Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài, chiến hỏa ngày càng ác liệt.


Phan thượng thư xanh mặt, đứng trên sân rộng ngay trước cửa Phương phủ, hắn biết, cách cánh cửa nặng nề kia, bên trong có một người khiến cho hắn hận hơn mười năm, lại sợ hơn mười năm, quân thần hai người, làm bằng hữu hơn mười năm, cũng làm địch nhân hơn mười năm. Chỉ cần bắt được hắn, cái bóng và sự lo lắng vẫn đè nặng hắn những năm gần đây sẽ quét đi sạch sẽ, điều này so với việc làm hoàng đế còn làm hắn hưng phấn hơn.


Đã công kích Phương phủ hơn nửa canh giờ, mỗi lần trùng kích đều bị cấm quân không chút lưu tình đánh tan. Không hổ là thân vệ quân bên người hoàng thượng, ở thời khắc then chốt này, chỉ ba ngàn người không ngờ có thể sinh sôi chặn đứng gần vạn phản quân điên cuồng công kích. Không có công sự phòng ngự kiên cố bền chắc, không có khôi giáp cứng rắn lì lợm, cấm quân môn chỉ dựa vào trường mâu, liền đem phản quân một lần lại một lần chắn ngay bên ngoài cửa lớn Phương phủ, tiến thêm một bước cũng không qua.


“ Lão đại nhân, mệnh lệnh bọn họ phóng hỏa đốt nhà đi! Cứ đánh tiếp như vậy thương vong của chúng ta sẽ rất lớn!” Trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh của Triệu Hổ lộ ra một chút lo lắng. Làm một gã quân nhân, hắn chỉ biết phải không từ thủ đoạn tranh thủ sự thắng lợi của mỗi cuộc chiến, bởi vì tình thế chiến trường vạn biến, thời gian đối địch đối với hai bên đều quý giá vô cùng, đặc biệt hiện tại, chuyện liên quan đến tính mạng cả nhà, càng không thể kéo dây dưa quá lâu.


“ Tuyệt đối không được!” Phan thượng thư lớn tiếng cự tuyệt đề nghị của Triệu Hổ.


“ Bốn lộ đại quân vẫn theo y kế hoạch khởi sự, lão phu khẳng định bọn họ đã không tới được nữa, nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại ba vạn nhân mã của ngươi ở trong thành chống đỡ, chỉ cần ngoài thành có bất luận đội quân nào vào kinh cần vương, ngươi và ta cả hai đều khó thoát cái chết. Duy nhất còn một kế, chỉ có bắt sống hoàng thượng thiên tử để lệnh chư hầu thêm mấy ngày, môn sinh của lão phu trải rộng thiên hạ sẽ gặp khởi mà hưởng ứng, tướng lĩnh các lộ đại quân trung với lão phu cũng sẽ khởi binh ủng hộ, cho nên, hoàng thượng không thể chết được! Nếu hắn chết, ngươi và ta cũng sẽ bước lên tuyệt lộ, hiểu chưa?”


Triệu Hổ như có điều hiểu ra gật đầu vội nói: “ Mấy trăm cấm quân vừa lao ra, theo môn hạ phỏng chừng, bọn họ chạy ra ngoài thành tìm viện binh, môn hạ phái binh truy kích giết tán bọn họ, thế nhưng người dẫn đầu vẫn không gặp tung tích.”


“ Người dẫn đầu là?”


“ Phương Tranh.”


“ Là hắn?” Phan thượng thư thần sắc biến đổi, con ngươi hơi nheo lại: “ Hắn cùng Long Vũ quân Phùng Cừu Đao từ trước đến nay giao tình không cạn, lão phu phỏng chừng Phương Tranh sẽ đi tìm hắn viện binh.”


Sau đó Phan thượng thư lạnh lùng cười: “ Cho hắn đi đi. Chờ hắn tới được Long Vũ quân quân doanh thì sẽ biết, hôm nay Phùng Cừu Đao cũng là Bồ Tát đất qua sông thôi, tự thân khó bảo toàn.”


Triệu Hổ thoáng thả lỏng tâm trạng “ thương” rút ra bội đao, hướng bọn lính phản quân chợt quát: “ Mau xông lên thêm một lần cho lão tử! Trước hừng đông nhất định phải vào được bên trong cho ta!”


“ Xông lên!” Binh sĩ trừng đôi mắt đầy tơ máu giơ cao binh khí trong tay, như nước thủy triều hướng cửa lớn Phương phủ lại một lần nữa khởi xướng sự công kích mãnh liệt.


Quân doanh Thần Sách quân.


Thái tử đang nhàn nhã ngồi bên trong soái trướng hăng hái nhìn một bức địa đồ kinh thành. Địa đồ đã bị các loại dây nối đủ màu nối liền vẽ loạn giống như tiểu ngoan đồng dùng bút vẽ linh tinh lên trên giấy, sau đó như không hề hứng thú ném xuống một vật giống như đáng bỏ đi, nhưng thái tử giống như thấy vật gì thật hứng thú, phảng phất như đang xem xét một bức tranh nổi tiếng của tuyệt thế danh gia.


Lưu Trường Sinh ngồi đối diện thái tử, nhìn khuôn mặt tươi cười tao nhã, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.


Lưu Trường Sinh là lĩnh binh đại tướng của Thần Sách quân, Thần Sách quân đóng quân cách kinh thành không đầy bảy mươi dặm.


Phan thượng thư tạo phản, kinh thành bị phản quân công phá, hiện tại phản quân đang vây công hoàng cung và Phương phủ, những tin tình báo này, hắn đương nhiên biết được rõ rang.


Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng lo sợ bất an, tuy nói bản thân mình từ lâu lập thệ thuần phục thái tử, hôm nay hoàng thượng bị nhốt trong thành, nhưng thái tử lại như ma xui quỷ khiến đêm khuya xuất hiện bên ngoài quân doanh của hắn, đồng thời nghiêm mệnh cho hắn không được vọng động chút nào. Nội tâm của hắn liên tục giãy dụa, lập thệ thuần phục thái tử là một chuyện, nhưng mắt thấy hoàng thượng gặp nạn mà không thể phát binh cứu giá, đối với Lưu Trường Sinh đã được giáo dục suốt bao nhiêu năm trong quân mà nói, vẫn là có chút không thể tiếp thu.


Bất quá hắn cũng không dám mang tâm sự biểu lộ ra ngoài, thái tử là người như thế nào, hắn so với ai khác càng rõ ràng. Biểu hiện ra ngoài nhìn như tao nhã cung khiêm, trên thực tế, thái tử vô cùng hung ác tàn nhẫn, dù là một vị tướng quân đã trải qua bao trận chiến, giết người như ma như hắn, cũng không kiềm chế được cảm thấy sợ và run rẩy.


“ Lưu tướng quân có phải không chờ được nữa?” Con mắt thái tử dù đang nhìn địa đồ chằm chằm, nhưng lại ra vẻ lơ đãng hỏi.


“ Mạt tướng không dám!” Lưu Trường Sinh vội vàng quỳ gối, sợ hãi trả lời. Hắn biết, nếu thái tử đối với lòng trung tâm của hắn nảy sinh hoài nghi, như vậy hắn khẳng định không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai. Nói ra thật bi ai, tướng lĩnh trong Thần Sách quân, thề phục vụ cho thái tử cũng không chỉ một mình Lưu Trường Sinh hắn, thái tử đã đem chi quân đội này nắm vững vàng trong bàn tay, nhiều nhất hắn chỉ là một khôi lỗi nhìn bề ngoài xem như uy phong lẫm lẫm mà thôi, khôi lỗi như vậy, trong Thần Sách quân còn có rất nhiều. Thái tử điện hạ sẽ không chú ý tới việc thay đổi một người khác ngồi lên vị trí đại tướng quân của hắn.


“ Lưu tướng quân không cần sợ hãi, cô vương tin tưởng ngươi.” Thái tử ôn hòa nhìn Lưu Trường Sinh cười cười. Nếu chỉ nhìn bề ngoài của hắn, không ai không thừa nhận, thái tử điện hạ tương lai sẽ là mọt vị minh quân nhân hòa dày rộng, thông minh cơ trí một đời.


Lưu Trường Sinh nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, cúi đầu cảm tạ, sau đó mới đứng dậy. Trong lòng hắn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không nên nói lời lung tung, thậm chí dù là biểu tình và ánh mắt cũng phải khống chế cho tốt, không thể toát ra vẻ lo lắng bất an cho hoàng thượng, bằng không hiện tại ở thời khắc then chốt này, thái tử điện hạ sẽ không chút do dự diệt trừ bất luận người nào mà hắn không tin.


“ Tình thế còn chưa rõ ràng a.” Thái tử buông xuống bức địa đồ kinh thành đã nghiên cứu thật lâu trong tay, nhẹ nhàng thở dài.


Lưu Trường Sinh thử hỏi: “ Xin hỏi ý tứ của điện hạ là…”


“ Chờ một chút đi, lão sư của cô vương nếu thành công, chúng ta tùy tiện khởi binh, chẳng phải là làm giá treo đồ cho hắn?” Thái tử nhàn nhạt nói: “ Chỉ cần lão sư giết phụ hoàng, cô vương liền có đầy đủ lý do suất quân công vào trong thành, tiêu diệt phản quân, vì phụ hoàng đại táng thật hoành tráng, sau đó…đăng cơ xưng đế.”


Nói đến bốn chữ đăng cơ xưng đế, trong mắt thái tử hiện lên một loại quang mang cuồng nhiệt.


“ Mạt tướng cả gan, nếu Phan thượng thư bắt sống hoàng thượng, uy hiếp thiên tử hiệu lệnh chư hầu, làm sao bây giờ?”


“ Dù là phụ hoàng bị lão sư của cô vương bắt sống, hắn cũng sẽ không sống được lâu lắm, phụ hoàng vì đối phó lão sư đã bố trí kế hoạch nhiều năm há có thể nhàn rỗi?” Thái tử cười cười, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.


“ Chỉ tiếc binh lực trong tay chúng ta quá ít, nếu không lúc này công thẳng vào thành, trong loạn quân, phụ hoàng hay lão sư cũng không khả năng tránh khỏi việc binh đao, sau đó cô vương lại đem tội danh tàn sát phụ hoàng đổ lên trên người lão sư, người trong thiên hạ ai có thể nói cô vương đã làm sai?”


“ Điện hạ, Thần Sách quân có hơn năm vạn người, bên trong thành phản quân của Phan thượng thư chỉ có ba vạn, nếu muốn tiêu diệt bọn họ, binh lực như vậy tựa hồ cũng đã đủ…”


“ Không được, cho dù tiêu diệt phản quân, thương vong của Thần Sách quân khẳng định cũng không nhỏ, làm sao ngươi dám cam đoan không có quân đội khác âm thầm nhớ tới ngôi vị hoàng đế hay không? Nếu bọn họ nhân lúc nguyên khí quân ta đại thương, khởi binh phản loạn, làm sao bây giờ?”


Thái tử cười lạnh nói: “ Bọ ngựa bắt ve, cô vương vĩnh viễn muốn làm chim hoàng tước, tuyệt không cho phép có ngư ông đứng phía sau chờ đắc lợi!”


…………..


Trong một mảnh đổ nát thê lương, Phương Tranh từ từ nhắm mắt tìm một giấc ngủ ngắn ngủi.


Hắn cần nghỉ ngơi, lượng vận động hôm nay thực sự quá sức của hắn, hắn không biết võ công, thể chất lại bình thường như hắn mà nói không thể làm những vận động quá cường liệt như vậy.


Thế nhưng đầu óc của hắn lại không hề nghỉ ngơi, hắn còn đang liên tục tự hỏi.


Phương thượng thư giống như một nhà cái sòng bạc hung ác không hề nói đạo lý đem kinh thành thậm chí tính mạng gia đình mọi người trong thiên hạ ngang ngược áp lên chiếu bạc, mặc kệ người khác có nguyện ý hay không đều không thèm quan tâm, hắn đổ bạc đến đỏ cả mắt, giống như người điên nhìn chằm chằm lên chiếu bạc, chuẩn bị mở ra kết quả.


Thương cảm cho hắn chỉ là một đại thiếu gia ưu tú, cũng không thể xuất ra tính mạng toàn gia già trẻ, cùng người điên này đổ một cuộc, hơn nữa trước khi hắn công bố kết quả, còn phải làm thêm điều gì đó, để thay đổi kết quả dường như không thể thay đổi.


Hiện tại hắn càng không biết tình hình tại Phương phủ ra sao, có bị phản quân công phá hay chưa, cha mẹ, lão bà và hoàng thượng có bị Phan thượng thư bắt giữ hay không, trong sự lo sợ bất an và lo lắng kinh hãi, đầu óc Phương Tranh xoay chuyển đặc biệt cực nhanh, hắn biết, chỉ có lý trí và lãnh tĩnh mới có khả năng cứu chính mình, cứu cả nhà.


Nhẹ nhàng hoạt động tay chân, trong lòng Phương Tranh đã nghĩ ra được một kế hoạch có thể ra khỏi thành. Kế hoạch này không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng chỉ như vậy, hắn mới có thể phát huy ra sở trường của hắn ở mức giới hạn lớn nhất. Về phần sở trường của hắn là điều gì, - khái, không cần phải nói ra rõ ràng như vậy.


Sửa sang lại quần áo, Phương Tranh tìm khắp trên dưới toàn thân, cuối cùng tìm được một thanh tiểu phi đao của sát thủ ca ca thường dùng, chính chuôi đao này từng bắn trúng mông ngựa, làm hại hắn thiếu chút nữa đánh mất tính mạng. Khôi giáp và bội đao quá mức nổi bật, Phương Tranh từ lâu đã ném chúng rất xa, hiện tại hắn mặc một thân trường sam tơ lụa của thiếu gia nhà giàu, có vẻ rất là phổ thông, cũng hoàn toàn giống như bất cứ thiếu gia nhà giàu nào khác trong kinh thành.


Chỉ cần đem biểu tình diễn cho giống một chút, ai cũng sẽ không tin tưởng, thiếu gia nhà giàu đầy mặt kinh hoảng lo sợ không yên tay chân lúng túng này, chính là vị tướng quân niên thiếu vừa đằng đằng sát khí suất lĩnh ba trăm cấm quân liều mạng xông ra khỏi vòng vây.


Từ bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng quát mắng của phản quân, xem ra phản quân còn chưa dừng lại chuyện tìm tòi hắn, hiện tại đi ra ngoài rất nguy hiểm, phản quân ở trong thành đã giết đỏ cả mắt, rất nhiều bình dân bách tính đều bị tàn sát oan uổng.


Phương Tranh tìm một giếng nước, rửa mặt mình, lại chỉnh mái tóc rối loạn một chút, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn giống như một thiếu gia nhà giàu vừa tỉnh ngủ.


Sau đó Phương Tranh đè nén sự sợ hãi trong lòng, vươn thẳng thắt lưng lặng lẽ bước thong thả ra ngoài đầu ngõ, ló đầu ra, dáo dác quan sát động tĩnh trên đường.


Rốt cục, một binh sĩ phản quân đơn độc đập vào mi mắt hắn, trong tay binh sĩ nắm đao, đang lục soát trong một bụi cỏ, trong miệng quát mắng hùng hùng hổ hổ những từ ngữ không được sạch sẽ, không biết đang mắng gì đó.


Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, nhanh chóng sửa đổi biểu tình trên mặt, sau đó cấp cấp hoảng sợ chạy đến trước mặt binh sĩ kia, dùng một loại thanh âm nao núng e ngại nói: “ Vị quân gia này, ngài, khái, ngài khổ cực quá!” Binh sĩ càng giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Phương Tranh đề phòng, Phương Tranh mặc trường sam bằng tơ lụa, mái tóc chải vuốt, gương mặt mang theo vẻ tươi cười khiêm tốn lấy lòng đang nhìn hắn, binh sĩ nhất thời thoáng thả lỏng lòng đề phòng. Trong thời loạn thế, mạng người như chuyện vặt vãnh, mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, dưới nạn binh lửa, ai cũng không dám bất kính với người tham gia quân ngũ, vị thiếu gia có tiền trước mắt chính là như vậy.


“ Ngươi có chuyện gì?” Binh sĩ tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy thiếu gia giàu có ngày thường cao cao tại thượng, không ai bì nổi kia lại đối với hắn cung kính như vậy, trong lòng binh sĩ không nén được mà nổi lên chút đắc ý.


Phương Tranh cười rất nịnh nọt, hướng binh sĩ kia chắp tay, thái độ nịnh bợ chẳng khác gì quy công của một kỹ viện nhìn thấy khách làng chơi.


“ Vị quân gia này, ngài…Ách, ngài đang bận việc sao?” Phương Tranh bày ra tư thái như muốn đến gần hắn nói chuyện phiếm.


Binh sĩ trợn mắt, hừ nói: “ Quan hệ gì tới ngươi?”


“ Ai, ta chỉ nghĩ muốn cùng quân gia ngài giao kết bằng hữu mà thôi, trong thành loạn thành như vậy, mọi người còn đang mang tâm trạng bất an, ta đi ra tìm hiểu tin tức một chút.” Vừa nói Phương Tranh vừa hé ngân phiếu nhét vào trong tay binh sĩ, trên mặt còn mang ý cười lấy lòng.


Nghèo đến đi tham gia quân ngũ thì làm sao từng gặp qua loại ngân phiếu giá trị như thế? Binh sĩ vừa thấy ngân phiếu trong tay, không khỏi tâm hoa nộ phóng, thái độ đối với Phương Tranh cũng nhiệt tình hơn: “ Không liên quan gì đến các ngươi, ta chỉ là chuyên môn phụng mệnh tìm một người tại khu vực này, sau khi tìm được chúng ta sẽ đi, sẽ không quấy rối các ngươi, chỉ cần các ngươi ở yên trong nhà đừng chạy loạn sẽ vô sự.”


Phương Tranh vẻ mặt nghi hoặc nói: “ Nga? Các ngươi tìm người nào? Nói một chút, xem tiểu đệ có giúp được hay không.”


Binh sĩ nói: “ Tìm một thanh niên nhân, ăn mặc khôi giáp, con mẹ nó! Các huynh đệ bận rộn suốt bao lâu, cái bóng quỷ còn chưa từng nhìn thấy!”


“ Nga, thanh niên nhân kia có phải mặc khôi giáp màu nâu, phía sau khôi giáp còn trúng không ít mũi tên?”


Binh sĩ nghe vậy vui mừng nắm vai Phương Tranh nói: “ Đúng đúng rồi, không sai.”


“ Hắn cưỡi một con ngựa đen?”


“ Đúng đúng rồi.”


“ Trong tay hắn có phải còn cầm một thanh đao loang lổ máu?”


“ Đúng đúng, biết hắn ở đâu không?” Binh sĩ hưng phấn không ngớt, hai mắt phát quang nhìn chằm chằm Phương Tranh hỏi.


Phương Tranh vô tội xòe tay: “ Ta không biết.”


“ Ngươi…con mẹ nó ngươi dám đùa giỡn ta?” Binh sĩ nổi giận dùng đao chỉ vào mặt Phương Tranh, trở mặt thật nhanh, hoàn toàn quên mất khi nãy Phương Tranh vừa nhét ngân phiếu cho hắn.


Sắc mặt Phương Tranh đột biến, thân thể không tự chủ được run lên, môi cũng run rẩy liên tục, sắc mặt tái nhợt nói: “ Quân gia tha mạng, tha mạng nha! Ta thực sự không biết, vừa rồi ta xác thực nhìn thấy một người như thế nằm ngay chỗ bức tường đổ xuống, người nọ dường như còn bị thương không nhẹ, nhưng chỉ chớp mắt người nọ không thấy nữa, cho nên hiện tại ta không biết hắn đang ở đâu…”


Binh sĩ nghe vậy vui vẻ nói: “ Chờ, ta đi gọi các huynh đệ, ngươi mang chúng ta đi tới đó nhìn xem…”


Phương Tranh dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn, binh sĩ không khỏi ngẩn người: “ Làm sao vậy?”


Phương Tranh lắc đầu thở dài nói: “ Tuy rằng tiểu đệ chưa từng đi lính, nhưng cũng biết trong quân lập công thăng quan cũng khó khăn, ngươi thì ngược lại, công lao đưa lên cửa lại đẩy ra bên ngoài, một người bị trọng thương lại không hề có năng lực chống cự nằm nơi đó chờ ngươi đi bắt, ngươi còn gọi thêm các huynh đệ khác cùng đi, rất sợ công lao phân ra còn ít phải không? Chậc chậc…”


Nói xong Phương Tranh dùng đôi mắt châm chọc nhìn binh sĩ kia, phảng phất như đang cười nhạo hắn nhát gan sợ chết.


Binh sĩ mới được mười lăm mười sáu tuổi, chính là lúc huyết khí phương cương, có thể nào chịu được sự khích tướng như vậy?


“ Đi, ngươi dẫn đường, hai người chúng ta cùng đi! Lão tử cũng không tin, hắn có thể thoát khỏi tay của ta!” Binh sĩ ôm đồm cánh tay Phương Tranh hướng ngõ nhỏ đi đến.


“ Ôi, vị quân gia này, ngài nhẹ tay một chút…Ngài yên tâm, tại hạ dám cam đoan, hắn đối với tài ba của ngài tuyệt đối không có bất luận hứng thú gì…”


“ ….”


Thời gian một nén nhang trôi qua, trong ngõ nhỏ đi ra một người, mặc y giáp của binh sĩ phản quân, trên mặt còn mang theo vẻ tặc cười như kẻ trộm, đôi mắt mang theo chủ ý xấu xa nào đó.


Người này chính là Phương Tranh, sau khi gạt binh sĩ phản quân huyết khí phương cương kia đi vào trong ngõ nhỏ, Phương Tranh thình lình lấy ra cây gậy đã chuẩn bị từ lâu, một gậy gõ hôn mê hắn, sau đó cởi y giáp của hắn, đeo bội đao lên thắt lưng, lại tiêu sái đi trở ra đường lớn.


Vừa đi hắn vừa nhiệt tình bắt chuyện với một đội phản quân đang đi ngang qua: “ Các huynh đệ khổ cực quá! Chuyện này xong xuôi chúng ta chém giết mấy mỹ nữ hảo hảo khoan khoái một đêm.”


Tay hắn cũng không dừng lại gãi suốt trên người, mẹ nó! Sao lại ngứa đến như vậy? Tiểu tử bị đánh hôn mê kia đã bao lâu không có tắm? Quân đội không giảng vệ sinh như thế, thế nào lại không biết xấu hổ mà đi tạo phản? Sẽ không sợ người ta chê cười? Nói, tiểu tử này không phải bị bệnh hoa liễu đó chứ? Nếu như vậy thì nguy rồi…


“ Ai, đứng lại! Ngươi là người nào? Một người ở chỗ này làm gì? Ai là đầu nhi của ngươi?” Một thanh âm hùng hậu gọi lại Phương Tranh.


Nhưng phản quân khác đều gia nhập thành một đội đi tuần tra trong thành, chỉ có Phương Tranh ăn mặc y giáp như binh lính bình thường, một mình một người nghênh ngang tiêu sái đi đến, khó trách làm cho người khác hoài nghi.


Nội tâm Phương Tranh cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy một người có dáng dấp như một giáo úy quan, đang nghi hoặc đánh giá hắn.


Phương Tranh nhanh chân đi tới trước mặt hắn, cúi đầu ôm quyền: “ Bẩm báo đại nhân, thuộc hạ là quân sĩ đệ tam tiểu đội dưới trướng dũng tự doanh, tên là Lưu Đại Trụ đang cùng các huynh đệ chém giết bên ngoài Phương phủ lại bị kỵ binh của địch nhân tách ra, thuộc hạ đang tìm kiếm bọn họ…”


May là Phương Tranh có xem qua lệnh bài nơi thắt lưng của binh sĩ kia, không thì có thể đã nguy rồi.


“ Là Lưu Đại Trụ?” Quan quân giáo úy vẻ mặt kinh ngạc đánh giá hắn, sau đó cười lạnh một tiếng: “ Vậy ngươi cũng biết ta là ai?”


Nội tâm Phương Tranh cả kinh, giọng nói người này nghe ra phi thường không diệu a, chẳng lẽ hai người này vốn quen biết?


Hắn liền nói: “ Vị tướng quân này, có phải đầu óc ngài bị thương lúc chiến tranh? Ngài cũng không biết bản thân mình là ai thì thuộc hạ lại càng không biết…”


Thấy sắc mặt giáo úy kia ngày càng khó coi, Phương Tranh nhanh miệng cười lấy lòng: “ Tuy thuộc hạ không nhận ra ngài là ai, nhưng có thể khẳng định, ngài tuyệt đối không có tướng mạo tầm thường như mọi người, tương lai tuyệt đối là một phương đại tướng tay cầm trọng binh hoành hành thiên hạ, thuộc hạ bất tài, nguyện dưới trướng ra sức khuyển mã…”


Giáo úy hừ lạnh một tiếng, như cười như không nói: “ Ta thật kỳ quái, Lưu Đại Trụ là huynh đệ dưới trướng tiểu đội của ta, sao chỉ một đêm không gặp mà dáng dấp lại thay đổi, ngay cả đầu óc cũng biến thành linh tinh…”


Trong lòng Phương Tranh thê thảm hô to, xong! Mạng ta xong rồi! Lão tử thật không may, chàng ngay đại bản, giữa ban ngày chó chết đụng ai không tốt, hết lần này tới lần khác đụng ngay thủ trưởng trực tiếp, ông trời có phải muốn đùa chơi chết ta đi?


Giáo úy biến sắc, tức giận quát: “ Nói cho lão tử nghe! Ngươi rốt cục là người phương nào? Lưu Đại Trụ bị ngươi đưa tới đâu rồi? Ngươi giả mạo hắn có ý muốn thế nào?”


Sắc mặt Phương Tranh bật người trở nên tái nhợt không gì sánh được, cả người liên tục run rẩy, rốt cục khống chế không được, phác thông một tiếng hướng giáo úy quỳ xuống, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra, run giọng khóc ròng nói: “ Hảo hán tha mạng, cầu ngài buông tha ta, đừng giao ta ra! Ta có bạc, không ít bạc, đều cho ngài, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta một con ngựa….”


Giáo úy ngẩn người, lập tức thần sắc vui mừng, đúng là mèo mù vớ chuột chết, chẳng lẽ bắt được một nhân vật trọng yếu? Giáo úy lớn tiếng nói: “ Nói mau! Thân phận của ngươi là gì? Nếu không nói thật, lão tử có mười tám loại phương pháp cho ngươi chết đi sống lại!”


Phương Tranh dập đầu lia lịa, liên tục nói: “ Dạ dạ dạ, tiểu nhân nói thật, tuyệt không dám gạt tướng quân, tiểu nhân tên là Phương Tranh, vừa từ Phương phủ lao ra chính là ta, nhưng không liên quan gì tới ta a, là cẩu hoàng đế lấy đao buộc ta lao ra thành đi tìm viện binh, ta không muốn chết a, cho nên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm vọt ra…”


“ Ngươi là Phương Tranh? Triệu tướng quân hạ lệnh lùng bắt người trong toàn thành là ngươi? Ha ha! Lần này lão tử phát đạt lớn!” Trên mặt giáo úy che giấu không được vẻ mừng như điên, cười ha ha nói.


Phương Tranh quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, hai tay liên tục đấm xuống mặt đất, dáng dấp hối hận thật thống khổ: “ Ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Chỉ cánh tay sao có thể ngăn xe ngựa, con kiến há có thể cản đại thụ, không biết tự lượng sức mình! Ta không nên khăng khăng một mực, cùng thiên quân của Triệu tướng quân đối kháng, ta hẳn nên sớm ngày bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu đến vòng tay ấm áp dày rộng của Phan thượng thư mà thỏa thích làm nũng, ta chết tiệt! Ta nhận tội, ta đền tội, ta phụ Phan thượng thư, phụ Triệu tướng quân, ta…ta không sống nữa…”


Nói xong, Phương Tranh bỗng nhiên đứng lên, đầu cúi thấp, hướng bức tường ven đường hung hăng chàng tới, hành động thực sự là chân thật can đảm, hình dáng như một lòng muốn chết.


Giáo úy đang vì bắt sống được Phương Tranh mà vui vẻ không ngớt, đây không chỉ là đại công bình thường nha, Phan thượng thư và Triệu tướng quân tự mình điểm danh muốn bắt người, bắt được một mình Phương Tranh cũng còn hơn công lao hắn giết mấy trăm hay một ngàn địch nhân. Phương Tranh muốn đi tìm cái chết, giáo úy có thể nào cho hắn như nguyện? Phương Tranh nếu đã chết, công lao của hắn chẳng phải đại suy giảm?


Giáo uy tay mắt lanh lẹ, ôm ngang thắt lưng Phương Tranh, trong miệng hét lớn: “ Ai, ngươi không thể chết, ngàn vạn lần không chết được….”


Phương Tranh bị phản quân giáo úy ôm lấy, hai chân liên tục huy giữa không trung, hai tay cũng huy vũ lung tung, giọng nói mang vẻ nức nở hét lớn: “ Để ta chết, để ta chết đi! Sống cũng không có ý nghĩa nữa, Phan thượng thư khẳng định sẽ giết ta, sẽ móc trái tim ta ra….”


Hai tay giáo úy chăm chú đè lại vai Phương Tranh, làm cho hắn không thể động, trong miệng khuyên giải an ủi: “ Ai, chết tử tế không bằng sống, có chuyện gì ngươi có thể ngay mặt cùng Triệu tướng quân…”


Chỉ nghe “ phốc” một tiếng, hai mắt giáo úy bỗng nhiên trợn to, chậm rãi cúi đầu, không dám tin tưởng nhìn ngay bộ vị trái tim của mình, trái tim hắn đang cắm một thanh phi đao nho nhỏ, cắm không sâu lắm, nhưng vị trí phi thường chuẩn xác, máu không hề chảy ra ngoài.


Giáo úy cảm thấy khí lực toàn thân phảng phất bị rút đi trong nháy mắt, tay phải gian nan giơ lên, lại xuôi xuống phía dưới, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, cả người như súc lại, tựa như một con heo vừa bị đồ tể thọc huyết đang giãy dụa.


Trên mặt Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười khi thực hiện được quỷ kế, cực nhanh rút ra phi đao cắm trong ngực giáo úy, thu vào trong thắt lưng, sau đó gào khóc nói: “ Tướng quân! Tướng quân ngươi làm sao vậy? Là vương bát đản nào giết ngươi? Ta nên vì ngươi báo thù, tướng quân, ngươi mau tỉnh lại…”


Phương Tranh vừa khóc vừa quét mắt nhìn mọi nơi, chỉ thấy một đội phản quân đang vội vã đi qua, mà mình mới cùng vị giáo úy này tranh chấp vừa lúc ở ngay một đầu ngõ chệch sang bên, vị trí tương đối bí mật, hẳn là không ai phát hiện ra bọn họ.


Lau nước mắt, đôi mắt Phương Tranh xoay động, lại đứng lên, cố sức kéo thi thể giáo úy ra đầu ngõ, hít sâu vài lần, lại thay đổi tâm tình một phen, dồn khí đan điền, hướng một đội binh sĩ phản quân đang tuần tra hét lớn: “ Người mau tới a! Người đâu cứu mạng a! Tai nạn chết người rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK