• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện của Celine thì cô cũng định sẽ tự mình giải quyết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không nên tự giải quyết, bây giờ cô chỉ có hai sự lựa chọn, một là Vũ Hàn, hai là chồng cô - Tiêu Uẩn… Nhưng nếu nhờ Tiêu Uẩn thì cô vẫn còn ngại lắm.

Trong khi đang suy nghĩ thì cô lại nghe thấy tiếng hét của Trần Thịnh từ thư phòng truyền đến, bây giờ cô đang ở trong phòng của mình, nhưng vì cô thấy hơi ngột ngạt nên đã mở cửa. Chắc hẳn bây giờ Trần Thịnh đang chịu cực với Tiêu Uẩn đây, nên ngay lúc này cô liền đóng cửa lại, sau đó thì đem tiểu Đậu Đậu đi tắm.

Trong lúc tắm giúp Đậu Đậu thì đứa nhỏ này lại muốn chơi đùa cái gì đó, ngay lập tức đã làm quần áo của cô ướt hết, ánh mắt dịu dàng của Lạc Vô Song vẫn nhìn nó, còn cậu nhóc cũng giống như là biết hối lỗi rồi, nên cũng chỉ biết cúi mặt xuống đất, đến tai cũng cụp xuống luôn.

Tắm cho Đậu Đậu xong thì cô cũng chuẩn bị quần áo để đi tắm, nhưng ngay khi cô vừa bước ra từ nhà tắm với toàn thân ướt sũng thì Tiêu Uẩn đã đẩy cửa đi vào.

Bây giờ quần áo cô đang ướt nên đã để lộ không ít da thịt, Tiêu Uẩn nhìn thấy cũng nuốt một ngụm khí lạnh, gương mặt nhỏ của Lạc Vô Song cũng bắt đầu đỏ lên *bùm* tiếng, đó chính là tiếng đầu của cô đang bốc khói, ngay sau đó thì cả hai cũng tự chủ được mà quay lưng lại với nhau. Gương mặt của Tiêu Uẩn tuy cũng có chút đỏ nhưng anh vẫn cười một cái, sau đó nói:

- Chuyện gì xảy ra với em vậy?

- Là… Là… Đậu Đậu phá nước nên mới…

- Vậy à… Vậy em… Em…

Còn chưa đợi Tiêu Uẩn nói xong thì Lạc Vô Song đã nhanh chóng lấy xong quần áo rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô mà anh chỉ biết cười trừ mà thôi, cô gái này đúng là biết cách trêu chọc người khác thật đó. Sau đó anh còn nhìn xuống Đậu Đậu đang nằm ưỡn mình ở đó, có chút nhíu mày, rồi lại nói:

- Đậu Đậu à, hay là cha xây cho con một căn phòng khác nhỉ?

Gương mặt của Đậu Đậu liền biến sắc, nhưng thay vì bộ dáng đáng thương thì nó lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, còn lườm liếc anh mấy cái. Chắc chắn nó vẫn còn đang ghim anh về cái việc bảo nó giả bệnh với mẹ, khiến cho hôm đó nó bị mẹ la, mẹ không ôm nó, còn bữa ăn cũng cắt luôn cá khô, nghĩ tới thôi cũng đủ hiểu Đậu Đậu giận dữ cỡ nào.

Bây giờ lão cha này lợi dụng nhóc xong rồi nên muốn đuổi đi chứ gì, chiêu này Đậu Đậu rành quá mà. Nhưng nói sao thì Đậu Đậu cũng là con cưng của mama, làm gì có chuyện mama đuổi chứ, mơ đi!

Nhưng sau đó thì Tiêu Uẩn vẫn giúp con báo thủ nào đó sấy lông rồi chải lông cho nó, đợi khi xong hết thì anh vẫn chưa thấy Lạc Vô Song tắm xong. Kì lạ thật đó, bình thường cô tắm cũng không có lâu đến mức này mà, không lẽ xảy ra chuyện rồi sao?

Nghĩ đến đây thì Tiêu Uẩn liền đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, nói:

- Vô Song, em không sao chứ?

- Không… Không sao cả…

Mặc dù cô nói không sao nhưng giọng nó lạ lắm, đến đây thì anh còn định phá cửa đi vào thì Lạc Vô Song đã mở cửa bước ra rồi.

Nhưng! Nhưng! Nhưng!

Nhưng thứ khiến anh chú ý lại là bộ váy ngủ cô đang mặc, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là chiếc váy mà Tiêu Tú Trân đã đưa cho sau khi kết hôn được một tuần, anh còn chưa kịp xử lý nên chỉ nhét nó vào một góc tủ… Chẳng lẽ vừa rồi cô vì gấp quá nên đã lấy nhầm sao?

- Cái đó… Anh quay sang chỗ khác được không… Em… Em muốn thay bộ khác.

- Không cần đâu, bộ này đẹp mà, hợp với em lắm đó Vô Song.

Gương mặt của Lạc Vô Song lại càng đỏ hơn khi nghe anh nói như vậy. Hiện tại thứ cô đang mặc chính là “VÁY-NGỦ-HAI-DÂY-SIÊU-MÁT-SIÊU-MỎNG-SIÊU-NÓNG-BỎNG” đó! Lại còn là váy màu đỏ nữa chứ, thật sự là rất ngại ngùng.

Mà ví dụ cô đã ngại thì anh nên biết điều mà quay sang chỗ khác đi, đằng này Tiêu Uẩn còn vừa nhìn vừa cười nữa chứ, khiến cho Lạc Vô Song đã ngại nay còn ngại hơn. Sau đó là cô trực tiếp nhảy lên giường mà không suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiên chắc là do quá gấp gáp nên cô thay vì yên vị trên giường thì bây giờ lại yên vị trên trong vòng tay của Tiêu Uẩn, anh ôm lấy eo của cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên lưng cô, sau đó là hôn lên cổ của cô, rồi lại thì thầm nói:

- Vô Song, em rất xinh đẹp.

Quả nhiên là câu nói đó đã khiến cho Lạc Vô Song phải ngượng chín mặt, cô còn cố ý đẩy Tiêu Uẩn ra, nhưng anh lại muốn trêu đùa cô thêm một tí nên đã xoay cô lại, vòng tay giữ chặt lấy eo của cô, vì Lạc Vô Song vùng vẫy nên sau đó cả hai lại yên vị trên giường, với tư thế nam trên nữ dưới, gương mặt nhỏ của Lạc Vô Song đã sớm không còn là mặt nữa rồi.

Cô thấy nó nóng đến sắp nổ tung luôn rồi.

- Cái đó… Anh… Bước xuống có được không?

- Gì cơ? Em nói gì? Anh không nghe rõ.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK