Năm đó, khi Lạc Vô Song chỉ mới có mười tuổi, một cô bé vẫn còn hồn nhiên và trong sáng, cô vừa mới đi học về, trên đường về thì đã nghe thấy tiếng mèo con ở dưới một bóng râm nọ, khi cô bước đến đã nhìn thấy một bé mèo đen rất xinh xắn và ngoan ngoãn, lúc đó Lạc Vô Song đã đem bé mèo đi tìm chủ của nó, nhưng không ai nhận.
Đến khi buổi chiều cũng đến, cô quyết định đưa mèo nhỏ về nhà, đương nhiên cô không dám tự ý nuôi rồi, cô đến chỗ của mẹ mình, đưa ánh mắt mong chờ nhìn bà ấy, nói:
- Mẹ ơi, con có thể nuôi mèo không ạ?
- Được thì được, nhưng sẽ không có dư cơm cho nó đâu. Nếu muốn nuôi thì tự trích phần ăn của mình ra.
- Dạ được ạ.
Cứ như vậy, một đứa bé và một con mèo đã sống cùng nhau, nhưng rồi sau đó Lạc Như Song thấy cô có mèo mà chị ta lại không có gì, liền muốn xin cha mẹ cho cô ta nuôi một con mèo khác. Nhưng lúc đó kinh tế của Lạc gia vẫn không quá đỗi tốt, nên Lạc Thiết Vinh đã hét lên.
- Nuôi cái gì mà nuôi, tao nuôi hai đứa tụi bây đã tốn cơm tốn gạo rồi. Bớt đòi hỏi lại!
Khi đó Lạc Như Song rất buồn bã, nhưng rồi vào một ngày cô đi học về muộn, tìm quanh nhà cũng không thấy Mi Mi đâu, cô bèn hỏi mẹ nhưng bà ấy cũng nói không biết. Ngay lúc đó cô đã đi tìm và bắt gặp Lạc Như Song đang ôm Mi Mi của mình, cô từ từ bước đến, rồi nói:
- Chị Như Song, chị trả Mi Mi cho em.
Lạc Như Song bây giờ liền liếc nhìn cô một cái, ngay giây sau liền cầm con mèo nhúng thẳng vào hồ nước bên cạnh, chị ta còn hất mặt nói:
- Mày giỏi mày tự đến mà lấy đi.
Lạc Vô Song lúc đó muốn bước đến, nhưng cô cứ tiến một bước là Lạc Như Song lại dìm nước Mi Mi lâu hơn, khi này cô chỉ biết sợ hãi mà cầu xin, nhưng chị ta không chỉ không buông tha mà còn trực tiếp ném Mi Mi của cô vào hồ nước. Khi đó Lạc Vô Song mười tuổi và cô không biết bơi, nhưng vì cứu mèo nhỏ nên cô đã nhảy xuống hồ, cố gắng tự mình lê lết vào bờ. Khi đó Lạc Như Song chỉ nhìn cô, sau đó bĩu môi, nói:
- Không vui gì cả.
[…]
Đến hai tuần sau, lúc đó cô và Mi Mi đang chơi ở ngoài vườn, cha mẹ thì đi làm chưa về, trong nhà bây giờ chỉ còn lại có Lạc Như Song và Lạc Vô Song mà thôi.
Cô đang chuẩn bị thức ăn cho mèo nhỏ thì Lạc Như Song đã bắt lấy Mi Mi, sau đó chạy thẳng về phòng, có vẻ như khi đó Mi Mi sợ hãi nên đã cào xước tay của chị ta, còn Lạc Như Song cũng rất đau đớn mà tức giận, hơn nữa khi đó chị ta còn ném Mi Mi từ trên cầu thang xuống, cũng may là Lạc Vô Song ôm lại kịp, chứ nếu không là Mi Mi đã nguy hiểm tính mạng rồi.
Nhưng đỉnh điểm là sau vụ đó ba ngày, khi đó Lạc Vô Song vẫn còn đang làm bài tập, Mi Mi cũng rất ngoan ngoãn nằm yên ở một bên, cha thì đang ở thư phòng, mẹ thì ở trong bếp, không biết Lạc Như Song đã dùng cách nào nhưng sau khi chị ta chạm vào Mi Mi thì tay chân liền ửng đỏ, còn liên tục kêu đau kêu ngứa.
- A! Cha ơi! Mẹ ơi! Tay con bị sao vậy nè… Con ngứa quá… Con đau quá… Cha ơi! Mẹ ơi!
Dù rằng Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân đang bận rộn nhưng cũng chạy sang xem cô ta bị gì, tra hỏi một lúc thì Lạc Như Song liền chỉ tay về phía Mi Mi, nói:
- Con… Con chỉ muốn chơi với Mi Mi một chút thôi, nhưng khi con chạm vào liền thành như vậy… Cha ơi… Mẹ ơi… Con bị làm sao vậy?
Hiển nhiên khi đó Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân cũng không nghi ngờ gì nhiều, theo như biểu hiện thì họ khẳng định Lạc Như Song đã dị ứng với lông mèo. Còn mặc kệ lời giải thích của Lạc Vô Song mà nắm lấy cổ của Mi Mi xách ra ngoài, khi đó Lạc Vô Song cũng đã chạy theo.
Nhưng ngay khi Lạc Thiết Vinh ném Mi Mi ra đường thì mèo nhỏ cũng bị xe cán qua, chết ngay tại chỗ. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó thì cả Lạc Vô Song và Lạc Thiết Vinh cũng có chút giật mình, nhưng sau đó ông ta lại nhìn cô, nói:
- Chỉ là con mèo thôi mà, chẳng lẽ mạng nó quan trọng hơn mạng chị mày à?
Nói xong thì ông ấy cũng đi vào nhà, bỏ lại một đứa bé mười tuổi đang ngã khụy ở chỗ đó… Tại sao họ lại phải làm vậy với Mi Mi của cô chứ? Nó có tội tình gì đâu… Hơn nữa… Rõ ràng là Lạc Như Song nói dối cơ mà, tại sao Mi Mi lại là đứa phải chết?
Tại sao… Tại sao chứ?
Khi đó thì Lạc Vô Song vẫn chưa hiểu hết cái gì gọi là “thiên vị”, nhưng rồi dần dần thì cô cũng hiểu rồi… Kể từ đó trở đi, cô chẳng mong đến thứ gọi là “tình cảm gia đình” của ngôi nhà này.
[…]
Nghe Lạc Vô Song kể lại mà không ít người phẫn nộ, còn cô ả Lạc Như Song này đúng là có tố chất từ bé đó chứ, diễn hay như vậy mà.
Khi này cô cũng chỉ nhìn chị ta, rồi nói:
- Đương nhiên, tôi sẽ không đẩy chị từ cầu thang xuống, cũng không cho xe tông chị, dù sao tôi cũng không muốn vì một kẻ như chị mà ngồi tù. Nhưng mà… Dìm nước thì tôi chơi rất giỏi đó, chị có muốn thử không? Thử cái cảm giác không thở được, cái cảm giác chơi vơi dưới nước không ai cứu giúp… Cái cảm giác cận kề cái chết… Lạc Như Song, chị muốn chơi không? Chúng ta cùng chơi!
#Yu~