Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi được đặt ra đột ngột, làm Nghiêm Dương thị lấy làm kinh hãi. Mờ mờ ảo ảo nhìn lại, đã thấy giữa hai trướng bồng, ở khoảng cách âm u, một bóng người màu đen lẳng lặng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, chợt nhìn qua, phảng phất hoàn toàn dung vào trong bóng tối, nếu không ngưng mắt nhìn kỹ, rất khó phát hiện được sự tồn tại của hắn, hắn tựa như cái bóng, vĩnh viễn đứng trong bóng tối, hắn càng giống như một u hồn, không giống như tồn tại trên thế gian.


Con mắt Nghiêm Dương thị trừng thật lớn, nếu không phải người này nói tiếng Hán lưu loát, khiến trong lòng bà biết phải có nguyên nhân, sợ rằng bà đã thét lên chói tai tại chỗ.


Chăm chú che miệng, đôi con ngươi trong trẻo của Nghiêm Dương thị nhìn chằm chằm đạo nhân ảnh, trong ánh mắt lộ ra vài phần kinh hãi.


“ Xin hỏi, phu nhân chính là Nghiêm Dương thị?”


Bóng người trong bóng tối đợi hồi lâu, không nghe câu trả lời của bà, phải đặt ra câu hỏi lần thứ hai.


Lúc này Nghiêm Dương thị đã tỉnh táo lại, bà nhìn sang trái phải một chút, xác định không bị tuần binh để ý, lúc này mới nhẹ giọng nói: “ Ngươi là người phương nào?”


Bà không có chính diện trả lời vấn đề của người nọ. Bên trong đại doanh của Mặc Xuyết không ai là không biết bà là Nghiêm Dương thị, là nữ nhân mà Khả Hãn vẫn thèm nhỏ dãi mà lại chưa từng được tới tay, người này lại đặt câu hỏi như vậy, rất rõ ràng hắn cũng không phải là người trong đại doanh, trong lòng Nghiêm Dương thị cảm thấy kinh nghi, song song, bà cũng mơ hồ cảm thấy một loại hưng phấn, bà có dự cảm, cuộc sống đen tối không ánh sáng của mình, có lẽ bắt đầu từ tối nay sẽ có bước chuyển ngoặc thật lớn.


Nghiêm Dương thị cẩn cẩn thận thận hướng bóng người kia bước tới một bước nhỏ, thần tình của bà lại tràn ngập đề phòng.


“ Ngươi không phải là người trong đại doanh, ngươi đến tột cùng là ai?”


Phảng phất như để tiêu trừ sự cảnh giác của Nghiêm Dương thị, đạo nhân ảnh giống như một con báo, lặng yên hướng chỗ tối tăm lui lại một bước, đồng thời xòe ra hai tay, biểu hiện bản thân cũng không ác ý, sau đó nhẹ giọng nói: “ Nếu như phu nhân thật sự là Nghiêm Dương thị, tiểu nhân có một việc báo cho phu nhân, còn thỉnh phu nhân chớ nên kích động. Tiểu nhân phụng mệnh mà đến, đối với phu nhân thật không có ác ý.”


Nghiêm Dương thị thần tình do dự gật đầu.


Người nọ thấy Nghiêm Dương thị cũng không làm ra phản ứng quá kích động, vì vậy liền nói tiếp: “ Phu nhân có phải bị người Đột Quyết bắt đi vào năm năm trước? Trượng phu của bà có phải từng chết trận sa trường, ngày đó bà còn có một nữ nhi, năm đó chỉ mới mười hai, tên là Tiểu Lục, đúng không?”


Nghiêm Dương thị cả kinh, ánh mắt tràn đầy kinh nghi và không dám tin tưởng, bà vội vàng gắt gao che miệng mình, sợ không cẩn thận mà kinh hô ra, trong đôi mắt lại nhanh chóng tràn đầy nước mắt.


Trượng phu chết trận sa trường, nữ nhi mất đi tin tức, cho tới nay là nỗi đau đớn lớn nhất tận sâu trong đáy lòng của bà, thậm chí còn là lý do duy nhất mà bà cố gắng kéo dài hơi tàn sống ở nơi này hôm nay.


Người đứng trong bóng tối trước mặt hiện tại lại đặt câu hỏi này, không ngờ có thể đem thân thế của bà hiểu rõ đến rõ ràng như vậy, còn nói được tiếng Hán lưu loát, chẳng lẽ…


Cưỡng chế tâm tình kích động, Nghiêm Dương thị khẽ nhếch môi, thanh âm mang theo vài phần run run, nhẹ nhàng hỏi: “ Ta chính là Nghiêm Dương thị, chẳng lẽ tráng sĩ biết nơi ở của nữ nhi ta, Tiểu Lục?”


Người nọ hướng Nghiêm Dương thị kính cẩn ôm quyền, nói: “ Không dám gạt phu nhân, lần này tiểu nhân đến, chính là muốn nói với phu nhân, nơi ở của nữ nhi Tiểu Lục cô nương của bà.”


Nghiêm Dương thị nghe vậy thân hình nhịn không được lay động một trận, thiếu chút nữa mềm nhũn té xuống mặt đất, nước mắt cũng không còn khống chế được, như dòng sông chảy xuôi xuống tới, theo khuôn mặt tuyệt mỹ của bà, vẫn chảy dài xuống hai má.


“ Trời thương, trời thương.” Bà che miệng, tùy ý cho nước mắt chảy thành dòng, nhẹ giọng thì thào nói: “ Tiểu Lục, nữ nhi của ta…”


“ Vị tráng sĩ này, Tiểu Lục hôm nay đang ở phương nào? Nó sống được tốt không?” Nghiêm Dương thị không còn đề phòng, tiến lên một bước, đôi mắt to mỹ lệ chăm chú nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, giống như người chết đuối nhìn thấy được tấm gỗ đang trôi tới, mừng rỡ như điên.


Mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt người trong bóng tối, Nghiêm Dương thị vẫn có thể rõ ràng cảm giác được thiện ý của người nọ.


“ Phu nhân xin yên tâm, hiện tại Tiểu Lục cô nương sống rất khá, hôm nay nàng cũng cách phu nhân không xa, ngay trong đại doanh quân đội bắc phạt Hoa triều tại Tháp Sơn.”


Nghiêm Dương thị ngẩn người: “ Nó chỉ là một nữ tử, sao lại ở trong đại doanh quân bắc phạt?”


“ Phu nhân, hôm nay Tiểu Lục cô nương đã gả làm vợ người, hôm nay thân ở đại doanh, cũng là vì hầu hạ cho phu quân của nàng.”


Nghiêm Dương thị vừa vui vừa thương xót, trong lòng trăm mối cảm xúc: “ Nó…nó đã lập gia đình rồi sao? Nó gả cho ai? Phu quân của nó có tốt với nó không?”


“ Phu nhân không cần lo lắng, phu quân của Tiểu Lục cô nương chính là Phương Tranh Phương nguyên soái của quân đội bắc phạt Hoa triều, Phương nguyên soái rất tốt với nàng, xem nàng như là bảo bối, phủng trong lòng bàn tay che chở, nàng sống rất hạnh phúc.”


Nghiêm Dương thị lấy làm kinh hãi: “ Phương nguyên soái? Phương Tranh? A! Không ngờ là đại nhân vật thanh danh hiển hách của Hoa triều! Tiểu Lục chỉ là một nữ tử bình dân, sao có thể gả được cho hắn?”


Trong bóng tối, giọng nói của người nọ mang theo vài phần ý cười: “ Phu nhân ngày trước bị người Đột Quyết bắt đi, Tiểu Lục cô nương ở lại thôn trang, sau đó Phương lão gia, cũng chính là phụ thân của Phương nguyên soái đi ngang qua thôn trang, cứu Tiểu Lục cô nương, biết nàng là con cái trung lương, có ý định thu nàng làm nghĩa nữ, thế nhưng Tiểu Lục cô nương không chịu, vì muốn báo ân cứu mạng của Phương lão gia, tình nguyện trở thành nô tỳ của Phương gia, Phương lão gia vì bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thỉnh nàng chiếu cố cho vị thiếu gia duy nhất của Phương gia, vì thế bọn họ lâu ngày sinh tình, nàng gả cho Phương thiếu gia, cũng chính là nguyên soái của quân đội bắc phạt Hoa triều ngày hôm nay.”


Nghiêm Dương thị lẳng lặng nghe hắn kể lại những chuyện mà nữ nhi đã trải qua kể từ khi thất lạc cùng bà, vừa nghe vừa buồn vui nảy sinh, nước mắt không ngừng chảy xuống, làm cha mẹ người, không thể tự mình nhìn thấy cốt nhục lớn lên, không thể vì con mà may áo cưới, chỉ có thể nhờ vào miệng của một người ngoài, mới biết những kinh lịch bao nhiêu năm nay của nữ nhi, làm cho người khác biết bao chua xót yêu thương.


Mấy năm nay, nó đã chịu bao nhiêu đau khổ? Nữ nhi đáng thương, năm ấy nó mới mười hai tuổi! Một hài tử mười hai tuổi, còn đang tuổi làm nũng trong lòng phụ mẫu, mà nó lại phải chịu đựng nỗi đau chia ly, cha chết mẹ rời xa, yên lặng làm nô tỳ trong nhà người khác, cực khổ như vậy, nó làm sao trải qua?


Nước mắt Nghiêm Dương thị rơi như mưa, cảm giác như có một bàn tay vô hình, đang hung hăng bóp chặt lòng của bà, làm bà đau đớn đến mức hầu như không nói ra lời.


Trong bóng tối, đạo nhân ảnh lại chậm rãi kể ra tình hình gần đây của Tiểu Lục, giọng nói tựa hồ cũng mang theo ý tứ hàm xúc thổn thức.


“ Phu nhân, tình hình gần đây của Tiểu Lục cô nương chính là như vậy, đại khái lần này tiểu nhân chỉ là phụng mệnh mà đến. Khó tránh khỏi có chút có chỗ quên, tình huống cụ thể, phu nhân trở lại Hoa triều đoàn tụ cùng Tiểu Lục cô nương thì cứ tự mình đi hỏi nàng.”


Nghiêm Dương thị nghe vậy thân thể run lên một chút, bà ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, vội vàng hỏi: “ Trở lại Hoa triều? Cùng Tiểu Lục đoàn tụ? Ngươi…chẳng lẽ ngươi muốn…”


Người nọ mỉm cười nói: “ Phu nhân nghĩ không sai. Tiểu nhân phụng mệnh đến còn có một mục đích, đó là muốn trợ giúp phu nhân thoát khỏi đại doanh của người Đột Quyết. Sau đó hộ tống phu nhân đến đại doanh Tháp Sơn, để bà và nữ nhi đoàn tụ.”


Nghiêm Dương thị vui mừng thở nhẹ một tiếng, cố sức bụm mặt, chảy nước mắt thì thào nói nhỏ: “ Ta…ta rốt cục có thể rời khỏi sao? Năm năm, năm năm a…”


Năm năm, trong sinh mạng của con người không coi là cái gì, nhưng ở trong lòng một vị mẫu thân thân hãm trong giam cầm, ngày đêm luôn tưởng nhớ nữ nhi, năm năm này dường như qua suốt trăm năm lâu dài, bà chịu đựng năm năm dày vò và sợ hãi vô tận, hôm nay, bà rốt cục nghênh đón một ánh rạng đông trong sinh mạng của chính mình.


Rất nhanh, vẻ vui mừng trên mặt bà rút đi, thay vào là vẻ lo sợ không yên: “ Vị tráng sĩ này, sao ngươi giúp được ta thoát khỏi đại doanh của người Đột Quyết? Ở đây đề phòng sâm nghiêm, mấy vạn đại quân đều ở trong quân doanh này, ta chỉ có thể hoạt động chung quanh vương trướng của Mặc Xuyết, không cho ta rời khỏi vương trướng quá xa, nếu muốn chạy trốn khỏi đại doanh, nói dễ vậy sao?”


Bóng người trong bóng tối tựa hồ không chút nào lưu ý cười cười: “ Phu nhân không cần lo lắng, lần này Phương nguyên soái ban xuống quân lệnh, cần phải cứu được phu nhân ra ngoài, vì phu nhân, nguyên soái đã phái ra hơn ba trăm thủ hạ Ảnh Tử, hiện tại đang ẩn núp bên ngoài đại doanh, đợi cơ hội nghĩ cách cứu viện.”


Bên người Mặc Xuyết hộ vệ sâm nghiêm, nếu nói muốn ám sát hắn thật không quá khả năng, thế nhưng nếu muốn cứu một nữ tử vẫn chưa hoàn toàn mất đi tự do ra ngoài, chỉ cần nữ tử chịu toàn lực phối hợp, nói vậy sẽ không quá khó khăn, Ảnh Tử chấp hành vô số nhiệm vụ nguy nan, đối với bọn họ mà nói, lúc này đây nghĩ cách cứu người, cũng không phải là hoàn toàn không được.


“ Phương nguyên soái vì ta, lại hưng sư động chúng như vậy, ta…ta…” Nghiêm Dương thị cắn cắn môi dưới, trong lòng không khỏi thật sâu cảm động đối với vị con rể còn chưa gặp gỡ này.


“ Phu nhân, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất để nghĩ cách cứu viện phu nhân, chúng ta phải mau chóng trong vòng mấy ngày cứu ra phu nhân, chỉ bất quá, trước khi cứu ra phu nhân, Phương nguyên soái muốn mời phu nhân ở trong đại doanh Mặc Xuyết giúp hắn một việc nho nhỏ.”


“ Ta có thể hỗ trợ cái gì?” Nghiêm Dương thị vội vàng hỏi, vì con rể làm chuyện gì mà bản thân có khả năng, bà đương nhiên hoàn toàn nguyện ý.


“ Chỗ này của tiểu nhân có một phong thư do chính tay nguyên soái viết cho phu nhân, nguyên soái muốn thỉnh phu nhân hỗ trợ việc gì, đều đã viết trong thư, thỉnh phu nhân xem qua.”


Nói xong người nọ cung kính dâng lên một phong thư, Nghiêm Dương thị vội vàng tiếp nhận, xé ra vết phong trên lá thư, rút ra lá thư trắng tuyết, nương theo ánh sáng cây đuốc yếu ớt bên ngoài doanh trướng nhìn lại, vừa thấy, thần sắc của bà rất nhanh nổi lên vài phần xấu hổ, gương mặt tuyết trắng nhất thời trở nên đỏ bừng.


“ Ngươi…nguyên soái của các ngươi, rốt cục là người như thế nào vậy?” Nghiêm Dương thị đè nén xung động muốn xe đi lá thư, cắn môi dưới trừng mắt nhìn người trong bóng tối.


“ Ân? Phu nhân nói thế có ý gì?”


Nghiêm Dương thị xấu hổ đưa lá thư qua cho hắn, gương mặt lại đỏ như than bị thiêu cháy: “ Chính ngươi xem!”


Người nọ hiếu kỳ tiếp nhận, chỉ thấy trên tờ giấy trắng như tuyết, chữ viết đặc biệt xiêu xiêu vẹo vẹo của nguyên soái ánh vào mi mắt, câu đầu tiên thình lình viết: “ Mẹ vợ, ta nhớ bà! Ta nhớ bà muốn chết! Tuy rằng chúng ta chưa gặp mặt, nhưng ta vẫn cứ nhớ bà…”


“ Khái khái…phu nhân chớ trách, cái này…khái, là nguyên soái lỡ bút, khẳng định là lỡ bút…”


Mặc Xuyết hạ lệnh tiến quân.


Khả Hãn bố vũ điểm binh, trong vòng một ngày, hướng Tháp Sơn đẩy mạnh hơn trăm dặm, tám vạn đại quân cách đại doanh Tháp Sơn chỉ còn hơn mười dặm, hắn bày ra tư thế nhất quyết tử chiến, chiến sĩ dưới trướng ma đao soàn soạt, trên thảo nguyên mở mang nhất thời rơi vào một bầu không khí sát ý khiến kẻ khác hít thở không thông, chiến mã hí vang, đao kiếm ra khỏi vỏ, thiên địa như bị kinh hoảng chấn động…


Bắc phạt nguyên soái Phương Tranh không cam lòng tỏ ra yếu kém, suất khởi đại quân bắc phạt tiến tới hướng tây đẩy mạnh hai mươi dặm, song phương đóng quân hai bên bờ sông, đều đang sẵn sàng ra trận, giương cung bạt kiếm, cự ly hơn mười dặm bắt đầu tiến vào trạng thái giằng co.


Thảo nguyên rung động, thiên hạ rung động.


Chiến cuộc truyền tới hậu phương, bất luận là bình dân bách tính hoặc là quan viên triều đình, đều hiểu rất rõ, thời khắc quyết chiến tới rồi, thời khắc quyết định sinh tử tồn vong của hai dân tộc, tới rồi.


Từ khi bắt đầu giằng co, song phương đều phái ra vài cỗ kỵ binh nhỏ, hướng đối phương thử xuất công kích, hai bên đều có tử thương.


Bên trong soái trướng của quân bắc phạt, Ôn Sâm đang hướng Phương Tranh bẩm báo.


“ Nguyên soái, mẹ vợ của ngài đã được thuộc hạ tìm được rồi, lại đạt được liên hệ với bà, Ảnh Tử đang suy nghĩ biện pháp nghĩ cách cứu viện bà về, chuyện ngài thỉnh bà giúp đỡ, bà cũng đáp ứng rồi, việc này đối với bà mà nói cũng có chút khó khăn, nhưng bà nguyện ý toàn lực thử một lần.”


Phương Tranh gật đầu nói: “ Đợi bà giúp ta việc này xong xuôi, các ngươi nhất định phải cứu bà ra trước, không thể để bà thụ thương.”


Ôn Sâm vội vàng cung kính ứng tiếng.


Phương Tranh nhẹ nhàng thở ra một hơi, song song với việc bắc phạt Mặc Xuyết, hắn vẫn không hề quên, mình còn có nhiệm vụ cứu vớt nhạc mẫu trở về, hôm nay đã đạt được sự liên hệ với nhạc mẫu, việc này rốt cục thành công hơn phân nửa, ngày tháng đoàn viên giữa Tiểu Lục và mẫu thân nàng cũng sắp tới.


“ Ách, nguyên soái, ngài thỉnh mẹ vợ của ngài giúp đỡ chuyện kia, có phải là có điểm…”


“ Đê tiện phải không?” Phương Tranh cười tủm tỉm nói tiếp: “ Đê tiện thì thế nào? Ta cứ đê tiện, ngươi chừng nào nhìn thấy ta từng cao thượng qua? Cổ nhân có câu: binh nhân, quỷ đạo, nói cách khác, loại chuyện chiến tranh này, vốn là chuyện so sánh xem chủ tướng của hai bên là ai đê tiện hơn so với ai, ai đê tiện thì người đó thắng lợi. Câu nói chí lý.”


“ A? Lời này giải thích như thế?” Ôn Sâm kinh hãi, lập tức vẻ mặt bội phục: “ Nguyên soái uy vũ! Văn thành võ đức, đương đại anh tài.”


Phương Tranh được vỗ đến lòng như nở hoa, khiêm tốn liên tục xua tay nói: “ Qua, qua a, lưu lại vài câu từ ngữ trau chuốt cho hoa lệ, buổi tối hãy vỗ tiếp, ta coi như ăn khuya.”


“ Nguyên soái, hôm nay Mặc Cúc Liên đã nhổ trại đi hướng bắc, năm vạn tướng sĩ dưới trướng hắn đều ra doanh, bắt đầu đánh chiếm một ít bộ lạc nhỏ yếu đã đầu hàng Mặc Xuyết, có người nói thu hoạch không nhỏ.”


Sắc mặt Phương Tranh suy sụp, oán hận mắng: “ Lão già thích chiếm tiện nghi kia, Mặc Xuyết hắn không dám chọc, liền lưu cho chúng ta, chính hắn lại dễ dàng chạy đi các nơi cướp địa bàn, xem lão tử như tên ngu ngốc, hắn cũng không ngẫm lại, lão tử từ lúc nào từng bị người chiếm qua tiện nghi? Tiện nghi của lão tử thật dễ chiếm như vậy sao?”


“ Nguyên soái, thuộc hạ theo ngài vài năm, nói như thế nào coi như cũng là tâm phúc của ngài, ngài có thể nói cho thuộc hạ, đối với vị quốc sư Đột Quyết kia, ngài rốt cục tính toán thế nào?” Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ cầu xin nói.


Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, cử động như vậy của Mặc Cúc Liên, với tính tình của Phương nguyên soái vốn không thể nhìn thấy người khác có được chỗ tốt mà nói, đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay Mặc Cúc Liên ở bên ngoài cướp địa bàn đến thật vui vẻ, mà Phương đại nguyên soái vốn nên nổi trận lôi đình lại phản ứng thật bình thản, nhiều lắm chỉ ở trong soái trướng chửi mắng qua vài câu thô tục cho đỡ bực bội, thái độ này của Phương Tranh, thực sự làm Ôn Sâm không hiểu chút nào.


Không chỉ hắn không hiểu chút nào, dù là các tướng lĩnh trong quân bắc phạt cũng đều nghi hoặc không ngớt, chúng ta ở chính diện cùng Mặc Xuyết hợp lại đến đầu rơi máu chảy, địa bàn và bộ lạc lại đều bị Mặc Cúc Liên tiến chiếm, thứ vốn nên tranh thủ, nguyên soái cũng không đi tranh thủ, tùy ý cho Mặc Cúc Liên cướp giật quả thành công, tiếp tục như vậy, dù là Mặc Xuyết bị diệt, nhưng Mặc Cúc Liên sẽ dần dần cường đại, lần này bắc phạt còn ý nghĩa gì?


Nghe được câu hỏi của Ôn Sâm, Phương Tranh không trả lời, chỉ cười hắc hắc, nói: “ Tiện nghi cứ để cho hắn chiếm. Qua không được vài ngày, thứ gì ăn vào trong bụng hắn đều phải nhổ hết ra cho lão tử, hơn nữa lão tử đã bày một tử cục cho người Đột Quyết, không quan tâm là Mặc Xuyết hay quốc sư, đều sẽ tiêu tùng, thảo nguyên, sớm muộn sẽ thuộc về Hoa triều chúng ta.”


Phương Tranh xưa nay vốn không hề nghiêm túc, lúc này trong mắt lại hiện lên vài phần hung quang khó gặp, hắn vươn tay, ở trên bản đồ trước mặt chỉ xuống một ngón tay, ngón tay không ngừng hướng tây, hướng tây, cuối cùng đứng ở bờ sông, ngay vị trí trung gian giằng co giữa hai quân, sau đó tay hắn ở ngay vị trí đó nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn, khóe miệng lộ ra vài phần tươi cười âm hiểm.


Ôn Sâm nhìn thấy dáng tươi cười của Phương Tranh, giật bắn mình, nguyên soái quả nhiên là nguyên soái, ý đồ chiến lược của hắn, đều không phải một thuộc hạ nho nhỏ như mình hiểu được.


Ôn Sâm tràn ngập sùng bái nhìn Phương Tranh, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của Phương Tranh ở trong lòng mình chợt cất cao vô hạn, trở nên giống như biển rộng, thâm sâu khó lường.


Ánh mắt Phương Tranh chăm chú nhìn trên địa đồ, trên mặt một mảnh ngưng trọng, con mắt hắn hơi nheo lại, phảng phất như đang suy tư về chiến cuộc, từ đó thu hoạch sự thắng lợi trong trận chiến này.


“ Ôn Sâm, ngươi tới xem, xem địa đồ này.” Phương Tranh ngưng mắt nhìn địa đồ, trầm giọng nói.


Ôn Sâm rùng mình, vội vàng hướng địa đồ nhìn lại, chỉ thấy ngón tay Phương Tranh liên tục vẽ vòng vòng ngay chỗ Mặc Xuyết đang đóng quân hiện nay, vẽ lại vẽ…


Ôn Sâm không giải thích được, nghi hoặc nói: “ Nguyên soái, nơi này là đại doanh Mặc Xuyết, có gì không thích hợp hay sao?”


“ Đương nhiên không thích hợp, không thích hợp rất lớn!” Vẻ mặt Phương Tranh nghiêm túc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm địa đồ, thần tình nghiêm nghị nói: “ Cho nên, ta đang giải quyết nó.”


“ Giải quyết? Ách, nguyên soái quả nhiên bí hiểm. Cái này…chỉ là một bức địa đồ, ngài làm sao giải quyết nó?”


Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Ngươi không thấy động tác của ta sao?”


“ Thấy được, ngài đang vẽ trên bức địa đồ.” Lúc này nguyên soái rất cao thâm, Ôn Sâm không khỏi nghiêm nghị cung kính.


Phương Tranh gật đầu: “ Cái này được rồi. Ta đang vẽ vẽ vòng nguyền rủa Mặc Xuyết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK