Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự đồng tâm hiệp lực, một chiến thuyền khổng lồ của Phương gia thương hào luôn tiến thẳng thuận lợi, chưa từng xảy ra sai lầm.


Xử lý hoàn tất chuyện công, Trường Bình ngồi trên ghế thái sư trong tiền sảnh, đôi mắt đẹp vô thần nhìn xa xa, Yên Nhiên lặng lẽ không nói gì, lẳng lặng ngồi một bên, trong tiền sảnh tràn ngập một bầu không khí ai oán sầu khổ, thật lâu không tiêu tan.


Một lúc lâu, Trường Bình bỗng nhiên cắn răng, giọng căm hận nói: “ Nếu bị lão nương tra được là ai bắt cóc phu quân nhà ta, lão nương dù lên trời xuống địa phủ, cũng phải bằm thây hắn vạn đoạn, lăng trì cửu tộc!”


Yên Nhiên nghe vậy cũng gật đầu oán hận nói: “ Không sai! Người này đáng chết! Đáng chết!”


Trường Bình ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên nói: “ Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an nhị vị lão nhân gia. Ngô thái y trong cung hôm nay có đến thăm bệnh cho nhị vị lão nhân gia hay không?”


“ Đã tới, còn kê một đơn thuốc mới, cũng không biết có tác dụng gì không.”


……….


Trong phòng nghị sự của Thanh Long sơn, có một chậu than được đốt đỏ bừng, Phương Tranh rụt cổ, đưa tay hơ trên than, liên tục dùng sức xoa xoa, thỉnh thoảng lại nhấc lên chén rượu trên bàn, uống từng ngụm từng ngụm rượu cay nóng.


La Nguyệt Nương ngồi ngay đối diện hắn, thấy dáng dấp sợ lạnh của hắn, không khỏi cười nhạo nói: “ Có lạnh đến như vậy không? Trên núi có hơn hai trăm huynh đệ, cũng không có ai lạnh đến mức như ngươi.”


Phương Tranh nhe răng nói: “ Lời vô ích, các ngươi đều có công phu trong người, trời lạnh có cởi áo cũng không sao. Ta là thư sinh văn nhược, không chịu được dù chỉ một chút lạnh, hắc hắc, cho nên các ngươi phải cẩn thận tỉ mỉ che chở ta, quan tâm ta.”


La Nguyệt Nương liếc mắt quan sát hắn, bất mãn lắc đầu: “ Nói thật đi, rốt cục ngươi có biết võ công hay không?”


Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Đương nhiên là không, có người thì lao tâm suy nghĩ, có người dùng sức lao động để sinh tồn, ta đương nhiên thuộc về loại dùng trí não.”


“ Không biết võ công? Vậy ngươi làm sao đánh Hồ Lão Tam thành như vậy? Hạ thủ thật là độc, bây giờ Hồ Lão Tam còn nằm trên giường chửi mắng.”


Phương Tranh cười gượng nói: “ Ngoài ý muốn, hắc hắc, chỉ do ngoài ý muốn, có lẽ ta và Hồ Lão Tam anh hùng tương ngộ, cho nên hắn cố ý nhường cho ta.”


La Nguyệt Nương xì một tiếng, chẳng đáng nói: “ Còn xưng anh hùng, đếm khắp tam sơn ngũ nhạc lục lâm, nào có nhân vật anh hùng đê tiện giống như ngươi? Cũng là ta ngốc, để cho ngươi đi làm nhị đương gia, những đương gia khác, đã sớm đem ngươi chém chết, đỡ phải lưu lại hạng người vô sỉ như ngươi ở trên đời gây tai họa cho người khác.”


Phương Tranh mất hứng: “ Ai ai, sao nói như vậy chứ? Ngươi còn ủy khuất? Ta còn ủy khuất so với ngươi đây. Ta đang hảo hảo qua ngày, đột nhiên kỳ diệu biến thành nhị đương gia, nếu để cho lão cha lão nương ta biết, còn không đánh chết ta..”


Nói xong ở trong lòng Phương Tranh còn len lén bồi thêm một câu: “ Càng đừng bàn tới việc lão tử là mệnh quan triều đình, đi lên núi làm thổ phỉ với các ngươi a? Để đám ngôn quan triều đình biết được, còn không nghĩ kế để hạch tội ta sao?”


La Nguyệt Nương nghe vậy mày liễu nhướng lên: “ Sao, làm nhị đương gia rồi, tính tình tăng trưởng a, dám trừng mắt với ta, lòng can đảm sinh sôi rồi sao? Lão nương cho ngươi nếm thử mùi vị co giãn gân cốt?”


Phương Tranh bật người nhu thuận cúi đầu, sụp mi thuận mắt nói: “ Ta sai rồi! Ta còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, ngươi tha thứ ta đi.”


“ Ngươi…” La Nguyệt Nương dở khóc dở cười: “ Thanh Long sơn của ta có một nhị đương gia như ngươi vậy, thật đúng là…ai, họa phúc khó lường a!”


Phương Tranh lấy lòng cười cười, đang định mở miệng vỗ mông ngựa La Nguyệt Nương, Đao Ba phong trần mệt mỏi….vừa xông vào.


“ Đương gia, ta dẫn theo hơn ba mươi huynh đệ, nhân đêm khuya phá hư quan đạo mới tu sửa đến Từ Châu phủ, các huynh đệ làm thật ra sức, cuối cùng phá hư đến ba trượng dài, cho dù quan phủ có vận dụng dân tráng đến sửa gấp, không đến ba bốn ngày chỉ sợ sửa không xong, ha ha…”


Đôi mắt xinh đẹp của La Nguyệt Nương sáng ngời, hưng phấn nói: “ Nói cách khác, trong ba bốn ngày tới, khách thương cùng người đi đường qua lại chỉ có thể đi ngang qua chân núi chúng ta?”


Đao Ba hàm hậu cười gật đầu: “ Không sai, nhị đương gia ra chủ ý này tốt nha! Chúng ta nhiều người như vậy tại sao ngày trước không nghĩ tới nhỉ? Rốt cục vẫn là người đọc sách, so với những kẻ quê mùa như chúng ta đúng là có kiến thức hơn, ha ha…”


Phương Tranh trợn mắt: “ Ai, nói thôi, sao ngươi chửi ai vậy? Ngươi mới là người đọc sách, toàn gia ngươi đều là người đọc sách.”


La Nguyệt Nương vừa vui vừa hận trừng mắt liếc Phương Tranh, hừ nói: “ Người này ở trong bụng toàn là chủ ý xấu xa, bảo huynh đệ các ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để bị hắn tính kế.”


Đao Ba lại không hề có lòng dạ liền đáp ứng: “ Đương gia yên tâm, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt không để nhị đương gia chiếm được tiện nghi của chúng ta!”


Phương Tranh: “…”


Bước đầu tiên đã thành công, lúc này việc cấp bách chính là dự trù bước tiếp theo.


La Nguyệt Nương vỗ vỗ Phương Tranh, hỏi: “ Ai, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”


Phương Tranh uống một ngụm rượu, gương mặt vặn vẹo hồi lâu, sau đó thở dài thậm thượt, trợn mắt nói: “ Làm sao bây giờ? Đánh cướp a, còn cần ta đi dạy ngươi? Đây không phải là tiền vốn của ngươi sao?”


“ Thế nhưng, phải cướp thế nào, kiếp người nào? Làm sao an bài nhân thủ cho các huynh đệ? Việc này về phần ngươi quản, ngươi phải đưa ra một chương trình chứ.”


Trong dĩ vãng khi La Nguyệt Nương hành sự đều tự làm một mình, đám thổ phỉ trên núi chỉ để ý phân tang vật, cho nên đối với việc hợp tác đoàn đội căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.


Phương Tranh nhìn vẻ mặt mờ mịt của La Nguyệt Nương, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đao Ba, một lát bỗng nhiên thở dài nói: “ Trước đây các ngươi làm thế nào? Lẽ nào chẳng bao giờ làm qua một trận buôn bán nào sao?”


Sắc mặt Đao Ba xấu hổ nói: “ Trước đây đều do một mình đương gia đi nghiên cứu địa hình, sau đó tìm cơ hội một mình động thủ, đem tài vật về núi, phân cho các huynh đệ.”


Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Vậy còn các ngươi? Các ngươi có hơn hai trăm người, mỗi ngày đều đang làm gì?”


Đao Ba lúng ta lúng túng nói: “ Mỗi ngày chúng ta lên núi chờ đương gia trở về, có khi trên người thiếu bạc, thì mười người kết thành một đội, xuống núi đi tìm một con dê béo để làm ăn. Rất ít đi cùng với đương gia.”


Phương Tranh ngây ra một lát, mới nghẹn ra được một câu: “ Ta kháo! Thổ phỉ khắp thiên hạ, chỉ có các ngươi là hạnh phúc nhất, hiện tại ta bỗng nhiên bắt đầu ước ao được như các ngươi.” Hắn quay đầu lại nhìn biểu tình của La Nguyệt Nương, thấy phản ứng của nàng như đương nhiên, vốn không cảm giác làm vậy là có gì sai.


Phương Tranh lắc đầu nói: “ Đương gia, ta có câu nói khó nghe, ngươi không thích nghe cũng phải nghe. Nếu cứ tiếp tục làm như ngươi, Thanh Long sơn sớm muộn sẽ xong, các huynh đệ sớm muộn sẽ giải tán, nói thật, ngươi đã nuông chiều hư hỏng bọn họ, đó không phải là chuyện tốt.”


La Nguyệt Nương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Tranh, thản nhiên nói: “ Lão nương là đầu nhi của bọn hắn, hơn hai trăm người ăn uống sinh hoạt, lão nương đương nhiên phải lo lắng, có gì sai?”


“ Có gì sai? Quá sai lầm!” Phương Tranh nhìn qua Đao Ba đang đầy mặt xấu hổ, hừ nói: “ Ta nghe nói trong các huynh đệ người lớn tuổi nhất cũng có bốn mươi phải không? Hơn hai trăm người, lại không một ai đứng ra giúp đương gia một chút? Giống như hơn hai trăm đứa trẻ chưa dứt sữa, suốt ngày chờ ngươi đi tìm bạc về nuôi họ sao? Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là đầu nhi của bọn hắn, chứ không phải là lão mẫu của bọn hắn, dù là lão mẫu của họ, nuôi dưỡng con cái cũng dưỡng có chừng mực, con cái cũng phải hiểu mình nên tự lực cánh sinh chứ? Bọn họ có chân có tay có sức lực, lại không tàn phế, dựa vào điều gì nhờ ngươi lao lực nuôi sống bọn hắn? Là một hán tử, tự mình đi tìm bạc về mà xài, nhờ nữ nhân nuôi sống là sao? Còn không bằng một tên tiểu bạch kiếm như ta.” (*: tiểu bạch kiếm: mặt trắng, công tử bột.)


Đao Ba cúi đầu, lặng lẽ không nói, cơ mặt liên tục co quắp, hiển nhiên đang xấu hổ tới cực điểm.


Sắc mặt La Nguyệt Nương âm trầm xuống tới, lạnh lùng nói: “ Nhị đương gia, quá phận rồi đó. Ngươi nói vậy là sao? Các huynh đệ trong nhà cần có cơm ăn, ai làm nhiều một chút, ai làm ít một chút, có cần phải phân chia rõ ràng như vậy sao? Lời của ngươi cũng thật khó nghe.”


Mẹ nó! Con quỷ nhỏ này đúng là một người ngu ngốc điển hình thích vô tư kính dâng! Lãnh đạo kiểu như vậy còn kéo dài được hai năm, Thanh Long sơn vẫn còn có thể bình yên vô sự, không thể không nói vận khí của người đàn bà này thật sự là tốt quá mức, Đao Ba xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, nói xen vào: “ Đương gia, ngài đừng trách nhị đương gia, hắn nói rất đúng, các huynh đệ không thể tiếp tục như vậy nữa, ai cũng đều có chân có tay, dựa vào điều gì chỉ dựa vào ngài nuôi dưỡng? Hai năm trước ta từng đề cập qua với ngài, các huynh đệ chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu, động thủ cướp đường mọi người sẽ cùng nhau làm, nhưng ngài lại ngại huynh đệ chúng ta vướng chân vướng tay, lại bảo chúng ta trở về.”


Phương Tranh cười nói: “ Đương gia, lời tuy khó nghe, nhưng đạo lý không sai. Chuyện Tôn Hữu Vọng làm phản ngươi còn nhớ không? Vì sao hắn có thể kích động hơn trăm huynh đệ cùng nhau làm phản? Nói thật, đây là kết quả do ngươi nuôi dưỡng ra! Mỗi ngày thịt cá, lại được bạc tiền hầu hạ, bọn họ đương nhiên chỉ ở không thừa hưởng, nếu ngày nào buôn bán không xong, uống rượu ăn thịt lại thiếu, bạc phân không bao nhiêu, bọn họ sẽ không thỏa mãn, dĩ nhiên đứng lên nháo sự, đây là vì sao? Hay bởi vì bọn họ chuyện gì cũng không làm, chỉ ngồi đợi chia tiền, cho nên bọn họ đối với tập thể này không hề sản sinh lòng trung thành, cho rằng những gì bọn họ có được nhiều ít đều là thứ bọn họ nên có, đương gia nuôi dưỡng bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bọn họ căn bản không biết kiếm một lượng bạc khó khăn đến bao nhiêu. Ta mạo muội hỏi một câu, trước đây thời gian La lão đương gia vẫn còn tại thế, cũng làm như thế sao?”


La Nguyệt Nương mấp máy môi, không nói chuyện.


Đao Ba đáp: “ Thời gian La lão đương gia còn tại thế, các huynh đệ đều đi theo làm buôn bán, khi đó các huynh đệ đều rất đồng lòng, có ngày tháng trong nồi chỉ còn một ngụm thịt, tất cả mọi người đều đưa đẩy nhường nhau. Ai cũng không chịu ăn, đâu giống hiện tại, chỉ sợ ăn thiếu thốn, ai…”


“ Lúc nào biến thành như bây giờ vậy?”


“ Từ sau khi La lão đương gia qua đời, lão huynh đệ trên núi cũng có người quay về con đường lương thiện, còn có người bị bệnh, hoặc thời gian làm buôn bán bị giết chết, mấy người còn lại thì có người bị thương, có người tuổi già sức yếu không làm gì được, đương gia không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần buôn bán đều làm một mình, sau đó đương gia chiêu mộ thêm một nhóm người lên núi, vừa bắt đầu xác thực cũng náo nhiệt, nhưng sau bọn họ nhìn thấy những lão huynh đệ không cần làm việc cũng được phân bạc, dần dần, bọn họ cũng không làm nữa, đương gia không thể làm gì khác hơn là tự một mình làm, ai, khổ cho nàng, chỉ là một nữ tử còn trẻ tuổi, lại bị chúng ta…”


“ Đao Ba, câm miệng! Dài dòng như vậy, có tin lão nương tát ngươi hay không?” La Nguyệt Nương lạnh lùng cắt đứt lời lải nhải của Đao Ba.


Rốt cục Phương Tranh chợt hiểu, nguyên lai là như vậy, tìm được chỗ mấu chốt của vấn đề.


Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn Đao Ba nói: “ Ngươi đi nói cho các huynh đệ, ăn ở không kiểu đó không phải là thói quen tốt, huống chi nhờ một nữ nhân nuôi dưỡng. Sau này Thanh Long sơn chúng ta phải lập ra một quy củ, khi làm buôn bán chia bạc, phải giống như trong quân đội phân chia phần thưởng theo công trạng, ai ra lực tối đa, thì người đó được chia càng nhiều, ngược lại, ai không xuất lực thì không đạt được. Huynh đệ nào không phục thì tự mình lăn xuống núi, không ra sức mà nghĩ muốn chia bạc, loại huynh đệ đó chúng ta không cần! Từ nay về sau, sơn quy như quân pháp, quân pháp như sơn!”


Liếc mắt nhìn La Nguyệt Nương, Phương Tranh nói tiếp: “ Khái khái, về phần hai vị đương gia của Thanh Long sơn, đương nhiên không cần tự mình động thủ, chỉ cần ngồi trong lều lớn trung quân, suy nghĩ kế sách chu toàn, bất quá công lao cũng là lớn nhất, bạc phân phải là tối đa, có ai không phục, chỉnh cho họ biết!”


Đao Ba nhanh miệng gật đầu: “ Đó là đương nhiên, đương gia vì huynh đệ chúng ta làm lụng cực khổ vất vả lâu như vậy, cũng nên đến lúc huynh đệ chúng ta hầu hạ lại nàng.”


La Nguyệt Nương lạnh lùng nói: “ Đương nhiên cái rắm! Các huynh đệ làm buôn bán, lão nương phải xuất thủ, về phần nhị đương gia, không cần ra tay đâu, đỡ phải để cho hắn bị dê béo trói lại, chúng ta còn phải ra bạc chuộc hắn, vụ buôn bán coi như thâm hụt cả tiền vốn.”


Kháo! Con quỷ nhỏ này miệng thật là độc! Phương Tranh trừng mắt nhìn nàng, không nói chuyện.


Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên bị một thổ phỉ thủ hạ từ ngoài kích động xông vào, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn khó thể che giấu, hét lớn: “ Đương gia, tới! Dê béo tới!”


Ba người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Phương Tranh cười nói: “ Thật đúng là nhanh, Đao Ba phá hư quan đạo còn chưa tới một buổi tối, khách thương đã thay đổi tuyến đường đi qua Thanh Long sơn chúng ta rồi sao? Oa ha ha ha, ông trời muốn chúng ta phát tài, chúng ta không dám không phát, không chỉ phát, mà còn phát đến đặc biệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK