Lúc này, mấy vạn binh sĩ thành vệ quân đang rậm rạp tập trung ở giữa Ủng thành, thần sắc khi thì kinh hãi khi thì phẫn nộ nhìn chằm chằm Phương đại tướng quân đang chống kiếm đứng thẳng trên thành lâu.
Phản ứng của bọn họ nằm trong dự liệu của Phương Tranh, dù sao đám tướng lĩnh mới bị bắt kia đã hoạt động nhiều năm trong thành vệ quân, thủ hạ khẳng định sẽ có một nhóm tướng sĩ trung tâm với bọn họ. Ở trong một chi quân đội, các tướng lĩnh nuôi dưỡng thân tín là một chuyện rất bình thường, chiến tranh sẽ có người chết, làm một gã tướng lĩnh hợp cách, nếu không có thủ đoạn khống chế thuộc hạ, nếu không có thân tín giúp đỡ tạo thế, rất khó tưởng tượng tên tướng lĩnh kia ra chiến trường, có thể bị binh sĩ đẩy ra phía trước ngăn đao ngăn tên hay không.
Nhưng hiện tại đối với Phương Tranh mà nói đã không còn trọng yếu, dù thân tín của các tướng lĩnh có nhiều hơn, nhưng đầu nhi của bọn họ nằm trong tay hắn, bắt tặc trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu, trí tuệ của người xưa, một châm thấy máu vạch rõ phương pháp chính xác nhất để xử lý loại chuyện này.
Hiện tại Phương Tranh rất may mắn, xem ra phương pháp này hắn dùng được rồi.
Đứng trên thành lâu, bao quát nhìn được rõ toàn bộ biểu tình của binh sĩ trong Ủng thành, Phương Tranh không khỏi mọc lên một loại cảm giác đắc ý phong cảnh.
Hôm nay việc này phải bảo Ôn Sâm ghi nhớ mỗi câu mỗi chữ, tương lai ở trên gia phả của Phương gia viết lại, bên trên ghi chép công huân hiển hách của Phương đại tướng quân, để lại cho Phương gia hậu nhân ngày lễ ngày tết cúng bái ước mơ, không ngừng nhớ lại.
Nghĩ đến liền làm, đó là một thói quen tốt.
“ Ai, ai, ai! Lão Ôn.” Phương Tranh xoay mặt hướng các tướng sĩ, gương mặt nghiêm túc, nhẹ giọng kêu.
Ôn Sâm còn đang đắc chí chuyện hôm nay hiệp trợ Phương đại nhân vì triều đình lập được đại công, đang đứng ở bên cạnh Phương Tranh đang tính toán hoàng thượng và Phương đại nhân sẽ ban cho hắn thứ gì, nghe vậy bật người xoay đầu, lộ ra dáng tươi cười lấy lòng nói: “ Đại nhân có gì phân phó?”
Phương Tranh trầm ngâm một chút sau đó nói: “ Ngươi đi lấy bút, đem công tích vĩ đại của bổn quan ghi lại, nhớ kỹ bút tích phải tinh tế. Không chỉ ghi rõ thời gian nhân vật địa điểm, còn phải trau chuốt từng tình tiết. Trước tiên miêu tả một chút địch nhân hung tàn khó đấu cỡ nào, sau đó quan trọng là diễn tả hôm nay bổn quan làm sao thu thập đám địch nhân hung tàn này, không đánh mà thắng, không chiến mà khuất phục được người, ai nha! Lão tử thật sự là quá tài ba! Ngây ra làm chi? Mau đi viết đi!”
Ôn Sâm hai mắt đăm đăm, hơi giật mình nói: “ Viết…viết cái gì? Viết như thế nào?”
Phương Tranh hờn giận nói: “ Vậy còn cần ta dạy? Bình thường ngươi vỗ mông ngựa không phải vỗ rất lưu loát hay sao? Đem những lời vỗ mông ngựa đọng bên mép biến thành văn tự là được, khái, dường như cũng không tốt lắm, chiêu vỗ mông ngựa của ngươi có hoa không quả, mặc dù gãi trúng chỗ ngứa, thế nhưng lực đạo lại thiếu, ngươi cứ viết như vậy: Phương đại nhân vì khống chế địch nhân, không để cho họ lĩnh binh tác loạn, cố ý đơn thân mạo hiểm, thâm nhập ổ địch, sau đó bàn tay trần, một người đánh hơn trăm người, cuối cùng xuất ra một chiêu Vạn Phật Triêu Tông đã thất truyền từ lâu trong giang hồ, rốt cục đánh cho toàn bộ địch nhân nằm úp sấp, vì triều đình lập công, vì hoàng thượng giải ưu, vĩ đại, Phương đại nhân! Hùng tráng, Phương đại nhân! Được rồi, xuống phía dưới viết đi.”
Ôn Sâm run run môi, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, thương cảm không gì sánh được nhìn Phương Tranh, lúng ta lúng túng nói: “ Vậy…vậy còn chúng ta?”
Phương Tranh ngẩn người: “ Các ngươi cái gì?”
Ôn Sâm lau nước mắt, vẻ mặt cầu xin nói: “ Đại nhân, một mình ngài đánh hơn trăm người, còn dùng Vạn Phật Triêu Tông thu thập địch nhân, còn chúng ta thì làm gì?”
Lúc này Phương Tranh mới hiểu rõ ý tứ của hắn, vậy là hắn cho rằng lão tử đoạt hết công lao của bọn họ, mẹ nó, hiện tại lão tử sợ nhất là hoàng thượng lại tiếp tục thăng quan cho ta đây, sao lại chạy đi giành công lao với các ngươi làm chi?
“ Hèn chi thấy hình dáng ngươi không chút tiền đồ!” Phương Tranh đối với bụng dạ hẹp hòi của Ôn Sâm cười nhạt: “ Đây là sách hồi ức của ta, cấp chính mình giữ lại, tương lai sẽ đưa vào Phương gia từ đường để cung phụng, cấp cho hậu nhân Phương gia dùng để khoa trương thổi phồng, có liên quan gì tới các ngươi? Tên của các ngươi xuất hiện trong từ đường tổ tông Phương gia để làm gì chứ hả?”
Ôn Sâm nghe vậy lúc này mới hóa buồn thành vui, vui sướng hài lòng xoay người ghi lại công tích vĩ đại một mình Phương đại nhân đánh bại hơn trăm người.
Trước khi đi vẫn còn lo lắng quay đầu lại cẩn thận nói: “ Phương đại nhân, ngài thực sự chỉ là lưu lại cho chính mình? Sẽ không thẳng thắn xem nó là tấu chương, trực tiếp đưa cho hoàng thượng báo công chứ?”
“ Cút! Cút xa một chút!” Phương Tranh giận tím mặt.
Không đầu óc, lão tử một mình đánh bại hơn trăm người, hoàng thượng mà đọc được không những không nhớ công lao của ta, trái lại còn trị tội khi quân của ta, đừng nói thổi da trâu, ta dám cấp cho hoàng thượng xem nó sao?
Lại quay đầu lại, Phương Tranh nhìn mấy vạn tướng sĩ thần tình khác nhau, trong lòng không khỏi trầm xuống một chút.
Những người này có thể để cho ta sử dụng hay không? Bọn họ có thể còn bất ngờ làm phản hay không? Thành vệ quân nếu bất ổn, trận tranh đấu này chuyện xấu rất lớn.
Vận khí đan điền, Phương Tranh đứng trên thành tường cao cao, giương giọng nói: “ Các tướng sĩ, các ngươi cũng thấy, vừa rồi ta bắt mười tướng lĩnh, bởi vì bọn họ có ý đồ mưu phản!”
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ ồ lên một trận. Không hề tin tưởng, lại có phẫn nộ, cũng có tức tối.
Phản ứng của các tướng sĩ rơi vào trong mắt Phương Tranh. Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó lớn tiếng nói: “ Ta biết, bọn họ là thủ trưởng của các ngươi, là tướng quân mà các ngươi nguyện ý thuần phục, chỉ cần bọn họ có mệnh lệnh, các ngươi nguyện ý nhảy vào biển lửa, thậm chí liều cả tính mạng cũng không tiếc phải không?”
Dừng một chút, Phương Tranh tiếp tục nói: “ Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không? Các ngươi vì sao thuần phục bọn họ? Chỉ bởi vì bọn họ là tướng quân của các ngươi sao? Hay là bọn hắn đối với các ngươi ân trọng như núi? Bọn họ cho các ngươi ân huệ là từ đâu tới? Ta không giảng đạo lý lớn cho các ngươi, cái gì vì nước vì dân, vì triều đình vì xã tắc tất cả đều là lời vô nghĩa! Ta chỉ hỏi các ngươi một câu: Mỗi ngày cơm các ngươi ăn, mỗi tháng quân lương các ngươi được lĩnh, là ai cho các ngươi?”
Chỉ chỉ hơn mười tướng lĩnh sắc mặt như tro tàn bị trói chặt, Phương Tranh lớn tiếng nói: “ Là bọn hắn sao?”
Các tướng sĩ lặng lẽ không nói, nhưng thần sắc oán giận lại giảm đi rất nhiều.
“ Ta không nói các ngươi cũng biết, cơm nước rượu thịt các ngươi ăn, quân lương các ngươi lĩnh, tất cả đều do hoàng thượng tự tay hạ chỉ, từ quốc khố phân phối đi ra. Phát tới trên tay các ngươi! Thay lời khác mà nói, các tướng sĩ, mỗi tháng hàng năm cung cấp nuôi dưỡng các ngươi, chính là hoàng thượng! Hoàn toàn không phải là những tướng lĩnh chó má mà các ngươi thuần phục này! Nhưng các ngươi biết bọn họ muốn các ngươi làm gì không? Bọn họ muốn các ngươi cầm lấy đao thương trong tay, đi đối phó hoàng thượng, quân phụ của các ngươi, là người cung cấp lương thực cho các ngươi, cung cấp cho các ngươi mặc, phát bạc cho các ngươi!”
Chậm rãi quét mắt nhìn các tướng sĩ, ánh mắt Phương Tranh lộ ra hung quang dữ dằn, chỉ vào các tướng sĩ tàn bạo nói: “ Dưỡng con chó còn có thể giữ nhà hộ chủ, hoàng thượng dưỡng các ngươi dùng làm gì? Quay lại đầu thương đối phó với chính ngài hay sao? Hoàng thượng lẽ nào nuôi dưỡng hơn năm vạn kẻ vô ơn? Các ngươi tự vỗ ngực hỏi chính mình, nhân tâm đều là huyết nhục, các ngươi làm ra được việc này sao? Sớm biết như vậy, hoàng thượng còn không bằng nuôi dưỡng năm vạn con chó! Bởi vì loài chó so với các ngươi còn hiểu được trung tâm với ai, còn hơn là loại người cả chuyện vong ân phụ nghĩa ngay cả chó cũng không bằng!”
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ lại một trận ồ lên. Vẻ oán giận trên mặt đều biến mất không gặp, còn lại chỉ là không cam lòng và hổ thẹn.
Đúng vậy, hoàng thượng nhiều năm dùng bạc trong quốc khố nuôi dưỡng bọn họ, lẽ nào hiện tại chúng ta bởi vì thuần phục những tướng lĩnh có ý đồ mưu phản này, mà giơ đao thương trong tay đối phó hoàng thượng sao? Làm như vậy có khác gì súc sinh? Tướng quân nói đúng, hoàng thượng nuôi dưỡng con chó còn trung tâm hơn chúng ta a!
Sắc mặt các tướng sĩ đều có tỉnh ngộ, thần tình rốt cục dần dần bình tĩnh.
Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, đều là hán tử có tâm huyết, chuyện vong ân phụ nghĩa vô luận như thế nào cũng không thể làm.
Phương Tranh thờ ơ lạnh nhạt nói tiếp: “ Bổn tướng quân được hoàng thượng hạ chỉ, Bộ Binh gởi công văn đi nhậm chức chủ tướng thành vệ quân, hôm nay ngay trước mặt các ngươi, sẽ đem hơn mười tướng lĩnh này chém đầu ngay tại chỗ! Các ngươi nếu có ai không phục, nếu có ai còn muốn theo bọn họ đi trên con đường đen tối, cứ phóng ngựa tới! Bổn tướng quân đứng ở chỗ này, muốn nhìn xem các ngươi ai có thể làm ra chuyện so với súc sinh cũng không bằng! Người đâu!”
Thị vệ phía sau đứng ra hơn mười người, ôm quyền lên tiếng trả lời.
Phương Tranh lạnh lùng quét mắt nhìn các tướng lĩnh đang gục đầu ủ rũ, sau đó quát to: “ Đem bọn họ đưa tới trước mặt các tướng sĩ, tất cả đều chém! Hại nước hại dân, thứ vong ân phụ nghĩa, giết chết không tha!”
Đám thị vệ lớn tiếng lĩnh mệnh, sau đó hai người liền áp một gã tướng linh, lôi kéo đến ngay trên sân rộng Ủng thành, đè bọn họ quỳ trên mặt đất, mặt hướng mấy vạn thành vệ quân tướng sĩ, sau đó chờ đợi mệnh lệnh của Phương Tranh.
Lúc này một trận gió lớn thổi qua sân rộng, bụi bặm bám theo bay đầy trời, toàn bộ sân rộng thoáng chốc bị bụi bặm bao phủ. Tiếng gió thổi rền vang vô hình tăng thêm một cỗ túc sát tiêu điều đến tận trời xanh, làm cho mấy vạn tướng sĩ không khỏi sinh lòng kính sợ.
“ Chém!”
Hung quang trong mắt Phương Tranh chợt lóe, lớn tiếng hạ lệnh.
Ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, trong chớp mắt, hơn mười đầu lâu rơi vào bụi bặm, khóe mắt nứt ra ngã nhào ngay trước mặt các tướng sĩ. Hơn mười chiếc cổ phun máu không cam lòng co quắp vài cái, rốt cục mềm nhũn ngã quỵ trên sân rộng tràn đầy bụi bặm kia. Máu tươi. Dần dần lan rộng quanh các thi thể, lại rất nhanh bị hút vào mặt đất, chỗ hành hình nhất thời biến thành một màu đỏ tươi khiến kẻ khác nhìn thấy mà sợ hãi.
“ Hôm nay bổn tướng quân chém đầu hơn mười phản tướng, là muốn nói cho các tướng sĩ, quốc pháp là như thế nào, quân pháp là như thế nào, quân pháp sâm nghiêm, quốc pháp càng sâm nghiêm, dục mưu đồ gây rối tạo phản soán ngôi, chính là hạ tràng của bọn họ!”
“ Hiện tại, bổn tướng quân hạ xuống một đạo quân lệnh lần nữa, lập tức đóng kín bốn cửa thành, bất luận là kẻ nào cũng không được ra vào. Theo pháp lệnh trong thời gian chiến tranh, toàn thành giới nghiêm, binh sĩ mặc giáp đi tuần đầu thành, hiệp trợ kinh thành phủ doãn giữ gìn trị an bên trong thành. Toàn bộ khí giới dùng thủ thành, bao quát dầu hỏa, tên, lôi mộc lôi thạch, bao cát…tất cả đều dời lên thành tường, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!”
Mắt lạnh quét nhìn các tướng sĩ, Phương Tranh quát to: “ Đều nghe hiểu chưa?”
Các tướng sĩ nhìn nhau, rốt cục cùng kêu lên: “ Tuân lệnh!”
Đến tận đây, năm vạn tướng sĩ của thành vệ quân, rốt cục triệt để bị Phương Tranh vững vàng nắm vào trong tay.
Phương Tranh lạnh lùng nhìn Tần Trọng đang đứng cúi đầu bên cạnh, lại cực nhanh quay đầu, nghiêm nghị quát to: “ Đi, quay về chính lâu!”
Nói xong liền hướng chính lâu trên thành tường đi đến.
Bọn thị vệ vây quanh Phương Tranh, mọi người vừa đi vào chính lâu, chỉ thấy hai chân Phương Tranh mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất, Ôn Sâm tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy hắn, Phương Tranh vừa nhấc đầu, đã thấy bọn thị vệ lại càng hoảng sợ, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, cả người không ngừng run run, dù môi cũng trở nên xanh mét, trạng thái giống như hấp hối.
Ôn Sâm kinh hãi, vội vàng kêu lên: “ Đại nhân! Ngươi làm sao vậy? Trúng độc sao?”
Phương Tranh không phản ứng hắn, trong miệng không ngừng thì thào tự nói: “ Thật là đáng sợ, mẹ nó, lão tử ngay trước mặt năm vạn người giết đầu nhi của bọn họ, thật là đáng sợ! Lần sau mặc kệ chuyện nguy hiểm như vậy, sinh mạng đáng quý như thế, sao ta lại không quý trọng đây.”
“ Ôn Sâm, ghi lại, bổn quan quắc mắt coi kinh ngàn lực sĩ, trong ánh mắt căm thù của mấy vạn người, không chút do dự một mình chém giết mấy trăm tướng lĩnh phản quân. Vương bá chi khí tán ra rối tinh rối mù, mấy vạn tướng sĩ tất cả đều phủ phục thật sâu dưới chân lão tử.”
“….Dạ.”
Dưới chân Thần Liệt sơn.
Chiến sự đã nghiêng về một bên, thắng lợi hoàn toàn đảo hướng về bên hoàng thượng.
Thái tử đang ở trong quân trướng, sắc mặt trở nên tái nhợt, liên tục đi qua đi lại, nhưng khuôn mặt hắn vẫn trấn định lãnh tĩnh, không hề tỏ vẻ lo nghĩ vì chiến sự bất lợi.
Phạm Thụy vén mành lên bước vào trong quân trướng, thái tử vội vàng tiến lên đón, hỏi: “ Có tin tức không? Biên quân tại Sài Mộng Sơn vì sao còn chưa tới?”
Phạm Thụy lắc đầu, than thở: “ Phái ra hơn mười nhóm thám tử, đều có đi không về, không có bất luận tin tức gì truyền lại.”
Thái tử thần tình âm trầm, thở dài nói: “ Quân đội của Sài Mộng Sơn sợ rằng cũng đã bị phụ hoàng bố trí, tiên sinh, quân ta hiện tại thương vong ra sao?”
Phạm Thụy nói: “ Năm vạn tư quân của điện hạ, hiện giờ còn không đủ ba vạn, thương vong đã quá nửa, hơn nữa…”
“ Hơn nữa cái gì?”
Phạm Thụy ngẩng đầu, nhìn khí trời mông mông âm u ngoài trướng, trầm giọng nói: “ Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng thượng sẽ lập tức khởi xướng phản công chúng ta, sắc trời mau tối, tướng sĩ quân ta đã chiến đấu đẫm máu suốt một ngày đêm, đang lúc phải nghỉ ngơi, lúc này nếu chúng ta bị phản công, quân ta sợ rằng không chống được bao lâu, điện hạ, nên có dự định sớm mới được…”
Sắc mặt thái tử càng thêm tái nhợt, nghe vậy cô đơn cười: “ Dự định? Cô vương đã đi tới bước này, còn có thể có tính toán gì? Đầu hàng, hay chạy trốn?”
Phạm Thụy khom người nói: “ Điện hạ, cuộc chiến hôm nay, kỳ thực đã rơi vào kế hoạch của hoàng thượng từ lâu. Dùng cố tình đánh vô tâm, còn chưa khai chiến chúng ta đã bị rơi vào hạ phong, càng đừng nói đến Long Vũ quân cùng Long Tương quân hai bên tổng cộng có hơn mười vạn người, binh lực hơn chúng ta gấp đôi, hơn nữa bọn họ ở trên cao nhìn xuống, chiếm địa lợi, trời giáng mưa to, đường núi lầy lội, bất lợi cho quân ta công núi. Chúng ta lại mất cả thiên thời, biên quân của Sài Mộng Sơn còn chậm chạp không tới, tất là đã có biến cố bên trong. Điện hạ, cuộc chiến này đối với chúng ta mà nói đã phi thường bất lợi, nếu lúc này điện hạ thu tay lại, lĩnh đại quân vượt Trường Giang, hành quân tới phương bắc hội tụ cùng Sài Mộng Sơn tại U Châu, tương lai củng cố thêm thực lực thì mới có cơ hội cướp lại thiên hạ.”
“ Đừng nói nữa! Tiên sinh, Cô vương nghĩ đến ngôi vị hoàng đế kia nghĩ không biết bao nhiêu năm, bao nhiêu năm nay không giây phút nào Cô vương không vượt qua trong sự dày vò, Cô vương sẽ không thể tiếp tục vượt qua thêm nhiều năm nữa, thậm chí là vài năm! Cô vương không muốn làm như vậy! Nếu cuộc chiến này Cô vương bại, sẽ tình nguyện chết đi!” Thái tử quơ cánh tay, có vẻ điên cuồng như bệnh tâm thần cắt đứt lời Phạm Thụy nói.
Sắc mặt Phạm Thụy trắng nhợt, thở dài một tiếng, rốt cục không nói gì nữa.
Thái tử áy náy liếc mắt nhìn Phạm Thụy, bỗng cười nói: “ Tiên sinh cứ yên tâm, chúng ta còn có cơ hội, hơn nữa…”
Thái tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây đuốc vừa thắp sáng trong quân trướng, ánh lửa nhảy lên, thần sắc của thái tử cũng trở nên kín như bưng.
“ Hơn nữa, đó là một cơ hội tuyệt hảo một đao có thể dồn địch vào chỗ chết.”
Tư Tư ngồi trong góc của quân trướng, thân thể mảnh mai bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên một chút.
Bên ngoài quân trướng, bỗng nhiên truyền đến tiếng hét hò như núi lở đất rung.
Thái tử và Phạm Thụy nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hoảng loạn và e ngại.
Hoàng thượng phản công, rốt cục bắt đầu rồi.
Nơi sườn núi Thần Liệt sơn.
Ở đây đã biến thành trận địa trọng yếu cho hai bên tranh đoạt, bởi vì ở sườn núi có một khối đất trống tương đối trống trải, có lợi cho tiến công hoặc phòng thủ, cho nên trận địa này đối với hai bên mà nói, vô cùng trọng yếu. Do tác chiến nơi núi rừng, hai bên đều là bộ binh, tay cầm trường mâu và đao kiếm được đặc chế giống nhau, lui tới kịch liệt chém giết, máu tươi và những chân tay bị chém đứt tùy ý liền có thể thấy được, trong rừng cây rậm rạp cách sườn núi không xa, thỉnh thoảng còn bay ra một mũi tên bắn lén, không mang theo một tia thương hại, trong nháy mắt liền cướp đi sinh mạng của địch nhân.
Giết người nơi hoang dã, máu chảy thành sông. Phương viên sườn núi hơn mười trượng, cờ xí rách nát, những thi thể không trọn vẹn, mùi máu tanh làm kẻ khác buồn nôn, các loại cảnh tượng kết hợp lại, tựa như nhân gian địa ngục, kinh khủng thê thảm cực kỳ.
Cả người Phùng Cừu Đao đẫm máu, áo giáp đã in hằn nhiều vết đao kiếm, tổn hại không còn hình dạng. Gương mặt hắn cũng máu me nhầy nhụa, phân không rõ là máu của hắn hay là máu trên người địch nhân.
Cánh tay cuộn lại, trường kiếm đã cấp tốc đâm vào bụng một phản quân, ngay sau đó hắn bật người buông tay, một cú lăn tròn trên mặt đất nhặt lên một thanh trường đao, ánh đao hỗn loạn cùng máu tươi bắn ra. Lại một gã binh sĩ quân địch bị chém bay đầu.
Lau máu tươi trên mặt, Phùng Cừu Đao lui ra phía sau vài bước, thở hổn hển nhìn thân binh vẫn theo sát bên người hỏi: “ Lệnh kỳ trên núi còn huy động không? Hoàng thượng hạ lệnh chừng nào tiến công?”
Thân binh linh trí chợt tránh né, tránh khỏi một thanh trường mâu do địch nhân đâm tới, lập tức thân hình vừa chuyển, đại đao không chút lưu tình chém vào cổ địch nhân, có lẽ khí lực đã sắp hao hết, đao chỉ vào cổ phân nửa, máu tươi từ thân đao chảy xuôi ra, đỏ tươi chói mắt.
Thân binh thở một hơi hổn hển, lớn tiếng nói: “ Tướng quân, trên núi cũng không chỉ lệnh, có nên phái người lên đó, xin chỉ thị của hoàng thượng hay không?”
Phùng Cừu Đao nghiêng người bổ vào một quân địch, lắc đầu thở dốc: “ Bỏ đi, hoàng thượng không phát lệnh, tự có đạo lý của ngài, chúng ta ráng thêm một lát, đoạt khối đất trống kia vào tay!”
Nói xong Phùng Cừu Đao hướng đồng đội phía sau quát to: “ Các huynh đệ, nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ, hôm nay chúng ta anh dũng giết địch, đền đáp triều đình! Đoạt lại sườn núi, đuổi địch nhân xuống chân núi, để báo đáp hoàng ân!”
Mấy ngàn binh sĩ phía sau nhất thời kích động hô to: “ Đuổi xuống chân núi, đền đáp hoàng ân! Đuổi xuống chân núi, đền đáp hoàng ân!”
Sau đó bọn lính liền giống như cọp sổ Hệ thống cấm nói bậyg, nhanh chóng đánh tới tư quân của thái tử đã lộ vẻ kiệt lực, những nơi ánh đao thoáng hiện, đầu lâu và máu tươi của địch nhân bay lượn khắp bầu trời, làm trận địa đã giống như tu la địa ngục chất đầy những thi thể chết thật thê thảm.
Phùng Cừu Đao nhìn binh sĩ sĩ khí ngẩng cao, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, thần sắc không khỏi nổi lên vài phần lo nghĩ.
Sườn núi dù sao quá mức chật hẹp, hai quân đối địch lại không thể thi triển ra đội ngũ, các loại trận pháp trong binh thư cũng không cách bố trí, hai bên chỉ có thể dùng một loại trạng thái giằng co ngươi tới ta đi liều mạng chém giết, phe mình binh lực chiếm ưu thế nhưng vốn không sao thể hiện được ra. Chỉ đợi hoàng thượng hạ lệnh phản công, đuổi phản quân của thái tử chạy xuống chân núi ngay vùng bình nguyên, khi đó khả năng chiến đấu liền có thể nắm chắc được toàn thắng.
Cắn răng, Phùng Cừu Đao lại nhặt lên một thanh trường đao sáng chói trên mặt đất, thở dốc vài hơi, hòa hoãn tâm tình một chút, hét lớn một tiếng lại xông lên, anh dũng giết địch.
Đúng lúc này, nghe được tiếng trống trầm muộn vang rền trên đỉnh núi, ngay sau đó, bên sườn núi bộ đội của Hàn Đại Thạch bộc phát ra một trận hét hò nhức óc đinh tai, thanh âm cao vút sục sôi, thẳng trùng lên chín tầng trời.
Phùng Cừu Đao không khỏi ngây ra một lúc, một gã thân binh chạy đến bên người hắn, hưng phấn kêu lên: “ Tướng quân, lệnh kỳ trên núi đã huy động, huy động rồi!”
Phùng Cừu Đao quay đầu ngưng mắt vừa nhìn, nhất thời vui mừng, cao giọng quát: “ Các huynh đệ, thời khắc phản công tới rồi! Chúng ta hăng hái chém giết thẳng xuống núi, tiêu diệt phản quân, lập công báo quốc!”
Thần tình bọn lính hưng phấn, cả ngày chinh chiến nhưng vào lúc này lại không hề lộ vẻ mệt mỏi, giơ cao đao thương hét lớn: “ Tiêu diệt phản quân, lập công báo quốc!”
Như núi băng biển gầm hét hò, Long Vũ và Long Tương nhị quân giống như hai con rồng thật lớn không gì có thể ngăn trở, tại đường núi cuồn cuộn xông thẳng, một đường tràn xuống chân núi, nhanh chóng đẩy mạnh. Ven đường gặp mấy phản quân đang hồn phi phách tán trốn tránh, hoặc dưới sự công kích hai con cự long đang tràn xuống chân núi mà tan thành mây khói, hóa thành bụi bặm lót đường cho đội quân chính nghĩa.
Trên Thiên Đàn tại đỉnh núi, hoàng thượng được Tào công công cẩn thận nâng đỡ, mắt lạnh lẽo nhìn hai đội quân như nước lũ từ sườn núi tràn xuống chân núi, phản quân liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp sửa toàn quân tan vỡ.
Nét mặt hoàng thượng lại không hề có vẻ vui mừng, nhíu mày trầm ngâm nói: “ Lẽ nào thực lực của thái tử chỉ có bao nhiêu đó?”
Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức phảng phất cũng lâm vào hoang mang, lắc đầu nói: “ Thái tử hoạt động nhiều năm, lẽ ra không thể chỉ có chút thực lực này, phản quân dưới chân núi, theo cựu thần xem ra, binh lực cũng chỉ chừng năm vạn.”
Hoàng thượng lắc đầu: “ Ngụy ái khanh, ngươi còn không biết thái tử đã lén cấu kết cùng Sài Mộng Sơn tại U Châu, tổng cộng có năm vạn binh lực, hiện tại đang hướng Thần Liệt sơn thẳng tiến.”
Ngụy Thừa Đức nghe vậy quá sợ hãi: “ Lại có việc này? Hoàng thượng! Ngài nên hạ lệnh cho quân đội quay về đề phòng, bằng không khi biên quân vượt qua Trường Giang, hướng vùng núi phía bắc tiến công, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!”
Hoàng thượng chậm rãi lắc đầu cười nói: “ Ngụy ái khanh không cần lo lắng, trẫm đã biết, sao lại không làm an bài? Yên tâm đi, Phương Tranh đã đem biên quân chi viện xử lý thỏa đáng.”
Ngụy Thừa Đức ngạc nhiên: “ Phương Tranh? Hắn…hắn không phải đang phòng thủ kinh thành sao? Biên quân cách hắn xa như vậy, hắn làm sao xử lý?”
Hoàng thượng cười mà không nói, lập tức thần sắc nổi lên vài phần nghi hoặc: “ Toàn bộ thực lực của thái tử chỉ có mười vạn nhân mã? Chỉ dựa vào mười vạn nhân mã liền đi ra làm chuyện mưu nghịch, không phải quá mức hoang đường hay sao? Với tâm kế của thái tử, hắn chắc hẳn không phải là người xung động như vậy.”
Ánh mắt hoàng thượng lại nhìn về hướng kinh thành, trong mắt tràn ngập lo nghĩ: “ Chẳng biết Phương Tranh có khống chế được thành vệ quân hay chưa, nếu năm vạn thành vệ quân cũng theo thái tử mưu phản, tình cảnh của trẫm cũng đã rất bị động rồi.”
Gió núi thổi qua, hơi có vài phần hàn ý giá lạnh.
Tào công công thấp giọng nói: “ Hoàng thượng, đã sắp vào đêm, ngài nên về viên lâu của Thiên Đàn nghỉ tạm, chớ để bị cảm lạnh.”
Hoàng thượng che miệng ho khan hai tiếng, chậm rãi gật đầu.
Quay đầu nhìn xuống chân núi, Long Vũ và Long Tương nhị quân đã hợp binh một chỗ, giống như nước Hoàng Hà vỡ đê, cuồn cuộn đánh về phía doanh địa của phản quân thái tử, khí thế to lớn như dòng thác, không sao ngăn trở.