Mặc Cúc Liên bỗng nhiên nở nụ cười, dáng tươi cười lộ ra ý tứ chế giễu: “ Viện quân Hoa triều? Đúng vậy, viện quân Hoa triều sẽ đến, nhưng bọn hắn sẽ không giúp chúng ta, bọn họ giơ lên dao mổ, sẽ đem toàn bộ người Đột Quyết chúng ta giết chóc hầu như không còn, do đó đem toàn bộ thảo nguyên nhét vào bản đồ Hoa triều, thiên hạ sẽ không còn nơi dành cho người Đột Quyết sống yên ổn.”
Trên chiến trường thây chất như núi, Mặc Cúc Liên lo lắng nói: “ Các tướng sĩ đã hoàn toàn kiệt lực, song phương thương vong thảm trọng, thay đổi ngươi là người cầm đầu của Hoa triều, ngươi sẽ thật tình bang trợ một con cọp bị bệnh, sau đó chờ nó hết bệnh sẽ phản ngược lại cắn ngươi một ngụm, hoặc là giơ lên đao kiếm, nhân cơ hội đem con cọp giết chết, triệt để tiêu trừ tâm phúc họa lớn tích tụ hơn trăm năm trong lòng người Hoa triều?”
Vạn phu trưởng nghe vậy ngẩn người, lại nghĩ nghĩ, thần sắc bỗng nhiên ngưng trọng lên. Có thể làm tới địa vị cao như vạn phu trưởng, đương nhiên đều không phải là hạng người ngu xuẩn, Mặc Cúc Liên chỉ nói mấy câu liền làm hắn ý thức được, người Đột Quyết đã lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Mặc Cúc Liên vỗ vỗ vai hắn, cười thảm nói: “ Việc đã đến nước này, người Đột Quyết chúng ta còn muốn nội đấu xuống phía dưới, để dị tộc triệt để tiêu diệt chúng ta sao? Giờ này khắc này, ngoại trừ đoàn kết đứng lên, mau rời khỏi địa phương này, một lần nữa phát triển nội chính, tương lai đông sơn tái khởi, ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn để cứu người Đột Quyết thoát khỏi hoàn cảnh vạn kiếp bất phục? Đi truyền lệnh, toàn quân buông binh khí, hướng Mặc Xuyết Khả Hãn đầu hàng! Chúng ta là dân tộc Đột Quyết ưu tú, không thể ở tại địa phương này bị dị tộc vong quốc diệt chủng.”
Viền mắt vạn phu trưởng nhất thời phiếm hồng, hán tử lãnh ngạnh lại rơi nước mắt tại chỗ, nức nở vài tiếng, hắn đứng lên, hung hăng lau nước mắt, giơ cao hai tay, hướng chiến trường dữ dằn quát to: “ Truyền lệnh quốc sư! Toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết, toàn bộ buông binh khí, hướng…hướng Mặc Xuyết Khả Hãn… đầu hàng! Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”
Tất cả mọi người thất thần, động tác chém giết liều mạng của các tướng sĩ vừa chậm, chiến sĩ dưới trướng Mặc Xuyết thấy cơ hội khó có được, giơ tay chém xuống, lại có không ít chiến sĩ dưới trướng Mặc Cúc Liên bị chém chết dưới đao.
“ Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng! Đừng đánh nữa, toàn bộ con dân Đột Quyết nguyện phụng Mặc Xuyết làm Khả Hãn, chúng ta không phải là địch nhân nữa, mà là nô bộc trung thực của Mặc Xuyết Khả Hãn!”
“ Không! Chúng ta đã phụng Cự Mặc tiểu Khả Hãn là chủ, sao có thể đầu hàng nghịch tặc? Chúng ta nguyện huyết chiến mà chết!” Không ít chiến sĩ liền phản ứng, nhất thời lên tiếng hét lớn.
“ Chúng ta tuyệt không đầu hàng!”
“ Con dân Đột Quyết là hậu đại của thương lang, chỉ có người Đột Quyết chết trận, không có người Đột Quyết đầu hàng!”
Trên chiến trường, chiến sĩ dưới trướng Mặc Cúc Liên đều hô to, thần tình kích động nắm chặt nắm tay, viền mắt đều phiếm hồng.
Sĩ khí trong nháy mắt vừa hạ mệnh lệnh liền hạ xuống cực nhanh, toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết đều dừng lại chém giết, tình thế hỗn loạn, tất cả mọi người tự động co rút lại thành một đoàn, hình thành hai phòng ngự trận hình tròn, thần sắc hai bên đề phòng thối lui, hàng rào phân minh.
“ Người kháng mệnh trước trận, giết không tha.” Vạn phu trưởng mặt trầm như nước, giọng nói như băng, trong mắt lại hiện lên vẻ đau đớn.
Tình thế đột biến, làm tất cả mọi người khó hiểu, mọi người rốt cục làm sao vậy? Đang hảo hảo vì sao phải đầu hàng, không phải nói viện quân lập tức sẽ tới sao? Thắng lợi ngay trước mắt, vì sao quốc sư lại bỗng nhiên đưa ra yêu cầu đầu hàng?
Trong đám người phân ra một con đường nhỏ, Mặc Cúc Liên ngồi trên lưng ngựa, tay hắn cầm vương kỳ đại biểu cho Cốt Đốt Lộc Khả Hãn Đột Quyết, giục ngựa một mình hướng đại quân Mặc Xuyết chạy đi.
“ Quốc sư Mặc Cúc Liên, suất dũng sĩ dưới trướng, hướng Mặc Xuyết Khả Hãn đầu hàng! Thỉnh Khả Hãn tin tưởng thành ý của ta, đại họa của người Đột Quyết gần đến, thỉnh Khả Hãn mau lui binh, chúng ta chạy về hướng bắc, triệt vào sâu trong thảo nguyên, vì người Đột Quyết bảo lưu một chút mầm móng cuối cùng.”
Mặc Cúc Liên xuống ngựa ngay trước Mặc Xuyết, sau đó quỳ xuống ôm ngực nói, giọng nói của hắn bình ổn, nhưng thần tình mang theo vài phần lo lắng, thời gian đã không còn nhiều lắm, không ngoài dự liệu, Phương Tranh lập tức sẽ lĩnh binh vây quanh bọn họ, chúng ta có thể tránh thoát lần đại họa này không?
“ Mặc Cúc Liên hôn mê đầu sao? Lúc này hắn có thể thử một lần, vì sao lại muốn đầu hàng bổn hãn?” Mặc Xuyết ngồi trên lưng ngựa, híp mắt nhìn Mặc Cúc Liên, thần sắc có chút do dự.
“ Khả Hãn, để ta tới bổ chết con hồ ly giảo hoạt kia, quản hắn có âm mưu gì, chúng ta cũng không cần để ý tới!” Đạt Tháp Tháp ở bên cạnh Mặc Xuyết nhe răng cười nói.
“ Mặc Xuyết Khả Hãn, thời gian đã không còn nhiều lắm! Thỉnh ngài mau mau hạ lệnh rút quân, người Hoa triều sắp sửa bao vây chúng ta, để chúng ta dừng lại nội đấu, vì người Đột Quyết chừa chút huyết mạch!” Mặc Cúc Liên ở trước trận hô to.
“ Người Hoa triều?” Mặc Xuyết hít sâu một hơi rét lạnh, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của Mặc Cúc Liên, quay đầu nhìn một chút vị trí của song phương, hắn ngạc nhiên phát hiện trong bất tri bất giác, chiến trường đại chiến của hai bên đã đến gần đại doanh bắc phạt, phía đông, tây, bắc chiến trường là thảo nguyên rộng lớn, phía nam lại là con sông chảy xiết, nếu người Hoa triều bỗng nhiên xuất hiện, dùng ba mặt đông, tây, bắc hợp binh bao vây bọn họ, người Đột Quyết sẽ rơi vào tử địa vạn kiếp bất phục.
“ Tên già hồ đồ dẫn sói vào nhà!” Mặc Xuyết thoáng cả kinh, mồ hôi lạnh trên trán nhất thời xông ra, tuy rằng hắn cũng không rõ người Hoa triều và Mặc Cúc Liên đạt thành loại hiệp nghị như thế nào, cũng không hiểu rõ người Hoa triều làm sao lừa dối được Mặc Cúc Liên, bất quá hắn biết, lúc này đã không còn kịp ngẫm nghĩ, nhanh chân suất quân rời khỏi trận đại họa này.
“ Truyền lệnh, rút quân hướng bắc! Chúng ta xuất phát vào sâu trong thảo nguyên, trước tiên đóng quân tại Khai Bình!”
“ Rầm rầm!” Mặc Xuyết vừa dứt lời, chỉ nghe được bên ngoài đại quân bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo hiệu điếc tai, ngay sau đó, ánh mắt có thể nhìn thấy ở đầu cùng thảo nguyên hướng đông, tây, bắc ba mặt, xuất hiện ba đạo chỉ đen mơ hồ, trên thảo nguyên xanh biếc, đặc biệt chói mắt lóa mắt.
“ Khả Hãn! Có quân đội bất minh đang phân ba mặt vây quanh chúng ta!” Một gã thám tử vội vàng bẩm báo.
Mặc Xuyết nhìn ba đạo hắc tuyến ngoài xa, còn có tiếng vó ngựa loáng thoáng truyền đến như sấm rền, trái tim hắn trầm xuống, chìm vào đáy cốc.
“ Truyền…truyền lệnh, toàn quân quay đầu lại, kết phòng ngự trận.” Cả người Mặc Xuyết phảng phất như hư thoát.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mặc Cúc Liên, Mặc Xuyết lại mệnh lệnh: “ Ra lệnh bọn họ đem nhi tử của Cốt Đốt Lộc và Mặc Cúc Liên đưa đến trung quân của bổn hãn, toàn bộ người Đột Quyết dừng lại nội đấu, nhất trí kháng ngoại địch!”
“ Nguyên soái, người Đột Quyết dường như đã đình chiến, bọn họ đang bày trận thế đối diện với chúng ta.” Phùng Cừu Đao ở một bên thấp giọng nói.
Phương Tranh hắc hắc cười nói: “ Lúc này mới đình chiến, chậm! Sao không dừng sớm?”
Phương Tranh cười thật đắc ý, giống như con hồ ly vừa trộm được ba trăm con gà.
Vô luận là ai thiết xuống cái tròng này, đem toàn bộ người Đột Quyết nhét vào trong cái tròng kia, đều sẽ không nhịn được mà đắc ý, huống chi Phương đại thiếu gia bình thường lại không thích điệu thấp, tác phẩm đắc ý như vậy, có thể nào lại không huyền diệu khoe khoang một phen?
“ Nguyên soái, ba lộ đại quân đã vây quanh người Đột Quyết, bọn họ không chạy được nữa!” Hàn Đại Thạch quất ngựa vung roi, hưng phấn hét lớn.
Người Đột Quyết làm hại biên thành phương bắc hơn trăm năm, hôm nay lại kết thúc trăm năm huy hoàng của bọn họ, tình tự của toàn bộ Hoa triều tướng sĩ tăng vọt, bọn họ hưng phấn nắm chặt binh khí trong tay, do truyền lệnh binh giục ngựa truyền ra mệnh lệnh, đâu vào đấy làm theo kế hoạch liệt tốt trận thế, dù bận vẫn ung dung chờ đợi mệnh lệnh tiến công cuối cùng của nguyên soái.
“ Liệt trận! Cung tiễn tiến lên, vây quanh bọn họ!” Cách người Đột Quyết mấy trăm bước, Phùng Cừu Đao lớn tiếng hạ lệnh nói.
Trong đội ngũ của đại quân bắc phạt ngang nhiên đi ra mấy vạn cung thủ, bọn họ lấy đại quân bắc phạt làm trung tâm, đem người Đột Quyết vây quanh ở giữa, giương cung cài tên, những mũi tên sắc bén nhắm ngay người Đột Quyết bên trong vòng vây, sát khí dày đặc lần thứ hai lại đầy rẫy trên thảo nguyên.
Nhìn cung thủ bày trận trước mặt, trái tim Mặc Xuyết lại trầm vào vực sâu.
Cung thủ, thuẫn thủ, đao thủ, thương thủ của một chi quân đội, đó là phân phối có tiêu chuẩn, thế nhưng…” Người Hoa triều vì sao lại có nhiều cung thủ như vậy?”
Kỵ binh đánh với số lượng cung thủ khổng lồ như vậy, sẽ có kết quả thế nào? Mặc Xuyết kéo kéo khóe miệng, trong miệng tràn đầy khổ sáp.
Theo tư thế trước mắt, Phương Tranh đã dự định tiêu diệt hết bọn họ, không để lại một người còn sống.
“ Thời khắc sinh tử tồn vong của người Đột Quyết tới rồi! Bất luận là dũng sĩ dưới trướng bổn hãn, hay chiến sĩ dưới trướng quốc sư vừa đầu hàng, các ngươi nghe hiệu lệnh của ta, liệt trận! Chuẩn bị tiến công! Chúng ta phải xông ra trùng vây!”
Toàn bộ người Đột Quyết liền hành động, mặc dù đang nằm trong bại thế, nhưng vẫn không hề hoảng loạn, phải thừa nhận, bọn họ không hổ là lục quân cường đại nhất thiên hạ, rất nhanh, bọn họ lập từng đội ngàn người, giống như một cỗ dây thừng kết thành đoàn, xếp theo trận hình trùy hình tiến công, mũi trùy chỉ thẳng trung quân đại quân bắc phạt.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, híp mắt đánh giá trận hình của người Đột Quyết, bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng…
Ôn Sâm ở một bên vội vàng hợp thời bồi cười nói: “ Nguyên soái vì sao cười?”
Phương Tranh chỉ chỉ trận thế của người Đột Quyết, cười nói: “ Ngươi xem trận thế do người Đột Quyết liệt ra, hình dạng có giống như cái đó của nam nhân hay không?”
Ôn Sâm ác hàn, lau mồ hôi.
Vị nguyên soái này rất tà ác.
Phương Tranh lại nhìn nhìn một lát, sau đó lại cười. Nếu như trận thế của người Đột Quyết giống như cái đó của nam nhân, vậy quân bắc phạt của lão tử lại giống cái gì? Áo mưa? Ai nha, chiến tranh lại đánh cho thành dâm đãng như vậy, người Đột Quyết thật quá không biết xấu hổ.
So sánh với sự dễ dàng của Phương Tranh, tâm tình của Mặc Xuyết lại nặng trịch, nhìn chính mình bị đại quân Hoa triều trọng trọng vây quanh, cả người hắn lạnh lẽo, cảm thấy một trận tuyệt vọng.
“ Tiến công! Lao ra vòng vây!” Hai mắt Mặc Xuyết đỏ bừng, rút ra loan đao, hạ mệnh lệnh tiến công.
Tiếng tù và sừng trâu trầm thấp úc muộn, truyền khắp toàn bộ đại quân.
Toàn bộ người Đột Quyết loan đao ra khỏi vỏ, thúc ngựa bắt đầu xung phong, trận thế phát động, trong khí thế từ trước đến nay chưa từng có, lộ ra vài phần ý tứ hàm xúc bi tráng.
Móng ngựa như sấm, trận hình tiến công trong sự cuồn cuộn nhưng không hề mất trật tự, trên thảo nguyên, một mũi tên thật lớn rất nhanh hướng vòng vây của Hoa triều di động, giống như một thanh kiếm bén, nỗ lực ở trong vòng vây xé mở một cái khe, vì chính mình tìm kiếm một cơ hội sinh tồn.
Năm trăm bước, bốn trăm bước…
“ Cung thủ chuẩn bị.” Truyền lệnh binh cưỡi chiến mã đứng ngay trước trận quân bắc phạt, quơ cờ lệnh hướng toàn quân phóng như bay, nhắn nhủ mệnh lệnh của chủ tướng.
“ Lược!”
Mấy vạn trường cung nhắm ngay người Đột Quyết đang xung phong, mũi tên băng lãnh tản mát ra hàn quang yếu ớt, giống như thiệp mời của tử thần.
Ba trăm bước, hai trăm bước…
“ Thùng thùng đông.” Sau trung quân, tiếng trống trận vang lên thật lớn, trái tim mọi người theo tiết tấu của tiếng trống, bắt đầu nhảy gấp lên.
“ Bắn cung!”
“ Bắn cung!”
“ Ông!”
Tiếng dây cung bật lên trầm thấp, mưa tên bay khắp bầu trời hướng người Đột Quyết đang xung phong vọt tới.
Mấy vạn mũi tên nhọn theo hình vòng cung bắn ra, phảng phất che khuất thái dương trên bầu trời, sắc trời trong nháy mắt liền âm u không ánh sáng, trong trận hình Đột Quyết có vô số người lớn tiếng kêu thảm thiết. Lần lượt trúng tên rơi xuống ngựa, hàng ngũ trùy hình hoàn chỉnh nhất thời xuất hiện từng chỗ trống thật lớn thật lớn.
Mặc Xuyết rơi vào cuối cùng, mấy ngàn thân quân đang vây quanh bảo hộ bên người hắn. Thấy có vô số dũng sĩ ngã ngựa, vành mắt hắn không khỏi muốn nứt ra, dương đao hét lớn: “ Xung phong! Tiếp tục trùng! Nhất định phải lao ra!”
Trong trận bắc phạt, Phùng Cừu Đao rõ ràng hiểu được ý đồ tác chiến của Phương Tranh, Tần Trọng và Hàn Đại Thạch ba viên đại tướng, đang giục ngựa qua lại trước trận hạ lệnh.
“ Bắn cung! Tiếp tục bắn cung!”
Kỵ binh đối cung tiễn thủ, đoạn đường nguy hiểm nhất chính là từ ba trăm bước tới một trăm bước, đó là đoạn đường có điều kiện tốt nhất trong binh khí cự ly xa.
Trùng qua mấy trăm bước, cung tiễn thủ không cách phát huy ưu thế đả kích cự ly xa, kỵ binh rốt cục mới chậm lại được áp lực.
Đầu lĩnh xung phong chính là Đạt Tháp Tháp, nhìn vòng vây quân bắc phạt càng ngày càng gần, trên mặt Đạt Tháp Tháp nhe răng cười. Chỉ cần đạt tới trước trận quân bắc phạt, dù là cung tiễn cũng không còn phát huy được tác dụng, khi đó người Hoa triều lại biến thành gia súc chỉ đợi bị làm thịt, chờ chiến sĩ Đột Quyết anh dũng tùy ý hạ đao xâm lược.
Sau hơn mười vòng mưa tên đả kích, người Đột Quyết phải trả giá mấy vạn tính mạng chiến sĩ Đột Quyết, rốt cục vọt tới ven vòng vây quân bắc phạt.
Toàn bộ người Đột Quyết đều thở phào nhẹ nhõm, người Hoa triều không có cung tiễn, bọn họ còn có tư cách gì đánh một trận với Đột Quyết?
“ Cung tiễn thủ lui! Trọng giáp tiến lên!”
Ngay khi đội ngũ xung phong của quân Đột Quyết còn cách năm mươi bước với quân bắc phạt thì truyền lệnh binh trong quân bắc phạt lại bắt đầu hạ đạt mệnh lệnh mới nhất của chủ tướng.
Toàn bộ cung tiễn thủ kỷ luật nghiêm minh, lập tức thu lại cung tiễn, đâu vào đấy lui nhập trung quân.
Lúc này, một màn xảy ra làm toàn bộ người Đột Quyết phải giật mình.
Cung tiễn thủ lui ra phía sau, bên trong quân bắc phạt tiến ra một đám kỵ binh, kỵ binh xuất hiện cũng không đáng giật mình, giật mình chính là, nhân số của đoàn kỵ binh tuy chỉ hơn vạn người, nhưng toàn thân bọn họ được trọng giáp màu đen bao bọc, dù là mũ giáp trên đầu cũng che kín toàn khuôn mặt, toàn thân trên dưới được bao phủ hoàn toàn kín mít, không tìm được một khe hở nào để hạ đao chém xuống, chiến mã cũng được bao phủ tầng tầng lớp thiết giáp tại cổ, bụng và mông.
Đoàn kỵ binh hơn vạn người xếp thành một hàng, tay cầm trường thương sáng như tuyết, khuôn mặt bọn họ có mũ giáp che kín, cứ như vậy lẳng lặng đứng ngay trước trận quân bắc phạt, vô hình tản mát ra sát khí tận trời, làm chấn động tâm trạng của người Đột Quyết.
“ Trọng…trọng giáp kỵ binh!” Mặc Xuyết sợ ngây người.
“ Người Hoa triều từ lúc nào có trọng giáp kỵ binh?”
Còn chưa đợi hắn kịp có gì bố trí, trước trận quân bắc phạt, lệnh kỳ màu vàng đã dương dương tự đắc huy lên.
Người cầm đầu đã hạ mệnh lệnh tiến công!
“ Giết!”
Trong trọng giáp kỵ binh, tướng lĩnh dẫn đầu giơ cao trường thương, sau đó dẫn đầu giục ngựa, hướng chiến trận của người Đột Quyết phóng đi.
Tướng sĩ bắc phạt phía sau phát sinh tiếng quát trầm thấp, theo sát phía sau tướng lĩnh, thúc ngựa khởi xướng xung phong.
Quân tiên phong mặc trọng giáp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Cự ly năm mươi bước trong chớp mắt liền tới. Trọng giáp kỵ binh giống như cỗ máy xay thịt ngoài chiến trường, vô tình thắt cổ tất cả những địch nhân ngăn trở bọn họ đi tới, quán tính thật lớn, cùng trọng giáp cứng rắn, làm sĩ khí người Đột Quyết trong nháy mắt rơi vào vực sâu.
Tình hình chiến đấu, đã là tuyệt vọng.
Hai tay Mặc Cúc Liên bị trói ra sau lưng, rơi vào giữa trung quân Mặc Xuyết, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng bỗng nhiên khóe miệng nở nụ cười, trong tiếng cười, một chuỗi nước mắt già nua rơi xuống má.
Đột Quyết, kiêu tử thảo nguyên, hôm nay lại bị Hoa triều gầy yếu vong quốc diệt chủng, thực sự là châm chọc lớn lao, chân thần vạn năng, chúng ta làm sai điều gì? Sao lại gặp vận rủi như vậy?
Gương mặt Mặc Xuyết cũng trắng, sắc mặt hắn sầm xuống, cưỡi ngựa đứng giữa trung quân, trong tay nắm chặt dây cương, do quá mức dùng sức, xương ngón tay cũng biến thành trắng nhợt.
Không nghĩ tới, đại quân Đột Quyết đánh đâu thắng đó, hôm nay lại toàn quân bị diệt ở đây, một vạn danh trọng giáp kỵ binh, giống như một vạn ác ma tru diệt hồn phách của người Đột Quyết, tùy ý qua lại trong chiến trận của người Đột Quyết, khoái ý tung hoành.
Đây đã thành một hồi tàn sát đơn phương!
Hoa triều bởi vì trận chiến hôm nay, rốt cục hạ bao nhiêu tiền vốn?
Nhìn trọng giáp kỵ binh Hoa triều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trái tim Mặc Xuyết hoàn toàn tuyệt vọng.
“ Tê…” Trung quân bắc phạt, Phương Tranh nhìn trọng giáp kỵ binh giết vào chiến trận Đột Quyết, giống như hổ nhập đàn dê, vô tình cắn xé tất cả, hắn không khỏi hít sâu một hơi rét lạnh, khuôn mặt nhịn không được bắt đầu co quắp.
“ Ba trăm vạn lượng bạc, lại tạo ra một vạn trọng giáp này sao? Đây không phải là quân đội nha, quả thật là máy hút tiền, đáng trách nhất chính là, hút tiền của lão tử.”
“ Nguyên soái, ngài làm sao vậy?” Chiến sự như trong dự liệu thật thuận lợi, vẻ mặt Ôn Sâm vui mừng, tiến lên lấy lòng hỏi.
Phương Tranh cau mày, đuôi lông mày nhảy lên liên tục theo tiếng hét hò phía trước, một lát, hắn mới ồm ồm nói: “ Bảo đám tiểu vương bát đản đang mang theo mai rùa kia kiềm chế một chút cho lão tử.”
Ôn Sâm ngây cả người, sau đó mặt mày đen thui nói: “ Nguyên soái, đó không phải mai rùa, đó là trọng giáp kỵ binh…”
“ Đều như nhau, dù sao bảo bọn hắn kiềm chế một chút, đừng đem mai…đừng làm trọng giáp bị hư hao.”
“ Chém giết trên chiến trường, hư hao cũng khó tránh khỏi a…”
“ Ta đây mặc kệ, trận này đánh xong, bảo bọn họ cởi trọng giáp ra, lão tử đem làm sắt vụn bán, nhiều ít thu hồi được chút vốn liếng.”
“ A? Nguyên soái, vậy…sau này bọn họ không có trọng giáp thì làm sao bây giờ?” Ôn Sâm cả kinh nói.
Phương Tranh mắt thấy loan đao của người Đột Quyết liên tục chém lên trọng giáp, tuy không chút sứt mẻ, nhưng trên khôi giáp lưu lại một dấu vết lớn, Phương Tranh lại xót xa đến cả người run run.
“ Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Sau này nếu muốn đánh nhau, cho bọn họ mỗi người đeo một đồ án mai rùa trên lưng, so với trọng giáp càng dùng được hơn…”