“ Vậy ngươi đến tìm ra để làm gì?” Phương Tranh tức giận nói. Trong mắt hắn, vị Ngô công tử này ngoại trừ đến trả tiền, cơ bản không còn động cơ gì khác. Không thể trách Phương Tranh hám lợi, chỉ có thể nói xã hội này có phân công rõ ràng, có người trời sinh nằm nhà tiêu dao kiếm tiền, mà có người trời sinh đã trở thành con nợ, điển hình dạng như vị Ngô công tử đây.
Ngô công tử cười xấu hổ: “ Phương đại nhân, trước kia chẳng phải ngài đã nói, nếu thảo dân có tin tức tình báo trong Phan phủ, số bạc thảo dân nợ ngài có thể xóa bỏ, rồi sau đó giải độc dứt điểm cho thảo dân đúng không?”
“ Ân? Dường như đúng là có nói qua….Ngươi có tin tình báo sao?” Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, căn bản không tin trong miệng của tiểu tử này lại có được tin tức tình báo có giá trị thực tế.
Ngô công tử biểu tình siểm nịnh, cười cười: “ Có! Có tin tình báo quan trọng!”
“ Nói nói, có giá trị hay không, ta phải nghe xong mới có thể hạ quyết định.” Phương Tranh lạnh nhạt nói.
“ Từ hôm nghe được Phương đại nhân phân phó, thảo dân lập tức bằng vào thời gian ngắn nhất kết giao quan hệ cùng đại công tử của Phan thượng thư.”
“ Đợt một lát! Cái gì gọi là quan hệ kết giao? Phương Tranh hoài nghi nhìn Ngô công tử từ trên xuống dưới….” Kinh ngạc nói tiếp: “….Hay là Phan Đào thích chơi đường bộ, mà ngươi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên nhịu ngục làm thỏ bảo bảo của hắn?” (*: thỏ bảo bảo ý nói cục cưng, làm kép)
Ngô công tử nghe vậy cứng họng lặng người đi trong một lúc lâu, rất muốn biểu đạt kính ý tự đáy lòng mình đối với sức tưởng tượng phong phú của vị Phương đại nhân này, miệng ngập ngừng vài cái, thủy chung cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.
“ Phương ….Phương đại nhân, ngài suy nghĩ hơi xa….” Ngô công tử dở khóc dở cười: “ Cái gọi là quan hệ kết giao, thật ra đều là phương pháp mà ngài dạy cho ta biết, dùng bạc mở đường, tận lực nịnh bợ. Ngay khi Phan Đào mua tửu lầu của nhà ta, ta liền chớp lấy cơ hội làm quen hắn, sau đó mỗi ngày ta và Phan Đào cùng đám đệ tử quan lại giao du, ông trời không phụ nhân tâm, rốt cuộc Phan Đào cũng dùng lễ đối xử với ta như người một nhà.”
Phương Tranh cao hứng tán thưởng: “ Không sai, không sai, trước kia ta đã coi thường ngươi rồi, xem ra trời sinh ngươi có thể làm vô gian đạo a, nói điểm chính, được tin tình báo gì?”
Ngô công tử cười nịnh: “ Nhờ phúc của Phương đại nhân, quả thật thảo dân có được một chút tin tức, cũng không biết đối với ngài có hữu dụng hay không nữa. Mấy ngày hôm trước tinh thần của Phan Đào có chút lo lắng, thảo dân thăm dò hắn một phen, cái gì hắn cũng không nói. Sau đó trong một lần uống rượu cùng hắn, do hắn uống quá nhiều nên mới lớn gan nói cho ta biết. Phan Đào nói rằng dạo này Phan phủ có chút điểm kì lạ, phụ thân của hắn cũng chính là Phan thượng thư, cả ngày tự nhốt minhg ở trong phòng không hiểu đang làm chuyện gì. Hai vị công tử đi vấn an lão đại nhân cũng bị đám hạ nhân ngăn cản, tiếp sau đó thủ vệ ở trong nội viện của Phan phủ cũng được gia tăng lên nhiều, một ngày một đêm tuần tra gắt gao, canh gác sâm nghiêm hơn bình thường. Còn nữa, tâm phúc đắc lực của Phan thượng thư là Lâm Thanh Sơn, mỗi ngày đều ra vào nhiều lần, có những hôm đi tới đi lui vào trong Phan phủ hơn mười lần. Phan Đào nhận thức Lâm Thanh Sơn cũng đã lâu lắm rồi, hắn nói có thể nhìn ra được, Lâm Thanh Sơn tuy rằng bề ngoài nhàn nhã nhưng thần sắc lo lắng, cử chỉ thất thường. Phan Đào nói, chung quy những tình huống này gộp lại, gần đây trong phủ có thể xảy ra đại biến.”
Phương Tranh sờ cằm bắt đầu cân nhắc, trước hết hắn suy ngẫm những lời nói của Ngô công tử rốt cuộc là thật hay là giả. Dù sao mình hại hắn thê thảm, khó bảo toàn hắn sẽ không giở trò sau lưng của chính mình, sau ngẫm lại rất không có khả năng đó, nếu tiểu tử này có lá gan như thế, lúc trước gõ hắn một côn, biểu hiện tựu cũng không cam chịu như hiện giờ. Lại nói những tin tức tình báo của hắn đối với chính bản thân mình cũng không có ảnh hưởng lớn lao gì, không tồn tại cạm bẫy bố trí.
Như vậy lời của hắn là sự thật sao? Phan lão già dạo này bận những việc gì đây? Lần trước ở trên triều nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng bệnh giống như chỉ còn lưu lại được một hơi thở, chờ ngày thẳng cẳng. Như thế nào về nhà lại khỏe mạnh lên như thế được? Rốt cuộc lão già kia đang đánh cái chủ ý gì?
Ngô công tử đang đứng ở trước mặt hắn, Phương Tranh cũng không có nhiều thời gian để phân tích, cười híp mắt nói: “ Ngươi có thể đi vào trong Phan phủ sao?”
Ngô công tử cười khổ nói: “ Thảo dân giao hảo cùng Phan Đào, thời gian trước vẫn còn có thể đi lại bái phỏng Phan Đào, những mấy ngày hôm trước Phan phủ liền truyền lời ra, Phan lão thượng thự cần tĩnh tâm dưỡng bện, Phan phủ xin miễn tiếp khách bái phỏng, cho nên…Ài!”
A! Ngay cả khách đến bái phỏng cũng không tiếp, Phan lão già muốn rúc ở trong nhà làm chuyện gì đây?
Lần đầu tiên trong đời, Phương Tranh cảm nhận được công việc tình báo này khó khăn đến cỡ nào, tình huống hiện tại đã phái toàn bộ nhóm Ảnh Tử đi ra, nhưng lại hoàn toàn không thu được kết quả. Không biết được Phan lão già tự chui vào trong thư phòng của hắn mân mê cái chuyện đại sự gì, mà bên ngoài phủ nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, chen chân vào không lọt, chẳng lẽ phải trèo tường đi dạo trong phủ của hắn một phen.
Khẳng định lão già kia đang dốc sức chuẩn bị làm chủ ý phá hư gì đó! Phương Tranh hạ kết luận của khúc mắc quả này.
Nhất định phải mau chóng đem cơ cấu của Ảnh Tử phát triển, để cho nhóm Ảnh Tử thẩm thấu đến mỗi con đường đi, bằng vào tốc độ nhanh nhất, để có thể điều tra được động tĩnh của Phan lão già, chẳng ngại lão ta chốn miết ở trong thư phòng học tập Đông Phương Bất Bại thuê hoa, cho dù có thêu uyên ương cũng biến thành đôi vịt què.
Lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh biểu tình cười cười nhìn Ngô công tử đang chờ đợi: “ Tiểu Ngô a, chuyện này ngươi làm không sai, ân, bổn quan rất cao hứng, thời khắc mấu chốt mà ngươi có thể bảo trì được lập trường kiên định, cờ xí tiên minh, chuyện này quả thực không dễ dàng.”
Ngô công tử trong lòng phỉ báng không thôi, ngươi được bao nhiêu tuổi a? Nói chuyện ra vẻ như thế, cho rằng hay lắm sao!
Thằng cháu trai dường như không phục?
“ Ngươi nói những tin tình báo này, nhất thời bổn quan chưa thể khẳng định được là có giá trị hay không có giá trị, như vậy đi, ngươi tiếp tục nghĩ cách tiếp cận Phan Đào, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải moi được tin tức từ trong miệng của hắn, càng nhiều càng tốt, không được bỏ qua bất cứ đầu mối nào, sau đó hồi báo lại cho ta.”
Nhẹ nhàng ân cần vỗ bả vai của Ngô công tử, Phương Tranh cười giống như rắn độc dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng: “ Nghĩ lại, chuyện này mà làm được tốt, ngươi vừa không phải trả khoản nợ lại giải quyết triệt để được kịch độc trong người, bao nhiêu chuyện tốt đây. Cuộc sống của ngươi sẽ tươi đẹp, mau chóng khang trang, những chí nguyện to lớn của ngươi, ngươi đã từng thề sẽ hoàn thành trong một thời gian ngắn nhất, từ nay về sau sẽ không còn phải như đeo đá ở trong lòng, chỉ cần ngươi cố gắng thì ngươi liền có thể thực hiện được, giống như chắp thêm một đôi cánh, tự do bay lượn ở trên trời cao, liệng bay, chao đảo, liệng bay….”
Theo thanh âm rung động lòng người, cánh tay của Phương Tranh giương lên giống như ngọn hải đăng sừng sững ở trong bóng đêm, kiên định mà mạnh mẽ chỉ thẳng lên trời, cùng Ngô công tử thỏa sức tưởng tượng cho tương lai tốt đẹp đang chờ đợi ở phía trước.
Cuối cùng Ngô công tử cũng bị tẩy não, mọi do dự trong lòng đã tiêu tan sạch sẽ, bị Phương Tranh lừa gạt lảo đảo mà chắp tay cáo từ, trên mặt còn mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Phương Tranh tin tưởng, chỉ cần một câu nói của hắn, Ngô công tử hoàn toàn có năng lực đem quần khố của mình mà làm bảo bối, dùng một giá trên trời bán cho phụ thân của hắn, hơn nữa còn khuyên phụ thân hắn nên phát triển ra ngoài để trở thành biểu tượng logo.
Kì thực người cổ đại cũng không phải tất cả đều thông minh, cũng như ngu ngốc. Phương Tranh lại một lần nữa hạ kết luận, Phương đại thiếu gia luận về gỡ mối khúc mắc quả bình thường đều chính xác.
* * *
Trong phủ thái tử.
Trời đã vào thu cho nên trong hậu điện có chút lạnh lẽo, gió thu man mác thổi qua, trước sân điện lá rụng phiêu lãng tung bay xào xạc khắp nơi trên mặt đất.
Thái tử hai mắt khép hờ, đang hoan kỉ lắng nghe đàn tì bà.
Người đánh đàn tên là Tư Tư, mới mười sáu tuổi, được thái tử ân sủng thâm hậu, thái tử thích nghe đàn tì bà bởi vì trong thanh âm mơ hô tràn ngập những tiếng sát phạt nhau, làm cho máu huyết trong lục phủ ngũ tạng của hắn sôi trào đến cực điểm, có dũng khí tiêu diệt hết mọi vật cản đường của hắn, hết thảy cảm thụ khoái cảm nhục dục.
Hắn càng ưa thích đem Tư Tư áp chặt bên dưới hạ thể, sắc mặt bình tĩnh quan sát nàng mềm mại không xương ở dưới người mình mà uyển chuyển rên rỉ, như khóc như cười, gian nan phục vụ, giống như một con xà tình cùng giao với với một người bình thường. Mỗi lúc nghĩ như thế, hắn liền không thể kìm chế được bản thân, muốn vươn tay ra cầm khúc thịt cứng rắn mà áp sát vào một mảnh mềm mại ở dưới hạ thân của nữ nhân.
Phạm Thụy cung kính đứng bên ngoài hậu điện, thân thể không chút nhúc nhích, đầu rủ xuống. Hắn đã duy trì cái tư thế này hơn một nửa canh giờ rồi, tì bà khúc còn chưa đình chỉ, hắn cũng không dám quấy rầy nhã hứng của thái tử điện hạ.
Rốt cuộc, những thanh âm mạnh mẽ cũng dần dần êm dịu lại, chung quanh hậu điện quanh quẩn âm thanh cuối cùng cho đến lúc biến mất hoàn toàn, cả hậu điện rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Nhẹ nhàng vỗ chưởng hai cái, thái tử đứng dật, biểu tình trên mặt mang theo vẻ mỉm cười như thường ngày, tư văn nhã nhặn: “ Tư Tư đàn tì bà, cô vương nghe hoài không chán, càng nghe càng yêu thích, ha ha.”
Tư Tư sắc mặt hoan hỉ, tiếu nhãn ẩn hàm tính ý nhìn thoáng qua thái tử, lại nhìn Phạm Thụy đang đứng ở bên ngoài cửa của hậu điện, miệng nhẹ nhàng tạ ơn, thức thời ôm tì bà cáo lui.
Phạm Thụy bước lên thấp giọng nói: “ Điện hạ, Tần Trọng tướng quân đã chờ lâu ở bên ngoài điện.”
Thái tử trầm ngâm trong giây lát, tiếp theo bật cười nói: “ Cô vương trầm mê ở trong tì thanh không thể tự thoát ra được, cư nhiên lãnh đạm với Tần tướng quân, mau mau mời hắn vào.”
Phạm Thụy cung kính gật đầu, xoay người đi ra ngoài, lập tức dẫn vào một gã tướng trẻ ước chừng hơn ba mươi tuổi bước đến.
Thái tử mỉm cười nghênh đón, “ Tần tướng quân, Cô vương thất lễ, mới vừa rồi quá chú tâm nghe đàn nhất thời ngẩn ngơ một lúc, mong rằng tướng quân không nên trách tội mới được.”
Tần Trọng là người cầm binh, tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng trải qua nhiều năm mang binh đánh trận, khiến cho từ trên người của hắn toát ra vài phần âm trầm sát khí, cả người thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm, phong mang lộ thiên, làm cho kẻ khác không dám nhìn lâu.
Tần Trọng nặng nề khẽ động khóe miệng, một gối quỳ xuống hành lễ nói: “ Mạt tướng bái kiến thái tử điện hạ.”
Hiển nhiên thái tử đối với biểu hiện của Tần Trọng vô cùng hài lòng, mãi cho đến khi Tần Trọng hành lễ xong, hắn mới ra vẻ bất mãn bước lên đỡ Tần Trọng, miệng trách cứ: “ Tần tướng quân, ngươi cùng Cô vương là người một nhà, sao lại dùng những lễ tiết rườm rà như thế? Ngươi cũng không khỏi quá mức khách khí, sau này ở trước mặt Cô vương, đừng động một chút lại quỳ, ngươi là tướng quân là người cầm binh, quân nhân cho dù có chết cũng phải đứng chết!”
Tần Trọng nghe vậy thần sắc trong mắt lộ vẻ phức tạp, hắn xuất thân tầm thường, bình thường đến thần kì giống như tướng mạo của hắn, mười năm trước từ biệt cha mẹ già ở quê nhà, một mình đến kinh thành, mang theo chí nguyện gia nhập quân doanh đền nợ nước, tham gia cuộc thi võ khoa năm đó, liền trúng cử. Vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể kim giáp phi thân, trường thương trong tay, dẫn quân sĩ ra biên ải bên ngoài phương bắc mà chống lại quân Đột Quyết, ai ngờ hoàng thượng đối với hắn chẳng quan tâm, chỉ ném cho hắn một cái chức hiệu úy nho nhỏ ở trong cấm vệ quân.
Có tài nhưng không gặp thời, ngọc sáng liền vô quang, bao nhiêu đó cũng không đủ để hình dung tâm tình của hắn. Mười năm nay, hắn dựa vào bản lĩnh chân chính của mình, ngậm đắng nuốt cay từ hiệu úy leo được lên chức tì tướng, rồi tới thiên tướng, hai năm trước gặp thái tử điện hạ, thái tử chân thành nhiệt tình dùng lễ đối đãi với hắn, rốt cuộc hắn cũng hạ quyết tâm, đi theo thái tử.
“ Gặp thời gió tốt ta mượn lực, một lần phóng thẳng lên mây cao.” Hắn cũng đạt như ý nguyện làm tới chức phó tướng cấm vệ quân, nhưng mà thời khắc nào hắn cũng ở kinh thành mà trông ngóng ra ngoài biên ải, hắn cảm giác nơi đó mới chính là nơi để cho mình thỏa chi vẫy vùng. Thái tử lại không biết trong lòng của Tần Trọng trăm tư vị đang lẫn lộn, hắn thản nhiên cười nói: “ Hôm nay Cô vương cho gọi ngươi là có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi.”
Tần Trọng biết, trong miệng thái tử nói “ thương lượng” chỉ là một câu khách khí, hắn không có khả năng chống lại mệnh lệnh đã ban ra.
Tần Trọng khom người ôm quyền nói: “ Thỉnh thái tử điện hạ phân phó.”
Thái tử mỉm cười nói: “ Tôn tướng quân thủ hộ kinh thành mong được cáo lão hồi hương, việc này chắc ngươi cũng đã biết?”
Tần Trọng gật đầu: “ Mạt tướng đã biết từ mấy ngày hôm trước.”
“ Tôn tướng quân cáo lão, cái chức tướng thủ hộ thành cũng đang bỏ trống, kinh thành là nơi thiên tử ở, cùng những vùng trọng địa ven kinh, chức tướng quân thủ thành cũng không thể bỏ trống lâu được.”
Tần Trọng ngẩng đầu, nhìn thái tử liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ minh bạch ý tứ của hắn.
Quả nhiên, thái tử biểu tình tươi cười như thường nói: “ Tần tướng quân ở trong cấm quân chờ đợi nhiều năm như thế, luận về lý lịch, luận về bổn sự, luận trung tâm, đủ có thể tự mình đảm đương một phương. Cô vương tính dâng tấu với phụ hoàng tiến cử ngươi gánh vác trọng trách này, không biết ý của Tần tướng quân như thế nào?”
Câu cuối cùng là một câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa, thân cận thái tử đã hơn hai năm, hắn đối với bản tính của thái tử cũng có chút hiểu biết, sự tình mà thái tử quyết định, là không bao giờ chấp nhận thuộc hạ phản đối. Câu hỏi “ ý của ngươi như thế nào?”, thật ra là đang hỏi ngươi, lựa chọn tuân mệnh hay là lựa chọn mất mạng.
Tần Trọng không phải loại người đần độn, lựa chọn của hắn rất sáng suốt.
“ Mạt tướng nguyện theo thái tử điện hạ an bài.”
Thái tử nở nụ cười thỏa mãn, toàn bộ thân mình đều thả lỏng, giống như vừa mới hoàn thành xong một lần trên người của Tư Tư, mãn nguyện vô hạn.
Lúc gần cáo lui, Tần Trọng nhìn biểu tình tươi cười của thái tử, đột nhiên cảm giác được sau lưng có chút rét lạnh, đang chần chừ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“ Tần tướng quân còn có sự tình muốn nói ư?” Ánh mắt của thái tử luôn luôn không bỏ sót biểu tình của hắn.
Trầm ngâm một lúc, Tần Trọng ôm quyền đáp: “ Phó tướng Trịnh Nham Tùng của Thần Vũ quân, dường như dạo này muốn giao hảo cùng với mạt tướng, nhưng mạt tướng lại không biết tại sao.”
Thái tử cười nhạt, tức thì nói: “ Không sao, ngươi nắm chắc được mọi chuyện thì tốt rồi.”
Từ phía thái tử không biết được đáp án, Tần Trọng đành phải ôm một bụng nghi vấn, khom lưng cáo lui.
Chứng kiến Tần Trọng đi xa, Phạm Thụy bước lên hạ giọng nói: “ Thần Vũ quân Trịnh Nham Tùng vốn là tâm phúc của đại tướng quân Triệu Hổ, hắn muốn giao hỏa cùng với Tần Trọng, bên trong nhất định phải có huyền cơ.”
Thái tử mỉm cười nói: “ Không quản là huyền cơ như thế nào, Cô vương là một kì thủ, hiện tại đã nắm chắc được đại cục, nhưng muốn hạ quyế tâm, cũng cần phải chờ gió đông.”
“ Vậy…Thái tử điện hạ….chúng ta….”
“ Đứng ngoài xem cờ không nói mới chính là bậc quân tử, không phải là một chuyện mỹ diệu hay sao?” Thái tử hai mắt híp lại, thỉnh thoảng lóe lên một tia âm trầm.
* * *
Ngọc Như Trai, trong hậu viện.
Ngô công tử đã đi rồi, Phương Tranh nằm dựa trên ghế bộ dạng uể oải, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn đang suy tư chuyện nhân sinh.
Nhân sinh có rất nhiều sự tình cần phải suy nghĩ, đối với Phương đại thiếu gia mà nói, trước mắt tối trọng yếu không phải là muốn biết Phan thượng thư đang làm cái gì, cũng không phải muốn tỏ tường thái tử muốn chơi trò gì, giang sơn không phải của hắn, không đáng vì nó mà hao tổn tinh thần.
Những chuyện mà hắn muốn đương nhiên phải có quan hệ lợi ích thân thiết đối với bản thân mình….Chẳng hạn như chuyện phòng the.
Phương Tranh có một nguyện vọng, phải thu được nhiều mỹ nữ trong thiên hạ vào khuê phòng, đặt làm một chiếc giường siêu lớn, cùng toàn bộ lão bà trần truồng nằm mây mưa trên đó. Đương nhiên, chính mình cũng phải trần truồng, sau đó dùng một tấm vải đen bịt mắt, chơi trò diều hâu bắt thỏ, bắt được người nào, liền cùng nàng tương hảo một phen, sau đó lại tiếp tục bắt….
Nguyện vọng bao nhiêu tốt đẹp a, không biết năm tháng nào mới có thể thỏa mãn được tâm nguyện.
“ Tên hỗn đản này hai mắt nhắm chặt, giống như đang làm chuyện gì mờ ám trong mộng? Nước miếng đều đã nhỏ hết xuống, còn cười đáng khinh như thế, thực xấu xa!” Bên tai truyền đến thanh âm bất mãn của Trường Bình.
Phương Tranh mở mắt ra, hướng Trường Bình cười nói: “ Một bộ ấm trà chỉ có một cái bình trà nhưng lại có vô số chén trà, làm nam nhân thật sảng khoái!”
Trường Bình mê hoặc hỏi: “ Có ý tứ gì?”
Phương Tranh trợn mắt nhìn nàng: “ Ta là bình trà còn ngươi là chén!”
Trường Bình cũng không kém, trừng mắt nhìn lại hắn: “ Ngươi muốn phối xứng với mấy chén trà?”
Phương Tranh trầm ngâm: “ Cái này….Còn phải xem có bao nhiêu đồng bào phụ nữ mắc nạn tai ương, nói như mười mấy hai mươi người thì ta có thể tiếp nhận được! Còn nhớ ta kể câu chuyện Tây Du Kí cho ngươi nghe hay không? Đường Tăng đi lấy kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn như vậy để làm cái gì? Còn không phải là vì phổ độ chúng sinh sao, Đường Tăng cũng không dễ dàng vượt qua nha, chẳng những có nhiều yêu tinh muốn ăn thịt hắn, còn có yêu nữ muốn câu dẫn hắn, lão công ta cũng tương tự như hắn mà thôi.”
Trường Bình cười đến mức vành mắt cong lại thành mảnh trăng non, sẵng giọng: “ Ngươi cứ đắc ý đi! Còn nói Đường Tăng nữa, nhiều lắm ngươi chỉ là Trư Bát Giới thôi a.”
Phương Tranh không quản đến nàng, nói tiếp: “ Nếu ta là Đường Tăng thì tốt, chỉ cần có yêu nữ muốn câu dẫn ta, ta không nói hai lời, sẽ khẳng khái từ chối.”
Trường Bình cười nói: “ Nếu ngươi là Trư Bát Giới, cũng có thể từ chối nàng ta mà.”
Phương Tranh thở dài: “ Nếu Trư Bát Giới hiện thân, chỉ sợ hắn chưa kịp từ, yêu nữ đã muốn chạy trối chết……..”