, hiện giờ Phan thượng thư mượn cớ tuổi già bệnh nặng, không thể xử lí được công vụ, đành phải ở nhà dưỡng bệnh. Cho nên vị trí của hắn trên Kim Loan điện vẫn luôn luôn trống trải, không có một vị đại thần nào dám đứng vào vị trí kia, đó là vị trí mà Phan thượng thư đã đứng hơn ba mươi năm trên triều. ( Cả triều thái tổ, lẫn hiện giờ)


Phương Tranh thu hồi ánh mắt, khom lưng cung kính nói: “ Vi thần hạch tội Lại bộ thượng thư, Thành Quốc Công, Phan Văn Viễn.”


Phan Văn Viễn chính là tên của Phan thượng thư, nhiều năm qua cái tên đó cũng không có người nào dám nhắc đến nữa. Toàn bộ văn võ bá quan trên triều đều gọi hắn là Phan thượng thư, Phan đại nhân, Phan thái sư, Lão đại nhân, hoặc trực tiếp xưng ân sư, ngay cả hoàng thượng cũng gọi hắn một tiếng “ Lão thượng thư”, chưa bao giờ gọi thẳng tính danh.


Phương Tranh vừa nói dứt lời, nhất thời văn võ bá quan trên triều đều sợ ngây người.


Mọi người trong triều đấu đá nhau, từ trước đến nay đều là đứng phía sau ám muội điều khiển. Cho dù là có thâm cừu đại hận, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn luôn giữ hòa khí, diễn cho hoàng thượng xem, diễn cho những đại thần khác xem, thậm chí diễn cho chính đối thủ xem. Tuyệt không có người nào trực tiếp chỉ tay vạch mặt như thế ở trên Kim Loan điện, làm như vậy chỉ có hai khả năng, một là mất đi lí trí, hai là trong tay của hắn đang nắm giữ bằng chứng xác thực, có thể chắc chắn đem tội danh chụp lên đầu người bị cáo buộc, nếu không sẽ chẳng có người nào manh động như thế cả.


Phương Tranh chỉ là một vị Tán quan ngũ phẩm, nhưng mà hắn lại dâng tấu vạch tội người đã chấp chưởng Lại bộ ba mươi năm qua, ở trên triều có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời, hơn nữa còn kiêm chức ân sư của thái tử, Phan thượng thư.


Nhóm quần thần đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ ý niệm “ tiểu tử này điên rồi sao?” Hoặc cũng có thể, đây là một cái tín hiệu, hoàng thượng muốn loại bỏ Phan thượng thư?


Trong Kim Loan điện lặng ngắt như tờ, tâm tư của nhóm quần thần đều cảnh giác cao độ. Cho dù có lớn gan cũng không dám bước ra, nhúng tay vào chuyện trọng đại này.


Thật lâu sau, thanh âm của hoàng thượng vang vọng lên: “ Phương ái khanh, dâng tấu.”


Phương Tranh theo trong tay áo lấy ra một bản tấu chương, chuẩn bị triển khai làm trò hề trước mặt quần thần, ung dung đọc: “ Vi thần tố cáo tội trạng của Phan Văn Viễn, tội thì có mười. Một, khi quân phạm thượng, hai hãm hại trung lương, ba tham ô nhận hối lộ, bốn kết bè kết đảng, năm mưu đồ bất chính….”


Một mạch kể hết tội trạng mà Phan thượng thư đã làm ác nhiều năm qua, toàn bộ văn võ bá quan trên triều đều diễn cảm khiếp sợ nhìn người thanh niên chưa đến hai mươi tuổi này, đang quỳ gối dưới sàn nhà bóng loáng của Kim Loan điện, sắc mặt ung dung, thanh âm bình thản mà vạch hết tội trạng của Phan thượng thư.


“ Quả thật là hồ ngôn loạn ngữ!”


Phương Tranh còn chưa niệm xong bản tội trạng của Phan thượng thư, đã có người nhịn không được liền bước ra mắng.


Người bước ra mắng chính là Lại Bộ Tả thị lang Giang Trung Thành, một trong những phần tử trung tâm của Phan đảng, sát thủ ca ca bởi vì giết nhi tử của hắn mà bị bắt vào thiên lao, sau được Phương Tranh cứu đi ra, cho nên quần thần trong triều cùng kết thù kết oán với Phương Tranh ngoại trừ Phan thượng thư, còn có hắn.


Phương Tranh đang rung đùi đắc ý, đọc bản tấu chương tội trạng của Phan thượng thư, bỗng nhiên từ đâu xông ra một gã Trình Giảo Kim, vì thế mất hứng ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, “ Ai, có biết quy củ hay không? Ta còn chưa đọc hết, ngươi xông tới là muốn làm cái gì? Hơn nữa, ai cho ngươi có quyền bước ra khải bẩm mà không cần quỳ? Nếu ta quỳ cũng chỉ quỳ trước mặt hoàng thượng, ngươi đứng trước mặt ta như thế, văn võ bá quan trên triều còn tưởng rằng ta hướng ngươi quỳ a, thế nào? Phải chăng ngươi cho rằng tại Kim Loan điện này, ngươi có tư cách nhận lễ của các vị đại thần khác?”


Lời của Phương Tranh có chút nghiêm trọng, đối với pháp luật thời cổ đại, có một tội danh rất nặng, gọi là “ Du chế”. Du chế không phân biệt thường dân hay quan viên, mọi trang phục, nhà ở, xe cộ, đồ dùng đều không được vượt quá phạm vi mà thân phận của mình được phép, trong đó còn bao quát cả “ Tiếm lễ”, cái gọi là tiếm lễ, chính là quan viên cùng dân chúng có những hành vi không hợp lễ tiết, phạm thượng. Hiện tại Giang Trung Thành vi phạm, chính là lễ tiết.


Giang Trung Thành vừa nghe được, sắc mặt liền tái nhợt, nhìn lại vị trí mà bản thân mình đang đứng, vừa vặn chắn ngang ở giữa hoàng thượng cùng Phương Tranh, làm cho người ta có cảm giác, dường như Phương Tranh đang cúi lạy hắn.


Giang Trung Thành vội vàng dịch sang bên cạnh vài bước, bùm một tiếng hướng hoàng thượng quỳ xuống, run giọng nói: “ Hoàng thượng, thần tội đáng muôn chết! Thần tội đáng muôn chết!”


Sắc mặt của hoàng thượng đã phủ kín một tầng băng sương, tiếm lễ cùng du chế, đối với hoàng tộc mà nói, đã là một quy luật không thể phạm vào, tội danh này đồng nghĩa với việc khi quân mưu phản, nếu như Phương Tranh kích động châm ngòi thêm vài câu, nói không chừng sẽ đưa Giang Trung Thành lâm vào tử địa.


Bất quá, hiện tại còn nể mặt văn võ bá quan trên triều, tự nhiên hoàng thượng sẽ không bởi vì một chút thất lễ mà giáng tội cho Giang Trung Thành, sau khi hừ lạnh một tiếng, hoàng thượng nói: “ Được rồi, ngươi có chuyện gì cần khải tấu?”


Giang Trung Thành trải qua giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, ngay tức thì liền khôi phục lại bình tĩnh, nghe vậy ngẩng đầu, chỉ vào Phương Tranh nói: “ Thần tố cáo Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh muốn mưu hại trung thần, đổi trắng thay đen, hồ ngôn loạn ngữ trước mặt hoàng thượng.”


Phương Tranh nghe lọt tai, bộ dạng uể oải nhướng mí mắt, nói: “ Xin hỏi Giang đại nhân, ta mưu hại trung thần như thế nào? Hồ ngôn loạn ngữ ở điểm nào?”


Giang Trung Thành cười lạnh nói: “ Phan thượng thư vì nước mà vất vả hơn nửa đời người, chuyện này vạn dân thiên hạ cùng văn võ bá quan đều sáng tỏ như ban ngày, những tội trạng theo như lời ngươi nói, có chứng cớ rõ ràng hay không? Có nhân chứng vật chứng hay không? Hoàng thượng anh minh vô bì, há lại có thể để cho hạng người tiểu nhân như ngươi che mắt?”


Nói xong Giang Trung Thành chỉ vào bản tấu chương trong tay của Phương Tranh: “ Thỉnh hoàng thượng nhìn xem, người này đọc cáo trạng hạch tội Phan thượng thư, nhưng bản tấu chương trong tay hắn còn đang cầm ngược, như thế cũng đủ có thể chứng minh, người này chỉ toàn nói suông, có ý đồ mưu hại trung thần, thỉnh cầu hoàng thượng nghiêm trị!”


Đám văn võ bá quan trong triều đều kinh ngạc “ ân?” lên một tiếng, sôi nổi nhìn lại bản tấu chương trong tay Phương Tranh.


Phương Tranh cúi đầu nhìn nhìn, ta kháo! Thật đúng là cầm ngược, mười điều tội trạng cũng coi như ngăn gọn, Phương Tranh tùy tiện nhìn qua vài lần liền nhỡ kĩ như in, làm trò trước mặt quần thần nên mới lấy ra tấu chương, chỉ tạo cái bộ dạng cho nó có vẻ trịnh trọng mà thôi, không nghĩ ra chính mình lại cầm ngược, để cho Giang Trung Thành có cơ hội phản kích.


Thẹn quá hóa giận, hung hăng cuộn bản tấu chương lại, nhét vào trong người, Phương Tranh gân cổ lên nói: “…Cầm ngược thì như thế nào? Từ ngày ta biết chữ, đều xem ngược không được hay sao? Ta trước đó đã ghi nhớ, cũng không được sao? Một chút điểm nhỏ còn moi móc ra nữa, hạng người như ngươi, phải chăng có tật xấu này a?”


“ Hoàng thượng! Thần một lần nữa tố cáo Phương Tranh thất nghi phép tắc trước mặt quân vương, nhục mạ đại thần!”


“ Ta kháo! Đã hết chưa, muốn làm anh hùng phải không? Có tin rằng ta sẽ giẫm bẹp ngươi hay không?”


“ Hoàng thượng! Thần một lần nữa tố cáo Phương Tranh uy hiếp đại thần, có ý đồ muốn hành hung mệnh quan triều đình!”


“ Ngươi tưởng rằng, chỉ có một mình ngươi mới có thể dâng cáo trạng sao? Ta cũng tố! Hoàng thượng, vi thần tố cáo Giang Trung Thành chòng ghẹo lão bà bà ở trên đường! Lão bà đó đã tám mươi tuổi, hắn cư nhiên cũng dám hạ thủ, vi thần tận mắt chứng kiến, quả thật không bằng cầm thú a…”


“ Nói bậy…”


“……”


“……”


Một hồi ta với ngươi phỉ báng nhau huyên náo ở trên Kim Loan điện, khiến cho đám văn võ bá quan đứng nhìn đến ngây ngốc, ánh mắt lạc thần, bất khả tư nghị.**


* *: Không thể tưởng tượng, không tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK