Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lên buồng nhỏ trên thuyền, Phương Tranh dường như không có việc gì lại hướng Thái Vương thi lễ một lần nữa.


Sắc mặt Thái Vương cười nói như thường ngày: " Danh xưng Phương thái tuế, kinh sợ kinh thành, hôm nay rốt cúc được mở rộng tầm mắt, quả nhiên danh xưng bất hư truyền, ha ha."


Lời này nghe qua sao có vẻ như đang mắng chửi người đây? Phương Tranh bất mãn ác suy nghĩ.


Mọi người lại lần nữa thi lễ với Phương Tranh, vừa rồi phát sinh sự phiền phức nho nhỏ, ai cũng không nhắc lại.


Lúc Phương Tranh ngồi xuống Thái Vương nghiêm mặt nói: " Nghe nói phụ hoàng sắp đưa hoàng muội Trường Bình công chúa gả cho ngươi, Phương huynh, Mật nhi cùng ta tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ ba người chúng ta đã rất tương đắc, mong rằng Phương huynh hảo hảo tốt với nàng, đừng để nàng gặp phải ủy khuất mới tốt."


Mập Mạp ở một bên nói xen vào: " Được rồi, huynh có thể khuyên nhủ Mật nhi nên hảo hảo tốt với Phương huynh mới đúng, đừng để Phương huynh phải mình đầy thương tích mới tốt hơn, ha ha."


Thái Vương ngẩn người sau đó cười to nói: " Không sai không sai, với tính tình của Mật nhi, sau này sợ rằng Phương huynh sẽ không có ngày dễ chịu, chính ngươi nên bảo trọng nha! Ha ha..."


Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Các ngươi còn chọc ta, ta sẽ không cưới nàng nữa, dù sao hoàng thượng còn chưa hạ chỉ, hiện tại ta đổi ý vẫn còn kịp..."


Hai người vội vàng xua tay nói: " Khó lắm khó lắm, hàng hóa đã bán ra, không cho trả lại, đây là luật lệ..."


Phương Tranh cười khổ nói: " Sao ta lại có cảm giác bị các ngươi gài bẫy đây?"


Thái Vương nhìn Mập Mạp cười nói: " Sau này ngươi và ta lại có thêm một muội phu( em rể). Sao hiện tại Phương huynh không gọi chúng ta là đại cửu ca ( anh vợ). Cũng sớm ngày thích ứng một chút, dù sao không bao lâu nữa chúng ta đã trở thành người một nhà..."


"..." Vị Thái Vương này xem ra cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, công phu mồm mép cũng lưu loát lắm.


Đi dạo Huyền Vũ Hồ suốt mấy canh giờ, sau đó xuồng thuyền. Vị Trần Trùng kia từ lâu đã không còn thấy bóng, xem ra vị cuồng sĩ này cũng hiểu được đạo lý, có cuồng hơn cũng không thể cuồng tới mức không nhìn trước sau, vấp phải hố sâu thì sau này phải tỉnh táo hơn, ngày sau cần phải thu liễm hơn một chút.


Thái Vương và Mập Mạp lại nhiệt tình lôi kéo Phương Tranh đi dạo Phu Tử Miếu. Lấy lý do là tìm một nơi thanh tĩnh ngâm thơ ứng đối bởi vì mọi người ai cũng có văn tài, làm Phương Tranh sợ đến vội vàng chấp tay cáo từ, sau đó hắn vội vàng nắm tay Yên Nhiên cũng không quay đầu lại lập tức biến mất không thấy.


" Vị Phương huynh này không ngờ là một người đặc biệt." Mập Mạp trong mắt tràn đầy ý cười nhìn phương hướng Phương Tranh đi xa.


" Diệu thì có diệu, nhưng không biết thái độ làm người ra sao." Ánh mắt Thái Vương phức tạp hơn Mập Mạp.


" Thái độ làm người có chút phóng túng, nhưng nghĩa khí đối với bằng hữu thì rất tốt, nếu không ta cũng sẽ không cùng hắn tương giao hữu hảo như vậy." Mập Mạp cười nói.


Thái Vương cười mà không nói, ngửa đầu nhìn Từ Kim Sơn xa xa, hít sâu một hơi, xoay người nhìn chúng văn nhân nhã sĩ cười nói: " Gió thu thật sàng, đã lên tới đây chẳng lẽ không có rượu? Chúng ta đã đến đây, chi bằng cùng nhau lên núi kiếm một chỗ, hảo hảo ngâm thơ một phen, các vị thấy thế nào?"


Mọi người đều phụ họa.


Đưa Yên Nhiên trở về biệt viện, một mình Phương Tranh lại về phủ.


Phương phủ sau khi trải qua một phen chuẩn bị tỉ mỉ và tu sửa xong, cả tòa nhà rực rỡ hẳn lên, từ trong ngoài nhìn vào có vẻ đoan trang mà đại khí, vốn Phương lão gia đề nghị thay tấm biển Phương phủ, đổi thành chữ vàng Trung Dũng Bá phủ. Dù sao hôm nay Phương Tranh có chức tước, hơn nữa còn được khâm phong Trung Dũng Bá, nếu ngoài cửa vẫn để bảng hiệu như thương nhân, Phương lão gia sợ làm nhi tử bị mất mặt.


Ai biết Phương Tranh không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt, lúc đó hắn đang ngồi trên chiếc ghế dài trong tiểu viện, đang bắt chéo chân lười biếng nói với Tôn quăn gia: " Đổi bảng hiệu làm gì, chỉ là một chức bá tước nho nhỏ, đáng sao? Chờ ngày nào đó ta làm quốc công, ta lại đổi khối đất lớn..."


Chí hướng rất cao xa, nhưng giọng nói rất đáng ghét.


Trong sự chờ đợi của Phương gia nhị lão và đám người hầu luôn thấp thỏm bất an, Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh rốt cục khoan thai mà đến.


Dương Đốc Thanh nhậm chức Lễ Bộ thượng thư gần mười năm, là một người tương đối hiền hòa, khoảng sáu mươi tuổi, tính tình rất ôn hòa, bởi bản thân phụng hoàng mệnh mà đến, cho nên hắn ăn mặc quan phục chính thức, tuy tận lực nghiêm mặt, để giữ vững tính nghiêm túc khi nhận hoàng mệnh, nhưng đôi mắt cũng không lớn lắm khi nhìn về phía Phương Tranh thì thỉnh thoảng lộ ra vài phần ý cười.


" Lão nhân này còn dễ tiếp xúc hơn cả Ngụy Thừa Đức." Trong lòng Phương Tranh yên lặng nói. Tuy nói Ngụy Thừa Đức tràn đầy chính khí, nhưng thái độ làm người quá mức cổ hủ, thua xa vị Lễ Bộ thượng thư đầy thân thiết này.


Cửa lớn Phương phủ mở rộng, thảm đỏ trải dưới đất, toàn bộ già trẻ cùng người hầu trong nhà đều cung kính đứng trước cửa nghênh tiếp hắn, nét mặt Dương Đốc Thanh không khỏi có vài phần rạng rỡ. Tuy nói Phương Tranh chỉ là một ngũ phẩm quan viên nho nhỏ, nhưng Dương Đốc Thanh ở trước mặt hắn cũng không dám kiêu căng thất lễ, dứt bỏ chuyện hắn sắp trở thành phò mã của công chúa, chỉ nói chuyện hắn được hoàng đế ân sủng, thánh quyến ân dầy, không chuẩn lúc nào đó sẽ bay lên cao, Dương Đốc Thanh cũng đã không dám xem hắn chỉ là một ngũ phẩm quan viên nho nhỏ mà xem thường. Mắt thấy Phương gia dùng quy cách cao đến như vậy để tiếp đãi mình, xem ra Phương Tranh này cũng không phải người được sủng ái mà kiêu căng, điều này làm cho Dương Đốc Thanh có ấn tượng tốt hơn vài phần đối với hắn.


" Ai nha! Phương đại nhân quá khách khí, long trọng như vậy, làm lão phu thật không dám nhận!" Dương Đốc Thanh xuống quan kiệu ngay trước cửa lớn, còn chưa chờ mọi người trong Phương gia tiến lên, hắn liền cười lớn bước tới nghênh chào.


Phương Tranh ngầm bĩu môi, thầm nghĩ ngươi cho rằng ta nguyện ý hay sao? Nếu không phải lão cha của ta muốn làm long trọng như thế, thay đổi là ta, vào cửa cho các ngươi uống chén trà nóng, nói xong sự tình còn không nhanh cút đi cho rồi, ai bình tĩnh trải thảm lại còn mời gánh hát...


Nghĩ thì nghĩ, khóe miệng Phương Tranh cũng nhếch lẻn, cũng cười lớn nghênh hướng Dương Đốc Thanh: " Dương đại nhân là sứ giả của thiên tử, lại là nguyệt lão cho Trường Bình công chúa và hạ quan, theo lý nên như vậy, nên như vậy, ha ha."


Theo lệ cũ của Hoa triều, hoàng đế đưa công chúa tứ hôn cho thần tử, cũng không phải chỉ hạ thánh chỉ đưa công chúa gả ra ngoài đơn giản như vậy, trước tiên phải do Lễ Bộ thượng thư đến cửa, hướng thần tử đưa ra việc hôn nhân, để biểu thị công khai hoàng ân mênh mông cuồn cuộn gì đó, sau đó lại do Lễ Bộ quan viên cùng giải quyết công việc trước hôn nhân cho hoàng gia và nhà trai, tất cả công tác sau khi đã được chuẩn bị thỏa đáng, hoàng đế mới chính thức hạ thánh chỉ tứ hôn, chuyện này mới xem như nước chảy thành sông. Cho nên xưng hô nguyệt lão này, Lễ Bộ thượng thư đương nhiên là thừa nhận.


Mọi người ở tại cửa hàn huyên vài câu, Phương Tranh giới thiệu phụ thân, Dương Đốc Thanh đối với Phương lão gia dù chỉ là thương nhân cũng không dám chậm trễ, miệng nói " Phương huynh", đã làm Phương lão gia bị dọa đến chân tay luống cuống, liền nói không dám, thương nhân thời cổ đại rốt cục bị xem là nghề nghiệp thếp hèn, luận địa vị xã hội so với công tượng hay người đánh xe cũng không bằng, vị Lễ Bộ quan viên của triều đình đang đứng trước mặt lại cùng hắn ngang hàng giao tiếp, dĩ nhiên làm Phương lão gia rất không được tự nhiên.


Phương Tranh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ nếu còn để cho hai người đứng ngoài cửa khách khí mãi như vậy, hôm nay xem như khỏi phải làm thêm chuyện gì được nữa.


" Cha, chúng ta nên thỉnh Dương đại nhân vào nhà trước đã, đứng mãi ngoài cửa thật quá thất lễ." Phương Tranh nhỏ giọng nhắc nhở.


Sắc mặt Phương lão gia chợt nghiêm túc, nhanh tay thỉnh mời.


Bên trong phủ bố trí rất xa hoa, bọn người hầu dưới sự quản lý của quản gia tự giác đứng thẳng hai bên hành lang, chỉnh tề mà không mất phong độ, xem ra đó là kết quả mấy ngày luyện tập, đủ để chứng minh Phương gia đối với việc hoàng thượng tứ hôn vô cùng xem trọng.


Mục đích hôm nay Dương thượng thư đến chỉ là biểu đạt ý hoàng đế gả con gái, đồng thời mang lễ nghi và quá trình thành thân hướng nhà trai câu thông một chút, như vậy lúc thành thân mới không xuất hiện tình huống sơ sẩy, hoặc có hiện tượng mâu thuẫn trước sau, làm cho hoàng gia và Phương gia mất mặt.


Diễn viên đương nhiên là Phương đại thiếu gia, nhưng hắn đối với nghi thức kết hôn thời cổ đại cũng không quen thuộc, đặc biệt là hôn lễ của hoàng tộc, nghe nói càng rườm rà, ngẫm lại Phương Tranh đã cảm thấy đau đầu. Ở kiếp trước đâu cần phiền phức đến như thế, chỉ cần đến văn phòng chính phủ ký giấy kết hôn, sau đó cùng thân thích và bằng hữu ăn bữa cơm, uống đến say sưa là đi động phòng, để mau chóng đạt được mục đích chính là động phòng mà thôi, đây mới là nhân tính chân chính, so với thời cổ đại vẫn phúc hậu hơn.


Phương Tranh ngơ ngác ngồi trong đại sảnh, trong đầu miên man suy nghĩ, đầu óc không biết đã phiêu lãng đến nơi nào. Phương lão gia cùng Dương Đốc Thanh giống như hai người vừa gặp đã là bằng hữu lâu năm, bầu không khí nói chuyện vô cùng nhiệt liệt mà không mất thân thiết. Hai người hàn huyên hồi lâu, bắt đầu chính thức trao đổi công việc thành thân, việc này Phương Tranh đúng thật là nghe không hiểu gì, cái gì mà nạp thái, lễ hỏi. nạp cát...gì đó, Phương Tranh hoàn toàn mờ mịt vô tri, nghe đến chỗ phải đích tay bắt sống vài con chim nhạn gì đó...Kháo! Đây là thành thân hay chỉnh người nha? Ta có bản lĩnh bắt chim nhạn sao?


Nếu nghe không hiểu, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là lại bắt đầu đờ ra, đưa trọng tâm câu chuyện cho hai vị trưởng bối thỏa thích phát huy.


Bên ngoài cửa, bọn người hầu đứng thẳng tấp, nhìn không chớp mắt, so với quân sĩ càng tiêu chuẩn hơn. Nhưng Phương Tranh biết, bọn họ đều đang giả vờ, bình thường mọi người đều hi hi hả hả không nghiêm túc, không biết do Phương gia quy củ thiếu sâm nghiêm, hay mấy chủ nhân của Phương gia lại không có tính kẻ cả quá nhiều, dù sao bọn người hầu đối với chủ nhân cũng kính trọng nể nang, nhưng cũng không quá e ngại sợ hãi.


Ngày hôm nay mọi người thành thật như thế, cũng chỉ là sợ đánh mất mặt mũi của Phương gia ở trước mặt khâm sai, cho nên lần đầu tiên mới giả vờ thành thật như thế, đại khái là vì cảm thấy muốn mang lại sự vinh dự cho Phương gia.


Phương Tranh bỗng nhiên phát hiện, có một người nho nhỏ đang trốn ở cây cột ngoài cửa hông, quỷ quỷ nhạc nhạc hướng đại sảnh nhìn lén, người mặc áo màu xanh đội nón xanh, là trang phục của người hầu.


Đây không phải do Phương Tranh có ánh mắt sắc bén, thật sự là do hôm nay đám người hầu quá thành thật ngoan ngoãn, cho nên hành vi của kẻ kia quá nổi bật.


Phương Tranh hung hăng liếc mắt trừng qua, bổn thiếu gia còn phải tỏ vẻ tính tình tốt đẹp, hôm nay còn phải thành thật ngồi yên ở đây, người hầu nào lại có gan lớn như vậy, không ngờ dám quỷ quỷ nhạc nhạc nhìn lén?


Chăm chú nhìn lại, thấy người này mi thanh mắt sáng, môi hồng răng trắng, một đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười vô hạn, thâm tình nhìn hắn.


" Ta kháo!" Sau khi thấy rõ gương mặt người này, Phương Tranh thốt ra, con mắt cả kinh muốn rớt luôn ra ngoài.


Dương Đốc Thanh và Phương lão gia đang thương lượng chuyện " nạp cát", bỗng nhiên nghe được lời thốt kinh người của Phương Tranh, lông mày hoa râm của Dương thượng thư nhướng lên, hiếu kỳ hỏi: " Phương đại nhân, xin hỏi cái gì gọi là " ta kháo"?"


" A? Ách...Dương đại nhân nghe lầm rồi, ha ha, ta nói chính là...Ta gấp. đúng! Ta gấp! Ách, hai vị hãy thương lượng trước, hạ quan đi ra ngoài một chút về ngay..."


Nói xong không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Dương Đốc Thanh, và ánh mắt trợn ngược bí ẩn của Phương lão gia, Phương Tranh nhấc vạt áo chạy ra ngoài.


Chạy đến chỗ rẽ của hành lang, nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy hình bóng của người kia. Đang định tìm người hỏi thăm, đã thấy nơi cuối hành lang có một bóng lưng yểu điệu, thấy hắn đi ra, hướng hắn thản nhiên cười, vẫy vẫy tay, sau đó hướng nội viện chạy đi.


Phương Tranh vui vẻ, chạy đuổi theo, ở một nơi yên tĩnh trong hoa viên tìm được người đó, đang đứng dưới tàng cây hoa quế, vừa cười vừa hờn nhìn Phương Tranh, ý mừng ẩn trong mắt thế nào cũng không che giấu được.


Sau đó mỹ nhân cười duyên một tiếng, sôi nổi vọt tới, đã bóp lấy cổ Phương Tranh, cao hứng nói:" Nói! Có nhớ lão nương hay không?"


Không cần đoán, vị mỹ nhân này khẳng định là Trường Bình.


Phương Tranh nhìn thấy Trường Bình thì vui mừng cho tới lúc bị nàng bóp cổ, liền biến mất hầu như không còn, bàn tay tiểu nha đầu không nặng không nhẹ, thoạt nhìn giống như muốn phát tiết sự mừng rỡ khi lâu ngày không gặp, nhưng cũng không bài trừ khả năng nàng muốn mưu sát chuẩn phu quân.


Phương Tranh rất giống một con vịt bị người bóp cổ, tay chân liên tục giãy dụa, hao hết khí lực mới nghẹn ra được một câu: " Còn bóp...nàng sẽ…thành quả phụ..."


Trường Bình sợ đến " Nha!" một tiếng, nhanh buông bàn tay nhỏ bé, giúp hắn vỗ ngực thuận khí, trong miệng không ngừng nói: " Có đau hay không? Có cảm giác khó chịu không? Ta...người ta...cũng không phải cố ý..."


Phương Tranh còn chưa thở ra hơi, nói không ra lời, chỉ giơ ngón tay cái hướng Trường Bình. Người vợ tương lai này lực sát thương quá mạnh, bổn thiếu gia có nên tỉ mỉ suy nghĩ chuyện từ hôn hay không đây? Ngày nào đó nàng chơi quá hưng phấn đem ta bóp chết trên giường, hậu nhân làm sao đánh giá vị phò mã kiêm nhất đẳng Trung Dũng Bá như ta đây? Chết có ý nghĩa? Hay trời kỵ anh tài?


" Sao nàng lại tới đây? Không phải phụ hoàng nàng đã đem nàng nhốt trong hoàng cung không cho đi ra ngoài sao?" Phương Tranh thở thông suốt liền hỏi.


Trường Bình bĩu môi: " Thiết! Hoàng cung có thể nào nhốt được ta? Ta nghĩ muốn ra thì đi ra."


Ngưu a! Thật xem hoàng cung giống như hậu viện nhà nàng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi - phải nha, vô luận từ góc độ nào mà nhìn, hoàng cung thật đúng là hậu viện nhà nàng...


Nhìn dáng dấp không ai bì nổi của Trường Bình, vừa lúc Phương Tranh liền cảm nhận được hình tượng công chúa xảo quyệt ngang ngược đúng là hoàn toàn ăn khớp.


" Nàng không sợ phụ hoàng nàng trách phạt sao?" Lão hoàng thượng thật thất bại, năm con trai ba con gái, không một ai là ngọn đèn cạn dầu.


Trường Bình căm giận nói: " Ngươi còn có ý nói vậy? Lão nương...Khái, ta hỏi ngươi, ta bị nhốt trong cung lâu như vậy, sao ngươi không tới thăm ta? Nói! Ngươi không phải bên ngoài có người khác chứ?"


Lời kịch này vì sao lại quen thuộc như thế?


Phương Tranh liếc mắt nhìn nàng: " Lời vô ích, bên ngoài ta có người khác hay không nàng không biết sao? Phụ hoàng nàng gần đây phân phó việc cho ta, mỗi ngày ta mệt như một con chó, nếu nàng muốn ta ở chung với nàng như bình thường phải đi nói với phụ hoàng nàng, bảo hắn đừng bắt ta lăn qua lăn lại, làm không công cho triều đình lâu như vậy, ngay cả bổng lộc có hình dáng như thế nào cũng không biết, mắt thấy sắp thành thân cưới lão bà, nhưng ta nghèo tới mức sắp không có cơm ăn, nàng nghĩ đi, lại muốn con ngựa chạy, lại không cho con ngựa ăn cỏ, trên đời này phải đi đâu tìm chuyện tốt như vậy chứ? Cha vợ cũng luôn đày đứa con rể thành thật ngu ngốc như ta, thay đổi người khác đã bỏ gánh nặng mặc kệ tất cả..."


Phương Tranh vừa nói liền khởi lên một bụng bực tức, không thèm quản tất cả trách móc một trận. Trường Bình nhịn không được nói: " Ngươi là hỗn đản! Ta tân tân khổ khổ chạy đến gặp ngươi, ngươi vừa thấy mặt liền xả những chuyện này cho ta, còn có lương tâm hay không chứ?"


Phương Tranh hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng rồi, lúc này nên dỗ ngon dỗ ngọt, tình chàng ý thiếp, tại sao lại nói đến chuyện làm mất hứng? Đem những bực tức này giữ lại, ngày mai đi gặp hoàng thượng mà tố khổ.


Ôm Trường Bình vào lòng ôn tồn khuyên nhủ một phen, rốt cục Trường Bình cũng dẹp lửa giận, nhẹ nhàng đấm Phương Tranh vài đấm, hóa giận thành vui.


" Ai, sao nàng có thể trà trộn vào nhà ta vậy? Thế nào không thấy người hầu đến thông báo một tiếng?" Phương Tranh từ phía sau ôm lầy Trường Bình, bàn tay như kẻ trộm không thành thật sờ soạng lung tung. Thân thể Trường Bình rất thơm, không biết là mùi thơm tự nhiên trời sinh, hay do đứng ngay dưới tàng cây hoa quế có hương thơm, ngửi được khiến Phương Tranh có chút loạn động.


Trường Bình nhẹ nhàng thở dốc vài tiếng, gương mặt đỏ bừng, nỉ non thấp giọng nói: " Tới địa ngục đi! Ta cần phải trà trộn vào hay sao? Ta chỉ ra lệnh người đánh xe đưa xe dừng ngay cửa sau nhà của ngươi, sau đó nghênh ngang tiêu sái đi vào."


Nói xong cái mũi nhỏ của Trường Bình đắc ý hếch lên, cực kỳ xinh đẹp khả ái.


Phương Tranh ngây người ngẩn ngơ: " Hộ viện nhà ta không ngăn nàng sao?"


" Không có, bọn họ vừa nhìn thấy xe ngựa của ta đã biết ta tôn quý không ai sánh được, ai dám ngăn cản?"


" Ta kháo!" Phương Tranh nhịn không được mắng: " Những hộ viện này cũng không có trách nhiệm chút nào! Ngày mai toàn bộ đuổi việc bọn họ! Hừ! Đi xe tốt thì không cần hỏi sao? Đi xe tốt thì xem như có giấy thông hành? Đi xe tốt thì nhất định xem như là người tốt sao?"


" Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa!" Giọng nói Trường Bình phi thường bất thiện, có loại vị đạo như gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK