Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Vũ quân sáu vạn tướng sĩ, khí thế hưng thịnh tiến thẳng đến kinh thành. Đi tiên phong là một vạn kỵ binh, còn lại năm vạn bộ binh đang thẳng một đường hành quân.


Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía đông đã biến thành trắng, trời đã nhanh sáng. Sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nhiều, không biết Phương phủ bị phản quân công vào hay chưa, hai vị lão nhân gia và các lão bà có bị phản quân bắt giữ hay không, nếu bị phản quân bắt giữ, đối với Phương Tranh mà nói, lại là một chuyện phiền toái lớn. Hiện tại Phương Tranh phải làm ra dự định xấu nhất, vạn nhất phụ mẫu và lão bà bị phản quân bắt giữ, chính mình sẽ hai bút cùng vẽ, thứ nhất dùng binh đe dọa, thứ hai hạn độ lớn nhất chính là phát huy tác dụng của Ảnh Tử, âm thầm thi kế, đưa bọn họ cứu ra.


“ Người đâu, mau phái thám tử vào trong thành. Mặc kệ dùng biện pháp gì, trước hừng đông phải trà trộn vào trong thành cho ta!” Phương Tranh cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt âm trầm hướng Ảnh Tử ra lệnh lần nữa.


Sau khi nắm giữ được Long Vũ quân, Phương Tranh phái ra thám tử nhiều lần, đáng tiếc trong thành thủ vệ sâm nghiêm, bốn cửa đóng chặt. Ảnh Tử dù có khả năng thông thiên, cũng không hề có biện pháp, chỉ có thể ở bên ngoài thành chuyển động. Phùng Cừu Đao liếc mắt nhìn Phương Tranh, thoải mái nói: “ Phương lão đệ, chớ sốt ruột, người nhà của ngươi còn đang chờ ngươi đi cứu bọn họ, càng rối loạn thì sẽ càng không tốt.”


Phương Tranh thở dài nói: “ Học! Đúng là bài học xương máu! Sớm biết sẽ đụng phải loại chuyện không may này, trước đây nói gì ta cũng ngày đêm khởi công, ở trong nhà đào một đường hầm nối thẳng ra ngoài thành, Khổng Tử nói rất hay a, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”


“ Phùng mỗ còn chưa bằng ngươi, nếu không phải có ngươi, Long Vũ quân của Phùng mỗ chỉ sợ từ lâu máu chảy thành sông rồi.” Phùng Cừu Đao nhìn Phương Tranh cười cười: “ Trước đây Phùng mỗ còn tưởng rằng ngươi là người nhát gan sợ phiền phức. Không ngờ Phùng mỗ đúng là trông lầm, ngươi dùng một đao giết Tiễn Long, vô luận là vị trí hạ đao, hay tuyển trạch thời cơ, đều phi thường thành thạo, nghĩ đến gần đây có lẽ lão đệ ở trong nhà tu luyện kỹ xảo giết người thành thục lắm phải không?”


Sắc mặt Phương Tranh nhất thời trắng bệch vẫn còn chưa phát giác, chỉ bằng vào một ngụm dũng khí, hiện tại hắn nghĩ lại dáng dấp co quắp của Tiễn Long ngã trên mặt đất, còn có máu tươi chảy tràn trên đất, dạ dày Phương Tranh liền nhịn không được, rốt cục ngồi luôn trên lưng ngựa oa oa nôn mửa không ngừng.


Phùng Cừu Đao thất sắc nói: “ Lão đệ ngươi sao vậy, đang hảo hảo sao lại nôn mửa?”


Phương Tranh nôn một hồi mới hồi phục lại, lau miệng hữu khí vô lực nói: “ Phùng đại ca, chúng ta nói chuyện vui vẻ một chút được không? Tỷ như nói việc bình định mấy kỹ nữ trong kỹ viện thuyền hoa, uống rượu hoa gì đó, đừng bàn tới chuyện giết người nữa, thật quá buồn nôn đi…”


Phùng Cừu Đao ha hả cười nói: “ Đã dám dùng tiểu đao giết người, còn sợ nhắc tới?”


Phương Tranh nhắc tới: “ Sao giống nhau chứ? Có câu nói chó thích ăn phân, ngươi chạy đi hỏi nó có thật thích ăn không? Mùi vị thế nào? Ngươi xem chó sẽ ói ói…”


“ ….Có.” Một lúc thật lâu.


“ Tỷ dụ này có phải không thỏa đáng hay không?”


“ Xác thực một chút.”


“ Chúng ta chạy đi thôi.”


Trời đã sáng choang. Quân đội cách kinh thành chỉ còn mười dặm, tâm tình Phương Tranh càng ngày càng lo lắng, không biết mấy ngàn cấm quân của hoàng thượng có bảo vệ được cho Phương phủ hay không. Đúng lúc này, rốt cục Ảnh Tử mang đến tin tức tốt, có người thừa dịp trên đầu thành thay ca gác, liền tiến lên được thành lâu, trà trộn đi vào, truyền ra tin tức.


Phản quân bên trong thành còn hơn hai vạn người. Hoàng cung đã bị phản quân công phá, nhưng Phương phủ vẫn còn đang đau khổ chống đỡ, còn chưa rơi vào tay địch thủ. Nhưng thám tử còn nói Phan thượng thư không ngừng hướng Phương phủ tăng binh, xem ra đã sắp kiên trì không được bao lâu nữa.


Phương Tranh khẩn trương, lúc này Phùng Cừu Đao hạ lệnh cho quân đội nhanh hơn tốc độ, chỉ trong thời gian hai nén nhang sẽ nguy cấp, lại mệnh lệnh một vạn kỵ binh bày ra hình dạng xung phong để ngừa phản quân xông ra khỏi thành đánh bất ngờ.


“ Phùng đại ca, như thế này phải dựa vào ngươi chỉ huy chiến tranh, ta không được đâu. Ngươi nhanh đánh hạ cửa thành đi.” Phương Tranh vội la lên.


“ Yên tâm, thừa dịp phản quân đang ở trong thành, thủ vệ thành lâu còn chưa ổn, chỉ cần sĩ khí hăng hái rất nhanh sẽ đánh hạ.” Nói đến công thành chiến đấu, Phùng Cừu Đao rất có tự tin.


“ Ngươi nói Phan thượng thư có phải đầu óc bị phá hủy? Chỉ ba vạn nhân mã cũng dám chiếm kinh thành. Nếu như ta là hắn, hiện tại ở trong thành cướp đoạt xong liền nhanh chân bỏ chạy, không ngờ lại ở trong thành chờ người khác đến đánh hắn. Đây không phải là có mao bệnh sao?”


Phùng Cừu Đao cười cười: “ Bản tính của Phan thượng thư dĩ nhiên khôn khéo hơn ngươi. Nếu như bốn lộ đại quân cùng Phan nghịch cấu kết thực sự theo ước định khởi sự, lúc này xem như chúng ta vô lực xoay chuyển trời đất rồi. Nhưng tuy rằng Phan nghịch thua trước một trận, nhưng nếu hắn có thể bắt được hoàng thượng, thì có thể thủ vững kinh thành trong hai ba ngày, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ của hắn nghe được tin tức, sẽ đều đứng lên hưởng ứng. Với nhiều năm hắn tung hoành trong triều cùng lực ảnh hưởng, thật có khả năng cho hắn thành sự.”


Phương Tranh bĩu môi, nói gì đây, ngay lúc đó thuộc hạ Ảnh Tử báo lại, phía nam kinh thành có một chi binh mã thần bí đang hoạt động, đã đánh bất ngờ vào phía nam cửa thành, hiện tại còn đang công phá cửa thành, đang cùng phản quân bên trong thành triển khai chém giết.


Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao nghe vậy vô cùng vui mừng, tuy không biết chi quân đội kia có ý đồ gì, là địch hay bạn nhưng bọn hắn công phá cửa thành phía nam, cũng giúp Long Vũ quân giảm bớt rất nhiều áp lực.


Lúc này Phùng Cừu Đao liền hạ lệnh, mệnh cho một vạn kỵ binh tiên phong xông thẳng vào thành, tiến thẳng Phương phủ, giải trừ uy hiếp của phản quân ở đó, bảo hộ hoàng thượng và sự an toàn già trẻ của Phương gia.


Năm vạn bộ binh còn lại thì liên tục hành quân càng cấp tốc, dùng tốc độ nhanh nhất giết thẳng vào thành, tiêu diệt phản quân.


Phan thượng thư xem như xác định vững chắc là thất bại, mặc kệ hắn có bàn tính gì trước, một ngày kinh thành bị chiếm đóng, toàn bộ bàn tính của hắn đều thất bại.


Phương Tranh nóng ruột cho an nguy của người nhà, sau khi nói vài câu với Phùng Cừu Đao liền dẫn theo năm trăm thuộc hạ Ảnh Tử, giục ngựa hướng cửa nam chạy đi.


Bên trong Phương phủ.


Hơn ba ngàn cấm quân hiện tại còn sót lại không đến ba trăm người, hầu như mỗi người đều thụ thương, chém giết ác liệt cả đêm dài, đó là sự khảo nghiệm của sống chết. Vẻ mặt của binh sĩ đều vô cùng uể oải, bọn họ đã không còn nhớ rõ mình đã đánh lui bao nhiêu lần trùng kích của phản quân, chỉ cần nghe được tiếng hét hò của địch nhân, bọn họ liền chết lặng mà máy móc nắm lên cương đao, trường mâu, mang theo ánh mắt coi thường tất cả sự sống, một đao một thương chém thẳng địch nhân, thẳng đến khi địch nhân bị giết đến kinh hoàng chết lặng, lại như nước thủy triều rút trở lại.


Những chiến hữu bên người liên tục ngã vào trong vũng máu, nhưng không ai còn đủ thời gian để bi thống chỉ còn lại là cừu hận. Mỗi một lần đánh đuổi địch nhân xong, các cấm quân liền dựa tường mà ngồi, ăn uống chút gì đó lại nhắm mắt ép buộc bản thân mình phải nghỉ ngơi, bọn họ phải tiết kiệm từng chút sức lực để chờ đợi trận tấn công điên cuồng tiếp theo của kẻ địch.


Phương phủ cũng tổ chức hộ viện phòng ngự, hơn trăm hộ viện chỉ còn lại mười mấy người. Phương lão gia vẫn vững vàng ngồi trên ghế, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn chỉ huy bọn hộ viện đâu vào đấy, thừa dịp cho họ nghỉ ngơi lại tiếp tục gia cố công sự phòng ngự.


Hoàng thượng lẳng lặng đứng bên trong cánh cửa, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.


Bầu không khí rất nặng nề, tản ra mùi máu tanh khắp nơi. Hơn hai ngàn di thể cấm quân binh sĩ nằm bên trong viện, suốt mấy canh giờ trước, bọn họ đều là những người còn sống khỏe mạnh, cứ như thế đã chết ngay trước mặt mọi người, không có một câu oán hận, không có sự sợ hãi mà chỉ còn lại khuôn mặt an tường, phảng phất vì hoàng thượng mà chết trận là vinh quang duy nhất của bọn họ.


Trường Bình, Yên Nhiên các nàng sắc mặt tái nhợt đứng ngay trong đại sảnh, yên lặng nhìn chăm chú vào những binh sĩ cấm quân đã hi sinh, lại nhìn hoàng thượng đang đứng một mình ngay cửa, rốt cục Trường Bình nhịn không được nức nở bật khóc thành tiếng.


Yên Nhiên ở một bên nhẹ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi cho nàng thoải mái hơn.


“ Ngươi nói, tên hỗn đản sao không mau trở về cứu chúng ta?” Trường Bình ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nước mắt, chờ mong nhìn Yên Nhiên.


Yên Nhiên đè nén sự hoảng sợ trong lòng, trấn an cười nói: “ Hắn là phu quân của chúng ta, hắn sẽ không ném bỏ lão bà mà mặc kệ đâu.”


“ Nhưng nếu hắn không về kịp thì làm sao bây giờ? Ta sợ chết…nhưng ta cũng không phải sợ hãi cái chết. Ta cùng hắn chỉ vừa mới thành thân, dù cho chỉ cùng hắn trải qua vài ngày phu thê rồi phải chết, ta cũng nguyện ý. Ta không…” Trường Bình khóc ròng như một hài tử.


Đôi mắt xinh đẹp của Yên Nhiên cũng đong đầy nước mắt, than nhẹ thầm nói: “ Nói như thế ta hạnh phúc hơn công chúa điện hạ. Hắn…hắn đối đãi rất tốt với ta suốt nửa năm qua, tuy rằng không phải lúc nào cũng ở cùng ta, nhưng cùng hắn ở chung một chỗ ta rất hài lòng…Hắn rất tôn trọng ta, cũng không hề miễn cưỡng ta làm chuyện mà ta không muốn làm, cũng chẳng bao giờ vì ta xuất thân phong trần mà khinh thường ta. Hắn nói cưới nữ nhân về nhà chỉ để yêu thương, suốt nửa năm, đại khái là những ngày tháng mà ta vui vẻ nhất trên đời này, hiện tại hồi tưởng lại, thật là quá mức ngắn ngủi…”


Thầm nói đến đây, đôi mắt đẹp của Yên Nhiên chợt vui sướng, thấp giọng ngâm nga: “ Chi bằng thân cận nữ sắc, chuyện phong lưu, bình sinh tuổi thanh xuân đều hướng tới, bỏ qua một chút hư danh, đâu bằng nhẹ giọng ca xướng…”


Nàng lại buồn bã cười, Yên Nhiên nhẹ giọng nói: “ Cũng không biết hắn từ nơi nào làm ra bài hát này, tuy thật tục, nhưng cũng làm tâm trạng người ta ấm áp, đáng tiếc da mặt hắn thật dầy, lại nói là do chính hắn nghĩ ra được…”


Trường Bình cũng cười, cười ra nước mắt: “ Hay. Hắn hát ra câu này đúng là không thay đổi được bản tính, hừ, còn muốn “ thân cận nữ sắc”, thật không biết xấu hổ…” Trường Bình nói xong, chúng nữ đều nở nụ cười. Nước mắt đã biến mất trên những nụ cười sáng như ánh bình mình, đã tới lúc này, không ai lừa được chính mình, sắc trời càng ngày càng sáng, trong lòng chúng nữ đã hoàn toàn tuyệt vọng – mỗi người mang theo một phần hồi ức tốt đẹp mà chết đi, đối với một nữ nhân mà nói, có lẽ là hạnh phúc nhất phải không?


Ngoài cửa, tiếng kèn của phản quân lại thổi lên, lại một vòng tiến công mới gần phát động, chúng nữ siết chặt tay nhau, cùng nhìn nhau cười, đạm nhiên mà quyết tuyệt.


Sắc mặt Phan thượng thư đã biến thành màu tro tàn, hắn vừa nhận tiếp báo, cửa thành nam đã bị công phá, đại quân cần vương đang hướng Phương phủ chạy tới. Nếu muốn bắt sống hoàng thượng, thời gian đã không còn kịp nữa, hắn thua. Ở trong cuộc chiến phản loạn không chính nghĩa này, hắn tựa như đang làm một vở hài kịch, nhảy tới nhảy lui, kết quả vẫn là thua.


Thở dài thật sâu một tiếng, Phan thượng thư phác thông một tiếng, quỳ xuống ngay ngoài cửa Phương phủ.


“ Hoàng thượng, đầu hàng đi. Thần cùng ngươi quân thần nhiều năm, thật không đành lòng đối với ngài hạ sát thủ. Ngài cần gì phải chấp nhất như vậy?”


Bên trong truyền đến tiếng cười to dữ dằn của hoàng thượng: “ Nghịch tặc! Trẫm đã sớm biết ngươi sẽ thất bại. Dù là tứ lộ đại quân theo ước khởi sự cùng ngươi mưu phản, các ngươi có làm cũng sẽ thua, bởi vì…” Dừng một chút, hoàng thượng nghiêm nghị: “ Bởi vì trẫm mới chính là chân long thiên tử! Rồng thì vẫn mãi là rồng, dù là bị vây trong nước cạn, thì cũng vẫn là rồng. Luôn luôn sẽ có một ngày bay lên chín tầng trời. Rắn thì luôn là rắn, dù là nó có bay lượn cửu thiên, nhưng nó cũng chỉ là rắn! Sớm muộn cũng phải rơi xuống tan xương nát thịt. Thiên mệnh trong tay ta, ngươi làm sao có thể không bại?”


Phan thượng thư nghe vậy sắc mặt càng như tro tàn, run run bờ môi, hướng cửa lớn Phương phủ cung kính dập đầu ba lần, sau đó đứng dậy, trong đôi mắt đục mờ đã hiện lên một mảnh sát ý điên cuồng, ngoan lệ hét lớn: “ Người đâu! Phóng hỏa đốt nhà! Hoàng thượng, cựu thần xin lỗi, chúng ta ôm nhau cùng chết đi! Ha ha!”


Tiếng nói vừa dứt, hằng hà những cây đuốc, hỏa tiễn như mưa hướng bên trong Phương phủ bay vào, rất nhanh bên trong phủ dấy lên hừng hực đại hỏa.


…………


Phương Tranh lòng như lửa đốt thúc ngựa vào thành. Phía sau hắn đi theo năm trăm thuộc hạ Ảnh Tử và một vạn Long Vũ quân kỵ binh.


Trong thành một mảnh chiến loạn, phản quân cùng quân đội thần bí kia đang chém giết lẫn nhau, Phương Tranh nhìn thấy chi quân đội xa lạ kia mặc y giáp màu đỏ mới tinh đều là những binh sĩ lão luyện, vừa nhìn đã biết là chi bộ đội tinh nhuệ.


Đó rốt cục là chi quân đội của ai? Phương Tranh buồn bực, ở hoàn cảnh chưa biết bọn họ trung với ai trước, Phương Tranh phải hạ lệnh cho kỵ binh của Long Vũ quân đề phòng, bản thân giục ngựa tiến lên, quát: “ Long Vũ quân phụng mệnh thánh dụ, vào kinh cần vương, tướng quân lĩnh binh của các ngươi là ai?”


Lúc này hai đội quân đã giết đỏ cả mắt, trong thành nơi chốn đều là tiếng hảm giết rung trời, câu hỏi này của Phương Tranh cũng giống như viên đá chìm đáy biển, vốn không ai thèm phản ứng hắn.


“ Đại nhân mau nhìn, ở phía nhà của ngài đang bốc khói, tình thế sợ là không ổn!” Thuộc hạ Ảnh Tử chỉ về hướng bầu trời cả kinh kêu lên.


Phương Tranh vừa nhìn theo, kinh hoàng từ trên ngựa té xuống. Một đạo khói đen dày đặc đang quấn quýt như con rồng đen tà ác trên bầu trời của Phương phủ, đang bốc cao thân thể của nó, bay thẳng lên bầu trời.


Mẹ nó! Phụ mẫu và các lão bà gặp nạn! Không còn lo được nhiều hơn nữa, quản hắn là địch hay bạn, tiến lên rồi hãy tính. Các ngươi có chết hay bị thương thì cũng đừng trách lão tử, ai kêu các ngươi không trả lời.


Phương Tranh xanh mặt, khóe mắt trợn ngược như rách ra, quát to: “ Long Vũ quân nghe lệnh! Không tiếc hết thảy trả giá, giết thẳng tới Phương phủ cứu hoàng thượng…Còn có phụ mẫu cùng lão bà của ta!”


Nói xong Phương Tranh rút bội đao trong thắt lưng ra, hung hăng chỉ về phía trước, thúc mạnh con ngựa dẫn đầu hướng Phương phủ phóng đi. Một vạn kỵ binh cùng năm trăm thủ hạ Ảnh Tử cũng hét lớn một tiếng, bọn họ hợp thành trận hình xung phong, lao ra phía trước.


Toàn thân Phương Tranh toát mồ hôi lạnh thúc ngựa đến mức nhanh nhất, mặc kệ là phản quân hay không phản quân, chỉ cần có người chắn ngay trước mặt hắn, hắn đều không chút do dự huy đao bổ tới, cứ như vậy giết thẳng ra, thật khó khăn mới đi tới trước Phương phủ.


Ngoài cửa vẫn còn mấy ngàn phản quân đang đứng rậm rạp, đang hướng trong phủ bắn những mũi tên bốc cháy. Phan thượng thư đứng ngay phía trước, dáng dấp trầm ổn lão luyện thường ngày đã không còn tồn tại. Lúc này nhìn Phan thượng thư giống như một con mãnh thú sau khi bị thương nhốt trong lồng sắt, táo bạo mà điên cuồng muốn trước khi chết vồ đến để ôm nhau cùng chết. Phương Tranh từ rất xa đã nhìn thấy Phan thượng thư, không khỏi giận dữ, con mẹ nó, lão già kia! Toàn bộ đều do ngươi chọn lựa, chờ lão tử bắt sống được ngươi, không đem ngươi chỉnh cho đến chết thì quả thật là có lỗi với chính mình!


Thế lửa trong phủ đã càng lúc càng dữ dội, có thể tưởng tượng ra hai vị lão nhân gia, hoàng thượng và các lão bà đang phải chịu tội đến thế nào.


Phương Tranh gấp đến khóe miệng sủi bọt, nghiêng đầu lại nhìn thấy đại bộ phận kỵ binh đang đi theo phía sau, không khỏi vui mừng, huy đao chỉ vào phản quân trước cửa Phương phủ, quát to: “ Tiến công!”


Đám kỵ binh phía sau lập tức hét lớn, xẹt qua bên người Phương Tranh, lập tức xông thẳng vào đám phản quân.


“ Lão đại nhân, không ổn, chúng ta mau đi thôi! Long Vũ quân đã tới, chúng ta không chống được đâu!” Trong loạn quân, Triệu Hổ lo lắng hướng Phan thượng thư la lớn.


“ Không được! Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn chết cháy trước mặt ta!” Phan thượng thư trừng đôi mắt đỏ rực như máu, giống như một người điên kêu to.


“ Lưu lại núi xanh, không sợ không có củi đốt. Đại nhân, chúng ta đi trước!” Triệu Hổ còn đang khổ sở khuyên Phan thượng thư.


Oán hận nhìn Phương phủ, lại quay đầu nhìn kỵ binh đang xung phong lao tới, trong mắt Phan thượng thư hoàn toàn hiện ra thần sắc tuyệt vọng. Hắn thở dài một tiếng, sắc mặt như người chết. Long Vũ quân đã vào thành, hơn nữa còn có thêm chi quân đội thần bí không biết ở đâu xông ra, phản quân trong thành đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, Phan thượng thư biết, hiện tại hắn vốn không thể trốn thoát kinh thành giống như lao lung này nữa.


“ Mà thôi, hết rồi. Đại thế đã mất, Triệu Hổ, lão phu có lỗi với ngươi!”


“ Lão đại nhân, mạng của Triệu Hổ là của ngươi, sống lâu hơn ba mươi năm, đủ rồi!” Triệu Hổ hào khí cười to.


“ Hoàng cung còn trong tay chúng ta sao?”


“ Vẫn còn. Chủ lực của quân địch đều tập trung đến nơi đây cứu hoàng đế, hoàng cung chưa bị tiến đánh.” Phan thượng thư tuyệt vọng cười, nói giọng khàn khan: “ Đi…chúng ta đi hoàng cung!”


………..


Phương Tranh cũng không lao lên giết địch, mà là xuống ngựa chạy đến trước cửa. Cửa lớn đã bị thiêu cháy chỉ còn nửa cánh, thế lửa vẫn đang thiêu đốt kịch liệt. Trong không khí tản ra mùi máu tanh cùng mùi cháy khét nồng nặc. Còn có khói đặc làm kẻ khác hít thở không thông cùng thi thể cấm quân nằm ngổn ngang khắp nơi. Toàn bộ Phương phủ chẳng khác gì địa ngục nhân gian.


Hung hăng đá văng cánh cửa lớn, Phương Tranh dẫn thủ hạ Ảnh Tử vội vàng vọt vào trong. Trong viện hoàn toàn im ắng, chỉ còn tiếng gỗ cháy vang lên rừng rực.


“ Lão thiên! Không phải đối đãi với ta như thế đi?” Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Sự yên lặng thế này cũng không phải dấu hiệu gì tốt đẹp.


“ Mọi người đi đâu hết rồi?” Hắn nhịn không được rống lớn, thanh âm quanh quẩn trong đại viện yên tĩnh.


“ Người đâu! Phân công nhau đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!” Phương Tranh trừng đôi mắt đầy tơ máu, cắn răng hạ lệnh.


“ Dạ!” Ảnh Tử chia làm mười đội, triển khai việc tìm kiếm thật nhanh.


Phương Tranh cũng tham dự việc tìm tòi, trong lòng âm thầm cầu khẩn, các người đều phải còn sống thật tốt, cha và mẹ chỉ có một, lão bà cũng không có nhiều, mặc kệ là ai phải chết, đều là người ta yêu nhất a…


“ Đại nhân! Tìm được rồi, tìm được rồi!” Một gã thuộc hạ chạy tới, hưng phấn kêu lên.


“ Ở đâu?” Phương Tranh mừng rỡ, liền kéo hắn hỏi.


“ Ở đó! Hoàng thượng bọn họ đều trốn trong đó!”


“ Đều còn sống?”


“ Còn sống. Chỉ là tinh thần rất suy yếu…”


Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười to, cũng không quay đầu lại phóng đi.


“ Phụ thân, mẫu thân, các lão bà, ta tới rồi…” Phương Tranh vui vẻ như một hài tử, ở trong đó, có hoàng thượng, Phương lão gia và Phương phu nhân, còn có chúng nữ đều biết phản quân đã bị đẩy lùi, từ trong hầm chui ra.


Chạy tới hướng Phương Tranh trước hết chính là chúng nữ đang vui vẻ ra mặt. Trong mắt các nàng ẩn chứa nước mắt vui sướng, cười to nhào về phía Phương Tranh.


“ Oa ha ha ha ha…đến, các lão bà, ôm một cái! Ai! Không được giành, từng người từng người nào…A! Ai hôn ta? Không cho hôn loạn nha, hôn loạn sẽ phạt hôn lại một lần…Ai nha, không nên sờ loạn…được rồi, được rồi. Mặc kệ, cùng tiến lên đi…”


Hoàng thượng và Phương gia nhị lão mỉm cười nhìn chăm chú và đám người trẻ tuổi, trong mắt cũng lão lệ doanh tròng.


Phương Tranh cùng chúng nữ cười đùa không ngừng, vừa chuyển đầu liền thấy hoàng thượng đang mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vui mừng.


“ Hoàng thượng! Vi thần thật nhớ ngài..” Phương Tranh không nói hai lời, phác thông một tiếng hướng hoàng thượng quỳ xuống. Ôm lấy chân hoàng thượng, khóc lớn nói: “ Vi thần lòng mang trung quân báo quốc, giống như một con thỏ bị trúng tiễn ngay mông, không dừng vó ngựa chạy đi tìm viện binh…Hoàng thượng, vi thần là quan văn, lại chưa từng ra chiến trường, ngài thật không biết, đêm nay ta bị hoảng sợ đến mức tiểu trong quần mất hai lần, bây giờ còn chưa kịp cứng rắn…”


Hoàng thượng nghe vậy, vẻ mặt chán ghét lách chân ra khỏi tay Phương Tranh. Ai biết Phương Tranh vẫn bám chặt không buông tha, bò theo không thả. Lại một lần ôm lấy chân hoàng thượng, lại khóc lóc kể lể: “ Hoàng thượng, ngài đừng tránh mà, hãy nghe ta nói nha, vi thần đúng là đại trung thần, lần này nói thế nào cũng phải thưởng cho ta mười hay hai mươi vạn lượng bạc, cho vi thần hảo hảo bồi bổ tiểu thân thể…” Phương Tranh còn đang khóc lóc kêu khổ, chúng nữ ở một bên cười đến run rẩy cả người. Hoàng thượng đành tùy ý cho Phương Tranh ôm chân hắn, bất đắc dĩ cười khổ.


Sắc mặt Phương lão gia đen thui, nhìn dáng dấp Phương Tranh chẳng khác gì tên tiểu nhân gian thần, không khỏi xấu hổ và giận dữ, hung hăng giậm chân, căm hận mắng: “ Nghiệt tử! Nghiệt tử!...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK