Mục lục
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng nhanh chóng tuyên bố bãi triều, sau đó phất ống tay áo xoay người liền đi vào trong hậu điện, đến nhìn cũng lười chẳng thèm nhìn Phương Tranh lấy một cái.


Đám văn võ bá quan lại tung hô vạn tuế, sau đó cũng tận lực xoay người, hướng phía ngoài cửa điện đi đến, lướt qua bên người Phương Tranh, ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều vạn phần phức tạp.


Phương Tranh đang quỳ trên mặt đất hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn chiếc long ỷ trống rỗng, thân ảnh của hắn vẫn không nhúc nhích một chút nào, trong đầu đã loạn thành một đoàn.


Hoàng thượng muốn hắn điều tra công án Diệp Văn Giang bị sát hại, cái này không phải là buộc hắn cùng Anh vương trở mặt hay sao? Rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ cái gì?


Nếu thật sự không muốn làm kẻ địch của Anh vương vậy sẽ tìm một kẻ thế thân định tội làm hung thủ sát hại cũng được, trong đại lao có nhiều tử tù như thế, tìm một kẻ chết thay cũng là một việc thực dễ dàng, như vậy chẳng những thuận lợi hóa giải những mâu thuẫn vô hình, hơn nữa còn hướng Thọ vương cùng Anh vương bán một cái nhân tình, song phương tất cả đều vui vẻ.


Hẳn là có thể làm như vậy đi? Phải chăng hoàng thượng cũng có ý tứ như thế này? Nhưng thái tử dễ dàng bị mắc mưu hay sao? Nếu như Anh vương không cùng mình trở mặt khiến cho âm mưu của thái tử rơi vào khoảng không, thái tử há lại nguyện ý bỏ qua?


“ Phương đại nhân, Phương đại nhân!” Thanh âm già nua ở bên tai Phương Tranh vang lên.


Phương Tranh cả kinh, phục hồi lại tinh thần thì phát hiện cả Kim Loan điện đã muốn trống trơn, chỉ còn Binh Bộ thượng thư Ngụy Thừa Đức có hảo ý đánh thức hắn.


“ A! Ngụy đại nhân, nhiều ngày qua không gặp, thần sắc của lão đại nhân thực không tồi nha, ha ha!” Phương Tranh cười nói.


Ngụy Thừa Đức nhẹ nhàng vuốt râu, trên mặt thần sắc lo lắng nhìn Phương Tranh trầm giọng nói: “ Phương đại nhân, hôm nay thái tử điện hạ có ý đồ bất hảo, trong lúc ngươi điều tra công án Diệp Văn Giang thì ngàn vạn lần phải cẩn trọng, chớ để mắc bẫy của kẻ khác a.”


Phương Tranh cười khổ nói: “ Hoàng thượng mạnh mẽ lệnh cho ta điều tra công án, ta dám kháng chỉ sao? Nhưng ta thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc thì hoàng thượng nghĩ như thế nào, lão đại nhân kinh nghiệm phong vân nhiều năm, có thể chỉ điểm cho hạ quan thoát khỏi bến mê hay không?”


Từ khi Ngụy Thừa Đức nhận biết Phương Tranh cho đến nay, đối với thần tử thiếu niên này cũng có chút hân thưởng, tính cách của Phương Tranh tuy rằng giảo hoạt ngả ngớn, nhưng lại biết phân biệt đúng sai rõ ràng, tới bây giờ cũng chưa để cho hắn phải thất vọng qua lần nào. Theo mọi chuyện tình mà suy xét, từ lúc hiến kế cho đến lúc đàm phán cùng người Đột Quyết, rồi đến Phan nghịch tặc tạo phản, Phương Tranh vẫn luôn luôn động thân hộ giá, điều này cũng đủ để chứng minh, Phương Tranh mười phần là thần tử trung tâm. Cho nên ấn tượng của Ngụy Thừa Đức đối với hắn cũng không tệ chút nào, thậm chí ngày càng hảo cảm.


