Phương Tranh cười tủm tỉm gật đầu: "Nhất định, nhất định, hai người các ngươi nhất định nói chuyện rất hợp, rất hợp."
Bữa Cơm này nếu là Phương Tranh mời khách, Tiêu Hoài Viễn sẽ không còn khách khí, nhấc đũa, vùi đầu vào ăn. Bàn thức ăn này quả thực rất ngon, hơn nữa nguyên liệu trân quý, rất khó gặp. Tiêu Hoài Viễn đầu toát mồ hôi, ăn không lịch sự, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Phương Tranh lại cảm thấy vị Tiêu Hoài Viễn này có rất nhiều chỗ giống mình, không biết xấu hổ chỉ là một trong số đó mà thôi.
“………….”
Kính nhau thêm ba tuần, Phương Tranh đặt chén rượu xuống, hỏi: 'Tiêu huynh, vừa rồi ngươi nói với ta về vị Lý gia kia là có dụng ý gì sao?"
Tiêu Hoài Viễn cười nói: "Ta với Phương huynh vừa gặp đã thân, lại biết Phương huynh làm quan trong triều nên mới tùy ý nói vậy, Phương huynh chớ để trong lòng.'"
Người này gian xảo vô cùng, trơn như cá chạch, xem ra giao tình không sâu, hẳn sẽ không nói thật.
Phương Tranh cười nói: "Tại hạ còn chưa thỉnh giáo Tiêu huynh đang làm việc gì nhỉ?"
Tiêu Hoài Viễn ánh mặt chợt lóe, tiện đà cười nói: "Không dám dối gạt Phương huynh, tại hạ chỉ là một kẻ sai vặt nho nhỏ trong phủ Thái tử, chê cười chê cười."
Phương Tranh cả kinh, người của Thái tử? Miệng hắn nói là kẻ sai vặt, nhưng nhìn tướng mạo và khí chất của hắn, chỉ sợ là vô cũng khiêm tốn mà thôi.
Đối với Thái tử, trong lòng Phương Tranh vẫn duy trì cảnh giác. Hắn cảm thấy được Thái tử thoạt nhìn nho nhã, ăn nói lễ độ, đối với mình cũng rất có ý mượn sức. Nhưng Phương Tranh lại không thích hắn, tựa như động vật trời sanh đã cảnh giác với địch nhân vậy. Phương Tranh tuy không rõ Thái tử không tốt chỗ nào, nhưng hắn luôn hữu ý vô tình duy trì một khoảng cách với Thái tử, dù Thái tử hai lần đưa hậu lễ cũng chưa đả động được hắn.
Vị Tiêu Hoài Viễn trước mặt này là người của Thái tử, vậy Phương Tranh không thể không cẩn thận rồi. Thưởng thức hắn là một chuyện, nhưng Phương Tranh lại không hy vọng mình nhấc lên quan hệ gì với Thái tử. Hắn biết rõ mình còn không có năng lực đi chơi với lửa, pháp luật thời cổ đại thật khắc nghiệt, để cập chuyện của hoàng tộc thực dễ dàng bị liên lụy. Hơn nữa một khi bị liên lụy, hơi chút xui xẻo thì cả nhà bị rơi đầu ngay, Phương Tranh không phải là kẻ gan lớn, vì mình, vì cả nhà mình, hắn phải lựa chọn cách xa xa với Thái tử.
Bởi vậy trong lòng Phương Tranh lại dâng lên một câu hỏi: Tiểu tử này nhận thức với ta, có thật là vô tình không? Hay là nghe theo Thái tử sai phái? Nếu bị Thái tử sai phái, hắn tuyệt đối sẽ không thản nhiên thừa nhận mình là người của phủ Thái tử như vậy. Còn có, hắn tránh ở bên ngoài phòng Lý gia, rốt cuộc muôn nghe thấy cái gì? Thực khó hiểu a....
"A! Thì ra Tiêu huynh là người trong phủ của Thái tử điện hạ tôn quý. Thất kính thất kính!" Phương Tranh khoa trương liên tục chắp tay hướng phía Tiêu Hoài Viễn.
Tiêu Hoài Viễn ngây cả người, nhanh chóng chắp tay đáp lại: "Khách khí khách khí! Chỉ hỗn chén cơm ăn mà thôi, sao có thể so với Phương huynh đây. Khiếu ngạo triều đình, ngăn cơn sóng dữ, cứu lấy Hoa triều cùng dân chúng trong tình thế nước sôi lửa bỏng. So với Phương huynh quả thật giống như đom đóm so với ánh trăng, xấu hổ vô cùng nha!"
Công phu thí mã của người này quả thật không thua kém gì mình. Xem ra là một kình địch a...
Phương Tranh nghiêm mặt nói: "Lời của Tiêu huynh sai rồi, Thái tử điện hạ là Thái tử của Hoa Triều, chuẩn bị lên ngôi hoàng đế. Sớm nghe Thái tử điện hạ tao nhã đôn hậu, tính tình khoan dung. Có khả năng làm thủ hạ của Thái tử là chuyện vinh quang và hạnh phúc đến cỡ nào a, tại hạ hận không thể đổi với Tiêu huynh đây, thật sự là hâm mộ ngươi a!"
Sắc mặt Tiêu Hoài Viễn có chút phát xanh, nghe vậy cố gắng kéo khóe miệng cười nói: "Phương huynh thật sự là…Thật sự là…Ha hả…"
Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là không thể tìm thấy một câu nào có thể biểu đạt nhân phẩm của Phương đại thiếu gia, Tiêu Hoài Viễn cũng bó tay.
'Thật sự là quá vô sỉ, đúng không?" Phương Tranh cười tủm tỉm nói giúp hắn.
Tiêu Hoài Viễn gật gật đầu, cười ha ha: "Nhận thức được Phương huynh là may mắn của tại hạ!"
Phương Tranh cười nói: "Ta cũng vậy, hai ta về sau nên thân cận thêm mới đúng."
Vì thế hai người bắt đầu tựa như thân mật, nhưng kỳ thực có chút dối trá nâng chén cụng ly.
Nếu bàn về vô sỉ cùng vô lại, dù sao Phương Tranh vẫn nhỉnh hơn một chút, đặc biệt là trên bàn rượu. Phương Tranh từ kiếp trước đã học được rất nhiều phương pháp mời rượu bỉ ổi, Tiêu Hoài Viễn là người cổ đại, cho dù có khôn khéo hơn nữa thì sao có thể đọ lại Phương Tranh? Chỉ một lát sau Phương Tranh đã trút cho Tiêu Hoài Viễn say đến chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, Phương Tranh lại bình yên vô sự.
Nhìn Tiêu Hoài Viễn gục xuống bàn ngủ, Phương Tranh cười cười, lững thững đi xuống lầu.
Chưởng quỹ thấy Phương Tranh đi xuống, vội vàng hành lễ cung kính nói: "Thiếu chủ, ngài và quý hữu ăn có hợp khẩu vị không ạ?"
Phương Tranh vỗ vỗ bả vai chưởng quỹ cười nói: "Ân, gần đây khẩu vị càng ngày càng ngon, không sai không sai. Dụng tâm thêm một chút, qua vài ngày ta sẽ hướng về phía phụ thân đề cử ngươi làm chấp sự.”
Chưởng quỹ đại hỉ, liên tục nói cảm tạ, chỉ tay lên trời phát thệ độc, nói hắn trung tâm nhất nhất với Phương gia, trời đất chứng giám…
Phương Tranh phất phất tay, cười nói: "Cũng không cần nói nghiêm trọng đến vậy…”
Vỗ vỗ bả vai chưởng quỹ, Phương Tranh chỉ chỉ trên lầu, nói nhỏ: "Vị cùng ta đi kia, kỳ thật không phải bằng hữu của ta, mà là cừu gia. Hắn làm cho ta rất không vui. Như thế này đi, ngươi đi lên tìm hắn, bắt hắn thanh toán bữa cơm hôm nay, đừng khách khí, cứ thu hắn hai trăm lượng...."
Chưởng quỹ vừa được thiếu chủ khen ngợi, lại còn đề bạt, lúc này rõ ràng là lúc biểu hiện trung tâm còn gì, nghe vậy xoa tay, cùng chung mối thù nói: "Cừu gia của thiếu chủ chính là cừu gia của toàn bộ hiệu buôn Phương gia, thiếu chủ yên tâm, lào hủ sẽ làm tốt."
Phương Tranh cười lớn, nghênh ngang đi ra Yên Nguyệt lâu. Mặc kệ về sau vị Tiêu huynh đệ này là địch hay là bạn, bây giờ cứ chơi hắn một lần hẳn không có quan hệ gì lắm.
Cũng không lâu lắm, trong một căn phòng tầng năm của Yên Nguyệt Lâu vang lên một tiếng rống to đầy thê lương và bi phẫn: " Không phải nói hắn mời khách sao…?”
"…Thiếu chủ của các ngươi quả thực là một tên hỗn đản!
"…Không có tiền! Ta không có tiền!"
“…Đưa ta đi gặp quan ta cũng không có tiền!"
“………..”
-------------------
Bên trong phủ Thái tử.
Hậu điện, Thái tử tay chắp sau lưng, ngảng mặt nhìn trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một hắc y trung niên nhân đứng phía sau Thái tử, khoanh tay cung kính, thấp giọng bẩm báo: " Từ khi Hộ bộ Lưu Thị Lang kê biên tài sản thanh lâu đến nay, thu vào của chúng ta thiếu gần năm thành. Những hoạt động ngày thường của điện hạ như kết giao mượn sức chiêu thân, tướng quân biên ải đều bị đình trệ. Cứ đà này đi xuống, thuộc hạ chỉ sợ đại nghiệp của Thái tử bất lợi mà thôi, thỉnh Thái tử điện hạ minh tra quyết đoán."
Thái tử thở dài: "Hai năm nay trong triều thật sự hỗn loạn, Đột Quyết còn chưa đánh vào đã lui, đàm phán cũng nói xong, trong triều lại chia bè kết phái! Phụ hoàng thật sự là vất vả, cô vương thực không đành lòng a."
Hắc y trung niên nhân nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thái tử, tựa hồ không nghĩ tới Thái tử lại nói như vậy.
Nhưng lập tức hắn cúi đầu, thanh âm cung kính nói: "Hoàng thượng tuổi già sức yếu, Thái tử điện hạ lại là một người chí hiếu, nên vì hoàng thượng chia sẻ một ít quốc sự giữ tròn đạo hiếu."
Thái tử gật đầu cười nói: "Nói cũng đúng, mắt thấy phụ hoàng thân thể ngày càng đi xuống, thân làm con nhìn mà đau lòng, cô vương hẳn là nên phân ưu với phụ hoàng mới đúng."
Người trung niên cẩn thận nói: "Thái tử điện hạ, vậy việc kê biên tài sản thanh lâu của Lưu thị lang..."
Trong mắt Thái tử chợt lóe lên một tia âm trầm, sau đó lập tức biến mất, nhẹ cười: "Vậy cứ để cho hắn đi tra, tạm thời không cần đề ý tới, việc thanh lâu vốn là ý của phụ hoàng, sau này về việc chi tiền tạm thời lấy từ trong phủ, để qua vài ngày này rồi tính sau."
Trung niên nhắn cung thanh vâng dạ, tiếp lời: "Nghe nói bởi chuyện kê biên tài sản thanh lâu này mà Lưu thị lang với Phan thượng thư có chút không hài lòng với nhau..."
Trong mắt Thái tử hiện lên một tia dị sắc, cười nói: "Nga? Có cả việc này sao? Lão sư tuy lớn tuổi, tính tình vẫn vậy nha, ha ha, bọn họ vì sao lại đấu với nhau?”
"Theo người của Thái tử điện hạ an bài trong phủ thượng thư, Phan thượng thư hy vọng Lưu thị lang buông tha việc kê biên tài sản, Lưu thị lang lại muốn báo thù cho nhi tử cho nên đã cự tuyệt Phan Thượng Thư."
Thái tử cười cười nói: "Lưu Thị Lang chẳng phải là môn hạ của lão sư hay sao? Mấy năm nay nếu không có lão sư đề bạt, làm sao hắn có thể ngồi vào cái chức Hộ bộ thị lang được? Chẳng lẽ hắn vì nhi tử của mình mà dám đánh đổi ngay cả tiền đồ cùng tính mạng hay sao?"
"Thái tử điện hạ nói không sai, Lưu Thị Lang tựa hồ tâm ý nguội lạnh với chốn quan trường rồi, vài ba lần tỏ vẻ sau khi báo thù cho đứa con, hắn liền cáo lão hồi hương."
Trầm ngâm một lát, Thái tử bỗng nhiên nói: "Phương Tranh bây giờ đang làm gì?"
Trung niên nhân nói: "Phương Tranh bây giờ cả ngày chơi bời lêu lổng, đi dạo quanh trong kinh thành, mấy ngày trước tại Noãn Xuân Các lại chẳng biết vì sao mà nhận thức Tiêu Hoài Viễn trong phủ điện hạ, thuộc hạ cả gan hỏi, không biết đây có phải là Thái tử điện hạ cố ý an bài hay không?"
Thái tử lắc đầu, sắc mặt mê hoặc nói: 'Tiêu Hoài Viễn sao lại nhận thức hắn? Cô vương chưa bao giờ bày mưu đặt ra kế này nha, bọn họ là hữu ý, hay chỉ vô tình…"
“Thái tử điện hạ, có muốn cho gọi Tiêu Hoài Viễn tới đây hỏi không?'"
"Không cần, việc này ngươi cứ coi như không biết, phái người cẩn thận theo dõi là được, cô vương không hy vọng vì một chi tiết nhỏ nhặt mà hỏng mất đại sự! Hoặc là bất động, động phải nhất kích thành công, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, hiểu chứ?"
“Vâng!”
---------------------------
Trong ngự thư phòng.
Hoàng thượng lại một lần nữa triệu kiến Phương Tranh.
"Vi thần Phương Tranh, khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn…”
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, vào đi." Trong thanh âm hoàng thượng ẩn hàm ý cười.
Phương Tranh nhanh chóng đứng dậy, bước trên tấm thảm tinh hồng đi vào.
"Oa! Hoàng thượng mấy ngày không thấy, vi thần phát hiện ngài trẻ ra rất nhiều, nếp nhăn phai nhạt không ít, xem ra hoàng thượng ngày càng có tinh thần. Hoàng thượng lại là trụ cột chính của Hoa triều chúng ta, long thể của ngài khang kiện thì bách tính trăm họ mới an tâm, vì giang sơn, vì xã tắc, vì bách tính trăm họ, hoàng thượng nhất định phải bảo trọng long thể, không nên làm lụng vất vả quá mức a!..."
Thấy hoàng thượng mặt mang ý cười, xem ra tâm tình không sai, Phương Tranh nhân cơ hội vỗ mông ngựa ngay.
Hoàng thượng cười ha ha nói: "Miệng lưỡi của ngươi thật sự quá trơn tru, không biết đã lừa được bao người rồi nữa."
Phương Tranh cười nói: "Vi thần là người trung hậu thành thật, sao lại nói như kẻ xảo quyệt gian trá vậy được? Hoàng thượng đã khen quá lời…"
"Ngươi nếu trung hậu thành thật, hóa ra khắp thiên hạ không tìm được kẻ xảo quyệt gian trá hay sao!"
Quân thần hai người gặp mặt, không khí có chút hài hòa thân thiết, Phương Tranh nhìn cái đầu bạc của hoàng thượng, trong lòng không khỏi cảm khái, kì thật hắn cùng chỉ là một lão nhân, một lão nhân cô độc, ở trong một khu nhà lớn, trong căn phòng lớn mà thôi. Hắn cần con cháu trò chuyện với hắn, làm hắn vui vẻ một chút, thậm chí cùng hắn cãi nhau, nhưng nguyện vọng này chỉ sợ hắn không thể thực hiện được. Hoàng uy đã thâm căn cố đế trong lòng của mọi người cho dù là Mập Mạp, trước mặt hắn chỉ sợ ngay cả thở mạnh còn không dám, đừng nhắc chi đến nói nói cười cười.
Phương Tranh cảm thấy mình được hoàng thượng sủng ái như vậy, vài ba lần hồ nháo cũng không bị trách tội, có lẽ cũng là nguyên nhân này.
Dù sao tìm khắp Hoa Triều, dám ở trước mặt hoàng đế không có tôn ti trật tự, cùng chỉ có hắn - Phương đại thiếu gia. Mà cái không có tôn ti trật tự này, lại là thứ mà nội tâm hoàng thượng cần nhất.
"Phương Tranh, ngươi quả thật cùng đủ giảo hoạt, trẫm cho ngươi cai quản thanh lâu, ngươi lại đẩy Hộ Bộ Lưu Thị Lang đi, ngươi thì khỏe rồi, núp ở phía sau, vô thanh vô tức làm bậy, lại không đắc tội với các đại thần trong triều, hai đầu lấy lòng, mọi việc đều thuận lợi. Nói thật, trẫm thật sự có chút bội phục ngươi." Hoàng Thượng nửa đùa nửa thật nói.
Phương Tranh nghe vậy đắc ý cười đáp: "Chủ yếu là vi thần có thể hiểu được thành ý, ha ha, hoàng thượng đã từng nói qua phải trọng dụng vi thần, nếu vi thần đắc tội hết với các vị đại thần, tương lai làm sao còn có thể làm việc cho hoàng thượng được, ngài nói có phải hay không?"
Hoàng thượng mỉm cười, từ chối ý kiến.
"Biết hôm nay trẫm gọi ngươi tới để làm gì không?" Hoàng thượng cười cười hỏi.
Phương Tranh lắc đâu: "Hoàng thượng bí hiểm, lời nói cao thâm, ánh mắt nhìn toàn cục. vi thần chỉ có thể kính ngưỡng, không dám đoán…."
"Được rồi được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa, quả thực vụng về." Hoàng thượng mỉm cười nói.
"Việc quản lý thanh lâu ngươi đùn đẩy cho Lưu thị lang đi làm, qua, trẫm giới thiệu một người cho người nhận thức."
Nói xong hoàng thượng vỗ vỗ tay, bên trong bình phong ngự thư phòng đi ra một người. Người này chừng ba mươi tuổi, dáng người trung trung, diện mạo bình thường thuộc loại người liếc mắt một lần liền quên, hơn nữa một thân thường phục, không mặc quan bào, hoàng thượng giới thiệu hắn cho ta nhận thức để làm gì?
Người nọ đi ra, hướng về phía Phương Tranh, khách khí chắp tay, cười nói: "Tại hạ Ôn Sâm, gặp qua Phương đại nhân."
Phương Tranh nhìn nhìn hoàng thượng, thấy hắn mỉm cười không nói nhìn hai người. Vì thế Phương Tranh cười hướng về phía Ôn Sâm chắp tay nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Ôn huynh tên rất hay a, a a, lãng lãng phía trên, sang hèn cộng hường, vừa nghe liền biết người bất phàm, Ôn Sâm, Ôn Thần, ha ha…"
Ôn Sâm cười cười: "Phương đại nhân quá khen, tại hạ khi sinh ra trong mệnh thiếu mộc, phụ mẫu liền cấp cho chữ "Sâm", ha ha, làm cho Phương đại nhân chê cười rồi."
Phương Tranh tủm tỉm cười nói: "Mệnh thiếu mộc gọi là sâm, thiếu kim gọi là hâm, thiếu thủy gọi là…" (* hâm ở đây có nghĩa là vượng tài, mong muốn được giàu có)
Ôn Sâm gật đầu cười nói: "Đúng vậy, dân gian tin cái này rất nhiều, ha ha."
Phương Tranh trầm ngâm trong chốc lát, cau mày nói: "Không ổn, không ổn…"
Hoàng thượng và Ôn Sâm kinh ngạc cùng kêu lên: "Có gì không ổn?"
"Này... nếu có người tên là "tinh”, vậy trong mệnh hắn thiếu cái gì?"