Ngụy Thừa Đức chứng kiến Phương Tranh buồn rầu, không khỏi vuốt râu mỉm cười nói: “ Lão phu không dám tự mình đoán bừa thánh ý? Chẳng qua Phương đại nhân đang ở trong thế cục mà còn không biết, nếu ngươi có thể nhảy ra ngoài thế cục, lại có thể nhìn được tổng thể bàn cờ, nói như vậy sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”


Phương Tranh bất đắc dĩ nói: “ Ngụy đại nhân, ngài cứ việc nói thẳng ra đi, đừng có vòng vèo như thế, cái gì mà trong cục ngoài cục, ta chỉ biết đánh cờ ngũ quân mà thôi.” (*: cờ vây, còn được gọi là liên châu ngũ tử kỳ)


Ngụy Thừa Đức hạ thấp giọng: “ Kì thật ý tứ của hoàng thượng cũng không có đoán, nhìn vào toàn cục diện mà phán đoán, hoàng thượng không muốn ngươi cùng hai vị vương gia rơi vào tình thế thủy hỏa bất dung, hoàng tử cùng trọng thần đấu đá nhau, đối với triều đình cùng quốc gia cũng đều không có lợi, chẳng những thế mà còn là mầm họa mất nước. Bất quá, hoàng thượng cũng không muốn ngươi quá mức giao hảo cùng với hai vị vương gia, để phòng ngừa ngươi lại gây họa, làm ra sự tình mà hoàng thượng không muốn chứng kiến, hiểu chưa?”


Phương Tranh kinh ngạc há hốc mồm: “ Nói cách khác, hoàng thượng hi vọng quan hệ của ta cùng hai vị vương gia kia là đánh cũng không được, hòa cũng không xong sao?”


Ngụy Thừa Đức gật đầu cười nói: “ Đúng vậy, cái gọi là đế vương tâm thuật, kì thực cũng chỉ là hai chữ “ khống chế” mà thôi, một bên vừa đánh một bên vừa xoa để duy trì thế cục cân bằng trong triều đình, như thế thiên hạ mới được thái bình. Hiện giờ thái tử giám quốc đúng là lúc vương quyền luân chuyển, bất luận hoàng thượng đối với thái tử có tính toán như thế nào, muốn phế hay muốn lập, phận làm thần tử chúng ta cũng không thể ở sau lưng đâm chọc, nếu không, tuy là ngươi tiếp tục được ân sủng của hoàng thượng, nhưng chuyện tình còn quan hệ đến cả giang sơn xã tắc, không cẩn thận hoàng thượng sẽ đem ngươi phế bỏ không một chút lưu tình! Sở dĩ cuộc đời đế vương cô độc, cũng chính là bởi vì cái tâm tối thận trọng, chỉ có giang sơn mà thôi.”


Phương Tranh trong lòng không khỏi cảm thấy một trận ác hàn, những lời của Ngụy Thừa Đức quá mức chuẩn xác, thiên uy khó dò, hoàng thượng trước mắt đã gần đất xa trời, cần đem vương quyền trong tay giao cho một người kế nghiệp Đế vị, thời khắc mấu chốt này thường vô cùng mẫn cảm, bất luận kẻ nào tạo lên một hồi sóng to gió lớn, hoàng thượng cũng đều không muốn nhìn qua. Tỷ như sĩ tử Diệp Văn Giang kia, đặt tại bình thường đây cũng chỉ là một công án hung sát bình thường, nhưng thái tử lại muốn lợi dụng nó để làm vũ khí đẩy ngã Mập Mạp cùng hai vị vương gia, chuyện này liền đã không tầm thường. Tin tưởng rằng đối với mưu toan của thái tử, hoàng thượng đã hiểu rõ ràng, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền lệnh cho chính mình phải điều tra vụ công án này.


Hoàng thượng đây là đẩy cho mình một cái nan đề khó giải nha.


Lời nói của Ngụy Thừa Đức có điểm hàm hồ, nhưng mọi hàm ý sâu xa đều có thể hiểu rõ được, quả nhiên trình độ tính toán của lão nhân đã đạt đến một định mức kinh khủng nào đó.


Phương Tranh như bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay hướng Ngụy Thừa Đức cười nói: “ Đa tạ Ngụy đại nhân chỉ điểm, đều nói người càng già càng thấu hiểu đạo lí, quả nhiên lời ấy không phải là giả.”


Ngụy Thừa Đức chậm rãi vuốt ve chòm râu được tu bổ tỉ mỉ, cười nói: “ Phương đại nhân khách khí, lão phu chỉ có thể nói cho ngươi có bao nhiêu đó mà thôi, nếu muốn lăn lộn trong giới quan trường, có rất nhiều chuyện phải tự chính mình động não lĩnh hội a!”


Ra khổi cấm cung, Phương Tranh lập tức trở về phủ.


Đang ngồi hảo hảo suy ngẫm về chuyện tình của Diệp Văn Giang nên làm như thế nào mới phải, thì người hầu chạy đến đưa một tấm thiếp mời, nói rằng Anh vương mời hắn đến Yên Nguyệt Lâu dự tiệc.


“ Anh vương quả nhiên biết đối nhân a.” Phương Tranh cầm tấm thiếp mời lăn qua lật lại quan sát trong chốc lát, xúc động nói.


Mọi người trong kinh thành đều biết Yên Nguyệt Lâu chính là sản nghiệp của Phương gia, Anh vương lại chủ động chọn làm địa phương mở tiệc chiêu đãi Phương Tranh, hành động này dường như cũng muốn để cho Phương Tranh biết được hắn có bao nhiêu thành ý cùng thiện chí.


Phương Tranh nhìn tấm thiếp mời, thở dài một hơi, bữa cơm này thật sự không dễ nuốt trôi nha.


Hoàng thượng hi vọng hắn và Anh vương bảo trì quan hệ không mặn không nhạt, thái tử thì hi vọng bọn hắn xích mích với nhau, tốt nhất nên đồng quy vu tận. Hôm nay Anh vương bày tỏ thái độ này, xem ra là muốn chủ động kết giao cùng hắn.


Thái độ của các phương đều không giống nhau, ánh mắt khác nhau, tâm tư cũng khác nhau, phải làm như thế nào thật sự là hao tổn tâm trí nha.


Thay đổi một bộ thường phục, Phương Tranh xuất môn đi gặp Anh vương mặc kệ hắn muốn nói với mình chuyện gì, ít nhất bữa cơm này cũng là hắn mời khách, buổi sáng bị Phương Tranh hành hung một trận nhớ đời, buổi tối còn phải thỉnh Phương Tranh dự yến tiệc, thật sự Phương Tranh cũng cảm nhận được, da mặt của mình quá dày đi.


Yên Nguyệt Lâu cách Phương phủ cũng không xa bao nhiêu, qua một dãy phố liền đã tới nơi. Phương Tranh không điều xe ngựa, cầm chiếc quạt bằng ngà voi trong tay, chậm rãi giống như đi tản bộ bước thẳng tới Yên Nguyệt Lâu.


Hiện giờ sắc trời cũng đã vào thời gian cầm đèn! Hôm nay thực kì quái, bên trong Yên Nguyệt Lâu rất an tĩnh, không có những tiếng khách nhân huyên náo ồn ào như mọi khi, đứng ở trước cửa là một vị trung niên nam tử, phát hiện Phương Tranh đã đến vội vàng bước ra tiếp đón, khom lưng nói: “ Tiểu nhân bái kiến Phương đại nhân, Anh Vương điện hạ chờ ngài đã lâu, đại nhân mời!”


Phương Tranh liếc mắt nhìn bên trong lầu trống rỗng, ngạc nhiên nói: “ Hôm nay làm sao vậy? Muốn Phương gia ta phá sản sao? Như thế nào một cái khách nhân cũng đều không có?”


Trung niên nam tử cười bồi nói: “ Vương gia thích những địa phương an tĩnh, hôm nay đặc biệt bao toàn bộ Yên Nguyệt Lâu, biểu thị thành ý chiêu đãi Phương đại nhân a!”


Phương Tranh giật mình mở to mắt: “ Bao toàn bộ sao?”


Lâp tức Phương Tranh bĩu môi, chắp tay sau lưng bước vào bên trong, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “ Bao thanh lâu, bao kỹ nữ, bao cái gì không tốt, như thế nào lại muốn đi bao tửu lầu? Quá lãng phí!” Hiện giờ Anh vương đang ngồi bên trong một căn nhã gian, đang có chút hăng hái thưởng thức bức họa cung nữ đồ treo ở trên tường nhà, thấy Phương Tranh tiến vào liền cười to nói: “ Phương đại nhân rất hân hạnh được ngài bớt cho chút thời gian, bổn vương nhờ ơn.”


Phương Tranh mau chóng đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, hiện giờ bên trong căn nhã gian này chỉ có hắn và Anh vương hai người, lúc này đang là đoạn thời kì mẫn cảm, để che dấu tai mắt thiên hạ cho nên không hẹn mà đồng thời không mang theo thị vệ bên mình.


Hiện tại trên gương mặt tươi cười của Anh vương đang nhìn về phía Phương Tranh, trong mắt lại mơ hồ hiện lên một tia thần sắc phẫn hận không dễ dàng phát giác, nhưng Phương Tranh hiểu rằng hiện tại Anh vương đã biết tất cả mọi chuyện, thủ phạm lúc sáng đánh cho hắn mặt mày sưng húp thành đầu heo chính là Phương Tranh, kinh thành nói lớn cũng không phải lớn cho nên chuyện này cũng không thể giấu diếm được. Chỉ bởi vì mục đích nào đó, mà Anh vương tạm thời không tiện trở mặt cùng Phương Tranh mà thôi.


Phương Tranh thấy bộ dạng vụng về của Anh vương trong lòng không khỏi cười thầm, chắp tay nói: “ Anh vương điện hạ khách khí như thế, hạ quan sao dám không đến?”


Hai người khách sáo qua loa vài câu, liền an tọa.


Không bao lâu sau, đồ ăn được bưng lên, hai người một mực hàn huyên tào lao thêm một hồi, sau khi rượu đã qua ba tuần, lúc này Anh vương mới nói đến chính sự.


“ Hôm nay bổn vương mời Phương đại nhân là có chuyện muốn hỏi, mong rằng Phương đại nhân vui lòng chỉ giáo.”


“ Vương gia cứ tùy tiện khai khẩu, hạ quan tuyệt không đáp ứng.”


“ Ai yêu!”


“ Nga, thật hổ thẹn, hạ quan nói quá mức trôi chảy, vương gia cứ việc nói, chỉ cần không phải mượn tiền, mọi chuyện đều có thể thương lượng.” Phương Tranh cười híp mắt rót đầy chén rượu cho Anh vương.


Anh vương nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt, một gã đệ tử thương nhân ham tài như thế, không hiểu gặp cái vận gì mà lại có thể ngồi trên thượng vị, lão thiên gia thực sự bất công.


“ Vậy bổn vương cũng sẽ nói thẳng, buổi lâm triều ngày hôm nay phụ hoàng đã lệnh cho đại nhân đích thân điều tra công án Diệp Văn Giang bị sát hại, không biết ý của đại nhân như thế nào?”


Anh vương nói những lời này mang theo ngữ khí thăm dò, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tranh tựa hồ không muốn bỏ sót một tia biểu cảm nào trên gương mặt của hắn.


Phương Tranh vẫn giữ nguyên bộ dạng tươi cười híp mắt, tự châm cho mình một chén rượu, chậm rãi dùng giọng quan trịnh thượng nói: “ Thân là thần tử, đương nhiên cần phải tận trung với cương vị công tác, phân ưu cùng hoàng thượng, ý chỉ của hoàng thượng, thần tử không thể kháng lệnh, đây mới được gọi là trung thần, vương gia ngài nói có đúng hay không?”


“ Cái này….Đương nhiên, đương nhiên, ha hả.” Anh vương gượng cười vài tiếng.


Đột nhiên Phương Tranh chợt nói tiếp: “ Vương gia chủ động nhắc tới Diệp Văn Giang, phải chăng cái chết của hắn quả thật có liên quan đến Vương gia hay sao?”


Anh vương cả kinh, lắp bắp nói: “ Hồ…ngôn! Bổn vương thanh thanh bạch bạch, đối với công án lần này hoàn toàn không có liên quan gì cả, nhưng vốn có người muốn mưu hại bổn quan, Phương đại nhân, ngàn vạn lần ngài không được hiểu lầm a.”


Phương Tranh cao hứng đáp: “ Thật sự không có quan hệ tới Vương gia sao? Như vậy thì tốt quá rồi! Rốt cuộc hạ quan có thể phóng tay điều tra công án, không còn băn khoăn gì nữa.”


Anh vương sắc mặc nhìn có điểm khó coi, cười khan nói: “ Chuyện này…ha hả, Phương đại nhân, uống rượu, uống rượu thôi.”


Hai người cạn một chén, tức thì Anh vương thay đổi đề tài: “ Không biết đại nhân đối với thế cục hiện nay trong kinh thành, có cái nhìn như thế nào?”


Phương Tranh một bộ biểu tình hiểu rõ, học tư thế của vĩ nhân, khoa trương vung tay lên trời, cao giọng nói: “ Tình thế rất tốt a!”


“ Hả?” Anh vương trợn tròn mắt, “ Cái này, Phương đại nhân có ý tứ gì?”


Phương Tranh bấm đốt ngón tay, nói: “ Hoàng thượng anh minh, thái tử cũng hiệu chi, từ sau khi Phan nghịch tặc đền tội, trong triều liền một mảnh thái bình, các thần tử tương thân tương ái đối với nhau, rất có phong phạm của các bậc hiền giả cổ xưa, các vị hoàng tử đều giữ tròn bổn phận, trăm họ an cư lạc nghiệp, cho nên mới nói thế đạo hiện giờ rất khởi sắc a!”


Biểu tình của Anh vương càng thêm khó coi, hắn dùng danh phận vương gia tôn sư mời Phương Tranh đến dự tiệc mà lại không thể đoán được trong đầu của Phương Tranh đang nghĩ cái gì, từ đầu chí cuối thái độ của hắn đều luồn lách giả tạo như cá trạch, Anh vương bỗng nhiên cảm thấy được, hôm nay bản thân mình quyết định gặp mặt Phương Tranh căn bản chính là một việc làm sai lầm.


Phương Tranh cười híp mắt nhìn Anh vương, tiếp theo nói: “ Phải chăng Vương gia đối với thế cục trong kinh thành có cái nhìn độc đáo hơn?”


“ Phương đại nhân, hôm nay bên trong căn nhã gian này chỉ có hai người chúng ta, những chuyện ta nói ra khỏi miệng, đều lọt vào tai của ngài, sẽ không có người thứ ba biết được. Hiện giờ bổn vương sẽ nói cho ngài rõ ràng.


Anh Vương dừng một chút, trầm giọng nói: “ Bổn vương biết ngài trợ giúp cho Phúc vương, mà bổn vương thì trợ giúp cho nhị hoàng tử, Thọ vương. Mặc dù ta và ngài đều là vì chủ tử của mình, nhưng trước mắt chúng ta lại có chung một địch nhân, đó chính là thái tử.”


“ Chỉ khi thái tử ngã ngựa thì Phuc vương cùng Thọ vương mới có cơ hội tranh cái ngôi vị thái tử kia, cho nên trước mắt mà nói, chúng ta không phải là địch nhân mà hẳn là đồng mình mới phải. Phương đại nhân, bổn quan nói như thế, không biết ngài nghĩ sao?”


Phương Tranh cười cười: “ Ý tứ của Vương gia là muốn chúng ta liên thủ, đem thái tử đánh ngã, sau đó chúng ta tiếp tục mới đối nghịch nhau, xem ai có bản lĩnh thì đoạt được cái ngôi vị thái tử?”


Anh vương cũng cười, nụ cười hơi có vài phần âm trầm: “ Phương đại nhân quả nhiên thông minh, kì thật coi như thái tử ngã ngựa, chúng ta cũng không cần là địch nhân của nhau.”


“Nga? Chỉ giáo cho?”


“ Xu thế của thiên hạ thường phân lâu tất hợp, hợp lâu tất sẽ phân! Nếu như Phúc vương nguyện ý liên thủ, Thọ vương đáp ứng sau khi chuyện này thành công, chờ đợi phụ hoàng băng hà, hắn nguyện ý cùng Phúc vương chia nhau giang sơn mà cai trị. Lấy sông Trường Giang làm tô giới, Phúc vương cai trị bắc, Thọ vương cai trị nam, từ nay về sau nhiều thế hệ tương truyền, tuyệt đối không xâm lấn.”


Phương Tranh nghe vậy nghi hoặc nói: “ Chẳng lẽ ý của Thọ vương là đem Hoa triều phân một thành hai? Hắn chiếm một nửa, Phúc vương chiếm một nửa?”


Anh vương gật đầu cười nói: “ Không sai, thà làm gà thủ cũng không làm sỏa ngưu, chỉ vì một ngôi cửu ngũ mà đem tánh mạng của bản thân cùng toàn gia đánh bạc, không bằng lui mà cầu tiến làm chi quân bán quốc, bổn vương tin tưởng Phúc vương cũng sẽ không phản đối chuyện này.”


Phương Tranh âm thầm lắc đầu, lời này nghe cũng đủ giả tạo nha? Nếu như thái tử rớt đài, các ngươi không ngoảnh mặt đâm cho ta cùng Mập Mạp một đao mới là lạ! Loại mưu mô chước quỷ này mà cũng nói được, các ngươi coi ta là ngốc tử hay sao?


“ Phương đại nhân, Thọ vương muốn cùng ngài và Phúc vương kết minh, thật sự là lấy ra vạn phần thành ý, bổn vương biết Phúc vương là một người không có chủ kiến, rất nhiều chuyện đều do Phương đại nhân ngài quyết định, không biết đại nhân đối với lời đề nghị này có chủ kiến như thế nào?”


Phương Tranh trong lòng âm thầm cười lạnh, vạn phần thành ý? Nói hươu nói vượn liền muốn đem giang sơn Hoa triều phân chia như cắt bánh sinh nhật? Vũ nhục nhân cách của ta cũng không sao cả, nhưng vũ nhục chỉ số thông minh của ta thì thật sự không nên.


Trầm ngâm một lúc sau, Phương Tranh đanh định mở miệng nói chuyện, lúc này cánh cửa phòng nhã gian mở ra, tiểu nhị mang đồ ăn tiến vào.


Anh vương đang tha thiết chờ mong Phương Tranh cho một câu trả lời thuyết phục, chứng kiến tiểu nhị bước vào, phi thường bất mãn nhăn mày lại, trầm giọng nói: “ Không có ta phân phó, ai cho phép ngươi tiến vào?”


Nào ngờ tiểu nhị cúi đầu không nói, chỉ một mực bưng chén bát không nhanh không chậm hướng đến gần hai người.


Phương Tranh không khỏi cảm thấy kì quái, Yên Nguyệt Lâu chính là sản nghiệp của nhà hắn, từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị đều được trải qua tuyển chọn cùng huấn luyện kĩ càng, người này cúi đầu một mực đi tới, hỏi hắn cũng không đáp, quả thực không hiểu lễ nghi phép tắc lịch sự, hay là hắn mới tới làm việc?


Anh vương chứng kiến tiểu nhị không đáp lời, trên mặt lộ ra vài phần tức giận, đang muốn mở miệng quở trách, nào ngờ tình huống bên trong nhã gian đột ngột biến đổi.


Tiểu nhị bỗng nhiên hung hăng đem chiếc khay gỗ đựng thức ăn nóng hổi ném thẳng vào Phương Tranh. Nhất thời Phương Tranh bị thức ăn, nước canh dội khắp toàn thân.


Phương Tranh bị bỏng đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, oa oa kêu to nhanh chóng dùng tay áo lúng túng lau mặt. Tuy rằng hai mắt đã bị dính nước canh nhưng Phương Tranh mơ hồ cũng biết tình huống không ổn, lau mặt xong đồng thời nhanh trí trầm mình xuống hướng bên dưới gầm bàn co rụt người lại.


Sau khi tiểu nhị ném chiếc khay gỗ đi, không biết từ đâu rút ra một thanh chủy thủ sắc lạnh, hướng tới Anh vương quát lớn: “ Gian tặc! Nạp mạng đi!”


Thanh âm kiều thúy, như hoàng anh sơ đề, người này nguyên lai là nữ tử.


Nữ tử chưa nói dứt lời liền hướng chủy thủ trong tay đâm tới Anh vương.


Phản ứng của Anh vương cũng không chậm, thấy có người ám sát vội vàng học theo bộ dạng của Phương Tranh, đem thân mình rúc xuống dưới gầm bàn.


Phương Tranh lau qua mặt, thấy Anh vương cũng rụt cổ chui vào, không khỏi khẩn trương la lớn: “ Ngươi vào đây làm gì? Mau đi ra!”


Anh vương sắc mặt hoảng sợ nói: “ Tại sao lại có ngươi tới ám sát? Đến giết ngươi hay là giết ta?”


“ Đương nhiên là muốn giết ngươi, ta luôn luôn an phận thủ thường, không đắc tội với người nào cả, tại sao lại muốn giết ta?”


“ Nói bậy! Bổn vương cũng không có lỗi với người, thích khách cần gì phải muốn ám sát ta?”


Thời gian hai người nói chuyện, nữ thích khách cũng cúi thân xuống chui vào bên trong gầm bàn, tiếu nhãn nén giận cũng chẳng quản là ai, đem thanh chủy thủ phóng thẳng hướng hai người chém loạn một trận.


Phương Tranh cùng Anh vương phi thường ăn khớp kêu to một tiếng “ Oa Oa” sau đó đồng thời từ bên dưới gầm bàn chui ra, nữ thích khách tựa hồ đã sớm dự đoán được bọn hắn sẽ đào tẩu, ngay khi hai người vừa mới chui ra khỏi bàn, nữ thích khách liền phóng theo sau.


Giờ phút này trong lòng Phương Tranh ngập tràn một loại tình cảm bi phẫn, lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy bị người truy sát rồi? Rốt cuộc vận số của lão tử là cái thứ chó má gì? Như thế nào lại bị người ta ám sát không dứt đây?


Nữ thích khách quơ thanh chủy thủ, ở bên trong gian phòng nhỏ hẹp mà đuổi theo hai người, có thể nhìn ra được nàng rất không có tuệ nhãn, mục tiêu đuổi giết của nàng phi thường không chính xác, trong chốc lát truy đuổi Phương Tranh, rồi nhất thời lại quay sang truy Anh vương.


Phương Tranh một bên chạy một bên cao giọng hô lớn: “ Có thích khách! Mai bắt thích khách!”


Muốn sụp đổ chính là hôm nay hai người bí mật gặp gỡ, vì muốn che giấu tai mắt thiên hạ cho nên không có mang theo thị vệ bên mình, Anh vương vì muốn tỏ lòng thành ý mà bao toàn bộ Yên Nguyệt Lâu, nói cách khác, trước mắt tòa tửu lâu năm tầng này, ngoại trừ chưởng quỹ cùng tiểu nhị không biết tung tích đâu, thì cũng chỉ còn có hai người hắn và Anh vương mà thôi


Phương Tranh thừa dịp hỗn loạn, đang định hướng phía bên ngoài chạy đi, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, thì có hi vọng không bị thích khách truy sát.


Nhưng nữ thích khách lại không muốn buông tha cho, thấy Phương Tranh lục đục mở cửa, không nói hai lời liền giơ chủy thủ lên, hướng vào bụng Phương Tranh mà đâm tới.


Phương Tranh thường xuyên bị người ta truy sát, sớm đã như ngựa quen đường cũ, thấy chủy thủ của thích khách đâm tới, Phương Tranh hét lớn một tiếng, tiếp theo không chút do dự nép vào phía sau thân hình của Anh vương, nhấc chân phải lên, hung hăng đạp một cước vào mông, đem hắn đưa sang bên cạnh nữ thích khách.


Người sống không vì mình thì trời tru đất diệt, mới vừa rồi không phải ngươi nói chúng ta là đồng minh sao? Hiện tại ngươi nên vì đồng mình mà đỡ một đao a.


Anh vương hiển nhiên không dự đoán được Phương Tranh lại đê tiện đến trình độ này, không chút nào đề phòng liền bị Phương Tranh một cước đạp bắn ra phía ngoài, Anh vương oa oa hét lớn: “ A! Ngươi vô sỉ!”


Sau đó liền nghe được một tiếng “ xuy lạp”, thanh âm của quần áo bị chém rách, Anh vương sắc mặt tái nhợt sờ vào địa phương đang lưu huyết, run giọng nói: “ Bổn vương….Bổn vương bị trúng đao?”


Trong lòng Phương Tranh tràn đầy kinh thường, đến lúc này rồi mà vẫn không quên chú trọng bề ngoài nhân cách, còn con mẹ nó, bổn vương, bổn vương, thật không biết sống chết!


Nữ thích khách chứng kiến được bản thân nàng đâm trúng người, thần sắc hơi kích động một chút, lập tức cắn răng nắm chặt chủy thủ trong tay, lại hướng Phương Tranh đâm tới.


“ Chậm đã! Dừng tay!” Phương Tranh lớn tiếng hét. Trên đời này mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, nhưng hắn không thể cứ như thế mơ hồ mà chết, tình huống ám sát ngày hôm nay quá mức kì quặc, nhất thời Phương Tranh phải hỏi trước cho rõ ràng.


Nữ thích khách bị Phương Tranh quát lớn, nhất thời thân hình ngừng lại, lẳng lặng dùng ánh mắt băng sương nhìn chằm chằm vào Phương Tranh.


“ Giết người cũng không thể mù quáng, ngươi nói trước ra đi, rốt cuộc hôm nay ngươi đến là muốn giết ai?” Phương Tranh mở miệng hỏi.


Nữ thích khách do dự một chút, rốt cuộc căm hận cắn răng nói: “ Ta tên là Diệp Linh Nhi, vốn là muội muội của sĩ tử Nhạc Châu Diệp Văn Giang, hôm nay thề phải giết được Anh vương báo thù cho ca ca của ta nơi suối vàng!”


Phương Tranh cùng Anh vương nghe được đồng thanh hét lớn một tiếng, nhưng bất đồng chính là thanh âm của Phương Tranh lộ ra vài phần nhẹ nhõm, còn Anh vương thì tràn đầy hoảng sợ.


Phương Tranh dựa lưng vào cửa, cả người tựa như vô lực, dùng ngón tay chỉ vào Anh vương thần tình đang sợ hãi, cười hiền lành giống như thiên quan tứ phúc: “ Long trọng giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Anh vương điện hạ, đừng giết lầm người, ta là người tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK